_______
MC kêu lên: "Tống Nghi!"
Ban đầu Huỳnh Nhã Nhã chỉ nghĩ là trùng tên, nhưng khi hồ sơ ứng tuyển được phát đến tay cô thì Huỳnh Nhã Nhã cứng mặt.
Đây còn không phải chính là cô em họ tốt lành kia của cô sao?!
Tiếng gót giày vang trêи sàn dừng lại trước bàn giám khảo cách ba mét khiến Huỳnh Nhã Nhã phải nhìn lên. Tống Nghi hôm nay ăn mặc theo phong cách thành thục và trưởng thành hơn nhiều so với tuổi thật của cô ta, ngược lại có chút hợp với vai diễn nữ số bốn mà cô ta muốn thử.
Nhìn thấy Huỳnh Nhã Nhã, Tống Nghi vẻ mặt đột nhiên mừng quýnh lên, kêu một tiếng vừa thanh vừa xen niềm hân hoan: "A! Chị họ Nhã Nhã!"
Huỳnh Nhã Nhã: "..."
Trịnh Quang ngồi bên cạnh nhìn qua Huỳnh Nhã Nhã: "..." Hôm nay người muốn quen thuộc với cô nhiều quá nhỉ?
Huỳnh Nhã Nhã: "..." Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết mạch não của bọn họ cấu tạo bởi cái gì đâu.
Phó đạo diễn Lương và Trần lão sư: "..." Hôm nay sao không có ai muốn quen thuộc với chúng tôi?
Sau khi Tống Nghi kêu một tiếng như vậy thì không khí xung quanh có chút im ắng, cả bàn ban giám khảo liên tục nhìn nhau mà không ai nói câu nào làm cô ta lúng ta lúng túng, ngại ngùng giới thiệu: "Chào các vị giám khảo, em là Tống Nghi, muốn ứng tuyển vị trí nữ số bốn."
Phó đạo Lương ậm ờ: "À, ừ. Cô diễn thử phân đoạn thứ mười bốn một chút."
Vai diễn này là một cô chủ tiệm cà phê kiêm chủ quán rượu, là người bạn giải bày tâm sự của biết bao nhiêu người. Tính chất vai diễn này là thâm sâu, thành thục và biết lắng nghe, biết cách khai mở cảm xúc của người khác.
Phân đoạn mười bốn là một cảnh tri âm tri kỉ, cô chủ quán nghe được bí mật tình cảm quan trọng của người dẫn đầu một tập đoàn lớn chính là nam chính đây, lại đi thầm mến đối thủ của chính mình. Biểu hiện của cô chủ quán lúc này vừa bất ngờ vừa hứng thú, muốn trêu ghẹo nam chính một chút để xem thử độ nông sâu của mối tình bí mật ấy.
Phân đoạn này có chút khó phát huy, phó đạo diễn cho Tống Nghi thử đoạn này là bởi vì ông ta cũng không có mấy thiện cảm với những người muốn khoác thêm một tầng quan hệ để chuộc lợi riêng cho bản thân.
Tống Nghi nghe đến mấy chữ "phân đoạn mười bốn" thì hơi cứng người.
Trần lão sư mang cùng một tâm trạng khi nói chuyện với Diệp Gia Linh mà đối với Tống Nghi, nhíu mày: "Một phút chuẩn bị, cô nhanh một chút." Bà là một lão sư diễn xuất nổi tiếng nghiêm khắc, lần này vì có sự giới thiệu của Dư Cảnh và Trịnh Quang nên mới đồng ý góp sức vào "Mắt Trái" của Huỳnh Nhã Nhã.
Tống Nghi bên này gấp rút xem kịch bản, sau tiếng kêu "Bắt đầu đi!" của Trịnh Quang, cô ta cũng bày ra được dáng vẻ thành thục quyến rũ, bắt chéo chân vờ như khi ngồi trêи quầy bar nghe được nam chính đang nửa say nửa tỉnh nói ra lời trong lòng mình.
Vẻ mặt Tống Nghi biểu hiện ra một tia bất ngờ, đôi mắt cô ta híp lại, môi kéo lên một chút.
Huỳnh Nhã Nhã đang xem cũng ngầm tán thưởng, cô em họ này quả thật có chút tài năng diễn xuất. Chẳng trách vì sao một nhà nguyên chủ bị chiếm tiện nghi nhiều như vậy mà vẫn hay chìa tay giúp đỡ cô ta như thế...
Tống Nghi nói lời thoại: "Châu tổng à. Thật ra phụ nữ rất dễ thõa mãn. Họ cần thứ gì đó, anh chỉ cần cho họ một nửa, họ cũng sẽ vui vẻ đáp lại anh một cách nguyên vẹn nha."
Tống Nghi làm động tác đưa ngón tay lên, nâng mặt người đối diện, lúc này thay vì thể hiện một vẻ mặt trêu ghẹo nửa thật nửa giả của kẻ sành đời, thế nhưng có chút lỗi xảy ra, vẻ mặt Tống Nghi biểu hiện ra lại thiên về hướng mềm dịu như đang thỏ thẻ với tình nhân yêu dấu của mình hơn: "Giống như chỉ cần Châu tổng tốt với tôi một đêm nay mà thôi, tôi cũng có thể tốt với anh cả một đời sau nữa."
