Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiệt độ của ngón tay như xuyên qua quần áo, chạy thẳng lên não bộ.

Sau lưng như bị điện giật, nếu bây giờ Bắc Tư Ninh đang ở trong hình mèo chắc lông toàn thân hắn đã dựng đứng hết lên rồi.

“Sao lại không ngủ? Bác sĩ bảo em vẫn chưa khỏe hoàn toàn đâu.” Bắc Tư Ninh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình quá thảm hại nên nhất quyết không chịu quay đầu lại. Chỗ tốt duy nhất khi bị dọa là sự chú ý được dời đi, đan điền cũng không còn đau như ban nãy.

“Em tỉnh lúc anh ngồi dậy.” Văn Tranh không chỉ không rút tay về mà còn xoa thêm vài cái: “Hỏi anh đấy, khó chịu ở đâu?”

Bắc Tư Ninh mạnh miệng không trả lời, lát sau hắn nghe sau lưng có tiếng thở dài.

Hắn không muốn nghe Văn Tranh thở dài như thế, tiếng thở dài ấy như buồn bã, như đầu hàng, như lực bất tòng tâm. Ngày xưa có rất nhiều chuyện hắn không làm được, rõ ràng hắn hi vọng ngày nào Văn Tranh cũng vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải đau đầu vì hắn.

Bắc Tư Ninh muốn giải thích nhưng chưa kịp quay đầu thì cả cơ thể đã bị Văn Tranh ôm chặt từ phía sau.

Tiếp theo, vài giọt nước nóng hổi rơi trên cổ khiến hắn không kịp phòng bị, cứ thế bị đánh cho không còn mảnh giáp nào.

“Văn Tranh…” Hắn không dám tiếp tục quay đầu lại nữa, cơ thể cứng ngắc tắm trong ánh trăng sáng tỏ.

Ánh trăng đậu lại trên hàng mi run rẩy của Văn Tranh.

Văn Tranh lại tự trách đến mức chỉ muốn đánh bản thân mình hai đấm.

Tại sao anh không phát hiện ra chuyện này sớm hơn?

Một đường theo đuôi ban nãy, Văn Tranh thấy Bắc Tư Ninh lén lút rời khỏi phòng.

Chân hắn bước thật chậm, muốn đi vững còn phải giơ tay vịn tường.

Cơn khó chịu bỗng chốc dâng lên, Văn Tranh bị đủ loại đau đớn nhấn chìm, đau đến mức không tài nào thở được.

Hắn bị thương?

Đau không?

Anh cố nén đau lòng sờ soạng Bắc Tư Ninh, lưng mèo tinh ướt đẫm, tay cũng toàn mồ hôi lạnh.

“Khó chịu ở đâu?” Anh không nhận ra nước mắt mình đã rơi, chỉ lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Anh không nói em càng lo hơn.”

“… Đan điền, không sao, hết đau nhanh thôi.” Mặt Bắc Tư Ninh căng cứng, dừng một chút thì nói tiếp: “Em không sao chứ, có phải lại không mang giày không?”

Văn Tranh chỉ thích đi chân không khi ở trong nhà, bệnh viện lại sạch, bình thường xuống giường hay quên mang giày nên đã bị bác sĩ nhắc không biết bao nhiêu lần.

“Nhanh thôi là bao lâu?”

“….” Bắc Tư Ninh im lặng: “Không quá lâu.”

Tức là rất lâu. Tim Văn Tranh chùng xuống.

“Để em đi lấy miếng giữ ấm cho anh.” Văn Tranh buông tay, đứng dậy chạy vội đi tìm miếng giữ ấm, lúc này gió lạnh thổi qua, Bắc Tư Ninh mới nhận ra mình gấp đến mức đổ hết cả mồ hôi.

Đau đớn vẫn đang ăn mòn lý trí của hắn, đầu nhức đến nỗi không thể suy nghĩ được gì. Bắc Tư Ninh không biết phải làm sao, hắn không muốn Văn Tranh khóc, cũng không muốn mình rơi vào thế yếu.

