Edit: Mimi – Beta: Chi
Sáng sớm, hạ nhân bưng hòm đựng lý lên xe ngựa, ba người Dương Quý Minh đi chào lão thái quân trước, rồi mới cáo biệt Dương Chính Nghĩa và đại phu nhân.
Dương Quý Minh đỡ Đỗ di nương và Thượng Gia Ngôn lên xe, mình thì cưỡi ngựa thong dong đi bên cạnh. Bạch Bình và Hòe An ngồi trên chiếc xe ngựa dẫn đầu để tiện hầu hạ, các thị nữ khác ngồi một xe riêng ở đằng sau, toàn bộ hộ vệ đều cưỡi ngựa.
Khi đoàn xe của bọn họ rời khỏi kinh thành, Trần Đào bỗng cưỡi ngựa đuổi tới bên cạnh Dương Quý Minh, nói: “Tam thiếu gia, đường xá xa xôi, có muốn lên xe ngồi một lát không?”
“Ta chưa mệt, nếu mệt sẽ lên xe ngựa nghỉ ngơi.”
Trần Đào thấp giọng nói: “Quý Minh, ngươi bảo liệu chúng ta có gặp phải thổ phỉ hay sơn tặc gì đó ở dọc đường không?”
“Chúng ta đi đường lớn mà, chắc không đâu.”
Trần Đào khẽ thở dài: “Cải trang thành hộ vệ Hầu phủ không thể thoải mái nói chuyện phiếm, ta chán quá đi.”
“Lâm Diệu Huy đâu?”
“Tiểu tử kia đang le ve quanh cái xe ngựa đằng sau, mặt mày tươi như hoa nở ấy.”
Dương Quý Minh quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Lâm Diệu Huy đang cưỡi ngựa đằng sau, còn nói nói cười cười với đám nha hoàn ngồi trong xe nữa.
Chuyến này, Hứa Nhất Hoàn cử Trần Đào và Lâm Diệu Huy giả làm hộ vệ Hầu phủ lên đường tới Tô Châu cùng Dương Quý Minh trước.
Trong xe ngựa, Đỗ di nương hỏi Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân, sao không thấy gã sai vặt bên cạnh tam thiếu gia?”
“Di nương hỏi Phúc Toàn ạ? Bây giờ hắn là chưởng quầy của tửu phường nên không đi cùng được.”
Đỗ di nương hơi sửng sốt, không khỏi quan tâm hỏi: “Thế bây giờ ai hầu hạ bên cạnh tam thiếu gia?”
“Những lúc hắn cần người, Hòe An đều có mặt.”
Đỗ di nương nhìn Hòe An đang ngồi bên cạnh Thượng Gia Ngôn, nói: “Đây là người hầu bên cạnh con, như vậy không được đâu.”
Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt: “Di nương đừng lo, con sẽ nhanh chóng bố trí người hầu cho Quý Minh.”
“Tam thiếu phu nhân, con đừng trách ta lắm lời. Tuy tam thiếu gia không cần người hầu hạ, nhưng nếu ra ngoài mà ngay cả một gã sai vặt cũng không có, như vậy sẽ rất mất mặt.”
“Di nương nói đúng, là con sơ sót.”
“Tam thiếu phu nhân không trách ta nhiều chuyện là tốt rồi.” Đỗ di nương cười áy náy.
Thượng Gia Ngôn cong khóe miệng, ôn hòa nói: “Di nương là trưởng bối, con phải cảm tạ di nương nhắc nhở mới đúng.”
“Được, được.” Đỗ di nương nở nụ cười thỏa mãn.
Dương Quý Minh nhìn quán trà ven đường, nói với người ngồi trong xe: “Di nương, Cảnh Thước, phía trước có quán trà, chúng ta vào nghỉ một lát rồi lại đi.”
Thượng Gia Ngôn mở cửa xe ngựa, đáp: “Được.”
Dương Quý Minh vội nói: “Ngươi mau ngồi vào trong đi, cẩn thận ngã.”
Thượng Gia Ngôn cười, đóng cửa xe lại.
Phu xe thấy thế cũng cười, nói: “Tam thiếu gia yên tâm, ta đánh xe vững lắm.”
“Được rồi, đợi đến Tô Châu sẽ thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ tam thiếu gia.”
