Mấy ngày nay rầm rộ cái vụ BH được xuất bản chính thức, chắc ai cũng biết, nhưng mỵ vẫn cứ thích đi Pr :
Hãy Like và theo dõi Pages để được cập nhật thông tin những bộ BH bản quyền sẽ được xuất bản.
===
Lý Cường mở cửa sổ trên tầng hai của căn thổ lâu nhìn ra ngoài nhưng vẫn không thấy tung tích của Thấm Nhã lẫn quỷ hút máu. Tiêu Quân xuất hiện một mình, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
"Tiêu Quân, sao cô lại tới đây?"
"Còn chàng, tại sao lại bỏ đi."
"Chúng ta đã quyết định là chia ra hành động. Lúc hai người gặp Thấm Nhã, lẽ ra cô ấy đã giải thích rõ rồi mới phải." Lý Cường nhíu mày, có chút khó xử. Hắn vốn không phải người cứng nhắc, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn khiến tình sử của hắn cũng tương đối phong phú, nhưng khi đối mặt với Tiêu Quân, hắn lại thường không thể duy trì biểu hiện thường ngày. Luôn có cảm giác nói không nên lời, khiến hắn không thể bình tĩnh, cũng không thể thả lỏng.
"Tứ lang, chàng đang trốn tránh thiếp."
"Tôi không có..." Lý Cường mới nói nửa câu bỗng dừng lại, trầm ngâm vài giây rồi thở dài: "Có lẽ cũng vì một vài lý do. Tiêu Quân, cô và Chu Duẫn Văn... Cô có tình cảm với cô ấy. Hai người sống dựa vào lẫn nhau, bản thân cô có lẽ vẫn chưa nhận ra." Dần dần hắn đã có thể tiếp nhận, đây có lẽ chính là vận mệnh đã định trước, lịch sử từ mấy trăm năm trước vẫn đang tiếp diễn. Mặc dù hắn không còn là Chu Lệ, nhưng vướng mắc giữa Chu Lệ, Tiêu Quân và Chu Duẫn Văn vẫn tiếp tục kéo dài. Trời cao cũng muốn trêu đùa bọn hắn.
Với Lý Cường, người hắn thích là Thấm Nhã. Không thể phủ nhận hắn vẫn phảng phất giữ lại một phần kiếp trước của Chu Lệ, đối với Tiêu Quân, hắn luôn có cảm giác đặc biệt. Ham muốn muốn đoạt lấy, muốn cướp lấy, cảm giác phẫn nộ. Hắn thậm chí phải khống chế bản thân, cố gắng giữ mình tỉnh táo, Phương Tiêu Quân là Phương Tiêu Quân, Chu Duẫn Văn là Chu Duẫn Văn, và hắn, không phải Chu Lệ.
"Không, Tứ lang, thiếp biết chàng vẫn nhớ rõ những chuyện trước đây. Chàng là người anh hùng oai hùng có khát vọng như vậy, lẽ nào chàng cam tâm để vận mệnh suốt mấy đời qua tái diễn một lần nữa?" Tiêu Quân lộ vẻ kích động, oán giận tích lũy mấy trăm năm, có đôi khi không biết có phải là tình yêu hay không, nhưng lúc này ả chỉ biết rằng mình phải thoát khỏi vận mệnh không mong muốn này.
"Cô nói nên làm gì bây giờ."
"Tứ lang, chúng ta đi, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tránh xa tất cả những thứ này." Trước là tình cảm giữa Thấm Nhã và Y Nặc Mễ, sau là sự xuất hiện bất ngờ của Lý Cường đã khiến ả có suy nghĩ như vậy. Con người cùng quỷ hút máu, hoàn toàn có khả năng, chỉ cần yêu nhau, thân phận có lẽ cũng không còn là vấn đề. Nếu như ả ở mấy trăm năm trước nghĩ thông suốt được điểm này, có lẽ tất cả sẽ không giống thế này. Ả sẽ không vì báo thù mà biến Chu Duẫn Văn thành Huyết tộc, cũng sẽ không từ đó biến mất mà bỏ lỡ tình duyên với Chu Lệ.
