Nhắc tới tình cảnh năm đó, ánh mắt lạnh lùng của Chu Duẫn Văn trở nên ôn nhu hoài niệm. Nàng đang nói chuyện với mọi người nhưng tâm tư dường như đã trở về thời gian hàng trăm năm trước. Dù trải qua thời gian đã lâu như vậy, nhưng cảnh tượng hoa lệ náo nhiệt, ăn uống linh đình lại giống như chỉ vừa mới xảy ra.
Đó là một đêm trăng thu mát mẻ, Phụng Thiên điện được trang hoàng nguy nga lộng lẫy để tổ chức thọ đản yến của Minh thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương. Hoàng đế lúc này đã già yếu, ngồi bên cạnh hắn trái lại, lại là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhã, chính là Hoàng thái tôn dưới một người trên vạn người. Các văn võ đại thần có mặt ở đó đều biết, hắn không lâu nữa sẽ trở thành kẻ thống trị đất nước này.
Chu Duẫn Văn coi như may mắn, vì gia gia (ông nội) hắn một lòng noi theo cổ pháp, chỉ có trưởng tôn mới được lên ngôi thái tử. Thái tử Chu Tiêu vì muốn giữ vững ngôi vị trưởng tôn, nên khi trưởng tử yểu mệnh mất đi, hắn đãbiếnnữ nhi mới sinh của mình trở thành trưởng tử. Chu Duẫn Văn cứ như thế liền trở thành trưởng tôn trong số những tôn tử của Thái tổ hoàng đế, được phong Hoàng thái tôn.Chỉ là không ai biết, hắn là nàng.
Nhưng Chu Duẫn Văn cũng biết ngôi vị Thái tử này nàng chưa nắm vững.Nơi quan trọng nhất trong đại điện có một kẻ đầy khí phách, phi phàm đang an tọa – hắn chính là đứa con trai thứ tư của Thái tổ, vị Yến vương công lao hiển hách, Chu Lệ, cũng là chỗ dựa mà chúng thần hướng đến.
Nàng muốn trốn chạy khỏi tất cả, nhưng là tất cảlại đều là của nàng.Người tồn tại chính là vì ngôi vị hoàng đế, nhất cử nhất động của nàng tất cả cũng chỉ vì để thuận lợi kế thừa ngôi vị này, thống trị quốc gia này. Nàng muốn chạy trốn, nhưng dù là làm chuyện gì thì cũng đồng nghĩavới việc phải không từ thủ đoạn để thực hiện, tình cảm và lý trí cả hai cứ thế mà giằng xé trong lòng.
Đột nhiên trước mắt Chu Duẫn Văn xuất hiện một tia sáng. Một nữ tử áo đỏ như hỏa diễm đi vào đại điện, thân ảnh uyển chuyển cùng với ánh mắt mỵ hoặc như sương khói của nàng chiếm lấy ánh mắt của tất cả mọi người ở đó. Nàng là hòn ngọc quý trên tay của Đại học sĩ Phương Hiếu Như, tên gọi Phương Tiêu Quân. Hoàng thái tử luôn luôn ít nhã nhặn ít nói mà lần này lại thất thố, Tiêu Quân cầm chén ngọc đến trước mặt Chu Duẫn Văn, tươi cười xinh đẹp nói: "Thường nghe Thái tử nho nhã lễ độ, hậu đãiTiêu Quân như vậy thật làm tiểu nữ cảm kích."
Tiêu Quân dùng khăn lụa trong tay mình lau đi vết rượu trên cẩm bào Chu Duẫn Văn, cầm lấy hũ rượu trên bàn rót một chén dâng lên cho nàng. Chu Duẫn Văn lúc này mới nhận ra mình trước mặt chúng văn võ đại thất thố đứng lên, ly rượu trong tay bị đổ lên người lúc nào cũng không hay. Mà Tiêu Quân gặp được một màn này, liền mượn cớ mời rượu Hoàng đế, Thái tử để giúp Chu Duẫn Văn hóa giải trận xấu hổ này.
Trên người nữ tử này có một mùi hương say đắm lòng người, tư thái kiều mỵ hoa mỹ, thái độ nhu hòa làm Chu Duẫn Văn hoàn toàn bị mê hoặc, đây là sự kích động trước đây nàng chưa bao giờ có, cái cảm giác phấn chấn và ham muốn chiếm hữu toàn bộ tâm trí nàng. Từ nhỏ đến giờ bởi vì thân phận và giới tính cho nên nàng chưa bao giờ có cảm giác "thiếu nữ hoài xuân", nhưng hôm nay cái cảm giác ấy lại kịch liệt đến với nàng --- hơn nữa là đối phương lại là một nữ nhân.