Bọn họ vào quán uống ngụm trà nóng, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Chạng vạng, đoàn người tới một thị trấn nhỏ, chọn một khách điếm để dừng chân.
Thượng Gia Ngôn rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Quý Minh ngồi ở mép giường, đau lòng nói: “Ngày đầu đi xa còn chưa thích nghi được, chắc ngươi mệt lắm, mai chúng ta chỉ đi nửa ngày thôi.”
Thượng Gia Ngôn mở to mắt, cố giữ tỉnh táo, ngồi dậy nói: “Đừng để hành trình bị ảnh hưởng vì ta.”
“Tô Châu vẫn ở yên đó, chậm vài ngày cũng có sao đâu.” Dương Quý Minh ấn y nằm xuống.
“Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được.”
“Chợp mắt đi, ta ra ngoài xem sao, lát nữa sẽ bưng đồ ăn vào phòng cho ngươi.”
“Ừ.”
Dương Quý Minh nhẹ nhàng ra ngoài rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạch Bình bưng chậu rửa mặt đi ra từ phòng bên cạnh: “Tam thiếu gia.”
“Di nương đang nghỉ ngơi à?”
“Thưa thiếu gia, di nương ngồi xe ngựa một ngày, giờ hơi mệt nên đã ngủ rồi.”
Dương Quý Minh khẽ gật đầu, xuống lầu xem thử.
Đột nhiên, Trần Đào chạy tới bên cạnh hắn: “Tam thiếu gia.”
Dương Quý Minh bị đối phương làm cho giật nảy mình: “Đào ca, rong ruổi suốt cả ngày rồi, sao ngươi không nghỉ ngơi đi?”
“Ta ra ngoài xem thử, buổi tối còn phải thay phiên canh gác nữa.”
“Sao lại bắt ngươi gác đêm? Để ta đi nói với Trung thúc.”
Dương Trung là nhị quản gia của Võ Mục Hầu phủ, Dương Chính Nghĩa cố tình cho ông đi cùng để sắp xếp mọi việc trong chuyến thăm nhà của Đỗ di nương.
Trần Đào vội nói: “Đừng đi, giờ ta là hộ vệ nhà các ngươi. Ta đi ăn cơm với mọi người đây, ngươi cũng ăn cơm rồi nghỉ sớm đi.”
“Được.”
Sau cây cột trên lầu, Bạch Bình nhìn Dương Quý Minh và Trần Đào tụm lại trò chuyện rồi vội tách ra, khẽ cười, vào nhà hầu hạ Đỗ di nương.
“Di nương đoán không sai, Trần Đào kia không phải hộ vệ bình thường.”
“Căn cứ vào thái độ có phần thân thiết của Quý Minh, bọn họ hẳn là người của phủ Thuận Thiên.” Đỗ di nương hơi nhíu mày: “Sai người giám sát chặt một chút, ta muốn bảo đảm tam thiếu gia không bị thương tổn gì.”
“Dạ, di nương yên tâm.”
Sáng sớm hôm sau, Thượng Gia Ngôn đã lấy lại tinh thần, Dương Quý Minh cũng cực kỳ phấn chấn. Khi y chuẩn bị lên xe ngựa cùng Đỗ di nương, hắn bỗng kéo tay y lại, nói: “Cảnh Thước, cưỡi ngựa với ta đi.”
Thượng Gia Ngôn sửng sốt, cũng hơi động lòng.
Đỗ di nương cười, nói: “Các con cưỡi ngựa đi, mệt thì lên xe ngựa nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn lên ngựa, ngồi phía sau y, nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
Thượng Gia Ngôn bỗng nhớ đến lần ngồi chung ngựa trước đó, cười hỏi: “Ngươi còn nhớ lần chúng ta cùng cưỡi ngựa trước đó là lúc nào không?”
“Đương nhiên, hôm nhà nhị tẩu mở tiệc mừng thọ cho lão thái quân, đại phu nhân cố ý làm khó ngươi, bảo hạ nhân chuẩn bị thiếu một chiếc xe ngựa.” Nhắc đến chuyện này, Dương Quý Minh lại nhíu mày.
Thượng Gia Ngôn quay đầu nhìn đối phương, cọ nhẹ đầu vào cằm hắn: “Sao ngươi còn để trong lòng?”
“Ta chỉ buồn vì mình không đủ tốt, khiến ngươi phải chịu ấm ức là lỗi của ta.”
