Chương : Phiên ngoại - Truyền thuyết về một nữ vương. . .
Trong thành phố này có lưu truyền một cái truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng ở nơi thành phố phồn hoa này có một vị bác sĩ thiên tài, y thuật xuất sắc, là một vị thiên tài y học trăm năm khó gặp, nàng có thể cứu được người mà tất cả các bác sĩ khác không thể cứu chữa, những người có thể được nàng chính tay giải phẫu sẽ có thể khởi tử hồi sinh.
Mọi người càng nói càng say sưa, người ta vị bác sĩ này họ Tịch hơn nữa lại rất xinh đẹp, là một cái đẹp của sự lạnh lùng và cơ trí, không phải kiểu xinh của tiểu thư đài các mà là một loại đẹp làm cho người khác kinh diễm, giống như một nữ vương cao quý ưu nhã. Vẻ đẹp của nàng đã dẫn tới không biết bao nhiêu anh kiệt, phú hào phải khom lưng, chỉ cầu mong là bệnh nhân của nàng, tất cả đều bị trí tuệ và sắc đẹp của nàng khuynh đảo. Trên phố đông người ai ai cũng yêu thích câu chuyện về vị bác sĩ Tịch này, làm cho những lời đồn về mỹ mạo và tài trí của nàng càng ngày càng tăng, mọi người càng nói càng không biết mệt.
Nhưng điểm chung nhất của cái truyền thuyết này, cũng có thể xem là đúng nhất. Vị bác sĩ Tịch thần bí trong truyền thuyết chính là Huyết tộc, nàng sở dĩ có năng lực cao siêu như thế, sở dĩ có cái mị lực không ai sánh bằng như thế, là vì nàng không phải con người, mà là một chủng tộc sinh tồn trong đêm tối chỉ có ở trong thần thoại ---- Quỷ hút máu.
Từ ngày cảnh sát biết chuyện, huy động rất nhiều lực lượng bao vây nàng, nhưng lần hành động này lại bị dân chúng chỉ trích rất nhiều, bởi vì bác sĩ Tịch đã cứu sống rất nhiều người, thế mà cảnh sát lại dùng tội danh mưu sát con người để quang minh chính đại vây bắt nàng. Bất quá, cũng chính là lần hành động này, lại làm cho lời đồn bác sĩ Tịch là quỷ hút máu càng truyền ra sinh động như thật hơn, có người nói nàng có sức mạnh cường đại, hỏa lực của cảnh sát cũng không thể tiếp cận được nàng, có người nói nàng giống như có ma lực, làm cho tất cả mọi người không tự giác mà bỏ vũ khí thuần phục nàng.
Nàng trong đêm đó xuất hiện bất ngờ, rồi lại biến mất như tia chớp, để cho con người về sau lưu lại vô số câu chuyện, trở thành một cái truyền kỳ, từ đó về sau không có ai gặp lại nàng nữa. . .
Rất nhiều năm sau, ở một cái đảo tư nhân nhỏ trên Nam Thái Bình Dương, có một phòng khám tư nhân được dựng lên. Nói là "phòng khám", thế nhưng những thiết bị trong đây tuyệt đối tiên tiến, cao cấp hơn cả những bênh viện lớn trên thế giới. Bệnh viện này nằm ở nơi 'vắng vẻ', hơn nữa không có đường biển, người muốn đến đảo này chỉ có thể đi bằng máy bay tư nhân, từ lục địa gần nhất xuất phát thì cũng phải tốn mấy giờ bay mới có thể đến được.
