Thảm lông mềm mại được nhập khẩu từ châu Úc, lông cừu dày nặng có độ co dãn khá lý tưởng, ấm áp, thoáng khí, chống ẩm.
Hạ Du siết đầu ngón tay, nắm chặt lại, thế giới trước mắt nàng rung chuyển hỗn loạn rồi tan vỡ.
Hương cam quýt nhàn nhạt đang bốc lên từ cơ thể nóng bỏng của nàng.
Nàng đang rất nóng.
Nóng đến muốn điên mất.
Nhưng tỷ tỷ đang hôn nàng.
Nàng đành miễn cưỡng lôi kéo lý trí, đôi mắt cũng cẩn thận nhìn tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm hơi hơi cau mày, bộ dáng có một chút phiền não.
"Sao tôi hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ vậy?" Cô cúi đầu nhìn Hạ Du, mày nhíu chặt lại, dường như thật sự bức thiết muốn tìm kiếm câu trả lời.
Môi cô dừng lại trên môi nữ hài, hơi thở ấm áp phả vào da thịt non mịn.
"Em...... Em không biết." Đôi mắt Hạ Du ẩm ướt, mềm mại, nóng rực, câu dẫn Hạ Tu Âm, muốn cô cam tâm tình nguyện vì mình tan chảy.
Quần áo Hạ Du đã bị xốc xếch, nhưng áo sơ mi tỷ tỷ vẫn còn cài đến cúc trên cùng, che chắn lại phần gáy sau cổ.
Hạ Du vươn tay chạm vào cúc áo, lại bị tay tỷ tỷ cầm lại, ấn sang một bên.
"Sao em lại không biết?" Hạ Tu Âm dường như là đang trách vấn.
Cô ma sát khóe môi nữ hài, nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Chờ tiêu điểm trong mắt nữ hài thật vất vả mới tụ lại lại một lần nữa bị phân tán, cô hoãn thanh, dường như đã cực kỳ khoan dung nhẫn nại, "Bây giờ đã biết chưa?"
"Tỷ...... Tỷ......" Hạ Du nhỏ giọng xin tha, ánh mắt nữ hài hơi hoảng.
Tỷ tỷ hôn nàng như vậy, nàng không có cách nào suy nghĩ.
Miệng tỷ tỷ thoang thoảng mùi rượu, tuy nhạt nhưng lâu dài, mơn trớn từng chiếc răng của nàng, rồi sau đó triền miên ở đầu lưỡi.
Ngay cả mở miệng nàng cũng phải dùng sức lực rất lớn.
"Tỷ tỷ, em không biết......" Từ ngữ trong đầu mà nàng có thể giữ được quá hạn chế, toàn bộ tâm trí nàng đều bị tỷ tỷ bá chiếm.
Cho nên, nàng đành phải lặp lại như vậy.
"Không được làm nũng." Hạ Tu Âm hung hăng cắn cắn nàng.
Nhìn nước mắt nữ hài gần như sắp trào ra, cô lại nhẹ nhàng trấn an.
Nữ hài hư thật, nàng nhỏ giọng nói chuyện như vậy, Hạ Tu Âm căn bản cự tuyệt không được.
Trước đây đều là như thế này, nữ hài nép vào vòng tay cô, ngoan ngoãn hôn cô, sau đó nhẹ giọng thì thầm, Hạ Tu Âm liền không thể chú ý đến chuyện khác.
Hạ Du trì độn nhận ra được tỷ tỷ là thật sự say.
So với lúc ở ROSE còn say hơn một chút.
Cảm xúc Hạ Tu Âm chủ yếu theo hướng nội, phần lớn ấm áp trầm tĩnh, hiếm khi bừa bãi hùng hổ doạ người giống như vầy.
Nhưng hiện tại, tỷ tỷ nhìn nàng, đồng tử màu nâu toát lên vẻ đánh giá và xem xét, cùng với sự hứng thú nồng nhiệt, dường như đang dự tính như thế nào để hủy nàng đi. Ăn. Vào. Bụng.
Có lẽ...... Lưng Hạ Du mềm nhũn, cổ họng phát ra âm thanh tinh tế, răng Hạ Tu Âm nghe lời để lên nhịp đập trên gáy nàng.
Có lẽ là ăn theo đúng nghĩa đen.
