Hôm nay Ứng Tiêu Tiêu thay đối cái bệnh lười cả ngày chỉ thích nằm của mình, đặc biệt dậy rất sớm.
Vừa dậy, dùng tốc hông ngừng để trang điểm, chọn quần áo giày dép với cả túi xách.
Cô gần như bày hết quần áo trong tủ lên trên giường, mỗi một bộ cô đều cầm đến trước gương ướm thử, cảm thấy không tệ thì thử.
Thử xong không hài lòng, lại chọn lại, chọn đến khi ứng mới dừng.
Chọn xong quần áo thì cô đã tốn hơn một tiếng đồng hồ, chứ đừng nói giày dép với túi nữa.
Đợi khi cô phải ra khỏi nhà, thời gian cũng đã sắp đến thời gian đi làm rồi.
Cho nên đây chính là dáng vẻ cô cẩn thận trang điểm, nhưng lại không ngờ anh lại chê bai cái bộ dạng này. Nghĩ đến điều này, Ứng Tiểu Tiểu thật sự càng nghĩ càng tức.
Nhìn Cố Thanh Chiêu, anh còn đang lải nhải không ngừng.
“Nơi này là công ty, không phải sàn catwalk, bắt cô walk. Có thời gian trang điểm, còn không bằng đọc vài cuốn sách, tránh mất thời gian không thể hoàn thành công việc, không phải trở thành bình hoa...”
Ứng Tiêu Tiểu chỉ cảm thấy một cỗ nửa giận từ trong lòng bùng lên, cô nghiến răng nghiến lợi thấp giọng gắn: “Cố Thanh Chiêu, anh nói đủ chưa?”
Bị cô gắn như vậy, Cố Thanh Chiêu bị dọa sợ lập tức ngậm miệng, chớp chớp mắt, thần sắc có chút vô tội nhìn cô.
Ứng Tiêu Tiêu sải bước dài đi lên, dùng sức túm lấy cà vạt của anh, anh không thể không cúi thấp đầu, vừa hay đối diện thẳng với ánh mắt đang phun lửa của cô.
Anh sững ra, sau đó kêu lên: “Động khẩu không động thủ, Ứng Tiêu Tiêu”
Tiếng kêu của anh, Ứng Tiêu Tiêu lập tức không nhịn được, phì" một tiếng cười thành tiếng.
“Cố Thanh Chiêu, một cô gái như tôi có thể đánh anh sao? Không có não! Vô dụng!”
Ứng Tiêu Tiêu buông tay túm lấy cà vạt của anh ra, lườm anh một cái, mặt mày đầy sự khinh bỉ.
Vậy mà mắng anh vô dụng?!
Cố Thanh Chiêu: “Ứng Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng tôi không dám ra tay với phụ nữ”
“Thế à” Ứng Tiêu Tiêu khinh thường liếc nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực: “Vậy anh động thủ đi, tôi ngược lại muốn xem anh có phải thật sự dám động thủ không”
Nói rồi, Ứng Tiêu Tiêu ép tới gần anh, ngẩng đầu nhìn anh khiêu khích.
“Tôi...”
Cố Thanh Chiêu giơ tay, nhưng lại không ra tay được. “Sao thế? Không dám động thủ sao” Ứng Tiêu Tiêu cười, đưa tay vuốt vuốt tóc, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Vô, dụng!” Cô có tình nhấn mạnh, cười cực kỳ đắc ý.
Cố Thanh Chiêu cũng bị chọc vui: “Ứng Tiêu Tiêu, tôi đột nhiên phát hiện cô rất đáng yêu”
“Vậy sao?” Ứng Tiêu Tiêu hất hất tóc, khóe mắt hơi đưa lên: “Vậy chứng tỏ mắt anh bị mù rồi. Tôi vẫn luôn rất đáng yêu”