Văn Tranh trở lại đúng lúc thấy hắn đang cau mày, tay thì ôm bụng.

“Còn đau lắm hả?” Văn Tranh rửa mặt xong thì đã tỉnh táo hơn rất nhiều, anh vuốt phần tóc bị mồ hôi dán lên trán hắn ra sau, sau đó xé miếng dán giữ ấm trong bệnh viện dán lên bụng hắn.

Môi Bắc Tư Ninh bị hắn cắn đến mức trắng bệch, Văn Tranh biết bây giờ hắn không thể cử động được nên dứt khoát rồi bệt xuống cạnh Bắc Tư Ninh.

Văn Tranh giơ tay kéo mèo tinh về phía mình, tìm một tư thế thoải mái để hắn dựa vào lòng mình.

“Bụng đúng không?” Văn Tranh vói tay vào trong áo Bắc Tư Ninh, điều chỉnh vị trí tiếp xúc một chút rồi bắt đầu xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ.

Bắc Tư Ninh nghe được, cuối cùng cũng thả lỏng miệng, dấu răng trên môi rất sâu, thậm chí còn rướm máu.

“Đỡ hơn rồi.”

Thế này mà đã đỡ hơn rồi, vậy mấy ngày trước đau đến mức nào chứ?

“… có nguy hiểm gì không?” Hai mắt Văn Tranh sâu thăm thẳm, anh chờ một lúc sau mới hỏi.

“Không sao.” Có lẽ miếng dán giữ ấm phát huy chút tác dụng, có lẽ bệnh này cũng chỉ nhói lên rồi thôi, sắc mặt của Bắc Tư Ninh tốt hơn, giọng cũng lớn hơn.

“Anh chắc chứ?”

“Thật sự không sao.” Bắc Tư Ninh siết chặt ngón tay đến mức trắng bệch: “Ta lừa em làm gì?”

Yêu vương sẽ không dễ rơi vào thế yếu, nhất là khi đối mặt với bạn lữ của mình. Văn Tranh đi guốc trong bụng hắn cho nên cũng không gặng hỏi nữa.

“Em xin lỗi.” Văn Tranh xin lỗi, xoa đầu hắn: “Em quá sợ chứ không phải không tin anh… cho nên tại sao lại thế này? Em giúp được gì không?”

Bắc Tư Ninh im lặng chịu đựng.

Cuối cùng mới từ từ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu: “… Ôm ta một cái.”

Tim Văn Tranh mềm nhũn ngay tắp lự.

Móng tay anh ghim chặt vào lòng bàn tay, cố gắng lắm mới khiến đôi mắt đang mờ đi của mình thấy rõ lại, sau đó dùng hết sức ôm chặt Bắc Tư Ninh.

Chuyện nào không biết anh có thể tìm người hỏi, vết thương của Bắc Tư Ninh cũng sẽ tốt lên, bọn họ còn rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề, nguyên nhân hắn bị thương cũng có thể để sau này rồi hỏi.

Bây giờ Văn Tranh chỉ muốn ôm hắn chặt thêm chút nữa.

Mấy ngày trước anh đã len lén đi hỏi bác sĩ, hộ sĩ và cả Đặng Phác Ngọc, anh muốn tìm một thời điểm thích hợp để tỏ tình.

Lần xe tưới cây kia không tính, lần trao đổi tín vật cũng không tính, lần ở Bắc Cực càng không tính. Tình huống khi đấy quá khẩn cấp, anh không dám để bản thân mình đắm chìm vào tình yêu quá sâu.

Anh còn thiếu Bắc Tư Ninh một câu trả lời.

Nhưng bây giờ, anh không đợi nổi nữa.

“Em sẽ không rời khỏi anh.” Văn Tranh nói: “Cũng sẽ không phản bội anh.”

“Dựa vào em đi, em là bạn lữ của anh.”

Vừa dứt lời, Bắc Tư Ninh đột nhiên mở bừng mắt, kinh ngạc khó giấu làm lớp vỏ kiêu ngạo thường ngày của hắn rách toạc, để lộ phần ngây ngô bên trong.