"Tỷ tỷ...... Tắm đi." Hạ Du khó duy trì được một tia minh mẫn, cổ họng run rẩy lên tiếng.
Nàng nắm ngón tay Hạ Tu Âm đang ở trên váy, đặt lên môi hôn hôn.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi tắm được không?" Nàng thấp giọng dỗ dành, khẽ vuốt phần tóc trên trán Hạ Tu Âm, "Tỷ tỷ đang đổ mồ hôi kìa."
"Không muốn tắm." Hạ Tu Âm lắc đầu, nắm chặt tay Hạ Du, tiếp tục hôn nàng.
"Vậy lau người......" Hạ Du áp vào môi tỷ tỷ, "Chỉ lau một tí thôi."
Rượu say không nên tắm gội, nhưng lau sẽ có thể làm tỷ tỷ dễ chịu một chút.
"Em giúp tỷ tỷ lau." Nàng vội vàng bổ sung, "Em giúp tỷ tỷ, như vậy được không?"
Hạ Tu Âm im lặng nhìn Hạ Du, đồng tử màu nâu phản chiếu lại nữ hài, dường như đang phán đoán lời nói của nàng là thật hay giả.
"Em giúp tôi?"
"Ừm......" Hạ Du như liên tưởng đến gì đó, xương quai xanh đỏ hết một mảng, nhưng vẫn như cũ chịu đựng thẹn thùng lên tiếng.
Hạ Tu Âm dùng môi chạm vào lông mi đang rung động của nữ hài, cô đặt cằm lên xương quai xanh của nàng.
"Được."
Hạ Du đi lên đằng trước, tay nàng bị tỷ tỷ nắm lại.
Cũng không phải mười ngón tay đan vào nhau, Hạ Tu Âm chỉ lỏng lẻo nắm hai ngón tay nàng, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ của mình xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của nữ hài.
Mỗi lần cọ một chút, nữ hài liền xấu hổ run run lên.
Nữ hài cố tình dung túng Hạ Tu Âm, chỉ là bản thân mình thì lại cắn môi nén một tiếng hừ nhẹ.
"Tỷ tỷ, chú ý cầu thang."
Ánh mắt Hạ Tu Âm đảo quanh lưng và cổ nàng.
Cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, lộ ra làn da mỏng manh mịn màng, nhưng chỉ cần nhìn thế này thôi cũng đã đủ phiếm huyết sắc.
Vì thế cô càng không thể dừng lại.
Hạ Du cảm thấy lưng mình như muốn ướt đẫm.
Mỗi lần đi lên cầu thang, nàng phải quay lại nhắc nhở tỷ tỷ.
Bởi vì, đôi mắt Hạ Tu Âm đặt ở trên người nàng, cô còn không sánh vai cùng nữ hài.
"A Du, em đi trước mặt tôi." Hạ Tu Âm ôn thanh nói.
Hạ Du nhịn không được quay đầu nhìn tỷ tỷ, nàng cho rằng cô đã thanh tỉnh một tí, nhưng khi bắt gặp đôi mắt kiểu ''không cho cự tuyệt'', ánh mắt nàng run lên.
Trong mắt Hạ Tu Âm, nữ hài ngoan mềm giống như một con thú nhỏ mặc cô xoa xoa, hết lần này đến lần khác rụt rè nhìn cô.
Chỉ cần cô làm dữ một chút, nữ hài sẽ hoảng sợ cẩn thận né tránh tầm mắt cô.
Cô đi sau lưng nữ hài.
Để nữ hài không thể che dấu mà lọt vào trong tầm mắt cô, lộ ra cần cổ yếu ớt.
"Tỷ tỷ còn nhớ phòng ngủ ở chỗ nào không?"
Hạ Du lung tung tìm đề tài.
Hạ Tu Âm dùng ngón tay ngoắc nữ hài một cái, ánh mắt cô liếc đến chỗ ngoặt hành lang, lại không dấu vết thu hồi lại.
"Không nhớ nữa."
Cô cười khẽ, "A Du dắt tôi đi đi."
Dép...... Mang nhầm rồi.Hạ Du giật giật ngón chân, thầm nghĩ.
Là tỷ tỷ.
So với nàng lớn hơi một chút.
Mỗi một bước về phòng ngủ cũng trở nên giày vò hơn.
Mà khi nàng cúi đầu, đã dắt tỷ tỷ đi vào phòng tắm.
