Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DL – Beta: Chi
Sau khi cung yến kết thúc, Dương Quý Minh nhận được một khoản tiền thưởng lớn. Hắn cầm tiền thưởng, lại mượn thêm một chút từ chỗ Thượng Gia Ngôn, mua tòa nhà trên phố Trường Bình mà mình ngắm trúng từ lâu.
Dương Quý Minh dứt khoát đổi sảnh trước thành nơi bán rượu kiểu đình viện (), sảnh sau thành hầm rượu cũng như xưởng ủ rượu, giữ lại viện chính và sân phía trước.
() Hình minh họa:
Ngày quán rượu Trầm Hương khai trương, nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn đều thu xếp tới ủng hộ.
Thượng Gia Ngôn bị Dương Quý Minh bắt ngồi ở nhà trong, Tử Ngọc, Tử Lan một người theo giúp đỡ hắn, người kia chạy ra chạy vào báo tin. Về phần Hòe An, y và Phúc Toàn đều ở sảnh trước hỗ trợ.
Thượng Gia Thụ cũng tới ủng hộ, cùng tới với hắn là người hiện giờ Dương Quý Minh không mong gặp nhất.
Hòe An dẫn Thượng Gia Thụ và Điền Hâm tới một gian riêng: “Đại thiếu gia muốn gọi rượu Trầm Hương của tiệm phải không ạ? Rượu Trầm Hương rất nồng, đại thiếu gia nên lấy một vò nhỏ trước, đủ chừng hai bát lớn. Về đồ nhắm, hôm nay mỗi bàn đều được miễn phí hai phần.”
“Được.”
“Dạ, vậy nhị vị chờ một lát, rượu và thức ăn sẽ lập tức được mang tới.”
“À, từ từ.” Thượng Gia Thụ gọi y lại.
“Đại thiếu gia còn có gì phân phó?”
Thượng Gia Thụ nhìn Điền Hâm với vẻ khó hiểu, nói với Hòe An: “Ngươi gọi Quý Minh tới đây.”
“Dạ.” Hòe An trả lời rồi bước đi.
Thượng Gia Thụ đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Tiểu tử Quý Minh này cũng sáng tạo thật đấy, dẫn nước vào, phối hợp với hòn non bộ cùng hoa cỏ tạo thành đình viện, rất thi thú, tao nhã.”
Điền Hâm hỏi: “Vừa rồi có phải người hầu theo cạnh nhị công tử không?”
“Đúng vậy, chắc hôm nay khai trương bận rộn nên xá đệ mới bảo người hầu của mình tới hỗ trợ.” Thượng Gia Thụ ngượng ngùng nở nụ cười.
Điền Hâm nhìn về phía đám Khương Thư Mão: “Đám người kia là những kẻ nổi danh ăn chơi trác táng ở chốn kinh thành phải không?”
“Mấy người này bản tính không xấu, đều tới ủng hộ.” Thượng Gia Thụ lại cười ngại ngùng.
“Hiền đệ, ngươi xem tranh chữ treo bên tường kia xem, có tranh của nhị thúc ta, tân khoa Trạng Nguyên, tân khoa Thám Hoa, hình như còn có của Hứa đại nhân Phủ doãn phủ Thuận Thiên nữa. Chúng ta cũng đến xem đi.” Hắn hy vọng Điền Hâm có thể biết khó mà lui.
“Được.”
Điền Hâm đi cùng hắn.
Tranh chữ được treo khắp khúc ngoặt của hành lang, đây đều là tranh do Dương Quý Minh xin về.
Dương Quý Minh nghe Hòe An nói xong, loanh quanh ở quầy một lát rồi mới tới tìm Thượng Gia Thụ.
“Đại ca, hôm nay thật sự quá bận, để đại ca phải chờ lâu, mong đại ca thứ tội.”
“Không sao, ta biết ngươi bận mà.” Thượng Gia Thụ cười nói: “Để ta giới thiệu, đây là đệ phu của ta, Dương Quý Minh, tam thiếu gia Võ Mục Hầu phủ. Đây là bạn cũ của ta, Điền Hâm, Chinh Tây Đại Tướng quân, dưới trướng ngũ phẩm Tuyên Uy Tướng quân.”
“Rất vui được gặp Điền Tướng quân.”
“Dương tam thiếu gia khách sáo rồi.”