Thượng Gia Ngôn tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu, ta không ấm ức chút nào.”
“…” Dương Quý Minh cọ cằm vào đỉnh đầu y, càng quyết tâm bước chân vào chốn quan trường.
Thượng Gia Ngôn khẽ cười, nói: “Tuy ngươi không có tiền cũng chẳng có quyền, nhưng toàn bộ thế gia ở chốn kinh kỳ, mấy ai tự do thoải mái bằng ta chứ.”
Dương Quý Minh phì cười: “Vậy mà đã thỏa mãn rồi à?”
Thượng Gia Ngôn hừ hừ mấy tiếng: “Chưa đâu, về sau ngươi phải tốt với ta.”
“Được.” Dương Quý Minh cười: “Nhưng vừa rồi có phải ngươi nói ta không có tiền cũng chẳng có quyền không?”
Thượng Gia Ngôn chu môi, nhỏ giọng than thở: “Ta có nói sai đâu.”
“Còn nhớ đêm động phòng ngươi đã nói sẽ không chê ta không?” Dương Quý Minh ủ rũ, có vẻ cực kỳ ấm ức.
Thượng Gia Ngôn cười khúc khích, dài giọng trả lời: “Không chê…”
Trong xe ngựa, Đỗ di nương nghe tiếng cười sảng khoái của con trai và con dâu, cũng cười ra thành tiếng.
Bọn họ thẳng đường xuôi Nam, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bên đường.
Lúc gần đến Tô Châu, Trần Đào đi hỏi đường trở về, nói: “Hôm nay không kịp vào thành đâu, phía trước có một khách điếm, chúng ta nghỉ tạm một đêm, sáng mai hãy đi tiếp.”
“Được.”
Vì thế, bọn họ liền vào khách điếm.
Chưởng quầy và tiểu nhị thấy có khách, lập tức chạy ra đón tiếp.
Dương Trung vào trong trước, nhìn khách điếm vắng tanh, không khỏi nhíu mày: “Sao không có khách khứa gì thế?”
Chưởng quầy cười nói: “Hôm nay không có đoàn thương buôn nào tới, nên khách điếm cũng rất vắng người.”
Dương Trung quay đầu hỏi Dương Quý Minh: “Thiếu gia, chúng ta sẽ ở lại đây à?”
Dương Quý Minh nhìn qua một lượt, thấy khách điếm không cũ nát lắm, ngược lại còn khá sạch sẽ, bèn nói: “Ở lại một đêm đi.”
Chưởng quầy và tiểu nhị vui vẻ ra mặt.
“Mời các vị khách quan lên phòng thượng hạng nghỉ ngơi.”
Dương Trung nói: “Dắt ngựa vào lều đi, cho ăn loại cỏ khô tốt nhất.”
“Được được! Khách quan cứ yên tâm, nhất định sẽ dùng cỏ khô tốt nhất.”
Sau khi vào phòng, Thượng Gia Ngôn mới nói với Dương Quý Minh: “Ngươi có thấy khách điếm này hơi kỳ quái không?”
Dương Quý Minh ngẩn ra: “Hắc điếm à?”
Thượng Gia Ngôn nhíu mày: “Không biết, bảo mọi người cẩn thận một chút.”
“Ừ. Ngươi nghỉ trước đi, ta đi nhắc nhở Trung thúc một tiếng.” Còn chưa đi được mấy bước, Dương Quý Minh đã quay lại: “Không được, ta lo ngươi ở một mình, ngươi không được rời khỏi ta.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Chúng ta vừa vào thôi, không đến mức ấy đâu, ngươi đi nhanh về nhanh là được.”
“Ừ, ta sẽ trở lại ngay.”
Dương Quý Minh vội tìm Dương Trung để dặn ông ta bố trí người gác đêm. Dương Trung gật đầu bảo hắn cứ yên tâm.
Nhưng mới ăn cơm chiều xong, mọi người đã trúng chiêu.
Tất cả hộ vệ đều ngã xuống, chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm nhìn mấy thùng hành lý của bọn họ bằng ánh mắt sáng ngời.
Thượng Gia Ngôn đánh thức Dương Quý Minh, nhỏ giọng nói: “Quý Minh, dưới lầu có tiếng động gì ấy.”
