Edit: Củ Cải Đường
Lúc Mạc Kham tỉnh lại, anh cảm thấy trong ngực mình có gì đó nóng hầm hập.
Đợi hai phút, Mạc Kham không tiếp tục làm gì cả, Thư Trạch đành phải lên tiếng: “Mạc Kham, anh sờ em tiếp đi….”
Mạc Kham mò điện thoại bật lên xem giờ, đã giờ rồi, bên Tổ kịch đã sớm bắt đầu làm việc, người trước mặt vẫn còn chưa đi chắc hẳn là vì cậu không có đất diễn.
Nghĩ tới đây, Mạc Kham không khỏi nở nụ cười, cũng phải, làm gì có minh tinh nào bò lên giường anh không phải vì muốn có một vai diễn tốt đâu, anh hỏi: “Cậu muốn diễn gì?”
Thư Trạch không hiểu ý của tên nhân loại trước mặt này cho lắm, muốn diễn gì là sao cơ?
Thấy người đối diện không nói lời nào, Mạc Kham chỉ nghĩ có lẽ cậu ngại không dám nói. “Cho cậu vai nam thứ được không? Nhưng để bộ sau đi, bộ này không đổi nam thứ được, nếu cậu vẫn thích bộ phim truyền hình này thì tôi có thể sắp xếp cho cậu một nhân vật phụ xuất hiện vài giây có lời thoại.”
Một loạt ngôn từ nói ra từ miệng Mạc Kham, lúc nghe được mấy chữ “phim truyền hình” Thư Trạch mới hiểu anh đang nói gì, cậu ngẫm nghĩ một lúc cũng không hiểu lắm, thành thật đáp: “Em không muốn đóng phim truyền hình.”
Mạc Kham nghe vậy hơi chau mày: “Vậy cậu muốn đóng phim điện ảnh sao? Cũng được, chỉ cần diễn xuất của cậu không quá tệ.”
“Em không muốn đóng phim điện ảnh, không muốn làm….” Thư Trạch mò mẫm lại ngôn từ trong đầu một lát, mới nói ra được hai chữ chính xác, “Diễn viên.”
“Thế cậu muốn làm ca sĩ à? Cũng được, tôi có thể giới thiệu cậu với anh ba của tôi, bảo ảnh ký với cậu.” Mạc Kham rất hào phóng đáp.
anh ba ở đây là Tam ca, tức anh trai thứ ba ấy.
“Em cũng không muốn làm ca sĩ.” Thư Trạch nói.
Mạc Kham nghe vậy hơi bối rối. Không muốn làm diễn viên, cũng không muốn làm ca sĩ, vậy cậu ta tới bán nhan sắc làm chuyện này với anh là muốn làm gì?
“Vậy tại sao cậu lại ngủ với tôi?” Mạc Kham hỏi.
Thư Trạch nghe anh hỏi lại nhớ lại chuyện tối qua, mặt ửng đỏ, thì ra “giao phối” được nhân loại gọi là “ngủ” ư? Cậu nhìn Mạc Kham vẫn còn đang đợi câu trả lời từ mình, hỏi: “Thế còn anh, sao anh lại ngủ với em?”
Tại sao Thư Trạch lại ngủ với Mạc Kham? Cậu hoàn toàn không nghĩ tới mấy vấn đề đó được chưa? Đêm qua bỗng dưng có thêm một người ở trong phòng, tên nhân loại kia còn tiến tới gãi cằm cậu khen cậu trông dễ thương. Thư Trạch cũng không biết tại sao mình không phản kháng, có thể là do mùi hương trên người tên nhân loại kia rất thơm, rất dễ ngửi, khiến cậu muốn sáp lại gần cọ cọ lông cầu vuốt ve.
Mà đúng là cậu đã làm thế.
Sau đó, ngay lập tức cậu cảm thấy tên nhân loại kia như đến kì động dục, muốn giao phối với cậu vậy.