Thượng Gia Thụ cười nói: “Quý Minh, sao ngươi có được mấy bảo bối này vậy?”
“Đều do ta mặt dày xin được, khiến đại ca chê cười rồi.”
“Ta thấy có tranh của nhị thúc, sao ngươi không thỉnh phụ thân một bức phúc tự?”
“Nhạc phụ đại nhân có nói, chờ ngày kỷ niệm quán rượu hoạt động tròn một tháng, ông sẽ tặng ta một bức.”
“Phụ thân đang muốn khảo nghiệm ngươi, đừng để ông thất vọng.” Thượng Gia Thụ cười ha ha, ngữ điệu vô cùng gần gũi.
“Nhất định sẽ không.” Dương Quý Minh cũng cười.
Điền Hâm sao có thể không hiểu lý do hôm nay Thượng Gia Thụ cố ý mời hắn đi uống rượu, chủ yếu là muốn bày tỏ sự hài lòng của Thượng gia với vị con rể Dương Quý Minh này, đồng thời hy vọng hắn có thể biết khó mà lui.
Nhưng xưa giờ vốn là sĩ nông công thương, sao Thượng gia có thể cho rằng một người không biết cầu tiến như thế này xứng đôi với nhị công tử chứ?
Điền Hâm nói: “Sau này Dương tam thiếu gia sẽ tiếp tục phát triển kinh doanh quán rượu sao?”
“Thêm chút tài sản riêng mà thôi.” Dương Quý Minh lơ đễnh đáp. Trước mặt tình địch, tuyệt đối không được rụt rè.
Thượng Gia Thụ hỏi: “Ngôn Ngôn có đến không?”
Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Thụ với vẻ khó hiểu, do dự hồi lâu mới trả lời: “Y có tới, đang ở nhà trong.”
Thượng Gia Thụ nói: “Ngươi mời y ra hay bọn ta vào bên trong?”
Ngay lập tức, Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Thụ với ánh mắt đề phòng, sợ đại cữu ca muốn giúp bạn cướp tức phụ của mình.
Sau khi dẫn bọn họ vào nhà trong, Tử Ngọc liền pha một ấm trà.
Thượng Gia Ngôn mỉm cười tiếp đón Thượng Gia Thụ và Điền Hâm: “Không ngờ đại ca và Điền đại ca cũng tới ủng hộ quán rượu.”
Thượng Gia Thụ cố ý nhíu mày nói với Thượng Gia Ngôn: “Quý Minh ủ rượu bán rượu, sao ngay cả ngươi cũng không khuyên hắn?”
Thượng Gia Ngôn khẽ kéo tay áo Dương Quý Minh, ý bảo hắn đừng nói lung tung.
“Đại ca, Quý Minh nghiên cứu ra cách làm rượu mạnh, chúng ta ủ rượu để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, có gì không tốt đâu.” Có quan lại hay thế gia nào không sở hữu tài sản riêng chứ? Ngay cả trong của hồi môn của y cũng có vài cửa hàng.
Thượng Gia Thụ lại hỏi tiếp: “Vậy sau này các ngươi có tính toán gì không, tiếp tục buôn bán sao?”
Dương Quý Minh trả lời: “Đợi qua vài ngày, quán rượu buôn bán ổn định, ta sẽ giao toàn quyền cho hạ nhân xử lý, còn bản thân sẽ dốc sức chuẩn bị cho kỳ thi viện.”
Thượng Gia Thụ gật đầu, nói với Dương Quý Minh: “Thi viện hoàn toàn khác thi đồng, chuẩn bị kỹ càng nhưng không cần áp lực.”
Rồi hắn quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Ngươi cũng đừng khiến đệ phu áp lực, nam nhân của ngươi, ngươi phải tự thương.”
Dương Quý Minh vội nói: “Đại ca, Cảnh Thước thương ta nhất mà.”
Thượng Gia Ngôn bật cười, nói như đang làm nũng: “Đại ca, ngươi ngày càng nhiều chuyện đấy.”
Thượng Gia Thụ tức giận: “Ta lo nhiều như vậy chẳng phải vì các ngươi sao?”
“Đúng đúng đúng.” Thượng Gia Ngôn cười, đôi mắt cong cong.
Thượng Gia Ngôn cười rất tươi, trong khi đó, trái tim Điền Hâm lại băng giá đến tột cùng.