“Không cần bận tâm, tiếp tục ngủ đi.” Dương Quý Minh đặt tay lên lưng y, mắt cũng chưa thèm mở.
Thượng Gia Ngôn thầm nghĩ, lại nhỏ giọng hỏi: “Trung thúc đã có chuẩn bị rồi à?”
Dương Quý Minh xoay người, chống tay đè lên người y: “Chẳng có gì qua được mắt ngươi.” Dứt lời, hắn bắt đầu hôn tới.
Thượng Gia Ngôn phát hiện tình thế không ổn, vội đẩy hắn ra: “Di nương đang ở ngay phòng bên cạnh kìa, bị nghe thấy mất.”
“Tức phụ, ngươi cố nhịn đừng kêu…”
Cốc cốc cốc!
Ở bên ngoài, Trần Đào ra sức gõ cửa, còn lớn tiếng gọi: “Tam thiếu gia, đây là hắc điếm, chưởng quầy và tiểu nhị đều bị chúng ta bắt lại rồi.”
Thượng Gia Ngôn đẩy Dương Quý Minh: “Ra ngoài xem sao.”
Dương Quý Minh chỉ muốn chửi thề, đen mặt xuống giường mặc quần áo.
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, cũng đứng dậy thay đồ: “Ta đi cùng với ngươi.”
Dương Quý Minh ôm lấy y: “Ôm một lát đã.”
Cốc cốc cốc!
“Tam thiếu gia!”
Mặt Dương Quý Minh đen hơn cả than, mở cửa phòng, tức giận nói: “Đã bảo các ngươi tra hỏi trước đi cơ mà? Người ở đâu? Dẫn đường!”
“Đều ở sảnh lớn dưới lầu.” Trần Đào muộn màng nhận ra mình đã phá hỏng chuyện tốt của đối phương. Chẳng trách vừa rồi cả đám đều không chịu lên lầu báo tin.
Dương Quý Minh dắt Thượng Gia Ngôn xuống lầu. Chưởng quầy và đám tiểu nhị của khách điếm đã bị trói gô, bắt quỳ giữa sảnh.
“Hiểu lầm, đây là chỉ một hiểu lầm.”
“Chúng ta không muốn hại người, các vị đại gia xin hãy tha cho chúng ta đi!”
Dương Quý Minh nói: “Sáng mai ta sẽ đưa các ngươi đi gặp quan phủ, lúc ấy các ngươi hãy giải thích đi.”
“Đừng mà!” Chưởng quầy khóc lóc cầu xin: “Gặp quan phủ không chết cũng mất nửa cái mạng.”
Dương Quý Minh nói: “Nếu các ngươi không làm chuyện xấu thì cần gì phải sợ?”
Chưởng quầy vội la lên: “Nha môn là cái động ăn thịt người, chỉ cần đi vào, dù có tội hay không, không nộp đủ bạc thì có chết cũng chẳng thể ra ngoài.”
Tiểu nhị cũng nói: “Không có tiền còn bị phạt đánh nữa.”
Một tiểu nhị khác cũng lên tiếng: “Khách điếm đã rất lâu không có khách rồi, lần đầu tiên chúng ta bỏ thuốc vào đồ ăn thì đã gặp phải các ngươi, chúng ta thật sự chưa từng làm chuyện xấu.”
“Đúng vậy, xin các vị đại gia tha cho chúng ta lần này đi.”
Chưởng quầy và đám tiểu nhị liên tục xin tha.
Dương Quý Minh hỏi: “Những gì các ngươi nói đều là sự thật?”
“Vô cùng thật.”
“Nha môn nào?”
“Toàn bộ Tô Châu, nha môn lớn nhỏ đều như thế.”
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngơ ngác nhìn nhau. Những người khác cũng vô cùng khiếp sợ.
Chưởng quầy lại nói: “Nếu các vị không tin, sáng mai có thể hỏi thăm mọi người quanh đây. Chúng ta mà gian dối nửa lời thì sẽ chết đói đầu đường xó chợ.”
Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, thuận miệng nói: “Trung thúc, ngươi bố trí người trông chừng bọn họ, sáng mai hãy ra ngoài hỏi thăm.”
“Dạ, tam thiếu gia.”
