Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

chương 5: lớn tuổi hơn.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_______

"Ồ, câu chuyện buồn đấy. Nhưng mà mau gọi chị một tiếng "chị" đi cưng." Huỳnh Nhã Nhã mặt mũi giãn ra vừa lướt trang web vừa đùa cợt, trực tiếp lướt qua giai đoạn đau khổ vô cùng nổi bật trong câu chuyện ấy.

"..." Ai thèm gọi cô ta là chị chứ? "Cô lớn tuổi hơn tôi sao? Nhìn không ra đấy." Quả thật là nhìn không ra. Trọng điểm câu chuyện ở đây hắn đáng thương như vậy, cô cũng nhìn không ra!

Tuy trông mặt mũi cô bây giờ có vẻ tiều tụy và yếu ớt nhiều nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ trông như sinh viên ra trường đang tìm việc thôi. Quả thật rất trẻ. Khuôn mặt xinh xắn tinh tế, mắt hoa đào óng ánh dưới ánh sáng màn hình máy tính, chiếc mũi nhỏ hơi đỏ lên vì trời lạnh, môi mím lại ân ẩn nét cười vô cùng nhẹ. Nếu không phải thấy hai bên má có chút hốc hác của cô cùng hai lớp quầng mắt vừa to vừa sậm màu thì sẽ cảm nhận được cô là một tiểu mỹ nhân.

Nhan sắc này không thể nào là tệ, nhưng một người phụ nữ hiện đại lại không biết làm bản thân trở nên xinh đẹp thì làm sao có đủ dũng khí và tự tin để đối mặt với muôn vàn thử thách ở thế giới của người trưởng thành ngoài kia?

"Ừm, lớn hơn anh tuổi." Kiếp trước cô cũng sắp bước vào tuổi rồi. Còn hiện tại thì vừa qua sinh nhật tuổi cách đây ba tháng. Còn hắn chỉ mới tuổi, về tuổi giấy thì coi như hơn hắn một tuổi, tuổi tâm lí thì lại hơn gần ba tuổi.

Về phần vẻ bề ngoài của cô lại trông như thế này thì Huỳnh Nhã Nhã cũng bất lực lắm. Vừa nãy có bước vào phòng riêng của "cô" trước đây thì ngoại trừ cây son môi đã dùng hơn phân nữa đặt lăn lóc trêи bàn trang điểm ra thì không có bất kì một món đồ làm đẹp nào khác.

Đối với một minh tinh luôn phải chăm chút vẻ bề ngoài của mình như cô vào trước kia thì khi rơi vào tình huống này cũng chẳng biết phải làm sao. Vì trước kia ngay cả một chiếc móng tay bị gãy đi nữa cô cũng phải mang nó đi chăm sóc lại.

Hai người cứ thế im lặng ngồi đối diện nhau trêи sofa phòng khách, một người nhàm chán nhìn chằm chằm ly nước trêи bàn, người kia thì chăm chú đặt toàn bộ sự chú ý vào màn hình laptop. Bầu không khí hồi lâu kéo dài vô cùng ngột ngạt.

Lúc sau Huỳnh Nhã Nhã nhìn lên đồng hồ trêи tường, cũng đã gần giờ đêm. Cô đóng laptop lại đặt lên bàn, đứng lên cầm hai ly nước đã tan hết đá ra trêи bàn dậy mang vào rửa trong bếp. Rửa xong Huỳnh Nhã Nhã bước vào phòng lấy quần áo rồi vào đi tắm.

phút sau, cô bước trở ra, cầm khăn lau từng chút cho mái tóc ướt của mình.

"A Sương! lấy hộ chị mấy xấp kịch bản trong thư phòng, chị muốn..." Âm thanh trong cổ họng dần dần mất tự nhiên mà nhỏ đi, gió thổi mưa phùn ngoài cửa sổ làm cho không khí xung quanh như cô đọng lại.

"À... thôi nào..."

Cô suýt thì quên mất, cô bây giờ không còn là một Huỳnh Nhã Nhã phải giữ trêи mình chiếc gánh nặng của một người nghệ sĩ nữa. Không còn phải mang chiếc mặt nạ độc ác trong các vai diễn kia ra để phải trốn tránh thực tại.

Cảm giác mất mát kia đánh thẳng vào nội tâm, Huỳnh Nhã Nhã lia đôi mắt ngập tràn mệt mỏi lạc lõng đến người đang ngủ thϊế͙p͙ đi trêи sofa.

Tên kia cũng là một cậu ấm, từ nhỏ sống trong sự giàu có làm cho hắn hình thành tính cách ỷ lại vào gia đình. Cô cũng từng như vậy, từng... như vậy.