Trong làn hơi sương mông lung hư ảo, cả gương mặt đều trở nên mờ mịt.
Một cơn hoảng loạn bất ngờ ập lên người nàng.
Tim nàng đột nhiên chùng xuống, chùng xuống, rồi rơi vào dung nham, chìm đến nơi đáy biển sâu, bị đốt thành tro tàn, bị đông lạnh đến thoả đáng.
Hô hấp nàng trở nên khó khăn.
Nàng đưa tay chạm vào tỷ tỷ, nhưng chưa chạm vào, lại khiếp sợ nắm tay lại.
"Suy nghĩ gì vậy?" Hạ Tu Âm nắm lấy đầu ngón tay nàng đang run rẩy, chà xát, rồi sau đó đặt lên khóe môi hôn.
"Quần áo A Du cũng ướt hết rồi." Cô ôm lấy nữ hài nói.
Sau khi tắm gội.
Hạ Tu Âm không chịu mặc đồ ngủ.
Hạ Du đứng ở trước mặt tỷ tỷ.
Nàng nâng cánh tay của Hạ Tu Âm để lên vai mình, tay nàng giữ lấy eo tỷ tỷ.
Nàng đang giúp Hạ Tu Âm thắt dây lưng.
Dây lưng vòng ra sau phần eo mỏng rồi bắt chéo lên phần bụng trên.
Một cái lại một cái ôm.
Vì dựa quá sát, môi Hạ Du không thể tránh né mà sượt qua hõm vai tỷ tỷ, như gần như xa nhẹ cọ.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, hơi nước nóng bỏng khiến làn da non mềm lộ ra một chút tơ máu, đôi môi cũng bị thấm hồng hào, câu dẫn người khác hôn lên.
Hạ Tu Âm chớp mắt nhìn nàng, biểu tình có hơi không rõ.
"A Du...... Tôi bị mất một bộ đồ ngủ." Ngữ khí của cô rất bình thản, nhưng đôi mắt của cô lại giằng co cùng đôi mắt nữ hài, bắt lấy hết những biểu cảm dù là nhỏ nhất.
"Loại mỏng, chất liệu tơ lụa......"
Động tác Hạ Du hơi khựng lại, nàng khẽ hít sâu, run rẩy ngón tay.
"Tỷ tỷ...... Nút thắt không đẹp......" Nàng lên tiếng, bộ dáng có chút sốt ruột, "Nút thắt này không đẹp."
Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Tu Âm, lông mi kinh hoảng loạn run, "Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?"
"A Du......" Hạ Tu Âm cụng đầu với nàng, truyền qua một ít nhiệt độ, "Thích bộ đồ đó lắm hửm?"
Cô ôn nhu mà hôn nữ hài, Hạ Du bất đắc dĩ khép mắt.
"Tỷ tỷ......"
Hạ Tu Âm hạ thấp thanh âm, đầu lưỡi đẩy đẩy răng, khắc chế từng nhịp thở.
Nhưng Hạ Du gắt gao nắm lấy nút thắt dây lưng tỷ tỷ, gần như đứng không vững.
"Em trộm...... mặc vài lần đúng không?"
"Tỷ tỷ...." Hạ Du định mở miệng nhưng lại bị nụ hôn chặn lại.
"Ưm......"
"A Du sẽ nghĩ đến cái gì đây?" Âm cuối Hạ Tu Âm hơi lên giọng, giọng khàn khàn, cô nghe được lồng ngực Hạ Du cũng theo mình rung động.
"Mặc đồ ngủ của tôi...... Sẽ nghĩ đến chuyện gì đây?"
Hơi sương nhanh chóng phủ lên đôi mắt Hạ Du, nàng muốn úp mặt lên ngực tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm không cho nàng trốn.
Đốt ngón tay Hạ Tu Âm khẽ nâng cằm nữ hài lên.
"Nói tôi nghe xem."
Hạ Du dùng đôi mắt ướt sũng kia, dùng đôi mắt vừa sạch sẽ lại vừa đè nén, vừa tham lam lại vừa buồn bã.
Nàng thỏa mãn yêu cầu tỷ tỷ.
Nàng luôn biết nghe lời.
"Suy nghĩ...... Sao hôm nay tỷ tỷ lại không ở bên cạnh em?"
Giọng nàng hơi cao lên, phàn nàn một cách khó hiểu.