Một tiếng cười khí khái mười phần đột nhiên vang lên. Yến Vương Chu Lệ lúc này đang trong lúc phong độ, một thân phong lưu phóng khoáng, thân người to lớn cao ngạo, trong thiên hạ ai cũng ca ngợi công tích của hắn. Hắn cầm lấy chén ngọc đi đến đan bệ (bệ thềm cung điện màu đỏ), một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Quân, cười to: "Phương tiểu thư không chỉ kỹ thuật khiêu vũ mỹ diệu, mà cách đối nhân xử thế còn hiền thục ôn nhu, Hoàng chất của ta được tiểu thư dâng một ly rượu ngon, thật sự làm người khác ngưỡng mộ."
Yến vương trước giờ rất phóng khoáng phong lưu, cái hành động cầm tay Tiêu Quân này vốn là một hành động thập phần thất lễ, thế nhưng khi hắn làm, lại không cảm thấy khinh bạc mà giống như loại anh hùng cầu mỹ nhân, không câu nệ tiểu tiết. Anh hùng Tiêu Quân đã gặp nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp qua một vị vương giả ngạo khí cao lớn như vậy, xấu hổ lại một chút e ngại rút tay về, thẹn thùng giúp Chu Lệ rót rượu: "Tứ vương gia ~ "
Chu Nguyên Chương cười to, hắn đối với đứa con thứ tư này của mình vô cùng coi trọng, chỉ vào Tiêu Quân rồi hướng về các đại thần nói: "Cái gọi là mỹ nữ phối anh hùng, Phương đại học sĩ có gia nữ sắp trưởng thành, các khanh xem Tứ tử này của ta có xứng với câu đó không?"
Mọi người tự nhiên như núi lở hoan hô vạn tuế.
Từ sau ngày hôm đó, Chu Nguyên Chương tuổi già sức yếu, cuối cùng bệnh nặng không dậy nổi, Chu Lệ bởi vậy vẫn lưu lại kinh thành.Tình cảm của Phương Tiêu Quân và hắn cũng vì thế mà tiến triển rất nhanh.Chu Lệ ở trong cung phụng dưỡng phụ thân. Việc mỗi ngày vô tình gặp được Phương Tiêu Quân đến thỉnh an hoàng đế tại hành lang dài ở tẩm điện hoàng gia gia trở thành chuyện vui vẻ nhất trong ngày của Chu Doãn Văn. Tiêu Quân đến là để gặp Chu Lệ, còn nàng là vì để gặp nàng ấy.
Mỗi ngày Chu Duẫn Văn đều ở một góc xa nhìn Tiêu Quân và Tứ thúc đi vào tẩm điện của Hoàng gia gia, mỗi ngày Tiêu Quân sẽ rời đi trước, tại hành lang sẽ "vô tình" gặp được nàng. Tiêu Quân sẽ cười nói: "Thái tử điện hạ thật sự là một người hiếu thuận, bận rộn chính vụ nhưng mỗi ngày đều đến thỉnh an."
Trong lòng Chu Duẫn Văn vì sự ôn nhu này mà vui mừng, nhưng mỗi lần nghĩ đến sự ôn nhu ấy sẽ thuộc về người khác liền cảm thấy đau như bị dao đâm.
"Sắc mặt của điện hạ thật không tốt.Người có phải là quá mệt nhọc không? Người phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị phong hàn." Tiêu Quân lúc này đã được Hoàng đế ngầm đồng ý gả cho Yến Vương, cho nên trong mắt nàng vị thái tử tao nhã, tướng mạo tuấn mỹ này cũng liền trở thành "vãn bối" để chiếu cố. Nàng ân cần hỏi han Chu Duẫn Văn, cầm lấy áo lông trên tay tì nữ cẩn thận khoác lên người nàng.
"Ơ, cái áo lông này. . . mặc rất giống nữ nhi." Chu Duẫn Văn bị hành động thân mật làm cho đỏ hết cả mặt.
