Hiên nhà không lớn, nhỏ nhắn vừa phải.
Hạ Tu Âm vào cửa là có thể thấy ánh sáng nhu hòa chiếu lên người nữ hài, da mặt tinh tế trắng nõn, đôi môi đỏ thắm mềm mại.
Hôn vào, đại khái giống như hôn lên cánh hoa mới được hái xuống. Ươn ướt, cảm xúc kỳ diệu, thấm vào cả ruột gan.
Đôi mắt Hạ Du theo sự xuất hiện của cô mà sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ. Nữ hài cúi người, tóc dài xõa xuống trước cổ.
Hạ Du xách theo dép trong nhà đặt trước chân Hạ Tu Âm, thấy Hạ Tu Âm không có phản ứng, nàng đẩy chúng lên phía trước.
"Tỷ tỷ."
Ngẩng mặt đuổi theo ánh mắt của cô.
Hạ Tu Âm xỏ mũi chân vào, trong lúc nữ hài đang thỏa mãn nhìn, Hạ Tu Âm không cho cự tuyệt kéo cổ tay nàng lên....
Hạ Du lảo đảo đứng dậy, ngã vào lòng Hạ Tu.
"A Du có nhớ tôi không?" Hạ Tu Âm chạm vào làn tóc lành lạnh mượt mà.
Hạ Du nắm chặt hai tay, áp lên trước ngực Hạ Tu Âm.
Vành tai nhạy cảm bị một cái hôn ấn ký nhẹ nhàng rơi xuống, xương cốt đều run rẩy cả lên.
"Nhớ......" Hạ Du hơi nhón chân, hôn giữa mày Hạ Tu Âm, rồi sau đó dừng trên chóp mũi, cuối cùng chạm vào môi cô.
Nàng suy nghĩ, lại tham lam chạm vào lần nữa.
"Đặc biệt, đặc biệt nhớ."
Nữ hài dùng hai lần đặc biệt, xem ra là thật sự nhớ.
Thần kinh Hạ Tu Âm đang căng thẳng và mệt mỏi giờ đây đã thả lỏng đôi chút.
"Tỷ tỷ hôm nay có mệt hay không?" Nàng đặt cằm lót trên hõm vai Hạ Tu Âm.
"Chủ yếu toàn là...... chuyện vặt." Hạ Tu Âm lại siết cái ôm thật chặt.
Cô hiện tại mới hai lăm tuổi, đã lên kế hoạch cuộc sống sau khi về hưu...
Tốt nhất là có thể như vậy, cùng nữ hài ôm nhau, thoải mái, thư thái, trong lòng tràn đầy ấm áp, trải qua thời gian cuối cùng trong đời.
Cô có thể cùng Hạ Du đọc những bài văn buồn tẻ dài dòng, cũng có thể nghe nàng nhỏ giọng lẩm bẩm lời thoại trong phim điện ảnh, ở trong phòng đáng yêu bước tới bước lui.
Đến nơi chỉ thuộc về hai người bọn nàng, không cho bất luận kẻ nào biết, tốt nhất là thời gian cũng không bắt kịp các nàng.
"Rất nhàm chán sao?" Hạ Du cố gắng thả lỏng người, trở nên càng thêm mềm dẻo, để cho tỷ tỷ bế lên mới thoải mái.
Hạ Tu Âm cúi đầu tìm môi nàng, nữ hài thuần thục hé môi, các nàng ôm hôn nhau một hồi.
"Rất nhàm chán."
Cô hôn môi trên Hạ Du, cánh môi đó phủ lên một lớp nước mỏng sẽ thật xinh đẹp."Sẽ luôn có người tìm em, muốn em làm cái này, muốn em làm cái kia, tất cả sự tình đều vây quanh em."
Hạ Tu Âm không nhẹ không nặng oán trách một chút.