"Suy nghĩ...... tỷ tỷ hẳn phải nên ôm em."
Nàng nói rất hợp lý hợp tình, lá gan cũng lớn lắm.
"Suy nghĩ...... Tỷ ấy có biết rằng em nhớ tỷ ấy lắm không?"
Biết.
Đều biết cả.
Hạ Du không kìm được choàng tay ôm cổ tỷ tỷ, cằm đặt trên hõm vai tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ không thể chỉ trích A Du."
Nhìn xem, rõ ràng là nàng làm chuyện xấu.
Nhưng lại không cho người khác chê trách.
Bá đạo như vậy.
"Đây là bí mật của em." Nàng rầu rĩ nói, "Tỷ tỷ hẳn là làm bộ không biết."
Giống như người sai là Hạ Tu Âm.
Hạ Tu Âm dung túng để nữ hài nói, bình tĩnh suy nghĩ.
Cồn làm đầu óc cô trở nên trì độn, theo bản năng muốn trấn an nữ hài.
"Tỷ tỷ đã biết bí mật A Du......"
"Vậy... tôi dùng một bí mật khác trao đổi với A Du được không?"
"Bí mật?" Hạ Du nhìn chằm chằm vào làn da trắng sau tai Hạ Tu Âm, "Bí mật của tỷ tỷ?"
"Ừm......" Hạ Tu Âm vuốt vuốt tóc nữ hài, cúi đầu hôn lên, "Bí mật của tôi."
Hạ Du biết két sắt của tỷ tỷ, lắp trong kệ sách, rất bí ẩn, rất an toàn.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ giúp tỷ tỷ lấy một số đồ vật công ty bỏ vào.
Chỉ là nàng không ngờ rằng đằng sau két sắt còn có một bí mật khác.
Nàng dựa vào giá sách, đầu óc hỗn độn, tim đập thình thịch, trong lồng ngực vang lên một tiếng nặng nề.
Từng chút từng chút, đập vào xương sườn.
Hạ Tu Âm ôm lấy nàng từ phía sau, gương mặt dụi dụi vào nàng.
"A Du mở đi."
"Tỷ tỷ......" Tay Hạ Du chần chừ đặt trên bàn phím số.
"Sinh nhật em......" Hạ Tu Âm thấp giọng nói, "Cùng sinh nhật tôi."
"Tỷ tỷ, em thật sự có thể xem sao?" Hạ Du nhỏ giọng nhìn cô xác nhận.
Hạ Tu Âm không đáp, cô cắn cắn vàng tai Hạ Du, như đang thúc giục.
"Tỷ tỷ say rồi." Hạ Du giảng đạo lý với cô, "Lời nói trong lúc say sẽ tùy hứng một chút."
Hạ Tu Âm không hiểu tại sao Hạ Du lại không nghe lời cô.
Đứa trẻ hư này, lén trộm đồ còn chưa tính, bây giờ còn muốn từ chối yêu cầu của mình.
Nàng còn dám nói tỷ tỷ tùy hứng.
Đầu ngón tay Hạ Tu Âm để lên môi nữ hài, khiến nàng ngoan ngoãn im miệng lại.
Cô nắm chặt bàn tay trắng nõn của Hạ Du, véo các đốt ngón tay của nàng.
"Tôi không có say."
Cô híp mắt xem một nhóm các con số, nói, "Tôi đang rất tỉnh."
Đầu ngón tay cô đặt lên đầu nữ hài.
Két sắt kêu lên một tiếng rồi mở ra.
"A Du...... Nhìn thử xem." Hạ Tu Âm trầm mê vỗ nhẹ má nữ hài.
"Được rồi, được rồi, nhìn một cái đi."
Tựa như dụ dỗ, tựa như mời gọi, ẩn chứa một sự cảnh cáo không rõ.
Nhìn xem, bí mật của tôi.
Đều đã đưa hết cho em.
Nên làm thế nào để miêu tả sự chấn động của Hạ Du trước mắt đây?
Tên nàng được từng nét bút hạ xuống giấy ghi chú màu trắng, được đánh dấu lên từng món vật bày ra trước mắt.
【 A Du 】
【 A Du 】
Một lần lại một lần.
Không biết trong lòng người đặt bút đã thầm gọi bao nhiêu lần?
Có vài thứ nói miệng cũng không thể biểu đạt đủ.