Tiêu Quân lộ ra một nụ cười thật vũ mị, nhẹ nhàng vuốt cái áo lông, kiềm mị nói: "Quả thật là một cái áo lông kiểu dáng thanh tú, thế nhưng choàng lên người thái tử không một chút giống nữ nhi. Thái tử thật sự rất tuấn tú nhã nhặn, chả trách ta nghe các nữ nhân trong nội cung, luôn đem thái tử thành thước đo để tìm phu quân."
Nội tâm Chu Duẫn Văn khẽ động, tay khẽ đặt lên bàn tay Tiêu Quân trên vai mình: "Phương cô nương, vậy phu quân trong lòng cô người là kiểu người nào? Hay cũng giống những nữ nhân trong nội cung này?"
Tiêu Quân thẹn thùng cười: "Không ~ Ta không giống với người khác, trong lòng ta có dạng phu quânkhác. Phu quân của ta là anh hùng, hắn anh vĩ cao quý, là một quân tử mạnh mẽ, nhưng lại có thể yêu thương ta, vì ta mà không màng sống chết."
Anh hùng. Chu Duẫn Văn cười khổ, nàng biết rõ người Tiêu Quân nói là ai.Kỳ thực nàng đã sớm biết được đáp án, chỉ là, không thể không nóira câu hỏi này mà thôi.
===============
Chu Duẫn Văn nói tới đây, Y Nặc Mễ đã nằm lên ghế sopha, dựa vào trong ngực Thấm Nhã bất động, chỉ còn lại hai cái cánh nhỏ sau lưng thỉnh thoảng nửa mê nửa tỉnh ngẫu nhiên vỗ vỗ vài cái. Lý Cường chôn mặt giữa hai bàn tay, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, suy nghĩ của hắn giống như đã bị kéo nhập vào thời gian khác.
Thấm Nhã bị câu chuyện ưu thương kia hấp dẫn, âm thanh nhu hòa, giống như không muốn cắt đứt chuyện xưa nhớ lại của Chu Duẫn Văn: "Nghe cũng không tệ, về sau thì sao."
Chu Duẫn Văn kể chuyện buồn, nhưng trên mặt nàng lại biểu lộ một tia hoài niệm cùng hạnh phúc, hiển nhiên cho dù là chuyện buồn, nhưng nó là những điều khó quên khiến nàng có thể cảm thấy vui vẻ. Nàng chậm rãi nói: "Tiêu Quân yêu Tứ thúc, thế nhưng ta lúc đó có thể nói là không có vật gì trong thiên hạ không thể chiếm được... Nên ta hạ chiếu phế bỏ hôn ước giữa Tiêu Quân và Tứ thúc, bắt nàng ... gả cho ta."
Hoàng thái tôn vừa tuổi, thái tổ Chu Nguyên Chương băng hà. Chu Doãn Văn đang bi thương thống thiết, lên ngôi giữa sự nghi kỵ của quân thần và phiên vương các nơi.Tân hoàng niên lễ độ, cần kiệm, không ham mê nữ sắc, vì vậy chỉ có hậu mà không có phi, hậu cung vô cùng hoang vắng. Dưới "ám thị" của hàng đế, Đại học sĩ Phương Hiếu Như cật lực tiến cử thiên kim của mình Phương Tiêu Quân vào cung làm phu. Kiến Văn đế liền vui vẻ "đáp ứng" nguyện vọng của lão thần, hạ chiếu triệu Phương Tiêu Quân nhập cung.
Phương Tiêu Quân không ngờ, Thái tử trước mặt nàng lúc nào cũng mang vẻ u buồn, rụt rè sao có thể biến thành kẻ lạm quyền bắt nàng nhập cung. Chu Lệ cũng không thể tưởng tượng, điệt nhi luôn luôn ôn hòa, mềm yếu của hắn sao dám công khai khiêu khích, cướp đi người hắn yêu thích nhất.
Ngày tân hôn, Phương Tiêu Quân bị hạ thuốc Nhuyễn cân tán sau đó được đem vào hoàng cung. Buổi tối, khi Chu Doãn Văn người hơi mang theo mùi rượu vừa vén khăn voan của nàng, Tiêu Quân liền dùng hết khí lực toàn thân đánh Chu Doãn Văn một bạt tai, đôi mắt nhòe lệ mang đầy oán hận: "Tại sao ngươi lại làm như vậy! Ngươi biết rõ, ngươi biết rất rõ tâm ý của ta và Tứ lang, vậy tại sao lại chia rẽ chúng ta!"