Lúc trước, cô tuyệt không chia sẻ đề tài này với nữ hài. Cô hy vọng Hạ Du nhìn mình là một tỷ tỷ cường đại đáng tin cậy, chứ không phải là bộ dáng mệt mỏi muốn cầu ôm một cô nhóc như vậy.
Hạ Tu Âm khởi động lớp vỏ cứng rắn vì Hạ Du che mưa chắn gió, đặt nữ hài ở nơi đầu quả tim mềm mại, cũng không muốn cho nàng thấy vết thương và bóng tối sau lưng mình.
"Thật kỳ lạ, cả chuyện đơn giản như vậy cũng phải chờ tôi tới quyết định." Hạ Tu Âm nói, "Có vài lúc, những ý tưởng này tập hợp cùng nhau trộm nảy ra."
Theo thói quen nói hết với nữ hài...
Thay đổi như vậy, đã bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là lúc...... So với cô mệt mỏi nữ hài còn muốn khổ sở hơn, có lẽ là những nụ hôn ngọt ngào cùng cái ôm mềm mại đó.
"Hôm nay trong nhà có người đến sao?" Hạ Tu Âm nhìn lướt qua kiểu dáng xa lạ trên tủ giày.
Giày nữ, một nhãn hiệu thể thao sang trọng, so với số đo Hạ Du lớn hơn một chút.
Cô nhìn nữ hài, lại thấy Hạ Du hối hận "A" một tiếng.
Nữ hài che miệng ghé vào tai cô, thanh âm nho nhỏ, "Diệu Diệu còn đang ở trong phòng khách chơi game, em...... em nhìn thấy tỷ tỷ thì quên mất."
Hạ Tu Âm nghiêng người nhìn, thoáng nhìn thấy cái đầu hoảng hoảng loạn loạn rụt xuống sô pha.
Cô cười cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má nữ hài, từng chút mơn trớn mặt mày, như là đang vẽ ra.
Cô cách một ngón tay hôn lên môi Hạ Du.
"Sầm Úc không phát hiện đâu."
Đôi môi ấm áp đang tới lui tuần tra trên gò má mịn màng.
Có thể bị Sầm Úc phát hiện bất cứ lúc nào, Hạ Du nửa là tham luyến nửa là hồi hộp.
"Nhưng mà...... em có thể lén nói cho Sầm Úc."
Hơi thở tỷ tỷ cùng nàng dây dưa giao hòa.
Hạ Du chớp mắt.
Hơi thở nàng tựa hồ như bị đình trệ trong nháy mắt, thế nên một lần nữa Hạ Tu Âm không thể không hôn nàng, để nàng thả lỏng ra.
"Tỷ tỷ, thật sự có thể chứ?"
Nàng khó khăn mở miệng, lo lắng cho những mong ước sẽ vỡ tan, sợ mình nghe lầm.
Nàng ấn lồng ngực, để tim của mình không cần đập quá ồn ào, để tránh lấn át lời tỷ tỷ muốn nói.
Hạ Du hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới, tỷ tỷ là của nàng.
Nhưng trước giờ nàng lớn gan mà nghĩa vô phản cố* luôn gây ấn tượng với mọi người, ngọai trừ Hạ gia.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Nàng biết, bọn họ cùng tỷ tỷ có quan hệ thân duyên sâu đậm.
Mối quan hệ huyết thống dù xa lạ đến đâu vẫn gắn bó khăng khít ấy từng khiến nàng vừa hâm mộ vừa ghen tị, bởi vì có thể cả đời nàng cũng không đạt được mối thân cận như vậy với tỷ tỷ.
Bây giờ nàng lại cảm thấy thật may mắn, chỉ là vẫn còn lo lắng.
Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng tương lai cần nhiều người tham dự.
Hạ Du không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại tỷ tỷ đã đem chìa khóa đặt vào giữa lòng bàn tay nàng.
Tỷ tỷ nói cho nàng, nàng có thể mở cánh cửa kia ra.
"Thật, chỉ cần......" Hạ Tu Âm xấu xa dừng một chút.