Nhưng khi tay mình viết ra từng chữ, những cảm xúc sẽ từ làn da mình chạy ra, hòa lẫn những cảm xúc vào đó.
Xấp giấy được xếp ngay ngắn, đựng trong túi phong bìa trong suốt, dán nhãn kĩ càng.
Là bảng chữ mẫu.
Mỗi một tờ đều rậm rạp đầy kín ''Tu Âm''.
Bởi vì số lượng quá nhiều, cho nên làm người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Từ nét chữ vụng về ngây ngô lúc còn bé, đến khi thanh lệ quyên tú lúc trưởng thành.
Trước sau như một, đều là những cảm xúc nghiêm túc và tinh tế đặt xuống.
"Tỷ tỷ, là thư tình." Hạ Du lẩm bẩm.
Yêu nhau nhiều năm như vậy, yêu nhau say đắm như vậy, những dấu hiệu ban đầu dễ dàng nhìn thấy...... Đều được lưu giữ cẩn thận từng thứ.
Quan tâm không hề ít hơn nàng.
Hạ Du ôm ngực, sợ bởi vì vui quá mà trái tim xao động gõ vào xương ngực.
Thình thịch.
Thình thịch.
Tầm mắt lọt vào đầy ắp những đĩa CD, được đặt kế bên bảng chữ mẫu.
Lấp đầy nửa bên két sắt.
X năm X tháng X ngày _ Vực sâu ngoài lề.
X năm X tháng X ngày _ Lễ trao giải liên hoan phim quốc tế - nữ phụ xuất sắc nhất.
Mỗi khoảnh khắc của nàng trên màn ảnh, từng khung hình đều được máy quay ghi lại, tỷ tỷ chưa bao giờ vắng mặt.
X năm X tháng X ngày _ Cuộc gọi lưu trữ ở thành phố Tích.
X năm X tháng X ngày _ Cuộc gọi video lưu trữ ở châu Úc.
Là những cuộc gọi với tỷ tỷ lúc múi giờ thích hợp khi nàng trằn trọc nơi đất khách.
Nỗi nhớ nhung làm nàng khổ sở đến run rẩy, hóa ra sớm đã được quan sát đến, sớm đã được cẩn thận sắp xếp lại.
Lại có lẽ là vì tỷ tỷ cũng giống như nàng, cũng bị tình yêu tra tấn.
"Còn có...... Cái này." Hạ Tu Âm mở một phong bì.
【 Tiểu kim khố của A Du】
Cô lười nhác nói, "Mấy con số bên trong...... Tôi sắp không thể ghi chép lại được nữa rồi."
Tình yêu từng bút từng bút được chất chồng lên nhau, bị men hóa theo thời gian.
Bành trướng thêm, sinh sản thêm.
Thật sự là bí mật làm con người ta hoảng sợ.
Những gì mình nghĩ nó sẽ trôi qua theo thời gian lại được ghi lại một cách chi tiết.
Bị lật xem lúc nhàn rỗi.
Bị dùng lấy làm tàng phẩm riêng tư.
Mình lại không giữ lại bất cứ thứ gì.
Còn bị nghiêm mật theo dõi.
Hạ Du cảm thấy mình sắp thiếu oxy.
Dây thần kinh nhỏ bé đang run rẩy.
Nói vậy, tai tỷ tỷ đều bị những thanh âm khe khẽ đó tràn ngập.
Nàng đang rơi xuống.
Rơi xuống bến biển hạnh phúc.
Nàng nghe thấy tiếng sóng biển ồn ào náo động, ngọn gió lạnh thấu xương kích động vết cắt thân cây, làm nó chảy ra chất lỏng ngọt ngào.
Nàng cảm giác được thân thể như đang tan ra trong không gian trầm mê như vậy.
Nàng muốn vỡ vụn.
Ở trong lòng ngực tỷ tỷ.
Ở trong tình yêu này.
Từ từ hòa tan.
Nàng sẽ trở nên thơm ngọt.
Trước mắt là nguy nga mỹ lệ.
Hạ Tu Âm mở lòng ra, để nữ hài chạm vào trái tim mình.
Cho nàng nhìn rõ từng đường gân lồi lõm đang nuôi dưỡng những nhịp đập tham lam phức tạp như thế nào.
Những dục niệm bí ẩn xấu xa, xuyên qua những hồi ức đầy đủ làm người sợ hãi.