"Bởi vì trẫm thích nàng!Đời này trẫm chưa từng khát khao ai đến như vậy."Chu Doãn Văn giờ phút này mới dám lớn tiếng nói ra tâm ý của mình.
"Nhưng ta hận ngươi! Ta đời này chưa từng hận kẻ nào đến như vậy. Đồ vô liêm sỉ.Ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm!"Tiêu Quân tổn thương không chỉ vìsự đau đớn khi vĩnh viễn mất đi tình yêu, mà còn vì nàng đã nhìn lầm con người này.
"Tại sao trẫm không được...Tiêu Quân, trẫm có thể cho nàng tất cả của trẫm..." Chu Doãn Văn vừa thẹn vừa thương tâm, lợi dụng men rượu hôn lên môi Tiêu Quân. Lần đầu tiên chạm vào môi một người, hơn nữa lại là một nữ tử xinh đẹp, trái tim Chu Doãn Văn cũng cảm thấy chếnh choáng.
"Tiêu Quân, nàng chỉ cần có thêm thời gian... Nàng sẽ dần dần quên mất hắn. Ta sẽ làm cho nàng yêu ta, giống như ta yêu nàng vậy..."
Điều không được kể lại kĩ càng trong lịch sử chính là, Chu Doãn Văn đúng là một vị hoàng đế tốt.Nàng việc gì cũng tự mình làm, nho nhã, thông tuệ, vừa lên ngôi một năm đã lập được rất nhiều chiến công.Duy chỉ có tranh giành quyền lực, bàn mưu tính kế là không phải sở trường của nàng.Yến vương Chu Lệ sau khi tân hoàng lên ngôi cũng vẫn không rời khỏi kinh thành. Hắn không bỏ được Tiêu Quân, người hắn yêu sâu sắc, đồng thời cũng không bỏ được ngôi vị hoàng đế đã từng nằm trong tầm tay. Chu Lệ ở kinh thành âm thầm lung lạc trọng thần trong triều, liên minh với các vị phiên vương nhằmkìm hãm quyền lực của hoàng đế.Một người có vương quyền tối cao, một người có thế lực liên minh lớn nhất.Căng thẳng giữa Yến vương và hoàng đế càng ngày càng trở nên gay gắt.
Sau một năm, Tiêu Quân vẫn không giống như trong tưởng tượng của Chu Doãn Văn, dần dần yêu nàng, ngược lại tình cảm với Yến vương càng trở nên sâu đậm. Tự nhiên trong lòng Chu Doãn Văn mỗi ngày lại như bị dao cắt.Rốt cuộc đến một ngày, tai mắt ở bên cạnh Tiêu Quân trở về bẩm báo, nói Tiêu Quân đã cùng Yến vương ước định sẽ âm thầm xuất cung, sẽ cùng nhau cao bay xa chạy đến thái ấp của Yến vương. Cơn thịnh nộ Chu Doãn Văn tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát.
Nàng hạ lệnh giam Yến vương lại trong hoàng cung, hạ chiếu tước phiên , đồng thời muốn triệu hồi toàn bộ phiên vương về kinh thành, thu hồi đất phong của họ. Chiếu chỉnày khiến sóng gió nổi lên, nhưng Chu Doãn Văn cố ý muốn bắt Yến vương để xuống tay giết gà dọa khỉ. Lúc Tiêu Quân biết tin Chu Lệ khi trời sáng sẽ bị xử tử vì tội mưu phản, trong đêm đó đã xông vào tẩm điện của Chu Doãn Văn.
Trong nước mắt của nàng mang theo phẫn uất: "Ngươi không thể giết chàng! Tứ lang vô tội."
"Hắn từ trước đến nay không hề vô tội.Có dã tâm với thứ mình không nên có, hành động của tứ thúc đáng chết nghìn lần.Tứ thúc vốn đã quá ngang ngược, nhưng trẫm không phải thái tổ." Chu Doãn Văn nói một câu mà mang hai hàm ý. Nàng tất nhiên biết việc mình tước phiên là vô cùng khinh suất, nhưng nàng hoàn toàn không có lựa chọn khác, bởi vì nếu không làm vậy, nữ nhân này sẽ rời bỏ nàng mà đi, mà một khi không còn Tiêu Quan, dù nàng có tất cả thì cũng nào có ý nghĩ gì.
