Hắc Viêm Triệt ôm lấy Na Tịch Hách, nắm tay cô đi vào phòng trong, thả Na Tịch Hách lên trên giường, mở ti vi.
"Các người ở trong này nghỉ ngơi một chút, anh xử lý một ít công việc rồi chúng ta trở về nhà."
Viên Cổn Cổn ngồi ở trên giường hờn dỗi xoay lưng về phía anh, không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt cũng không có so đo với cô, lập tức đi ra ngoài.
"Hách Hách, sau này con lớn lên ngàn vạn không thể bá đạo và không phân rõ phải trái giống ba con như vậy." Viên Cổn Cổn nhìn Na Tịch Hách nghiêm túc nói.
Na Tịch Hách lười biếng nhìn cô một cái, cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài.
Viên Cổn Cổn thất bại nằm sấp ở trên giường thở dài, họ đều là đồ xấu tính...
Hắc Viêm Triệt cầm lấy điện thoại ấn vài số
"Gọi Phong Tình lên."
"Dạ, tổng giám đốc." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cung kính.
Hắc Viêm Triệt gác điện thoại, ngồi ở trên ghế da có vẻ đăm chiêu.
Không lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, quấy rối suy nghĩ của Hắc Viêm Triệt.
"Vào đi."
Phong Tình mở cửa đi tới trước mặt anh.
"Tổng giám đốc tìm tôi?"
"Ngồi," Hắc Viêm Triệt nhìn cô ta.
Phong Tình tao nhã ngồi xuống, mặt không biểu cảm, không chút che giấu kiến to lớn đối với Hắc Viêm Triệt.
"Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì? Trước kia Viên Cổn Cổn bị người khác khi dễ?" Hắc Viêm Triệt ra vẻ tùy tiện hỏi.
"Loại vấn đề này tổng giám đốc nên hỏi Cổn Cổn thì tốt hơn, sao lại hỏi tôi?" Phong Tình cười cười châm chọc, không có trả lời trực tiếp.
"Cô ấy mất trí nhớ rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, cũng không bị thái độ chọc não của cô ta làm tức giận.
"Cái gì?" Phong Tình nhăn mày, không xác định nhìn anh.
"Giống như cô nghe được, cô ấy mất trí nhớ, bây giờ tôi muốn biết đáp án vấn đề vừa nảy." Hắc Viêm Triệt nhìn cô ta, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn.
Phong Tình nhìn nhìn vẻ mặt của anh, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn không muốn tôi nói với ngài."
"Cung Thiệu Kiệt vừa đến Newyork hai ngày trước, đang đàm phán mở rộng dự án GR, quản lý Phong có muốn tiếp nhận dự án GR này hay không?" Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly trà rất nhỏ ở trên bàn quơ quơ, không nhanh không chậm nói.
Cả người Phong Tình cứng đờ, không tự giác nắm chặt hai đấm.
Ánh mắt Hắc Viêm Triệt không bỏ qua động tác nhỏ của cô ta, nắm chắc mười phần phun ra một chữ "Nói."
Phong Tình hít một hơi, khẽ mở môi đỏ mọng "Thật ra cho dù tổng giám đốc không đem Cung Thiệu Kiệt ra uy hiếp tôi tôi cũng sẽ nói, nghẹn lâu như vậy không nói thật đúng là có chút không vui."
Hắc Viêm Triệt nhìn cô ta, chờ đợi câu sau.
"Tổng giám đốc ngài ngồi tít trên cao, dù là bề ngoài hay là ý nghĩ đều làm người thường không thể bằng được, nhưng ngài hoàn mỹ như vậy lại cố tình chọn Cổn Cổn đơn giản thậm chí là bình thường như vậy, cho dù phía sau cô ấy có Viên thị bảo vệ nhưng cũng không cách nào khiến cô ấy không trở thành đối tượng bị những cô gái khác ghen tỵ tấn công."
"Bắt đầu từ khi nào?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.
