Tiêu Diệp Nhiên cười: “Thân Ngải Hân, đó không phải là không có gì lớn, mà là đã giúp chị một rất lớn. Chị rất cảm động cũng rất cảm kích”
Thân Ngải Hân cắn môi, muốn nói lại ngừng.
“Muốn nói gì thì nói đi” Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng nói. Thân Ngải Hân nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình một cái, rồi lại nhìn cô, sau đó dè dặt mà mở miệng: “Chị Diệp Nhiên, vật y chúng ta sau này là bạn bè rồi sao?” “Phải, chúng ta là bạn bè” Tiêu Diệp Nhiên không có chút do dự gì mà trả lời cô.
Ngay lập tức, khuôn mặt non choẹt xinh xắn của Thân Ngải Hân liền nở rộ ra nụ cười xán lạn, cô rất vui vẻ mà nói: “Ừm, chúng ta là bạn”
Nhìn thấy Thân Ngải Hân cười vui vẻ, rực rỡ như vậy, Tiêu Diệp Nhiên cũng bị cô cảm hóa, nụ cười không khỏi rực rỡ hơn, khuôn mặ ng hào.
Ngôn Húc lặng lế nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một tia chân tình.
Vui vẻ có vui vẻ, nhưng trong lòng Tiêu Diệp Nhiên vẫn có sự nghỉ ngờ không thể giải thích được.
“Thân Ngải Hân, sao cô lại quay được video lúc xảy ra chuyện chứ?”
Đây là điều khiến Tiêu Diệp Nhiên vẫn không thể hiểu được.
Nghe thấy vậy, Thân Ngải Hân cong môi, có chút ngượng ngùng nói: “Chị Diệp Nhiên, chị còn nhớ những lời mà em nói với chị ở bữa tiệc rượu lần đó không?”
Tiệc rượu? Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, chính là bữa tiệc mà cô ta đã lừa mình.
“Thực ra lần đó những lời em nói đều là thật, ngoại trừ...” Thân Ngải Hân liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ ly rượu kia”
Tiêu Diệp Nhiên nhớ lần đó Thân Ngải Hân luôn miệng nói mình là thần tượng mà cô ta rất ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ tác phong làm việc của cô, cứ nghĩ là cô ta muốn lấy được sự tín nhiệm của cô nên mới nói như vậy. Không ngờ đó lại là những lời thật lòng của cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ hộ thẹn, không dám nhìn mình của cô †a, Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng nói: “Ừ, tôi còn nhớ tất cả những lời cô nói”
Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, khuôn mặt ảm đạm lập tức khôi phục lại sự rực rỡ, cô ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên hỏi: “Chị Diệp Nhiên, chị vẫn còn nhớ sao”
Cô ta cứ nghĩ là sau chuyện kia cô không còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt nữa.
“ù vẫn nhớ, có ấn tượng sâu sắc.” Tiêu Diệp Nhiên khẽ gật đầu: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc cô quay video?"
“Có. Bởi vì chị chính là người mà em sùng bái, nên em vừa nhìn thấy Cố Tống Vy gọi một mình chị đi, em đã chú ý đến” Thân Ngải Hân nhún vai: “Em đã biết rõ con người của Cố Tống Vy, sợ cô ta gây bất lợi cho chị nên muốn quay lại video, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có bằng chứng”
Nói đến đây, Thân Ngải Hân lộ ra một biểu cảm rất vui mừng: “May là lúc có em có suy nghĩ như vậy, nếu không chị Diệp Nhiên đã phải gánh cái danh thủ đoạn độc ác rồi”
“Thật sự rất cảm ơn cô, Thân Ngải Hân” Nếu như không có sự giúp đỡ của cô ta, thật sự, Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy rất có thể mình đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô là hung thủ giết người.