Lỗi biểu cảm này quá rõ rệt, cả bốn người ở ban giám khảo đều phát hiện được. Họ đều khe khẽ thở dài.
Tống Nghi thật sự có khiếu diễn xuất, thế nhưng phân đoạn diễn này của cô ta hoàn toàn thật sự đánh lạc đi tính chất của nhân vật cô chủ quán rượu. Nhân vật này thật sự không có một chút tình cảm đặc biệt nào đối với nam chính, cô ấy chỉ là khai thác tình cảm của nam chính, giúp nam chính xác định rõ ràng cảm xúc của mình mà thôi.
"Cắt! Được rồi." Trịnh Quang hô lên. Bốn người ban giám khảo bắt đầu thảo luận với nhau.
Tống Nghi thấp thỏm đứng ở đó, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhã Nhã. Cô ta nghĩ Huỳnh Nhã Nhã có thể giúp được cô ta. Cô ta nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của mình sẽ lãng phí nếu không gia nhập vào giới giải trí. Sau lần nói chuyện thuê nhà với Huỳnh Nhã Nhã ở quán cà phê kia, Tống Nghi liền cố gắng vài lần đi thử vài vai diễn nhỏ bé ở các đoàn phim và đoàn quảng cáo, cũng đã diễn được hai vai quần chúng nhỏ rồi.
Bên này, Huỳnh Nhã Nhã: "Cũng có chút tài năng, nhưng vai diễn này chỉ sợ cô ta đảm nhận không được, sai sót thể hiện lớn. Tôi không đồng ý."
Trần lão sư: "Đúng vậy. Cảm xúc thể hiện ra bị chệch hướng hoàn toàn. Tôi cũng không đồng ý."
Phó đạo Lương: "Nhưng cũng có tài nha. Tuy có chút thủ đoạn muốn dựa hơi biên kịch Huỳnh, nhưng tôi tán thưởng thiên phú diễn xuất của cô ấy. Có thể cho cô ấy thử vai nữ số sáu, tôi thấy rất hợp. Việc chấp nhận này tôi không đồng ý, nhưng cũng không muốn loại đi một hạt giống tốt."
Huỳnh Nhã Nhã gật đầu với ý kiến của phó đạo Lương. "Đúng là có chút hợp vai nữ sáu. Nên cho cô ta một cơ hội."
Không thích là không thích, nhưng cô lại không thể vì chính mình không thích cô ta mà bỏ qua cái tài thật sự của cô ta được.
Vai nữ số sáu là một cô gái thầm mến nam phụ số hai, nhưng nam phụ số hai lại là vai phản diện luôn đối đầu nữ chính, cuối cùng hắn ta vì bị phát hiện có dính dáng đến buôn vũ khí mà bị kết án tử, nữ số sáu cũng lưu lạc. Kết cục của vai nữ số sáu và nam số hai có thể nói là khá đáng thương.
Trịnh Quang: "Tôi cũng không đồng ý Tống Nghi vào vai nữ tư, nhưng vai nữ sáu đúng là nên xem xét."
Trần lão sư: "Nhất trí thế đi. Lại hẹn cô ấy ngày mai đến một lần thử vai nữ số sáu."
Bàn bạc xong, bốn người cầm bút ghi ghi chép chép vài câu, phó đạo Lương đành chủ động hướng Tống Nghi nói: "Cô Tống Nghi, chúng tôi rất tán thưởng diễn xuất của cô, nhưng nó không hợp với vai diễn này. Nên chúng tôi quyết định cho cô thêm một cơ hội khác, nếu vừa lòng thì ngày mai cô hãy đến cast vai nữ số sáu. Vất vả cô rồi." Phó đạo Lương cũng nở ra một nụ cười khách sáo.
Tống Nghi nghe ông nói mấy lời đầu tiên thì phản ứng đầu tiên của cô ta là: Xong rồi! Thất bại rồi! Huỳnh Nhã Nhã lại không có nói giúp cô ta mấy câu!
Nghe đến nửa câu sau, cô ta lại có chút mừng thầm nhưng vẫn oán hận: May mà vẫn có một cơ hội, nhưng tại sao lại là cái vai diễn rách nát như nữ số sáu chứ!
Nội tâm là thế, nhưng bên ngoài Tống Nghi lại cười tươi nói cảm ơn với bọn họ, sau đó mới đi về.
Huỳnh Nhã Nhã nhìn đồng hồ đeo tay, hơn ba giờ chiều. Cô lại nhìn mấy diễn viên còn lại đến ứng tuyển, không nhiều lắm. Phán đoán một chút, chắc sẽ nhanh được về thôi.
Huỳnh Nhã Nhã cảm thán. Kiếp trước khi cô đi thử vai, chỉ thấy diễn viên muốn đoạt vai diễn thật không dễ dàng gì. Bây giờ làm người quyết định vai diễn, lại tiếp tục cảm thấy làm ban giám khảo cũng không dễ dàng gì hơn.
Ngồi từ tám giờ sáng, nghỉ trưa một giờ đồng hồ rồi lại tiếp tục ngồi đến buổi chiều. Nhìn một đám người diễn tới diễn lui, có đẹp có xấu, có tốt có tệ, nhìn đến mức nóng mắt, ngồi đến mức ê ʍôиɠ.
Haizz... Đúng là nghề nghiệp nào cũng có góc khuất của nó mà.
_______