Phòng khám này một năm chỉ nhận từ đến bệnh nhân, mặc kệ có nhiều tiền hơn đi nữa, quyền lực to thế nào đi nữa cũng không thể sửa đổi được quy định này. Trong truyền thuyết phòng khám này không có y tá, truyền rằng ở đây chỉ có duy nhất một bác sĩ, hơn nữa vị bác sĩ này lại cực kỳ thần bí, thậm chí đến bệnh nhân cũng không thể nói rõ hình dáng của bác sĩ. Truyền thuyết nói rằng để được làm bệnh nhân phòng khám này, thì chỗ thù lao rất hà khắc, muốn được trị bệnh thì bệnh nhân phải tìm được một món đồ được coi là trân bảo nhất cho chủ phòng khám, hoặc là người đó phải hy sinh cả đời tài phú để đổi lấy sức khỏe, hoặc là dùng hết mọi cách tìm được bảo bảo tốt, hoặc là nhiều thứ khác lạ.
Lẽ ra với nhiều yêu cầu hà khắc như thế có lẽ sẽ chẳng mấy ai muốn tới khám, thế nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược là, phòng khám càng ngày càng thần bí này, thế nhưng danh tiếng của nó lại ngày càng lớn, những người hao tâm tổn sức để cầu một lần được khám ngày càng nhiều. Bởi vì trong truyền thuyết cái vị bác sĩ ở trên một đảo nhỏ ở Nam thái bình dương này y thuật có thể khởi tử hồi sinh, mà đối với người đang đếm trên tay từng ngày mạng sống của mình, thì càng trân quý tính mạng hơn.
Vài chục năm nay, vô số người tới đây nhưng khổ nỗi không cách nào đạt được mục đích, tất cả khách đều là người có quyền thế phong vân một thời một cõi. Nhưng mà, có lẽ người càng không thể tưởng tượng được chính là, đặc biệt nhất tại đây, còn có một 'nhân vật' mà bất cứ người đến xem bệnh nào không thể tưởng tượng được. . .
=============
Y Nặc Mễ đứng trong đêm đen một mực không xuống, một thân áo bào màu đen càng khiến cho cả người nàng như dung nhập vào đêm tối. Nàng nheo mắt thoáng đánh giá cái tòa kiến trúc to lớn trước mắt, ánh mắt quét tới một toà kiến trúc hình vuông cách đo không xa nằm giữa xa mạc như một tượng nhân sư khổng lồ ----
"Gào!" Quỷ hút máu nhe răng trợn mắt hướng phía tượng đá mà rít gào. Cũng chỉ có mỗi mình mỗ quỷ hút này mới dám làm chuyện như thế này, ở địa bàn của người khác còn dám đối với chủ nhân nơi đó không tý khách khí.
Lúc này bên chân của nàng truyền ra âm thanh: "Ah meow, Tiểu Mễ ngươi không phải không chấp nhận nhất là Huyết tộc khác xâm nhập lãnh địa của ngươi sao, chúng ta bây giờ chạy vào bị lãnh chúa nơi đây phát hiện có vẻ không tốt lắm ah meow ~"
Đặc biệt là tới lãnh địa của người ta trộm bảo bối của người ta, tuy ăn trộm khiến nó rất hưng phấn. . . nhưng, cũng không tốt lắm ah. . .