Tước phiên (削藩): cắt giảm đất phong, quyền lực của chư hầu.
Tiêu Quân vốn là một nữ tử tính tình cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, nàng cắn răng nói: "Được, ngươi xử tử chàng, ta cũng sẽ không sống đơn độc."
"Nàng... thật sự yêu hắn đến như vậy?"Trong mắt Chu Doãn Văn mơ hồ hiện ra lệ quang.Kỳ thực đã sớm biết được đáp án, nàng chỉ là, không nhịn được nói ra câu hỏi này.
"Đúng, ta luôn yêu chàng như vậy, ta vì chàng có thể hi sinh tất cả."
"Ha ha... Hi sinh tất cả?!" Chu Doãn Văn cuồng tiếu: "Nếu như trẫm thả hắn, điều kiện chính là nàng. Nàng không phải vì hắn có thể hi sinh tất cả ư. Vậy trẫm muốn nàng, trẫm muốn cùng nàng trở thành phu thê."
"Đồ thần kinh!Ngươi thả ta ra."Tiêu Quân đánh Chu Doãn Văn, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi nàng.
Chu Doãn Văn dường như đã biến nước mắt thành sự điên cuồng.Trong thế giới của nàng chưa từng có tình yêu, chỉ có quyền lực vô tận, dục vọng và dối trá. Khi nàng yêu một người, nàng cho rằng vận mệnh giả dối nữ giả nam trang của nàng cuối cùng đã tìm được lý do để tiếp tục. Tuy vậy, tất cả chỉ có một mình nàng tình nguyện, bất luận địa vị của nàng cao bao nhiêu, nàng chung quy vẫn không thể chiếm đượcmột chút tình cảm của nữ nhân này.
Dù phải tìm đến sự điên cuồng này cũng tốt. Cho dù chỉ có một lần như vậy, chiếm được hoàn toàn, dù chỉ là thân thể, mà không có trái tim. Ít nhất nàng cũng chưa từng thân cận với người khác như vậy, cũng chưa từng không hề cố kỵ ôm chặt một người thế này, cũng chưa từng hoàn toàn xé bỏ chiếc mặt nạ nhu nhược để đối diện với thực tại không thể chạy trốn, lại càng chưa từng... tiến vào thân thể của một người.
Chu Duẫn Văn điên cuồng hôn lên từng tấc thịt trên người Tiêu Quân, mỗi lớp quần áo lần lượt bị sự xâm chiếm của nàng mà cởi ra.Cho tới khi nàng chạm tới nơi mềm mại được ẩn dấu, nước mắt nàng dâng lên, vì người nàng yêu.
"Tiêu Quân... Ta yêu nàng... Tại sao nàng chưa từng nhìn ta, chưa từng..."
Tiêu Quân gần như không thể giữ đầu óc tỉnh táo.Nàng tuy không từng trải nhưng cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, biết thân thể mình không cách nào khống chế mà xuất hiện cảm giác khác thường là vì cái gì. Nàng không muốn thừa nhận, chính mình đã nghe thấy những lời từ tâm can của Chu Doãn Văn, nàng cũng không muốn nghĩ đến, nàng đã tin những lời đó. Nàng lại càng không muốn cảm nhận, run rẩy trong cơ thể là vì những đụng chạm từ Chu Doãn Văn, chuyện này không nên xảy ra.
Nàng cũng không tiếp tục giãy giụa nữa, nếu như có thể cứu Tứ lang, thì chuyện này cũng có ý nghĩa. Chu Doãn Văn không phải là người nói không giữ lời...
Tiêu Quân nhíu mày, vì đột ngột bị xâm nhập. Thân thể như bị xé rách đau đơn đến làm cho người ta không kiềm được nước mắt, cái loại cảm giác bị chiếm cứ toàn bộ. Tiêu Quân cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng cũng bất lực, nó càng khó chịu hơn, chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp của thân thể Chu Duẫn Văn, nghe thấy những lời thì thầm của Chu Duẫn Văn bên tai nàng, còn có nơi kia càng ngày càng có cảm giác. . . thoải mái.
"Ah. . ." Tiêu Quân lập tức cong lưng lên, móng tay siết chặt lấy cái áo ngủ bằng gấm, cái cảm giác khó chịu nơi bụng dưới trong phút chốc được giải tỏa, ý thức đã ném ra thật xa, thật xa. . .
"Tiêu Quân..."