"Bắt đầu từ ngày đầu tiên ngài dẫn cô ấy đến công ty, từ lâu ở trong lòng mọi người ngài đã là thần tượng không thể chạm tới, ai cũng không thể đụng chạm, Cổn Cổn xuất hiện như vậy không thể nghi ngờ là đã đánh vỡ cân bằng này, sau khi các người kết hôn, loại tình huống này liền càng ngày càng nghiêm trọng, tuy không phải là tổn thương trên thân thể, nhưng lời đồn đãi chuyện nhảm cũng đủ àm cho người ta đau lòng, Cổn Cổn là người lương thiện đến ngu ngốc, mặc kệ bị lời nói tổn thương đến đâu cũng luôn cười ngây ngốc nói bọn họ nói đều là sự thật, sau đó làm bộ không thèm để ý trở về bên cạnh ngài, mà ngài... Lại không có phát hiện một chút nào, thứ lỗi cho tôi xen vào việc của người khác hỏi ngài một câu, ngài không có phát hiện hay căn bản không thèm để ý?" Phong Tình nhìn anh, cảm thấy giận dữ thay Viên Cổn Cổn.
"Cô là bạn, biết cô ấy chịu ủy khuất, vì sao không tìm tôi nói?" Hắc Viêm Triệt nhăn mày, hơi tức giận.
"Ha ha, thật sự là buồn cười đấy tổng giám đốc, ngài cũng biết tôi chỉ là bạn cô ấy, tôi đây cũng muốn hỏi một câu, là chồng của cô ấy là người mà cô dựa dẫm nửa đời sau, vì sao tự ngài không bảo vệ tốt cô ấy, ngược lại muốn tôi đến báo cáo với ngài ở bên ngoài cô ấy có bị ủy khuất hay không?" Phong Tình cười mỉa mai, lời nói sắc bén.
Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô ta, nắm chặt nắm tay.
"Tôi cũng muốn nói với ngài nhưng Cổn Cổn không để tôi nói, dù sao đây cũng là chuyện giữa vợ chồng các người, cô ấy đã không muốn ngài biết, tôi cũng không nên nói nhiều, nhưng chẳng lẽ chính ngài không cảm nhận được sao? Tự ti, khổ sở, lo lắng của cô ấy, ngài và cô ấy sống cùng mỗi ngày lại không cảm nhận được một chút nào?"
Hắc Viêm Triệt không nói một câu, dường như đang suy nghĩ cái gì.
"Thật sự không biết Cổn Cổn gả cho ngài là may mắn hay không may mắn..." Phong Tình lắc lắc đầu đứng lên.
"Có ý gì?" Hắc Viêm Triệt nhăn mày lại.
"Tổng giám đốc đại nhân tự suy nghĩ đi, tôi phải trở về làm việc, à, đúng rồi, tốt nhất là ngài nên để tôi tiếp nhận dự án GR, tuy bây giờ Cổn Cổn mất trí nhớ nhưng nếu có một ngày cô ấy nhớ lại, biết ngài đối với tôi như vậy nhất định sẽ tức giận, ngài tìm tôi hỏi những chuyện này biểu đạt ngài cũng để ý cô ấy, tôi nghĩ tổng giám đốc đại nhân nhất định hiểu được cân nhắc nặng nhẹ mới phải." Phong Tình vừa nói vừa dẫm lên giày cao gót lắc lắc eo thon nhỏ. cộc cộc cộc đi ra khỏi văn phòng.
Người phụ nữ này... Không chỉ dám biết không báo mà còn dám uy hiếp anh, nể tình cô ta là bạn của Tiểu Bàn, anh liền làm chuyện tốt đi, Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của Phong Tình, lộ ra nét cười lạnh.
Đi ra khỏi văn phòng Phong Tình run một cái, có loại dự cảm xấu.
- - - - - - - - - - - - - -
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
Á Tư và Nhã Tư xách hai túi đồ ăn vặt cung kính làm lễ với Hắc Viêm Triệt.
"Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.
Nhã Tư tiếp nhận bịch xốp chứa sữa tươi và đồ ăn vặt trên tay Á Tư bỏ vào tủ lạnh.
"Dạ... Chủ nhân, đột nhiên ngài bảo chúng tôi mua đồ, chẳng lẽ là Cổn Cổn đã trở lại sao?" Á Tư nhìn nhìn khắp nơi, đã ngửi được mùi thuộc về Viên Cổn Cổn.