Hai ngày nay Phùng Nguyên rất buồn bực, làm một cảnh sát nhân dân quang vinh lại bị một học sinh cấp 3 dắt mũi.
Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người trong cục đều bận chổng vó vì chuyện con nít đi lạc, nhưng lúc này anh lại đi theo thằng nhóc này ngồi sau nó canh một người phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn không hề liên quan đến vụ án này.
Loại vụ án lừa bán con nít, thời gian là yếu tố rất quan trọng, bọn buôn người bắt cóc con nít rồi không dừng ở đây lâu, chỉ cần con nít rời khỏi Cẩm Thành, muốn tìm cũng khó khăn hơn nhiều.
Khi mọi người dốc hết sức tìm kiếm trẻ lạc, Phùng Nguyên lại giả bệnh xin nghỉ tới ngồi canh một người phụ nữ quăng tám sào cũng không tới.
“Cậu rốt cuộc sao xác định chuyện có liên quan đến người phụ nữ này?” Phùng Nguyên rất bực bội, anh hút thêm một điếu thuốc.
Thẩm Nhất Thành rất bình tĩnh, kiên nhẫn đưa cho Phùng Nguyên lời giải thích không biết lần thứ mấy, “Lần lừa bán trẻ em này không phải hứng khởi nhất thời, những người này cũng không phải gây án lần đầu tiên, Cục Công an của thành phố kế bên từng đăng một tấm ảnh chụp người bị tình nghi, hôm đó tôi nhìn thấy người phụ nữ này tiếp xúc với người bị tình nghi.” Thẩm Nhất Thành từ trước đến nay đã quen mở to mắt nói dối.
Phùng Nguyên hút mạnh điếu thuốc, vụ án lừa bán trẻ em của thành phố kế bên đã là chuyện của mấy năm trước, cách nói của Thẩm Nhất Thành căn bản không đủ chứng cứ mà chỉ nói suông, căn bản không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh người phụ nữ này từng tiếp xúc với người bị tình nghi. Đọc Full Tại
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Phùng Nguyên có giác quan thứ sáu nói anh nên tin tưởng Thẩm Nhất Thành.
Giáo viên cũng là cảnh sát hình sự từng nói với Phùng Nguyên, tuy làm cảnh sát phải coi trọng chứng cứ rõ ràng, nhưng đôi lúc cảm giác cũng quan trọng nhất, có lẽ nó có thể có tác dụng mấu chốt trong thời điểm nào đó.
Thật ra nói trắng ra là, con nít tìm không được, chẳng qua Phùng Nguyên bất chấp tất cả mà thôi.
Phùng Nguyên dùng bả vai đụng vào Thẩm Nhất Thành, “Người đàn ông ăn cơm chung với Quan Đồng này ở bên trong là ai?”
Thẩm Nhất Thành vẻ mặt vô cảm, “Cha vợ tương lai của tôi.”
Phùng Nguyên, “....” đây là kết hợp tới bắt gian cho mẹ vợ cậu à?
Thẩm Nhất Thành, “Anh Phùng, lấy đôi mắt cảnh sát hình sự của anh nhìn xem hai người này phát triển đến tình trạng nào rồi?”
Phùng Nguyên nhìn trong chốc lát mới lên tiếng, “Còn chưa lên giường.”
Thẩm Nhất Thành, “....” là một tiểu thịt tươi còn chưa biến thành lão thịt khô, trả lời này hình như có chút không phù hợp với gương mặt hiện tại đầy collagen của anh.
“Tuy ngôn ngữ cơ thể thân mật, nhưng còn trong phạm vi lễ nghĩa, giữa hai người hẳn đang trong giai đoạn mờ ám, nhưng phát triển đến lên giường cũng chẳng qua là chuyện một giây.”
Phùng Nguyên nhìn Thẩm Nhất Thành, “Không phải cậu bóc tem rồi sao? Sao không nhìn ra chuyện này?”
Thẩm Nhất Thành, “....” anh đúng là thù dài.
Nhưng Thẩm Nhất Thành cũng không phải ăn chay, rất nhanh bổ sung thêm một câu, “Anh chưa bóc tem mà hiểu không ít ha, bình thường nghiên cứu nhiều lắm đúng không?”
Tâm tình của Phùng Nguyên vốn buồn bực càng buồn bực hơn.
Tên nhóc quỷ này cố tình tới quậy anh hả.