Nếu ngày đó không có Huỳnh Nghi chạy vào từ sảnh lớn, ngọt ngào cười nói với ba của cô, nếu ngày đó không có người ba ruột dùng ánh mắt mang theo lạnh nhạt và áy náy kia nhìn sang mình. Nếu ngày đó không đến, thì có lẽ bây giờ cô vẫn là Huỳnh Nhã Nhã sống trong sự bao bọc của gia đình, chẳng thể làm nên tích sự gì cả.

Nhưng nếu cuộc sống của cô theo đó mà tiếp tục phát triển thì có lẽ bây giờ trông cô sẽ trông thật vô dụng.

Nếu còn mãi sống trong sự bao bọc của gia đình, không ra ngoài xã hội ngoài kia lăn lộn bươn chải thì liệu cô có thể dựa vào chính mình mà nuôi thân không? Không! Cô không thể hận ngày hôm đó, càng không thể hận ba đã để mình có thêm một đứa em gái tâm địa xảo trá kia.

Vì chính Huỳnh Nghi kia đã giúp cho Huỳnh Nhã Nhã ngày đó lấy được dũng khí để bước ra xã hội to lớn ngoài kia, giúp cô học được cách lãnh đạm với thế giới, học được cách nhìn rõ bản chất của cái xấu xa, học cách tự mình nuôi sống mình bằng những đồng tiền mà bản thân tự kiếm được.

Phải! Cô phải tận dụng tất cả nhũng vốn liếng hiện tại chính mình có được để tiếp tục sống! Đời này Huỳnh Nhã Nhã phải sống thật thoải mái, thật yên bình và hạnh phúc.

Trở về với thực tại, đồng hồ điểm giờ, kêu lên ba tiếng ding dong. Tóc của Huỳnh Nhã Nhã cũng đã được lau khô. Cô bước ra phòng khách, nhìn thoáng qua tên công tử bột đang co ro ngủ thϊế͙p͙ đi trêи ghế sofa.

Trời mùa thu chuyển mát, đôi lúc đổ vài cơn mưa làm khí trời có hơi se lạnh vào ban đêm.

Huỳnh Nhã Nhã thở dài một tiếng, bước vào trong phòng mang ra một bộ chăn gối dự phòng, đắp lên người Quý Lam rồi chậm rãi ngồi xuống đất, mặt đối mặt quan sát tư thái khi ngủ của hắn.

Thật đẹp...

Hắn ngủ trêи sofa, nghiêng mặt về phía cô. Tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng. Mi mắt dài rũ xuống, ánh đèn mờ mịt hắt sang tạo ra bóng của hàng mi kia, khẽ in lên mặt. Trông Quý Lam lúc này thật yếu ớt, thật mong manh. Như một con búp bê yên tĩnh bất động nằm ở nơi đó.

Cuộc sống đã khó khăn, giờ phải nuôi thêm một miệng ăn trong nhà. Biết kiếm đâu ra tiền đây? triệu kia không thể mang ra dùng bậy. Tuy hắn giao cả cho cô rồi nhưng lỡ đâu sẽ có ngày cô bị người ta kề dao vào cổ kêu "trả tiền đây" thì làm sao?

Ôi trời! Không được không được! Mỹ sắc như tên này mà lỡ ném ra đường cho tự sinh tự diệt thì có ngày cô cũng rơi vào trạng thái tự hủy cực mạnh. Nhưng nuôi không nổi, đuổi cũng không xong, biết phải làm sao bây giờ? Cũng không thể dắt nhau đi cạp đất ăn đâu đúng chứ?

Huỳnh Gia Nhị Nhã - đang cảm thấy bế tắc!

Lúc này cũng đã rất khuya rồi. Huỳnh Nhã Nhã lại thở dài một tiếng, đứng dậy tắt đèn trong phòng khách rồi bước vào phòng ngủ của mình.

Mà cũng vào lúc ấy, đôi mắt từ nãy đến giờ vẫn luôn nhắm nghiền lại kia bỗng chốc chậm rãi mở ra. Đôi con ngươi đen láy, trong suốt của Quý Lam dõi theo phía cánh cửa phòng vừa đóng lại ở đằng kia, nhìn một lúc thật lâu.

Ánh mắt hắn lơ đễnh lại lướt sang tấm chăn màu xanh ô liu vừa dày vừa ấm trêи người, tay vô thức víu lấy, nhắm mắt lại vùi đầu vào sâu trong chăn.

Thật ấm áp...

_______

Truyện Chữ Hay