Y Nặc Mễ dời ánh mắt xuống, nơi đây là nguồn gốc của tổ tiên của con người và huyết tộc. Vì thế nên đây là nơi các đế vương luôn thích đem hình tượng của mình miêu tả sao cho giống hình dạng của tổ tiên nhất. Nàng mởhai cánh nhỏ bay lên một cái, "NGAO ~ đồ đã tìm thấy rồi đi mau, Tiểu Nhã Nhã nhất định sẽ rất thích NGAO ~"
Orange vung bốn trảo chạy chạy, nhanh chóng đuổi theo sau mông Y Nặc Mễ: "Nhưng đó là di vật của quốc vương, ngươi không ở trong mộ của nàng như thế nào lại tìm thấy ah meow ~"
Y Nặc Mễ càng tăng tốc hướng ngọn núi xa xa hầu như không thấy bay tới, vừa giải thích với Orange: "Cái quyền trượng này tuy là đồ vật của con người, thế nhưng nghe nói đã được trải qua thượng cổ linh huyết gia trì. Người Ai cập cổ làm ra nó, đem nó tặng cho nữ hoàng của họ Cleopatra VII. Nhờ vào đó nữ hoàng xinh đẹp Cleopatra đã dựa vào sức mạnh của cây quyền trượng này làm cho đế quốc cường thịnh dường như bất bại như La Mã cũng phải trở thành một phần của Ai Cập. Sau đó quân đội Octavian tiêu diệt Ai cập, Cleopatra VII đã tự sát để ngăn vương trượng bị hủy diệt bởi tay người La Mã, hy vọng hậu thế có thể một lần nữa dùng vương trượng để khôi phục lại quốc gia, vì thế nên nàng bí mật đem vương trượng đi phong ấn. Những năm gần đây linh huyết của Hoàng đế đại thần dị động, vì thế những thứ này mới có thể hô ứng lẫn nhau, trên thế giới này chỉ sợ chỉ duy nhất một mình ta mới có thể cảm ứng được vị trí của cái bảo bối này, gào ~"
Máu của nàng là Huyết tộc tôn quý nhất huyết thống, đương nhiên kẻ khác sẽ không thể lợi hại như nàng, NGAO, haahahah. . .!
Đúng theo cảm ứng của Y Nặc Mễ, đồ tìm cũng không khó nữa, Y Nặc Mễ và Orange cả hai nhanh chóng đi vào một cái động giống như không đáy. Y Nặc Mễ hướng phần mộ thất ở dưới tường đá niệm chú ngữ, bàn tay xòe ra hướng lên trên, giữa bàn tay của nàng chậm rãi hiện lên một giọt máu đỏ tươi, đồng thời tường đá bắt đầu nứt ra, cuối cùng một đồ vật trồi lên.
"Ah meow ah meow!" Orange hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào bảo bối. Thật sự là một món bảo bối tốt ah meow ~ cái quyền trượng này ước cùng dài nửa thước, do bạch kim, hoàng kim, ô kim đúc thành hình một con rắn, ba đầu của con rắn quấn nhau một chỗ tạo thành cái đuôi của quyền trượng, ở trên đỉnh khảm một viên kim cương màu đỏ độc nhất vô nhị được khắc thành hình hoa hồng. Đúng là không thẹn với tên của nó ---- Quyền trượng hoa hồng.
"NGAO! Màu đỏ màu đỏ!" Y Nặc Mễ tủm tỉm cười, biểu lộ kiêu ngạo đáng khinh: "Cái quyền trượng này không chỉ có ma lực thần kỳ, càng quan trọng hơn là bản thân nó đã cực kỳ tinh mỹ, là đồ vật độc nhất vô nhị trên đời. Món đồ xinh đẹp như vậy, đưa cho Tiểu Nhã Nhã làm pháp trượng, nhất định chị ấy sẽ thích NGAO ~ vừa nghĩ tới bộ dạng Tiểu Nhã Nhã cầm nó trong tay, ahhhh, ahhh, ah ~"
Orange nheo mắt liếc nhìn chủ nhân đang chảy nước miếng của nó, đồ vật vĩ đại như vậy. . . cũng chỉ vì cái tên quỷ hút máu yêu thích màu đỏ nhìn đâu cũng thấy đẹp này, lấy ra làm vật trang sức cho người yêu. . . thật là, thật là, từ ngữ của con người cũng không cách nào diễn tả được mà.
Nghĩ nghĩ, đồ đã trới trước mặt, sao có thể để bảo bối tốt vuột mất. Orange bay lên, đang muốn duỗi móng đem bảo báo nhét vào trong bụng ----
Một tiếng sư tử gầm rên, trong lăng mộ đột nhiên xuất hiện một cái thân hình to lớn, một tia sáng lóe lên đem hai chủ tớ quỷ hút máu chưa kịp phòng bị gì hất cho té xa ba trượng.