Thẩm Nhất Thành nhìn Phùng Nguyên cười một chút.
Thời Gia Hoan phá sản nhảy lầu, Thời Hạ bị bắt gánh nhiều nợ nần như vậy, mà Quan Đồng không bị gì cả mà cầm cả đống tiền tùy ý tiêu xài.
Thẩm Nhất Thành cho rằng đây có thể liên quan đến vụ án kinh tế cho nên tìm Ngụy Tranh Húc hỗ trợ, lại tìm Phùng Nguyên điều tra Quan Đồng.
Sự việc đã xảy ra nhiều năm nên điều tra khó khăn, cho nên Phùng Nguyên không thể không bắt đầu điều tra lại từ đầu, lần điều tra này lại phát hiện một ít dấu vết để lại.
Quan Đồng chẳng qua là đứa trẻ nghèo tới từ nông thôn, nhưng trong thời gian rất ngắn lắc mình hoá thành một phú bà trẻ tuổi.
Thẩm Nhất Thành hận Quan Đồng đến mức ngứa răng, cậu hận không thể trả lại tất cả tội danh cho Quan Đồng cho nên đặc biệt điều tra kỹ lưỡng, lúc này phát hiện một chỗ khác thường, năm Quan Đồng rời quê, trong thị trấn của bà ta có một đứa trẻ bị lạc, mà lúc Quan Đồng vào Cẩm Thành, Cẩm Thành bị lạc ba đứa trẻ.
Ngụy Tranh Húc cảm thấy đây là trùng hợp, dù sao nếu tính xuống dưới như vậy, trên dưới cả nước bao nhiêu người đều là người bị tình nghi.
Nhưng Phùng Nguyên lại cảm thấy chuyện có lẽ không phải trùng hợp.
Mà đối với Thẩm Nhất Thành mà nói, điều cậu muốn nhất là đổ tất cả các vụ án trên thế giới này lên đầu Quan Đồng, như vậy cơ hội cậu tống bà ta vào ngục để bà ta vĩnh viễn không thể ra ngoài càng lớn hơn.
Vì thế điều tra hơn một năm, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết. Đọc Full Tại
*
Thời Hạ học xong lớp đàn violon thì gọi taxi đến trung tâm thương mại, mấy ngày nữa là sinh nhật của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ muốn mua quà sinh nhật tặng cậu.
Lúc xuống xe, Thời Hạ vừa đi dọc đường nhìn tủ kính ven đường vừa suy tư phải mua gì cho Thẩm Nhất Thành.
Mấy vật trang trí nhỏ lưu hành trong đám học sinh cấp 3 quá ấu trĩ.
Kẹp cà vạt đồng hồ quá trưởng thành, hiện tại cậu vẫn là một học sinh cấp 3, mua rồi cũng không dùng.
Thời Hạ suy tư nửa ngày Thẩm Nhất Thành thích gì.
Cuối cùng trong đầu hiện ra dáng vẻ một con búp bê bơm hơi
Nếu cô thật sự tặng cậu một con búp bê bơm hơi, e là đúng ý của cậu rồi.
Khi Thời Hạ nhìn thấy Thời Gia Hoan, trên mặt cười một chút, nhưng nhìn thấy người ngồi đối diện Thời Gia Hoan, cả người Thời Hạ có chút run rẩy.
Trời nóng nực oi bức, Thời Hạ cảm thấy xương cốt toàn thân như có khe hở bị gió lạnh thổi vào.
Thời Hạ đẩy cửa đi đi đến trước mặt Thời Gia Hoan, cười kêu một tiếng, “Ba.”
Thời Gia Hoan nhìn thấy Thời Hạ, sắc mặt lập tức thay đổi, chân tay luống cuống, “Hạ, Hạ Hạ, con, sao con ở đây?”
“Đi ngang qua, nhìn thấy ba ở chỗ này nên đi vào chào ba.” Lúc Thời Hạ nói chuyện, đôi mắt lại nhìn Quan Đồng.
Quan Đồng cười cười với cô, khích lệ nói, “Con gái của giám đốc Thời thật xinh đẹp.”
Thời Hạ nhìn Quan Đồng, trên mặt mang theo nụ cười cứng đờ, căm hận trong mắt muốn che giấu cũng không che giấu được.
Quan Đồng lần đầu tiên gặp Thời Hạ, bà không rõ hận ý trong ánh mắt của cô bé này từ đâu đến, nhưng đáy lòng lại không có lý do dâng lên một tia lạnh lẽo.