Nữ hài quả nhiên vễnh lỗ tai lên, bộ dáng tập trung nghiêm túc.
Hạ Tu Âm cảm thấy ngọt ngào trước vẻ mặt đáng yêu của nữ hài.
Cô cong khóe mắt, thanh âm cũng giảm xuống.
"Chỉ cần...... A Du đừng xấu hổ."
Hạ Du nhất thời không phản ứng kịp, chờ ý thức được tỷ tỷ nói gì đó, hai má theo đó trở nên đỏ ửng.
Nàng ôm lấy cổ Hạ Tu Âm, cả người tựa vào tỷ tỷ.
"Da mặt em dày nhất, tỷ tỷ, em không xấu hổ."
Hạ Du vui vẻ xoa xoa mặt tỷ tỷ.
"Em phải nói với Diệu Diệu, nói em cùng tỷ tỷ......chúng ta đang yêu nhau."
Nói không xấu hổ, nhiệt độ trên mặt nữ hài cũng chưa từng giảm xuống nửa phần, đỏ ửng, đầu ngón tay mơn trớn cũng sẽ bị nóng làm bỏng.
"Kẻ lừa đảo." Hạ Tu Âm nhéo chóp mũi nàng.
Hạ Du vùi đầu vào trong lòng tỷ tỷ, hồi lâu cũng không ngước lên.
Đang hôn!
Thật luôn!
Lại hôn nữa!
Còn hôn nữa sao!
Sầm Úc vịn vào sô pha, cả trò chơi cũng không thèm ngó tới.
Nhất định là mắt tiểu dì bị dính bụi, cho nên dì thổi giúp nàng, an ủi nàng.
Sầm Úc tự thuyết phục mình, không nên vì mình bị người đồng tính theo đuổi, thì dùng loại ánh mắt này nhìn những người bên cạnh, đặc biệt là tiểu dì và dì....
Á! Dì cắn tiểu dì kìa!
Này......
Này không phải cái hôn đối với trẻ con.
Sầm Úc cắn ghế sô pha, nghiến răng.
Khẳng định đều tại dì!
Nhìn xem! Tiểu dì vẫn luôn yên tĩnh phối hợp!
Dì thật đáng ghét! Sao lại có thể khi dễ tiểu dì như vậy!
Nhưng làm khóe mắt nàng muốn nứt ra chính là, trong lúc dì định thối lui, tiểu dì lại hôn vào môi dì!
Quả nhiên dì lại đuổi theo hôn một hồi.
Các nàng là tự nguyện.
Các nàng là một đôi.
Một nụ hôn như vậy sẽ chỉ xuất hiện giữa những người yêu nhau.
Hơn nữa là một tình yêu cuồng nhiệt.
Sầm Úc gặm ghế sô pha, nhìn nửa ngày, đột nhiên có chút thương tâm kìm không được.
Tiểu dì chưa bao giờ dùng đôi mắt đầy sao như vậy nhìn nàng, dì cũng chưa từng ôn nhu với nàng như với tiểu dì.
Hai nàng là một thế giới khác.
Rõ ràng nàng mới là người cùng tiểu dì lớn lên, tại sao tiểu dì lại đi thích dì?
Rõ ràng nàng mới là người thân thiết với dì hơn, tại sao dì lại...... Không được, nàng mới không cần cái loại thích này với dì.
Mẹ là một kẻ ngốc cả mạt chược cũng không biết chơi, ba thì luôn bay tới bay lui...... Chỉ có một tên biến thái có tiền luôn miệng nói thích nàng, nhưng nàng thậm chí còn chưa thấy được mặt tên biến thái đó.
Không biết nguyên do gì, nhìn hai người thân thiết, Sầm Úc đột nhiên muốn khóc lớn một lúc.
Dựa vào cái gì, nàng lại không có người yêu cùng tình yêu ngọt ngào?
===
Editor lảm nhảm: câu cuối của Diệu Diệu cũng là câu của mấy đứa cudon như tui muốn nói 😭