Thượng Gia Thụ yên lặng liếc nhìn Điền Hâm, thấy đã đủ, bèn nói: “Ta và Điền hiền đệ ra bên ngoài uống rượu, các ngươi cứ lo việc đi.”
Sau khi trở lại phòng riêng, Điền Hâm lập tức uống luôn một chén rượu, uống đến sặc.
Thượng Gia Thụ khẽ thở dài, nói: “Từ nhỏ xá đệ đã ăn sung mặc sướng, dù bản thân y không sợ chịu khổ, gia phụ gia mẫu cũng chẳng đành lòng, ngu huynh đây càng không thể.”
Điền Hâm nắm chặt chén rượu trong tay, trầm giọng nói: “Lúc trước bỏ bút tòng quân vì ta hiểu được, dù có đề tên bảng vàng cũng chỉ có thể làm một chức quan nhỏ, không xứng với nhị công tử. Chỉ có nhập ngũ, có quân công mới là con đường nhanh nhất giúp một người xuất thân nghèo hèn như ta nhanh chóng có được địa vị cao, đủ để xứng đôi với y.”
Nghe vậy, Thượng Gia Thụ cũng không biết nên an ủi hắn ra sao: “Lấy tài năng của hiền đệ, nhất định sẽ sớm tìm được lương duyên.”
“Thượng huynh không cần an ủi ta, thật ra ta đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy. Lúc trước ta có dũng khí nhập ngũ, nhưng lại không đủ dũng cảm để bày tỏ tâm ý của mình với nhị công tử. Lúc hồi kinh, ta đã nghĩ đến chuyện nhị công tử đã kết hôn, thậm chí còn có con.”
Thượng Gia Thụ vừa rót đầy chén rượu cho hắn, vừa nói: “Bọn họ thành thân vào mùa thu năm ngoái, Quý Minh vì Ngôn Ngôn mới thay đổi thành con người mới, từ kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, cuối cùng trở thành một đồng sinh.”
Điền Hâm giơ chén rượu lên uống cạn, nói: “Thượng huynh yên tâm, ngu đệ sẽ không tạo thêm phiền phức cho bất kỳ ai.”
Thượng Gia Thụ gật đầu, cũng uống cạn rượu trong chén.
Lúc rời đi, Điền Hâm mua một vò rượu Trầm Hương lớn, cao giọng nói: “Rượu Trầm Hương vừa nồng vừa tinh khiết, bảo sao Đại tướng quân cứ khen không dứt miệng.”
Đám người Tề Ngọc Phong nhân cơ hội tuyên truyền: “Nghe thấy không, rượu Trầm Hương của huynh đệ ta được Chinh Tây Đại tướng quân khen ngon không dứt!”
Dương Quý Minh ngạc nhiên nhìn theo bóng Điền Hâm, tình địch mà lại quảng cáo giúp hắn sao!
Thượng Gia Thụ dùng sức vỗ vai Dương Quý Minh: “Học tập người ta một chút, phải rộng lượng.”
Dương Quý Minh trợn trắng mắt, thì ra lòng đại cữu ca trong như gương sáng, hôm nay hẳn cũng là cố ý phải không?
“Đại ca cũng đi sao?”
“Ừ, Đại Lý tự vẫn còn công vụ phải xử lý.”
“Tổng cộng mười lượng, cảm ơn đã ghé thăm.”
“…” Thượng Gia Thụ không dám tin, trợn to mắt nhìn hắn.
Dương Quý Minh mặt không đổi sắc nói: “Vò rượu nhỏ mà đại ca và Điền Tướng quân uống có giá hai lượng một vò, vò rượu lớn mà Điền Tướng quân cầm đi là tám lượng. Lúc Điền Tướng quân đi có nói ngài sẽ trả tiền.”
Thượng Gia Thụ xanh mặt thanh toán mười lượng, nghĩ thầm: Hắc điếm! Hai người kia không có kẻ nào tốt lành, đều không xứng với đệ đệ của hắn!
Ngày khai trương hôm đó, khách ra vào quán rượu Trầm Hương cuồn cuộn như nước.
Dương Quý Minh cố ý quảng cáo rượu Trầm Hương được Chinh Tây Tướng quân khen không dứt miệng, chẳng bao lâu sau, tiếng tăm của nó đã vang khắp kinh thành.