Thời Hạ nhớ rõ lần đầu tiên Thời Gia Hoan dẫn Quan Đồng gặp cô là sau khi thi đại học, khi đó Lâm Vận đã qua đời, Thẩm Nhất Thành cũng rời khỏi Cẩm Thành, tâm tình của Thời Hạ đã hạ xuống, cô không còn tâm tình lo chuyện của Thời Gia Hoan.
Nghĩ đến trước đó cô làm đủ trò với Lâm Vận, trong lòng Thời Hạ đúng là hối hận, cho nên khi Quan Đồng đến, Thời Hạ không cực đoan như trước nữa, hơn nữa biểu hiện của Quan Đồng ôn nhu săn sóc, bà ta cũng quan tâm chăm sóc cô, cho nên rất nhanh đã tiến vào cuộc sống của Thời Hạ và Thời Gia Hoan.
Thì ra tại thời điểm sớm như vậy, Thời Gia Hoan đã quen biết Quan Đồng.
Phùng Nguyên ngồi trong xe, ngón tay gõ gõ, “Cô bé này là ai?”
Thẩm Nhất Thành thở dài, “Vợ tôi.” Cậu vốn muốn giải quyết tất cả mọi chuyện trước khi cô biết, không ngờ vẫn bị cô bắt gặp Quan Đồng.
Thời Hạ lẳng lặng nhìn Quan Đồng, bàn tay rũ bên cạnh dần dần nắm chặt. Đọc Full Tại
Lúc này Thời Hạ đang cố hết sức kiềm chế đáy lòng mình nổi điên, đồng thời lại lý trí suy nghĩ phương án khả thi.
Lúc này, cô muốn hất một ly cà phê qua đó để giảm đi chút phẫn uất trong lòng, sau đó nói Thời Gia Hoan biết cô không thích người phụ nữ này, vì thế kiêng kị bà ta, hay là phải giả vờ ôn nhu kéo gần quan hệ với Quan Đồng, sau đó lại từng chút phá hư quan hệ giữa bà ta và Thời Gia Hoan?
Thời Hạ lưỡng lự trong khoảng thời gian ngắn.
Nếu lúc này Thẩm Nhất Thành ở đây thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ có cách.
Di động của Quan Đồng vào lúc này nhận được cuộc gọi, Quan Đồng bắt máy rồi nhanh chóng tạm biệt rời đi.
Thẩm Nhất Thành nhìn Thời Hạ vẫn đứng trong quán cà phê, cậu nhíu mày nói với Phùng Nguyên, “Anh Phùng, lái xe đi, đuổi theo Quan Đồng.”
Thời Hạ ngẩng đầu nhìn phương hướng Quan Đồng rời đi, sau đó hình như thấy một gương mặt quen thuộc ở trong một chiếc xe chợt chạy qua bên ngoài quán cà phê.
*
Thời Hạ trầm mặc đi theo sau Thời Gia Hoan về nhà, Thời Gia Hoan muốn nói với cô gì đó, nhưng Thời Hạ nói bản thân mệt nên đi thẳng về phòng.
Cô cần tự hỏi rốt cuộc nên làm sao để đối mặt với Quan Đồng, nên làm sao để ngăn chặn mọi chuyện sau này sẽ xảy ra.
Thời Hạ nằm trên giường, trong não là khoảng trống rất dài của một khoảng thời gian.
Cô không nhớ ra một chuyện nào trong số đủ loại chuyện những năm cô từng trải qua, nhưng loại cảm giác cô đơn không ai giúp đỡ, loại cảm giác sống không bằng chết lại mãnh liệt dị thường, như người chết đuối trên sông cố gắng nhô đầu lên, một giây sống một giây chết làm người ta hít thở không thông.
Lúc Thẩm Nhất Thành gọi cho cô đã là xế chiều.
Thời Hạ bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói hơi khàn của Thẩm Nhất Thành, “Hạ Hạ.”
Ánh hoàng hôn xuyên qua bức màn mỏng, ánh sáng trong phòng mờ ảo đẹp đẽ.
“Thẩm Nhất Thành, em gặp Quan Đồng rồi.” Nếu nói trên đời này còn có ai có thể đau đớn toàn thân cảm nhận sự bất lực của Thời Hạ, như vậy chỉ có Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành nói, “Thời Hạ, em ngoan ngoãn chờ anh ở nhà, anh rất nhanh sẽ trở về.”