Hai người lôi thôi lếch thếch ngồi trên sân thượng nhỏ, không hề lãng mạn.

“Mặc dù anh đã biết từ lâu nhưng em vẫn sẽ lặp lại một lần nữa.”

“Em, Văn Tranh, coi anh như bạn lữ của mình, sẽ yêu anh, tôn trọng anh, xem anh như tín ngưỡng.”

“Người khác không đau lòng vì anh thì em đau.”

Bắc Tư Ninh sững sờ, vẫn chưa phản ứng lại kịp, Văn Tranh nháy mắt một cái, hỏi: “Có phải không có cảm giác nghi thức lắm không?”

“Hả…”

Bắc Tư Ninh lắc đầu, hai má hắn đỏ bừng, hết nhìn cây, nhìn đất rồi lại nhìn vầng trăng sáng trên trời cao.

Thật ra Văn Tranh cũng cảm thấy rất kì cục, vừa nói xong đã hối hận ngay. Tên A không biết tên kia nắm tay Bắc Tư Ninh bước vào một buổi tiệc mấy trăm khách mời, toàn bộ tu chân giới đều ăn mừng cho cái đám cưới đấy, tạm không bàn về kết quả nhưng thật sự rất long trọng.

Đến phiên anh, gió lạnh vù vù, ánh trăng sáng coi như đèn, xung quanh chỉ có bóng cây đen nhánh.

Không được, không long trọng gì hết, sẽ khiến mèo tinh tủi thân mất thôi.

“Chúng ta livestream đi.” Văn Tranh đột nhiên nói, anh lôi di động ra mở kênh livestream tích bụi không biết bao nhiêu lâu lên, sau đó đặt nó dựa vào lan can ban công, để điện thoại đối diện cả hai: “Sẽ có rất nhiều người chúc phúc chúng ta, bảo đảm còn nhiều hơn cả cái tu chân giới của anh nữa.”

Bắc Tư Ninh đã quên đau từ lâu, hết mờ mịt nhìn điện thoại rồi lại nhìn Văn Tranh: “Livestream cái gì?”

Văn Tranh nói: “Livestream hôn môi.”

Vừa dứt lời đã ôm chầm Bắc Tư Ninh.

Hôn lên đôi môi kia.

Mặc dù rất lâu rồi Văn Tranh không livestream nhưng có rất nhiều người chú ý đến Z-bkc trên Weibo.

Hai giờ sáng là giờ nhóm cú đêm hưng phấn nhất, game thủ, công việc tự do, nhóm học sinh nghỉ đến tận bây giờ, cả đám ai cũng hưng phấn trà trộn vào internet.

Ngoại trừ bọn họ ra còn có một đám người, các cô ai cũng có sở trường riêng của mình, vô cùng tài hoa, đang mỉm cười dữ tợn trước màn hình máy tính.

Đó là fan CP của Văn Tranh và Bắc Tư Ninh.

Nhắc đến thời điểm thành lập của tổ chức này thì chúng ta phải lội ngược dòng về lúc đại hội streamer diễn ra, sau khi xem những video bên lề kia, người lên thuyền của hai người bọn họ không ít. Sau đó lại vì Văn X Bắc hay Bắc X Văn mà tan rã nhưng vẫn còn vài thành viên kỳ cựu không quan tâm ai trên ai dưới ở lại.

Ngủ mãi không tỉnh chính là quản trị viên siêu cấp của “Hội những người ship Tranh Ninh”.

Năm quản trị viên siêu cấp của hội có một kênh cánh cụt chuyên để “phát đường”, mấy ngày nay hoạt động cực kì sôi nổi.

[Ngủ mãi không tỉnh]: Tôi edit xong rồi.

Cô gõ xong thì ném một video vào trong group chat, bất chấp quầng thâm đen xì dưới mắt mình, cô vừa cười phớ lớ vừa mở thành phẩm lên, say mê xem lại lần nữa.

[Đại Hắc đáng yêu nhất]:!!!

[Anh Lục]:!!!!

[Ninh nhớ tôi]:?!!!!