Vừa nhắc đến những chuyện trước mắt, khả năng phân tíchkín kẽ cùng vẻ trầm tĩnh của Lý Cường lập tức trở lại, hắn vỗ nhẹ lưng Tiêu Quân: "Tiêu Quân, cô hãy nghe tôi nói, bỏ đi không phải là biện pháp. Cô, một Huyết tộc không thể thoát khỏi Dracula thì tôi, với tư cách con người cũng không thể trốn tránh thế giới hiện tại. Chúng ta, Y Nặc Mễ với Chu Duẫn Văn, vì Thấm Nhã, vì cô, bất kể sống chết, dù thế nào cũng không né tránh."
Anh hùng luôn không hiểu nhi nữ tình trường, hoặc là, bọn họ cố tình không hiểu. Tiêu Quân nhẹ nhàng nhìn vào mắt Lý Cường: "Tứ lang, chàng đối với thiếp... là loại tình cảm gì."
Lý Cường nhìn thẳng vào Tiêu Quân, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: "Tiêu Quân, Chu Lệ đã chết, đã là người ở mấy thế kỉ trước. Người ở bên cạnh cô, trước sau luôn là Chu Duẫn Văn, cô ấy thật lòng yêu cô. Mà cô có nhận ra không, cô cũng không thể rời bỏ cô ấy, nếu không mấy trăm năm năm trước, cô đã không chọn mang cô ấy theo, để người vĩnh viễn bên cạnh cô là cô ấy, chứ không phải Chu Lệ."
"Đó là bởi vì ta hận nàng! Ta muốn nàng cũng biết thế nào là sống không bằng chết, biết được nỗi sợ hãi khi biến thành quái vật khát máu!" Nước mắt Tiêu Quân từ từ rơi xuống, không có hận ý, ngược lại có nhiều cảm giác khác.
"Không phải... là bởi vì cô biết rõ... Cô ấy chính là người, bất luận dù cô làm gì hay biến thành cái gì, vẫn sẽ yêu cô, không bao giờ vứt bỏ cô." Lý Cường cố gắng kiềm chế sự ghen tị đang nảy sinh trong lòng, hắn là Lý Cường, không phải Chu Lệ.
"Không! Tứ lang mới là người yêu ta như vậy!" Tiêu Quân bắt lấy tay Lý Cường, nước mắt không ngừng rơi xuống, phảng phất trong đó là tuyệt vọng, nhưng vẫn muốn nói rõ những lời trong lòng mới cam tâm: "Nếu như Dracula bị tiêu diệt, nếu Tịch cô nương đi theo Y điện hạ, chàng sẽ ở bên cạnh thiếp chứ... Chàng có thể không kiêng kị thân phận của thiếp, cùng nối lại tình duyên kiếp trước..."
"Tiêu Quân, tôi ---" Lý Cường hung bạo vung tay đánh mạnh vào tường, mặt tường bằng đất lập tức bị lõm xuống, vôi tường màu trắng cùng với bùn đất rụng ra, rơi bộp bộp trên mặt đất. Hắn quan sát Tiêu Quân cẩn thận rất lâu, một người cương nghị, đã quen vào sinh ra tử giờ lại lộ vẻ do dự, đau thương, cuối cùng vẫn trở về với sự điềm tĩnh thường thấy: "Tiêu Quân, tôi không phải là Chu Lệ. Tôi... luôn chỉ là một người bình thường."
Không cần phải nói nhiều hơn nữa, tỏ thái độ như vậy là đã có thể hiểu rõ, Lý Cường lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
Khi Lý Cường vừa đóng cửa, một bóng đen đột nhiên xông vào từ cửa sổ, với tốc độ vượt ngoài khả năng của con người, mang đầy sự khát máu. Tiêu Quân chưa kịp nói gì đã bị khống chế. Sau đó chỉ thấy bóng đen cuốn theo một bóng đỏ lao ra ngoài cửa sổ biến mất. "Ngươi buông ra, buông ta ra!" Tiêu Quân ra sức giãy dụa, hất tayChu Duẫn Văn ra rồi đáp xuống mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại.
"Nàng muốn tìm hắn, tại sao không nói cho ta biết!" Thần sắc lạnh lùng của Chu Duẫn Văn giờ đây càng lộ vẻ âm lãnh.