Tránh khỏi sự kìm kẹp của một tên nhân loại đối với Thư Trạch mà nói thì không phải chuyện gì khó, nhưng vấn đề là cái tên nhân loại kia vuốt ve cậu rất sướng, vì thế cậu không phản kháng luôn.
Sau đó cậu bị tóm, lúc bắt đầu đau chết được, nhưng về sau lại sướng như lên tiên, có trời mới biết Thư Trạch đã trải qua chuyện gì. Thế mà lúc ngủ dậy, tên nhân loại này lại muốn để cậu làm diễn viên diễn phim truyền hình, rồi lại còn phim điện ảnh, thậm chí còn muốn cậu đi hát hò ư? Cuối cùng còn hỏi cái câu hỏi kia là thế nào???
Không phải mi muốn làm cái gì gì đó với ta à? Thư Trạch mịt mờ nghĩ.
Mạc Kham nghe câu hỏi của Thư Trạch xong cũng ngẩn người, thầm nghĩ chẳng phải cậu là người bò lên giường bố đây à? Bây giờ lại còn hỏi tại sao lại ngủ với cậu? Chẳng lẽ cậu còn muốn nghe tôi tâng bốc rằng trông cậu xinh đẹp nên mới ngủ cậu hả?
“Không phải là cậu muốn đóng phim sao?” Mạc Kham hỏi.
Thư Trạch mơ màng lắc đầu. Không có gì sao tự dưng cậu lại muốn đi đóng phim được?
Hai người mịt mờ nhìn nhau một lúc, Mạc Kham day day hốc mắt, hỏi dò: “Hay là, cậu muốn tìm kim chủ?”
Cũng không phải là Mạc Kham có tư tưởng thái quá đến mức đó. Nếu như là hai người gặp nhau ở quán bar rồi phối hợp ăn ý với nhau đi thuê phòng, thì còn có thể cho là một lần bình thường. Nhưng rõ là anh ở trong quán pub, tắm rửa xong đi ra đã phát hiện trên giường mình có thêm một thằng đàn ông, bất kể anh có nghĩ thế nào thì cũng chỉ nghĩ ra được lý do này. Hơn nữa có thể vào được phòng của anh, chắc chắn có liên quan tới đám người bên Tổ kịch, cũng không biết là do ai làm.
“Kim chủ là làm gì?” Thư Trạch không hiểu lắm.
Mạc Kham câm nín, bắt đầu hoài nghi liệu đầu óc mình suy nghĩ có vấn đề hay không, ngoài miệng vẫn đành giải thích cho Thư Trạch: “Kim chủ tức là, tạo điều kiện cho cậu ăn uống, cho cậu tài nguyên thuận lợi trong công việc, đổi lại cậu phải ngủ với kim chủ.”
Thật sự Thư Trạch không thể nào hiểu nổi nhân loại. Trên thế giới này sao có thể có chuyện tốt đến thế kia chứ? Cho ăn cho uống còn cho cả chỗ ở, so sánh giữa chuyện này với chuyện kia, tuy rằng lúc bắt đầu rất đau, nhưng càng về sau càng nổi lên khoái cảm chưa từng có, hơn nữa còn có lúc được vuốt ve, thực sự là quá sung sướng luôn ấy chứ? Chẳng lẽ “kim chủ” chính là “tên sen xúc cát” mà mấy con mèo nhà hay nói ư? Tuy rằng cậu không được tính là “mèo nhà”, nhưng dẫu sao cũng là một động vật họ mèo, có một tên sen chuyên hốt shit cho mình chắc cũng không tệ nhỉ?
“Vậy anh có muốn làm kim chủ của em không?” Hai mắt Thư Trạch sáng bừng nhìn Mạc Kham, cậu hỏi.
Mạc Kham quả thực không hiểu nổi tình huống của Thư Trạch rốt cục là thế nào.
Nhưng nhìn cặp mắt màu lam nhạt sáng chói kia của Thư Trạch, không biết nghĩ tới điều gì, Mạc Kham cong khoé môi, đáp:
“Được.”