"Còn em? Thích anh không?." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi nhưng chỉ có anh biết trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương thậm chí là hơi sợ hãi, nghĩ lại cũng thật là châm chọc, chưa từng có ai bất cứ chuyện gì có thể làm anh sinh ra loại cảm giác tên sợ hãi, chỉ riêng cô có thể.
Viên Cổn Cổn đỏ mặt không thể nhận gật gật đầu. Cô thích anh và loại cảm giác thích anh Duệ không giống nhau, cô rất biết rất rõ anh chính là người đàn ông làm cô động lòng.
"Dùng miệng nói." Hắc Viêm Triệt kề sát môi cô mở miệng.
"Em thích anh." Viên Cổn Cổn nhìn đôi mắt tím như có sức quyến rũ, không tự giác hộc nói ra lời anh muốn nghe.
"Thật ngoan." Hắc Viêm Triệt thì thào hôn lên môi cô.
"ưm" Viên Cổn Cổn kêu một tiếng, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ôm cổ anh, dây dưa miệng lưỡi với anh.
Sau khi kết thúc nụ hôn Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vỗ về gò má ửng hồng của cô, trong lòng là thỏa mãn không nói nên lời.
"Vậy anh yêu em không?" Viên Cổn Cổn thở phì phò nhỏ giọng hỏi.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người không nói gì.
"Rất khó trả lời sao?" Viên Cổn Cổn hơi thất vọng nhìn anh.
"Không khó trả lời."
'Vậy..."
"Chờ ngày nào đó em nhớ lại anh sẽ nói đáp án cho em nghe." Hắc Viêm Triệt véo véo mặt cô nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, khẽ gật đầu.
"Ngoan, ngồi dậy ăn chút gì đi." Hắc Viêm Triệt hôn hôn mũi cô, ngồi dậy.
Viên Cổn Cổn bọc chăn cũng ngồi dậy.
Hắc Viêm Triệt biết cô ngượng ngùng, xuống giường lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo đưa cho cô.
"Động tác mau một chút, anh đời em ở nhà ăn."
"Dạ."
Hắc Viêm Triệt xoay người đi ra ngoài.
Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh, ôm bộ áo ngủ lộ ra nụ cười ngây ngô.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã qua thêm một tháng. Trong một tháng này Viên Cổn Cổn hòa mình cùng trên dưới nhà họ Hắc, quan hệ với Hắc Viêm Triệt càng ngọt ngấy người ta mà Hắc Viêm Triệt lại rất cưng chiều và dung túng cô gần như là nâng cô lên trời, hôm nay là ngày kết hôn của song bào thai và Long Tịch Bảo mà bọn họ là phù dâu phù rễ.
Long Tịch Bảo thấy cô lập tức ôm cô ai oán nói : "Mau cho mình ăn một chút, người ta thật đói."
"Bảo Bảo không thể ăn được." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.
"Liễm Liễm, bạn béo rồi." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn, vui vẻ nắm bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô.
"Em gọi cô ấy là cái gì? Hắc Viêm Triệt vì xưng hô này mà nheo mắt tím không vui.
"Ách Cổn Cổn." Long Tịch Bảo ngập ngừng nói.
Hắc Viêm Triệt kéo Viên Cổn Cổn về bên cạnh mình không để ý đến cô ấy.
Hôn lễ rất thuận lợi cũng làm Viên Cổn Cổn cảm động đến khóc vài lần, phải biết rằng hôn lễ một nữ hai nam là có bao nhiêu kinh ngạc sợ hãi, phải cần bao lớn dũng khí mới có thể thản nhiên đối mặt với toàn bộ thế giới mà tấm lòng của song bào thai đối với Long Tịch Bảo lại càng làm cho cô cảm động hơn, cô ấy tràn đầy hạnh phúc đứng ở giữa người xuất sắc bọn họ, cô cảm thấy vui vẻ vì Long Tịch Bảo có một kết thúc tốt như vậy.
"Vui cũng khóc không vui cũng khóc, không cho khóc." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, ôm cô vào trong ngực, theo thói quen lau nước mắt cho cô.
"Bảo Bảo rất hạnh phúc." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi thì thào.
"Ý em là em không hạnh phúc?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.
"Không có, em không có ý này." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu sợ anh hiểu lầm.
"Chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt dắt tay cô đi ra cửa phòng tiệc.
"Làm sao có thể, Bảo Bảo và bọn họ đều còn chưa đi." Viên Cổn Cổn đứng tại chỗ không chịu động.
"Bây giờ bọn họ tiếp khách, tiếp khách xong rồi sẽ về nhà động phòng sẽ không đếm xỉa tới em." Hắc Viêm Triệt nói trắng ra.
Vì thế Viên Cổn Cổn đỏ mặt bị anh dắt đi ra ngoài mà bọn họ cũng chưa về nhà, Hắc Viêm Triệt dẫn cô đi xung quanh gần nhà chậm rãi dạo bộ.
"Về nhà đi ăn no không muốn hoạt động rồi." Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng hơi lồi ra làm nũng kéo kéo ống tay áo của Hắc Viêm Triệt.
"Không được, hoạt động khiến chúng nó tiêu hóa để sau khi trở về em mới nuốt trôi bữa ăn khuya." Hắc Viêm Triệt không cần suy nghĩ liền từ chối yêu cầu của cô.
"Còn ăn, anh xem em là heo nhỏ để nuôi sao." Viên Cổn Cổn bĩu môi dưới nhỏ giọng thì thào.
"Đừng phỉ báng heo, nó ngoan hơn em." Hắc Viêm Triệt nhéo nhéo mũi cô.
Viên Cổn Cổn nhìn anh hừ hừ hai tiếng.
Đúng lúc này trên không trung truyền đến tiếng máy bay, Viên Cổn Cổn lập tức ngẩng đầu đi tìm vị trí máy bay khi nhìn thấy vội vàng chấp hai tay tạo thành hình chữ thập nhắm mắt lại giống như đang cầu nguyện.
"Em lại đang làm chuyện ngu xuẩn gì?" Hắc Viêm Triệt bộ dáng cô nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi.
Viên Cổn Cổn mở to mắt nghiêm túc nhìn anh "Anh không nên nói lung tung, đây mới không phải chuyện ngu xuẩn cái này gọi là bắt máy bay."
"Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.
"Bắt máy bay, anh chưa nghe qua sao? Lúc thấy máy bay bay qua thì nói lên nguyện vọng của anh để máy bay chở nguyện vọng của anh bay trong không trung đợi đến khi anh bắt đến chiếc máy bay thứ thì nguyện vọng của anh sẽ biết bay trở về và nguyện vọng được thực hiện."
Viên Cổn Cổn cười thật ngọt ngào nhìn anh, bộ dáng ngây thơ không dính hạt bụi làm cho Hắc Viêm Triệt không đành lòng cười nhạo cô ngây thơ cũng không muốn phá hư sự đơn thuần của cô.