"Ta là người tự do, ngươi không có quyền trói buộc ta! Ta và Tứ lang yêu nhau, mặc dù trước kia để vuột mất, nhưng trời cao đã đưa chàng trở lại, đây chính là số mệnh." Giọng nói Tiêu Quân mang theo oán hận. Mối tình mấy trăm năm trước, đến hôm nay vẫn không có kết quả, kẻ gây ra tất cả những chuyện đó chính là người này, Tiêu Quân có thể nào không oán giận.
"Tiêu Quân, nàng vẫn còn chưa rõ sao?" giọng Chu Duẫn Văn trở nên gay gắt, những đè nén suốt thời gian dài lúc này bộc phát, người càng âm thầm chịu đựng khi đã trút hết suy nghĩ thật trong lòng, lời nói sẽ như mũi giáo, từng chữ đâm vào tim người khác —
"Ta chưa bao giờ có ý muốn giết chết tình cảm của các người, nhưng năm trăm năm vẫn chưa làm ngươi sáng mắt ra sao? Phải, có thể Tứ thúc yêu ngươi, nhưng hắn cũng cùng lúc yêu nữ nhân khác! Hắn chưa từng vì ngươi, và cũng sẽ không vì ngươi mà vứt bỏ dã tâm của mình. Có thể Tứ thúc yêu ngươi, nhưng hắn còn yêu địa vị tôn quý hơn! Cho dù lịch sử có lặp lại, hắn vẫn sẽ khởi binh tạo phản cướp đế vị của ta, mà không phải lựa chọn vứt bỏ tất cả dẫn người trốn đi."
"Ngươi nói bậy! Tứ lang là người anh hùng trọng tình trọng nghĩa, chàng không phải là kẻ tiểu nhân ham mê quyền quý."
"Đúng! Tứ thúc là anh hùng, chỉ có ta là tiểu nhân, nhưng thứ hắn thích nhất không phải là ngươi! Trên thế gian này không còn kẻ nào khác có thể yêu ngươi giống ta, ta không tin trái tim ngươi có thể lạnh lẽo, cứng rắn đến thế, đến bây giờ cũng chưa từng rung động. Tại sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy, tại sao ngươi có thể ngây thơ tin tưởng lời thề non hẹn biển phi nhĩ bất khả củaTứ thúc, ngươi cho rằng Tứ thúc khởi binh là vì ngươi sao? Không hề! Hắn chỉ vì chính hắn, mà ngươi, chỉ là chiến lợi phẩm lớn nhất ngoài đế vị hắn giành được sau khi tiến vào hoàng cung thôi —"
"Ngươi câm miệng!" Tiêu Quân giơ tay hung hăng đánh Chu Duẫn Văn một bạt tai, nước mắt như suối không ngừng chảy ra. Chu Duẫn Văn đang vũ nhục ả, nàng sao có thể nói ả chỉ là chiến lợi phẩm Tứ lang thuận tay lấy được khi tạo phản cướp ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ trong lòng nàng ả chỉ là một món đồ chơi để người mặc sức chiếm đoạt. Tiêu Quân cảm thấy nhục nhã, đau đớn chưa từng thấy. Thà rằng nói vì lời xằng bậy Chu Duẫn Văn nói Tứ lang không yêu ả, còn hơn nói vì ả không thể chấp nhận vốn dĩ Chu Duẫn Văn thật sự đối xử với mình như vậy chẳng qua chỉ là một chiến lợi phẩm có cũng được, không có cũng được.
Tim của ả đau quá, chưa bao giờ đau đến mức khó chịu, đến mức tuyệt vọng như bây giờ. Ngay cả khi ả bị ép phải rời khỏi Tứ lang, bị ép vào cung làm vương phi. Lúc đó trong lòng ả tràn đầy oán hận, thương tâm, không giống như lúc này, trống rỗng. Giống như, giống như ngay cả một chút cuối cùng cũng bị rút đi, mất hết tất cả.