Ngọc Thuỵ: Lật ngược Tư Ninh lại là Ninh Tư á. Vừa lật ngược vừa chơi chữ.

[Khi tỉnh mộng]:!!!

Bốn người còn lại bùng nổ, vội vàng mở video lên xem cho bổ mắt.

Ngủ mãi không tỉnh là một chuyên gia cắt ghép với kinh nghiệm phong phú, cô đã từng trà trộn vào rất nhiều nhóm fans từ bé đến lớn, tình yêu đến nhanh rồi đi cũng nhanh, thứ ở lại với cô chỉ có cái thân dày dặn kinh nghiệm do trải đời quá nhiều.

Lúc mới làm fans của Bắc Tư Ninh và Văn Tranh, tim cô như bị một mũi tên bắn trúng, trong đầu cô khi ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tôi trèo nhiều bức tường như vậy, chỉ để gặp người.

Sau đó cô bắt đầu edit cắt ghép video, mấy tập của đại hội streamer bị cô mổ xẻ cả trăm ngàn lần, edit thành nguyên câu chuyện yêu hận tình thù dài mấy chục ngàn năm.

Khi đó cô làm quen được với bốn người bạn cũng không quan tâm ai trên ai dưới như mình, năm người bọn họ cùng nhau gồng gánh chèo lái con thuyền sắp chìm nghỉm này.

Ngày cuối cùng ấy, Ngủ mãi không tỉnh mém nữa đã ngất xỉu vì khóc quá nhiều sau khi biết chân tướng. Khi ấy họ vẫn không biết Bắc Tư Ninh cũng ở Bắc Cực, còn tự thấy xấu hổ khi người ta đang chiến đấu hết mình nơi chiến trường mà mình lại ở nhà YY người ta với người khác, thậm chí Ngủ mãi không tỉnh còn định edit một chiếc video về Văn Tranh, kỷ niệm quãng đời theo đuổi thần tượng ngắn ngủi nhưng rực rỡ này của mình.

Không ngờ… video còn chưa làm xong mà đường đã đến.

Một cục đường siêu to khổng lồ!

Phóng viên Mèo Bạc Hà của thời sự A rất nổi tiếng trên Weibo, sau khi tin bọn họ được đến căn cứ Bắc Hải để phỏng vấn được đăng lên, toàn Weibo như nổ tung.

Tạm thời bỏ qua nghi ngờ cũng như những cái đầu đầy chấm hỏi… mấy người Mèo Bạc Hà phỏng vấn được Văn Tranh!!!!

Văn Tranh đó! Còn thở luôn!

Giang cư mận vừa thấy video đã như cắn thuốc, share về tường nhà, share cho người thân bạn bè, share xong thì xem tiếp…

Bắc Tư Ninh: “Thì sao, ngươi có ý kiến?”

Bắc Tư Ninh: “Sao, bọn ta không dám gặp người à?”

Ngủ luôn không tỉnh thật sự muốn ngủ luôn không tỉnh tại chỗ.

Lượng thông tin quá lớn đánh úp con thuyền nhỏ, năm người bọn họ hú hét từ sáng đến tối, sau khi lục tung mọi ngóc ngách cũng như hỏi thăm khắp nơi, năm người cho ra một kết luận.

Z đại với Ngọc Trai đã hẹn hò trước khi Z đại về căn cứ.

Ngọc Trai vì đi theo Văn Tranh mà đã vào căn cứ Bắc Hải, tình nguyện làm việc vặt trong bếp như hấp bánh bao, còn nói với đồng nghiệp rằng Văn Tranh là vợ mình.

Cái ghế hấp bánh bao này cũng là do Văn Tranh tranh thủ được.

Bây giờ Z đại bị thương nằm viện, Ngọc Trai dùng thân phận người nhà chăm sóc anh.

Ngủ mãi không tỉnh hít một hơi thật sâu.

Cái tình yêu thần tiên gì đây hả!!!

Năm người như rớt vào bữa tiệc ngọt ngào không ngờ còn có nhiều cục đường khác thơm ngon hơn chờ bọn họ. Sau khi hai người họ công khai, có lẽ do dưỡng bệnh nên khá rảnh rỗi, cứ ba ngày một lần là Văn Tranh lại đăng Ngọc Trai xinh đẹp lên Weibo.