Quán rượu đóng cửa vào giờ Tuất, xong xuôi mọi việc cũng tới giờ Hợi.
Dương Quý Minh khuyên Thượng Gia Ngôn cùng ngủ lại quán rượu, phái người về Hầu phủ thông báo một tiếng.
Hắn dẫn Thượng Gia Ngôn tới thăm xưởng ủ rượu, nhìn nơi này có vẻ cũng không có gì quá khác biệt.
Thượng Gia Ngôn cười nói: “Không phải ta đã tới rồi à? Sao hơn nửa đêm ngươi còn vội vàng dẫn ta tới đây làm gì?”
“Cứ đi theo ta sẽ biết.” Dương Quý Minh thần bí dẫn y đi vào bên trong.
Hắn dẫn y đi đến trước hai cái máy chưng cất: “Rượu Trầm Hương rượu thật ra là loại rượu bình thường, nhờ bệ chưng cất mới trở thành rượu nồng.” Nói xong, hắn liền làm mẫu cho Thượng Gia Ngôn xem.
Thượng Gia Ngôn ngạc nhiên nhìn máy chưng cất, hai mắt dần phát sáng: “Sao ngươi có được thứ này?”
“Ta tự làm.” Dương Quý Minh đắc ý nói.
Thượng Gia Ngôn cười trêu ghẹo: “Có tố chất của thợ điêu khắc, tốt lắm, thêm một tay nghề, sau này không lo thiếu ăn thiếu mặc rồi.”
Dương Quý Minh cười ngốc nghếch: “Có muốn thử một chút không?”
“Được.” Thượng Gia Ngôn nóng lòng muốn thử máy, cẩn thận suy nghĩ về nguyên lý của nó.
Hai người đứng trong nơi chưng cất hơn nửa tiếng mới rời đi.
Trong phòng chính, Tử Ngọc Tử Lan đã sớm thu xếp đâu ra đấy. Bọn hắn vừa về đến phòng, hai người liền bê nước ấm lên rồi lui ra.
Thượng Gia Ngôn rửa mặt xong liền lên giường.
Y nhắc Dương Quý Minh: “Máy chưng cất rất dễ bị người khác bắt chước, rượu Trầm Hương không phải kế hoạch kinh doanh lâu dài.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Ta đã mời một vị sư phụ già đã ủ rượu năm tới tọa trấn, sau này sẽ có thêm nhiều rượu ngon hơn.”
Thượng Gia Ngôn cười nói: “Giờ ngươi thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Dương Quý Minh tươi cười, vắt khăn ướt lên giá rồi thổi tắt đèn, chui vào trong chăn.
“Cảnh Thước, hôm nay vị Điền Tướng quân đến cùng đại ca có lai lịch thế nào?”
“Hắn vốn là một sĩ tử vào kinh đi thi, sau đó không biết vì sao không tham gia thi nữa. Với tài năng của hắn, vốn sẽ được đề tên bảng vàng.”
“Vậy hẳn là một cử nhân.”
“Không ngờ ba năm trước hắn lại đầu quân vào Tây Chinh, mấy năm nay vẫn đánh giặc ở phía Tây. Từ một tiểu binh vô danh lên Ngũ phẩm tướng quân, có thể tưởng tượng ra sự vất vả của hắn.”
“Vứt bút tòng quân, vừa can đảm vừa quyết đoán, rất có bản lĩnh.”
“Điền đại ca văn thao vũ lược, lại là người có quân công, tương lai tiền đồ sáng lạn.”
Dương Quý Minh ghen, muốn nhanh chóng giao lại quán rượu cho Phúc Toàn xử lý để có nhiều thời gian ôn thi hơn.
Hắn ngẫm nghĩ, nói: “Hồ tiên sinh đã là Trạng nguyên, ta cần tuyển một người khác.”
“Có chí như vậy, rất đáng được tuyên dương.” Thượng Gia Ngôn tặng cho hắn một nụ hôn: “Nhưng tiên sinh cũng chỉ trợ giúp ngươi xây phần móng thôi, tiếp theo ngươi phải tự đọc nhiều sách, giao lưu tham khảo với nhiều người.”
“Được.” Có một tình địch giỏi giang tới phát bực như thế, sao hắn dám không cầu tiến…