“Thời Hạ, anh yêu em.”
*
Thẩm Nhất Thành muốn Thời Hạ ở nhà chờ cậu, Thời Hạ liền ngoan ngoãn chờ cậu, nhưng cho đến nửa đêm Thẩm Nhất Thành cũng không trở về.
Thời Hạ không chỉ một lần ra ban công xem phòng ngủ của Thẩm Nhất Thành, vẫn tắt đèn, chứng minh Thẩm Nhất Thành thật sự không về.
Thời Hạ gọi hai cuộc điện thoại cho Thẩm Nhất Thành nhưng đều tắt máy, không biết vì sao tim của Thời Hạ bắt đầu điên cuồng đập thình thịch, cô luôn cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra.
Thời Gia Hoan cũng không ngủ, ông nghe Thời Hạ không ngừng đi tới đi lui bên ngoài thì nhịn không được mở cửa phòng ngủ đi ra.
“Hạ Hạ, nói chuyện với ba một chút được chứ?”
Thời Hạ rối loạn trong lòng, nhưng vẫn nhẫn nại nói, “Ba, ba muốn nói chuyện gì?”
Có một số việc Thời Gia Hoan cũng không biết nên lên tiếng như thế nào, ông do dự nửa ngày mới nói, “Ba và dì kia không có bất cứ quan hệ gì, sau này cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì.”
Biểu hiện hôm nay của Thời Hạ đã nói rõ thái độ của cô đối với Quan Đồng.
Nếu cô không thích, như vậy ông sẽ chặt đứt tất cả liên hệ. Đọc Full Tại
Thời Hạ nhìn Thời Gia Hoan dưới ánh đèn, nghĩ đến Thời Gia Hoan lúc ấy ngã từ trên lầu xuống đất, gương mặt ông đầy máu, cô không khỏi thầm giật mình.
Giữa Thời Gia Hoan và Quan Đồng, Thời Hạ từng ảo tưởng vô số lần cái gọi là nếu như, nếu như lúc trước Thời Gia Hoan không gặp Quan Đồng, nếu như Thời Gia Hoan không yêu Quan Đồng, nếu như…
Nhưng nếu như chỉ là nếu như, khi nói ra hai chữ này chỉ có thể đại diện một loại nguyện vọng gần như không có khả năng trở thành hiện thực.
Thời Gia Hoan không sai, một người đàn ông mất vợ yêu một người phụ nữ, sau đó tạo một gia đình với bà ta, việc này bản thân nó cũng không sai.
Nếu một hai phải nói sai, sai lầm lớn nhất của ông có lẽ là không biết nhìn người và không có năng lực biết trước tương lai.
Nhưng chẳng phải Thời Hạ lúc ấy cũng không thấy rõ bộ mặt thật của Quan Đồng sao?
“Ba.” Thời Hạ thở dài, cô cầm tay Thời Gia Hoan, “Con không phản đối chuyện ba tái hôn, chỉ là, có thể không phải bà ta hay không?”
Thời Gia Hoan trầm mặc trong chốc lát, ông sờ đầu Thời Hạ, “Được, ba đồng ý với con.”
Giữa đàn ông và phụ nữ thật ra có rất nhiều thời điểm không phải vì tình yêu, huống chi người bốn năm chục tuổi nào còn có nhiều tâm tư nói yêu như vậy, nhiều hơn chẳng qua là một loại an ủi yêu cầu thân thể và tâm lý mà thôi.
Không có gì quan trọng hơn con gái ông.
Thời Hạ không biết Thời Gia Hoan nói lời này là thật hay là giả, nhưng giờ này phút này cô vẫn cảm động sâu sắc sâu trong nội tâm.
“Thời Gia Hoan, Thời Gia Hoan…” Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm rầm, là giọng của Lâm Vận, bà đang cực kỳ vội.
Thời Hạ hoảng sợ trong lòng, cô theo bản năng chạy tới mở cửa phòng, “Dì…”
Lâm Vận bắt lấy cô, “Ba con có nhà không? Nhất Thành xảy ra chút chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện” khi nói chuyện, Lâm Vận đã nhìn thấy Thời Gia Hoan, “Ông có thể đưa tôi đến bệnh viện không, giờ này tôi không bắt được xe…”