"Tiểu Mễ! Là lãnh chúa nơi đây!" Orange nhìn cái Huyết tộc kia hóa thân thành Sphinx (đầu người thân sư tử), liền biết lãnh chúa nơi đây đã tìm tới của, hơn nữa lai giả bất thiện (). Nguy rồi nguy rồi, gây tai họa rồi! Nó cùng Tiểu Mễ sai trước, Tiểu Mễ gặp nguy hiểm ah meow!
Ma bộc nhát gan khẩn trương muốn nhanh chóng cùng chủ nhân chuồn đi. Nhưng Y Nặc Mễ tức giận đến đỏ mắt, đồ của nàng bị người khác chiếm, hơn nữa còn bị đánh một cái, Huyết tộc tính mang thù nhất định không chịu từ bỏ ý đồ.
"NGAO ah!" Y Nặc Mễ tức giận siết chặt nắm đấm, ma lực cường đại của nàng rất nhanh ra đòn đánh lên trên người tên Huyết tộc thân người cường tráng đang giữ lấy chiếc quyền trượng kia.
Đáng tiếc người kia cũng không phải là đèn cạn dầu. Nắm chặt quyền trượng, dùng một cỗ khí lực lớn cùng Y Nặc Mễ đối kháng. Những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, dòng năng lượng khổng lồ làm cho chấn động nguyên cái huyệt động, ánh trăng liền trở nên mờ ảo, lại một tiếng nổ lớn, thậm chí cả tòa núi đều bị lật tung.
Nhưng lần này, Y Nặc Mễ nhạy cảm phát hiện, cái Huyết tộc thoạt nhìn sức mạnh kinh người nhưng tánh mạng cũng đã cạn kiệt. Linh huyết trên người hắn đã suy kiệt, dáng vẻ cổ xưa càng càng thêm nặng nề. Đây rõ ràng là một huyết tộc đã gầy yếu đến không chịu nổi chỉ dựa vào ý chí mà chiến đấu với nàng, bởi vậy lúc giao thủ vừa rồi, Y Nặc Mễ không dùng toàn lực.
Người kia tựa hồ cũng biết mình không thể kéo dài, thấy Y Nặc Mễ do dự, liền thu hồi quyền trượng quay người bỏ chạy.
"NGAO ah, Orange chúng ta đuổi theo!" Đoạt đồ của nàng là hành động tuyệt đối không thể tha.
============
Y Nặc Mễ luôn một đường theo sát, cho dù phải đi qua cái loại thời tiết khắc nghiệt như sa mạc, hay là xuyên qua cái bộ lạc hết lòng tin vào vu thuật xem tiêu diệt Huyết tộc là nhiệm vụ của mình, cuối cùng cũng tới một đại dương mênh mông. Người kia quả thật rất bản lĩnh, chỉ tiếc trạng thái không tốt, thế nhưng hắn vẫn có thế phát ra sức mạnh cường đại, chạy trốn mau lẹ, Y Nặc Mễ phải hết sức tập trung mới theo được dấu của hắn. Một đường bôn ba, cho đến khi Y Nặc Mễ phát hiện mình đã đến một 'lục địa', ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đây là cảnh sắc rất quen thuộc với mình.
Hách! Như thế nào lại tới đây. Đây là một cái đảo nhó chỉ có mấy km, trên đảo có một cái trang viên yên tĩnh, biểu tượng Chữ thập đỏ được đặt cao trên đỉnh tòa nhà, ba tầng lầu đều được khắc hình thập giá màu đen. Đây, đây, đây là 'hang ổ' của nàng ah!
Y Nặc Mễ tức điên người, giẫm giẫm chân trên bờ cát, giận đến lộ ra con ngươi đỏ và ranh nanh, nắm lấy Orange, gặm gặm: "Hỗn đãn! Tên kia sao lại dám chạy tới nơi này, chẳng lẽ hắn muốn đoạt quyền trượng của ta, còn muốn cướp vợ của ta!"