Chu Duẫn Văncũng không nói gì nữa, nàng cầm cổ tayTiêu Quân kéo vào trong lòng, bá đạo hôn xuống. Đây là một nụ hôn vừa yêu vừa hận, thậm chí không hề nhẹ nhàng, giống như kẻ thù mấy đời cắn xẽ lẫn nhau, rồi lại vô cùng thân mặt mà răng môi dây dưa, máu cùng nước mắt hòa quyện...
"Ta hận ngươi! Vĩnh viễn hận ngươi!" Tiêu Quân thôi động linh lực, tóc dài tung bay, con ngươi chuyển màu đỏ thẫm, móng vuốt sắc bén cào lưng Chu Duẫn Văn một cái, khiến nàng đau đớn lùi lại nửa bước nhưng cũng khiến nàng rơi vào mê hoặc.
Nước mắt trên mặt Tiêu Quân cơ hồ không dừng lại, ả càng đi càng xa, rời xa khỏi chỗ Chu Duẫn Văn, ngay cả chính ả cũng không biết mình đang ở đâu. Khi ánh trăng càng ngày càng mờ nhạt, không khí càng ngày càng bị ép chặt lại, dường như có một cái chăn bông vô hình đặt trên người khiến ả gần nghẹt thở. Cảm giác âm lãnh kinh khủng lại rất quen thuộc, là kẻkia—
Tiêu Quân đột nhiên phát hiện ả đã tự đưa bản thân vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, khí tức tà ác của Dracula còn bức người hơn trước kia, sực mạnh cũng cường đại hơn, mà ả đã ở xa lãnh địa Y điện hạ, hiện tại không thể cảm nhận sự hiện hữu của ngài. Dracula giống như ma quỷ đuổi không đi, Tiêu Quân bắt đầu tăng tốc —
"A!"
"Còn muốn đi?" Dracula âm hiểm kề sát taiTiêu Quân mở miệng: "Con người xảo trá, tham lam, cho dù có được huyết thống cao quý từ Huyết tộc cũng vẫn ti tiện. Trả đồ của ta lại cho ta."
"Trái tim liên quan đến việc sinh tử, sao có thể cho ngươi! Hừ." Tiêu Quân mặc dù mỏng manh, yếu đuối nhưng tính cách lại rất cứng rắn, mạnh mẽ, cho dù sợ hãi cũng không biểu lộ ra ngoài.
"Ta sẽ ăn thịt ngươi từng chút, từng chút một. Sức mạnh chùy kim cương đã chữa khỏi vết thương trên người ta hàng ngàn năm qua, một khi trái tim quay về cơ thể, hỏi thế gian còn kẻ nào có thể cường đại hơn ta! Ta chắc chắn phải thanh tẩy lại thế giới này, những kẻ bội bạc như các ngươi, những kẻ yếu kém vô năng, toàn bộ đều phải bị loại bỏ." Nụ cười âm hiểm của Dracula lộ vẻ hung ác khác thường.
"Dù ngươi có cái gì, trên đời này vẫn còn Huyết tộc mạnh hơn ngươi. Y Nặc Mễ là người thừa kế của Hoàng đế, ta đã là thần dân của ngài, ngài sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Y Nặc Mễ? Ta nhường ả ba phần, ả lại không biết tốt xấu. Thế chất và năng lượng của ả đúng là trăm ngàn năm có một, cũng đúng lúc, cùng ta đánh một trận, còn chưa biết ai chết trong tay ai." Con mắt đỏ thẫm của Dracula lóe sáng, là thiên tính hiếu chiến của quỷ hút máu, khao khát sức mạnh của họ vượt xa tất cả các loại ham muốn khác.
"A, suýt chút nữa quên mất, trong tay Y Nặc Mễ còn có Thánh Linh chi huyết. May nhờ ngươi nhắc ta." Dracula cười nham hiểm, móng vuốt bén nhọn lướt qua mặt Tiêu Quân, máu theo móng vuốt của hắn từ từ xuất hiện trên gương mặt Tiêu Quân đặc biệt chói mắt, "Nhắc ta nên đoạt lấy Thánh Linh chi huyết. Đến lúc đó...ngươi, cùng Thánh Linh chi huyết sẽ trở thành tế phẩm giúp ta hoàn toàn phục sinhtốt nhất."