Đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, khóe mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Anh dặn dì Ngô nấu canh cá cho em, lát nữa ăn nhiều một chút” “Vâng” Cô dịu dàng trả Tóc của cô rất mỏng rất mềm, đầu ngón tay nghịch những sợi tóc của cô, ánh mắt dần híp lại, lộ ra chút lạnh lùng.
Ngôn Húc!
Một người đàn ông muốn tiếp cận Nhiên Nhiên với một ý đồ không trong sáng.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh, Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt cô chính là khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai đang trầm tư suy nghĩ của anh, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được suy nghĩ của anh lúc này.
Cô cau mày, sau đó khế gọi anh: “Mặc Đình”
Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Mặc Đình ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đầy sự nghi ngờ của cô, khế cười: “Sao vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, chỉ là em đói rồi: Cố Mặc Đình cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh đi lấy canh cá cho em”
“Vâng” Cô cười gật đầu.
Mà lúc anh quay người đi lấy canh cá cho cô, nụ cười bên khóe miệng cô dần dần biến mất.
Nhìn cái lưng thẳng tắp của anh, lông mày nhíu lại, lúc nãy anh tỏ ra lạnh lùng đáng sợ như vậy có phải là đang nghĩ đến Ngôn Húc không?
Có phải anh đã hiểu nhầm cô và Ngôn Húc không?
Cô khẽ cắn môi, suy nghĩ có cần phải giải thích với anh không.
Cố Mặc Đình lấy canh cá, quay người lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt xoăn xuýt của cô, không khỏi bật cười: “Nhiên Nhiên, sao vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên ngước mắt lên nhìn anh, mỉm cưò đang phân vân lát nữa nên ăn một bát hay là hai bát: Cố Mặc Đình biết đây không phải là chuyện cô đang xoắn xuýt, nhưng cũng không vạch trần cô.
Chỉ mỉm cười đưa bát canh cho cô, dịu dàng nói: “Muốn ăn bao nhiêu thì ăn”
“Vâng” Tiêu Diệp Nhiên cười, sau đó nhận lấy bát canh, hương thơm của canh cá bốc lên.
“Thơm quá, chắc chắn là rất ngon” Cô cười tít cả mắt nói, sau đó cúi đầu cầm thìa lên, ăn một cách chậm rãi.
Cố Mặc Đình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lế nhìn cô, đôi đồng tử đen lấy hiện lên những tia sáng dịu dàng. Sự yên tĩnh trong phòng mang theo một chút ấm áp.
Bát canh đã nhìn thấy đáy, động tác của Tiêu Diệp Nhiên chậm lại, cô vẫn còn đang do dự xem có nên giải thích không.
Cô nâng mí mắt lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, cong môi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Mặc Đình”
“Cái gì?