"Ah meow!" Chỉ thấy một con mèo cam nhỏ bốn chân vung loạn, "Hắn cướp vợ của ngươi, ta không có, đừng có cắn ta ah meow. . ."
Cái tên huyết tộc cao lớn da màu đồng kia đang đứng ở trước cánh cửa khắc hình thánh giá đen đang nhẹ giọng thỉnh cầu, sau đó toàn thân bị một ánh sáng bao tỏa, cuối cùng biến mất ở cửa.
Thế nhưng không ngờ vừa mới tiến vào, Y Nặc Mễ liền xông tới, không nói hai lời liền đưa chân đạp hắn. Người nọ bản năng cầm lấy quyền trượng đỡ lấy, Y Nặc Mễ sợ làm hư quyền trượng, nhanh chóng cản sức lại, ngược lại bị hắn thừa lúc đánh một chưởng đánh vào cằm ----
"NGAO. . .OOO~" Đang xông thẳng tới thì vô tình bị phản công? Y Nặc Mễ căn bản chưa kịp phòng bị, đau đến muốn cuộn thành một đoàn NGAO một tiếng bị đánh văng ra ngoài.
Bất quá cái đau khi bị ngã xuống đất không có xuất hiện, trái lại ngã tiến vào một cái ôm, mùi thơm thoang thoảng, làm cho người khác mê muội. Y Nặc Mễ liền giống như khỉ con quấn lấy, đem cả tay chân đều quấn lên người người kia, mặt chôn trên cổ ngửi ngửi. Bởi vì có thế, mới có thể làm dịu đi cái đau nơi cằm bị đấm.
Bởi vì nàng biết, cái ôm này nhất định là ----
Thấm Nhã sắc mặt bình tĩnh, liếc nhìn Y Nặc Mễ, đồng thời đưa một ngón tay, cái tên Huyết tộc đang định xông lên muốn đấm cho Y Nặc Mễ thêm mấy cái liền dừng ở không trung không cử động được. Thấm Nhã mặc một cái áo blouse trắng, nhận thấy vừa rồi vẫn còn đang bận rộn, cô phát hiện có Huyết tộc ở trước cửa cầu kiến xem bệnh, vừa để cho hắn đi vào, thì đã nhìn thấy người kia cùng Tiểu Mễ đánh nhau.
"Xảy ra chuyện gì?" Thấm Nhã nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu Nhã Nhã, tên kia hắn đoạt đồ của ta, hắn còn xâm lấn lãnh địa của ta, hắn, hắn còn đánh ta NGAO!" Ác quỷ cáo trạng trước, Y Nặc Mễ kiểm tra cằm của mình, đau quá, ủy khuất ủy khuất quá.
Cái tên Huyết tộc đang bị Thấm Nhã giơ ngón tay giam lỏng giữa không trung không nhúc nhích được, vùng vẫy mấy cái cuối cùng cũng mở miệng: "Ta tên Ô Na Tư, ta thăm dò được cô là thánh y Huyết tộc trong truyền thuyết, cố ý chạy đến đây cầu cứu."
"Haa! Đến cầu cứu?" Y Nặc Mễ càng thêm đắc ý, cầu Thấm Nhã chính là cầu nàng, cầu nàng còn dám đắc tội, cho ngươi đẹp mặt, "Muốn cầu cứu trước tiên đem Quyền trượng hoa hồng ra đây, bằng không thì cho ngươi đợi đến năm!" Y Nặc Mễ vươn tay đòi đồ.
"Không thể cho ngươi, đây là dùng để cứu mạng." Ô Na Tư giữ lấy quyền trượng thật chặt, Thấm Nhã nghe hắn giải thích xong liền thả hắn ra, hắn liền lập tức quỳ trước mặt cô, "Thánh y, ta nghe nói nếu muốn cô trị bênh thì phải dâng lên vật trân quý nhất. Đây là quyền trượng được tổ tiên huyết dịch gia trì của tộc ta, nhân loại truyền rằng nó có thể thống trị toàn bộ sức mạnh trên thế giới, ta đem nó hiến cho cô."
