òn chê chứ không phải cậu thích người ta” Tống An Kỳ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ứng Tiêu Tiêu không nghe rõ: “An Kỳ, cậu nói cái gì vậy? Nhỏ tiếng như vậy”
Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, bày ra một nụ cười tiêu chuẩn: “Đàn ông mà, tóm lại sẽ có lúc đê tiện, cậu cũng đừng chấp anh ta”
Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh: “Tớ không phải muốn chấp anh †a, mà là muốn tính toán với anh ta đến cùng!”
Dám sờ ngực của cô, cô phải khiến anh biết ngực của coi không phải dễ sờ như vậy.
Tống An Kỳ đỡ trán, trong lòng cảm khái: Đây thật sự là một đôi oan gia.
Đây là mâu thuần giữa Tiêu Tiêu và Cố Thanh Chiêu, cũng không phải là việc mà người ngoài như cô có thể xen vào. Cho nên--
“Tan làm, chúng ta đi thăm Diệp Nhiên, cậu ấy hôm nay xuất viện rồi” Tống An Kỳ chuyển chủ đề.
Cô vừa nhắc tới, Ứng Tiêu Tiêu mới nhớ ra chuyện quan trọng này.
“Aiya, tớ bị cái tên Cố Thanh Chiêu đó chọc cho lú rồi, vậy mà quên mất chuyện này” Vừa nghĩ đến Cố Thanh Chiêu, Ứng Tiêu Tiêu lại khó chịu.
Tống An Kỳ đầu đầy vạch đen: “Cậu cũng bị Cố Thanh Chiêu ảnh hưởng quá sâu rồi”
“Có sao?” Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, sau đó khoát tay:
“Không nói đến cái tên đáng ghét đó nữa. Chúng tớ thương lượng xem mua quà gì tặng Diệp Nhiên đi” Tống An Kỳ suy tư một lúc, sau đó hỏi: “Cậu muốn tặng cái gì?”
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu suy nghĩ, sau đó lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: “Đương nhiên tặng thứ gì có thể tặng tình cảm vợ chồng của cậu ấy rồi” Tống An Kỳ đầu tiên sững ra, sau đó phản ứng kịp cô ấy đang ám chỉ cái gì, ha ha" lắc đầu: “Tiêu Tiêu, cậu nếu như tặng, không sợ Diệp Nhiên tức giận sao?”
“Cậu ấy tức giận cái gì chứ? Tớ đây là vì tốt cho cậu ấy, hiểu không?” Ứng Tiêu Tiêu chọc vào miệng bít tết, nheo. mắt, cười "hờ hờ hai tiếng: “Đến khi đó tình cảm vợ chồng của bọn họ càng sâu, chắc chắn sẽ cảm kích tớ”
Tống An Kỳ không nhịn được mà lườm, cô tự tin một cách quá đáng rồi.
“Anh hai họ thân yêu, anh đây là quá lâu không gần nữ sắc, gấp rồi sao?” Thẩm Tử Dục mặt mày vui thích ngồi nhìn người đàn ông đối diện.
Anh hai họ của anh ta mặc dù có lúc bề ngoài không phải rất nghiêm túc, nhưng thật ra nội tâm vẫn tương đối bảo. thủ.
Nhưng không ngờ có ngày thật sự không nghiêm túc như: thế, vậy mà to gan như vậy, sờ ngực của Ứng Tiêu Tiêu. Thật sự chấn động tam quan của anh ta mà.
Cố Thanh Chiêu mặt mày u ám, anh đưa tay sờ vào bên gò má còn đang đau, rất không hiểu mà hỏi: “Em nói xem người phụ nữ này sao lại ra tay ác như vậy chứ?”
Thẩm Tử Dục tặng anh một cái lườm nguýt: “Lời này của anh không phải phí lời sao? Anh sờ người ta hai lần, người †a không ra tay ác hay sao? Cô ấy không thiến anh là may. lắm rồi”