Sáng sớm hôm sau, Trần Đào và mấy người nữa đi hỏi thăm một chuyến, dân chúng xung quanh đều nói y hệt chưởng quầy và tiểu nhị trong khách điếm.
Đỗ di nương nhìn một người giúp việc trong đó, càng nhìn càng thấy quen mắt. Bà chỉ vào ông ta, hỏi: “Có phải lúc trước ngươi học nấu ăn ở Bảo Vị Trai không?”
Chưởng quầy vội trả lời: “Phu nhân biết Trương Cừ sao? Trước kia lão Trương là đều bếp ở Bảo Vị Trai đấy.”
Trương Cừ khiếp sợ nói: “Vị phu nhân này nhận ra ta? Ngài là… đại tiểu thư!”
Đỗ di nương khẽ gật đầu.
Trương Cừ đột ngột quỳ xuống: “Đại tiểu thư, đại cô, xin ngài mau cứu cứu sư phụ của ta!”
Đỗ di nương liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại cô, sư phụ của ta là Tề thúc. Năm ngoái, con trai, con dâu và cháu trai của ông ấy đều bị quan phủ hại chết. Ông ấy lớn tuổi như thế, vậy mà vẫn còn bị giam trong nhà lao. Xin ngài cứu ông ấy!” Trương Cừ liên tục dập đầu.
Đỗ di nương vội nói: “Đừng dập đầu nữa, ngươi mau đứng lên đi.”
Dương Trung đỡ Trương Cừ đứng dậy.
Đỗ di nương lại nói: “Sau khi vào thành, ta sẽ sai người đi hỏi thăm tin tức của Tề thúc.”
“Tạ ơn đại cô, tạ ơn đại cô.”
Đỗ di nương lộ vẻ nghiêm trọng, bà biết Tề thúc kia. Ông từng là đầu bếp chính của Bảo Vị Trai, mà Bảo Vị Trai là cửa tiệm của nhà họ Đỗ. Trước khi xuất giá, bà đã được Tề thúc dạy nấu ăn, đáng tiếc, Tề thúc nói bà không có năng khiếu trong lĩnh vực này.
Dương Quý Minh nhìn Đỗ di nương bằng ánh mắt đầy lo lắng: “Di nương, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Đỗ di nương chỉ vào chưởng quầy và đám tiểu nhị, hỏi: “Những người này thì sao?”
Dương Quý Minh nhìn Trương Cừ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tạm tha cho bọn họ đi.”
Chưởng quầy và đám tiểu nhị vội nói đa tạ.
Dương Trung sai tùy tùng khiêng hòm lên xe ngựa.
Lúc bọn họ xuất phát, Trương Cừ đuổi theo, nói với người ngồi trong xe: “Đại cô, ta muốn vào thành với mọi người, ta muốn gặp Tề thúc.”
Đỗ di nương bảo Bạch Bình mở cửa xe. Sau đó, bà nói với Trương Cừ: “Lần về quê thăm nhà này, ta không muốn gây nhiều rắc rối. Chuyện của Tề thúc ta sẽ để ý giúp ngươi.”
Trương Cừ thất vọng đứng sững lại.
Dương Quý Minh cưỡi đi tới, nói với ông ta: “Ngươi muốn vào thành thì cứ tự đi, không nên đi cùng chúng ta.”
Xe ngựa rời đi, chưởng quầy vỗ vai Trương Cừ, nói: “Thu dọn rồi xuất phát đi, đừng khiến vị chủ cũ này gặp phiền toái không cần thiết.”
“Vâng.” Trương Cừ không hiểu lắm nhưng cũng biết trước mắt mình phải làm gì.
Trong xe ngựa, Đỗ di nương nói với Thượng Gia Ngôn: “Bảo Vị Trai là quán ăn đầu tiên phụ thân ta mở, Tề thúc chính là đầu bếp hàng đầu trong quán. Tề thúc nấu ăn rất ngon, còn dạy ta nữa, tiếc là ta chẳng học được gì.”
Thượng Gia Ngôn im lặng lắng nghe, thi thoảng lại khẽ gật đầu.
Đỗ di nương thở dài: “Trương Cừ nói cả nhà Tề thúc đều bị hại.”
Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Di nương đừng buồn, nếu cả nhà Tề thúc đã bị hại, chúng ta phải đi tìm công lý, để họ được chết một cách rõ ràng.”
Đỗ di nương lại thở dài, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.