Thấm Nhã không nói, liền Y Nặc Mễ cũng không nói nên lời. Thật sự bó tay. . . nàng một lòng tìm kiếm quyền trượng để tặng cho Thấm Nhã, lại nửa đường gặp phải Trình Giảo Kim đem đồ vật đoạt đi, đuổi một đường, không nghĩ tới cuối cùng là để đem dâng cho cùng một người. . .
Lúc này Thấm Nhã mới mở miệng, thế nhưng ngữ khí lạnh như băng lộ ra uy nghiêm: "Ở chỗ này của tôi, cho dù là tộc gì đi nữa, mặc kệ ông như thế nào, có bất kỳ thù hận gì, cũng không được động tay chân. Ông vi phạm quy củ của tôi, tôi sẽ không khám cho ông, mời đi."
Ô Na Tư siết chặt nắm tay giống như muốn nổi giận, Y Nặc Mễ vừa cảnh giác thì cơn giận của hắn đã bị dập tắt. Thánh y là người được cộng đồng Huyết tộc thừa nhận, trừ Tổ tiên thì là người cao quý nhất còn tồn tại, vừa đối mặt với Thánh y người uy nghi kiêu ngạo như nữ vương, thì Huyết tộc sẽ tự nhiên bị thuần phục, cho dù có nhiều sát ý hơn nữa cũng sẽ tiêu tán mất. Ô Na Tư lại quỳ gối xuống, "Quyền trượng này xin hiến cho Thánh y."
Hắn đem quyền trượng đặt trên mặt đất, sau đó cung kính rời đi.
Y Nặc Mễ nhặt quyền trượng lên, vui vẻ sờ sờ, NGAO, thật sự là một món bảo bối tốt.
"Tiểu Nhã Nhã chị nhìn này, cái này là pháp trượng ta chọn riêng cho chị, thế nào, rất đẹp a!" Quý hút máu vỗ vỗ cánh nhỏ, dương dương tự đắc chờ mỹ nhân khen thưởng.
Thấm Nhã nhàn nhạt liếc nhìn, biểu lộ bình tĩnh, tùy ý ngồi xuống ghế salon, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài mê người bắt chéo lên, áo blause trắng bên ngoài vén ra lộ ra váy ngắn bên trong, "Em không phải đã hứa với tôi sao? Em đã hứa tuyệt đối sẽ không gây chuyện với bệnh nhân cho dù là tộc gì đi chăng nữa không phải sao?"
Chậc chậc, cái giọng lạnh băng này, cái tư thái nữ vương cao cao tại thượng này. Mỗi lần lão bà đại nhân hướng nàng bày ra tư thế này, thì chỉ biểu thị một điều ---- nữ vương đại nhân tức giận.
Cũng may Quỷ hút máu bây giờ kinh nghiệm yêu đương đã khác lúc xưa, không chỉ biết mỗi buồn bả không biết làm thế nào. Y Nặc Mễ cầm lấy quyền trượng nhẹ nhàng xít lại gần bên người Thấm Nhã, đầu cọ cọ lên người nữ vương, "NGAO, người ta chỉ muốn đem đồ vật xinh đẹp này tặng cho chị, kết quả bị hắn cướp đi. . . nha nha, chị nhìn nè, rất là đẹp nha~"
Y Nặc Mễ còn đem cái quyền trượng kia nhét vào tay Thấm Nhã, liếc nhìn Tịch nữ vương hình như có vẻ không thích lắm. Y Nặc Mễ lại thì thầm, "Đều do tên kia đến làm rối, hắn trước nói sớm là lấy cái này để đưa cho chị thì được rồi, tự nhiên lại cướp đi, NGAO, còn đánh người ta. . . hiz hizz~" rất đau!