Ngón tay thon dài trắng nõn sờ vào khuôn mặt non nớt như nụ hoa trong một giây, giây tiếp theo liền nghĩ mọi cách ghi chép lại các chứng cứ vào trong hồ sơ.
Ghi chép lại những lời âu yếm ngọt ngào của nữ hài.
Một cam kết nhỏ.
Tạm gác lại đánh giá.
Để xem cho kỹ.
Cô sẽ kiên nhẫn thực hiện những mong muốn.
Và dành đủ thời gian để lập kế hoạch.
Kín không kẽ hở.
Từng bước áp sát.
Keo kiệt, xấu tính.
Con quái vật được cẩn thận che giấu dưới làn da ôn nhu, nó chỉa ra những xúc tu, kéo nữ hài mang về nơi âm u.
"Này không phải bí mật duy nhất." Hạ Tu Âm hôn lên nước mắt rơi trên khóe mắt nữ hài, cổ họng bởi vì quá khô khốc mà căng chặt lại.
Cô nói, "Đừng sợ."
Tình yêu cùng tham luyến từ từ lớn mạnh, tuy chỉ lộ ra một góc thì đã trút xuống, nhưng cũng đủ mãnh liệt đến làm người ta hít thở không thông.
Thủy triều dâng lên, không nhanh không chậm.
Nó cho một dự báo.
Nó cũng đủ thân thiện.
Nó làm ta không có nơi nào để trốn thoát.
Hạ Tu Âm chờ đợi được đáp lại.
Cô gái của cô sẽ luôn có thể mang lại bất ngờ cho mình.....
Cô chờ đợi một cái hôn môi.
"Tỷ tỷ, em quá ngốc nghếch."
"Cho nên...... Phải tốn rất lâu......"
Hạ Du khép mắt lại.
"Để nghe...... Bí mật khác của tỷ tỷ."
Hạ Du dùng hết sức lực toàn thân để bản thân không biểu lộ phấn khích quá mức.
Nàng hẳn phải nên khiếp đảm một chút, như là bị dọa đến, như là động vật nhỏ vô tội thuần khiết.
Nhưng nàng chỉ có thể nỗ lực để che lại nỗi mừng thầm trong mắt.
Nàng là cô gái của tỷ tỷ.
Nàng muốn bị nhốt vào trong lâu đài của tỷ tỷ.
Cùng những ký ức ấy, sa vào tổ ấm ấm áp.
Biến thành chất dinh dưỡng, cung cấp cho trái tim chân thành của mình.
Đó là đích đến mà nàng hằng mong ước.
Chim non líu lo, cánh hoa rơi mềm mại.
Gió buổi sớm nâng lên những gợn sóng, ánh nắng trong suốt được bao bọc bởi ba phần sắc màu ấm, ánh chiều tà nghiêng nghiêng.
Một đài phun nước nhỏ hắt lên những giọt nước, những cụm hoa hồng, hoa giấy và cẩm tú cầu trong vườn được tô lên vầng sáng nhàn nhạt.
Nắng ban mai tốt như vậy.
Lông mi nữ hài cong lên độ cung xinh đẹp, chọc lòng người thấy ngưa ngứa.
Hạ Tu Âm nhẹ khảy đầu ngón tay lên.
"Tỷ tỷ...... em muốn ngủ." Giọng Hạ Du khàn khàn, đáng thương vô cùng, thanh âm vừa nhỏ vừa yếu.
Chỉ là nàng cũng không né tránh, vẫn để cho tỷ tỷ chạm vào, chịu đựng sự quấy rầy này.
"A Du......" Hạ Tu Âm gọi.
"Hửm?" Nữ hài buồn ngủ cố mở mắt.
"Đứa trẻ hư, em giấu A Du kia ở đâu rồi?" Hạ Tu Âm nhẹ nhàng cắn cắn chóp mũi nàng.
Đồng tử Hạ Du từ từ thay đổi, đôi mắt dần dần ẩm ướt, ấm áp đến lạ kì.
"Giấu ở nơi này." Nàng cong mắt, đầu ngón tay dừng ở trước ngực tỷ tỷ.
Ở sâu trong trái tim.
Nơi chứa tất cả những tình yêu của nàng.
Nơi chứa một bí mật mà mọi người đều biết.
Hạ Du hôn lên cằm tỷ tỷ.