Lúc này Thấm Nhã cũng có động tác, nhưng không phải cầm lấy cái quyền trượng quý giá kia, mà là dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng mặt Y Nặc Mễ lên xem xét vết thương ở cằm, giọng nói rốt cuộc cũng hòa nhã lại: "Bị đánh ở đâu? Để tôi nhìn xem. Ai bảo em luôn hấp tấp như vậy, có đau hay không?"
"NGAOOOOO" Vốn không đau lắm, nhưng khi được đau lòng, không đau cũng trở nên đau. Y Nặc Mễ thuận thế làm nũng, liền chui vào trong ngực Thấm Nhã.
Thấm Nhã nhẹ cười, Y Nặc Mễ đem mặt chôn ở trên bụng cô, hầu như cả người đều dựa vào đùi cô. Cô vuốt vuốt cái lưng gầy gầy của Y Nặc Mễ, "Ha ha ~ Quyền trượng hoa hồng rất đẹp, Ô Na Tư đã đồng ý hiến cho tôi, tôi đã có thể sử dụng được pháp lực cường đại của nó. Cái này đúng là thích hợp làm pháp trượng cho tôi, Tiểu Mễ thật tinh mắt, hiểu rõ nhất tâm tư của tôi. Huống chi Ô Na Tư còn đắc tội em, tôi chẳng phải đã thay em trừng phạt hắn rồi ư, em xem, tôi chẳng phải đã không đồng ý giúp hắn cứu trị."
Biết rõ tên tiểu quỷ hút máu này tâm nhãn rất nhỏ, đây là quỷ hút máu nàng nuôi, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng phải giúp tiểu quỷ mà mình nuôi chứ ~
"Hô hô ~" Y Nặc Mễ cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hắc hắc cười. Nhưng sau đó lại chậm chạp nghi vấn:"Vậy. . . thật sự không để ý tới hắn sao? Ta thấy linh huyết trong người hắn mỏng manh lại không tinh khiết, tám phần là bị hãm hại. Chị không chữa cho hắn, hắn không qua được mấy trăm năm nữa sẽ chết NGAO ~"
Thấm Nhã cười trộm, "Vậy em đi tìm hắn về đi."
"NGAO! Mới không cần, gần đây đồ ăn tới tìm chị nhiều rồi, Huyết tộc cũng đến thật nhiều rồi, gào, chị đã thật lâu không chơi với ta!" Bằng không nàng như thế nào hao tốn tâm tư tìm bảo bối hống nữ vương vui vẻ, còn không phải vì muốn hống Thấm Nhã để chị ấy nhớ rõ, để hoàn toàn không cần để ý đám huyết tộc kia sao.
Thấm Nhã sắp không nhịn được tiếng cười: "Vậy em đừng tìm hắn."
"NGAO. . ." Thế nhưng nàng thật không đành lòng.
"Em sao lại mâu thuẫn như vậy ah!"
"Ah! Ta mặc kệ! Dù sao hắn năm cũng không chết được, chúng ta lên giường trước đi! Ba mươi năm sau rồi tìm hắn. NGAO, ta mặc kệ, ta muốn chúng ta ăn ăn một lần, lập tức ăn ăn một lần!" Y Nặc Mễ phát điên rồi, ôm lấy Thấm Nhã chạy lên phòng.
"Ha ha ~ ha ha~" Cuối cùng Thấm Nhã cũng cười ra tiếng, an tâm dựa vào lòng Y Nặc Mễ, để tiếng cười thanh thúy vang cả căn phòng.
Orange chạy chạy, cuối cùng cũng vào được ngôi nhà sau núi, chỉ thấy nhà không vườn trống, chỉ còn tiếng cười quanh quẩn nơi đại sảnh. Nó nằm xuống đất lấy chân che mắt, thật sự là, nó biết mỗi lần có những sinh vật khác đi lên đảo, thì kết quả cuối cùng luôn là chủ nhân của nó ác độc đem mỹ nhân ăn hết lần này tới lần khác. . . thật sự ăn ngon như vậy ah. . . a meow ~