Đôi khi là hình Ngọc Trai bấm điện thoại, Ngọc Trai ăn bánh ú, Ngọc Trai nghiêm túc xem phim, Ngọc Trai chơi mấy đồ chơi trí tuệ đơn giản.

Đôi khi là video làm Ngọc Trai đang ngủ ngon sôi máu bật dậy, tranh thủ lúc Ngọc Trai đang chơi đồ chơi thì thắt cho hắn cái bím tóc, nhét bánh bao chiên nước vào miệng Ngọc Trai.

Ngủ mãi không tỉnh không kịp thêm tư liệu vào kho tài liệu của mình, cô tranh thủ lúc trường chưa khai giảng, gần như ngày nào cũng ra một video.

Hôm nay Z đại vẫn không đăng gì lên Weibo, cuối cùng cô cũng có thể thở bình thường, cô chọn bài [Kẹo Bông Gòn], sau khi cắt ghép những hình ảnh tuyệt đẹp gần đây thì chèn nhạc vào.

[Anh Lục]: Hu hu hu ngọt quá chời ơi, lấy đi, nước mắt tôi không đáng tiền đâu hu hu hu.

[Khi tỉnh mộng]: Á, đút ăn đáng yêu quá, coi hoài không chán luôn.

[Khi tỉnh mộng] Đúng rồi, khúc : không khớp thời gian lắm, : có vấn đề.

[Khi tỉnh mộng]: Hay tăng độ sáng khúc đầu lên một chút đi.

[Đại Hắc dễ thương nhất]: Tôi xem xong rồi!!! Ôi chết mất thôi!!! Để tôi xem lại mấy chỗ Mộng Mộng nói.

[Đại Hắc dễ thương nhất]: Mấy chỗ đó không ổn thật á.

[Ngủ mãi không tỉnh]: OK.

Ngủ mãi không tỉnh sửa mấy chỗ không ổn lại, sau khi tất cả mọi người coi lại đến lần thứ ba rồi mà Ninh nhớ tôi vẫn chưa xuất hiện.

Bình thường Ninh nhớ tôi rất năng nổ, lẽ ra khuya thế này phải không có việc gì chứ, Ngủ mãi không tỉnh khó hiểu tag cô hai lần, cô mới lững thững đến chậm.

[Ninh nhớ tôi]: ….. Video này, rất hoàn hảo rồi nhưng còn thiếu một thứ.

[Ninh nhớ tôi]: Một nụ hôn nữa.

Bốn người: ….

Ngủ mãi không tỉnh khóc không ra nước mắt nói: “Chị Nhớ! Yêu cầu của chị cao quá rồi á! Chị cho là em chưa từng cố kéo mặt của hai ảnh lại ư? Nhưng mà không kéo được!”

Ninh nhớ tôi thở dài: “Haizzz, biết chứ, nhưng vẫn tiếc… nếu có một nụ hôn nữa là video này chiếu trong hôn lễ của bọn họ luôn được rồi. Haiz!”

[Ngủ mãi không tỉnh]: Không để ý chị nữa, không còn lỗi gì nữa thì em đăng Weibo nhé?

[Đại Hắc dễ thương nhất]: Nhanh lên!!!

[Khi tỉnh mộng]: Được rồi.

Ngủ mãi không tỉnh vừa mới mở Weibo, tải video lên chuẩn bị bấm đăng, đột nhiên đàn cánh cụt run như chưa bao giờ được run.

[Anh Lục]: Tỉnh ơi! Khoan đăng!!! Quay lại! @Ngủ mãi không tỉnh

[Anh Lục]: Nhanh lên Z đại livestream kìa!!

[Anh Lục]: Nhanh lên!!!!

[Anh Lục]: Nhanh lên nhanh lên! @Ngủ mãi không tỉnh @All

Ngủ mãi không tỉnh giật mình, trượt tay làm điện thoại rớt xuống đất, nhưng cô không có thời gian khom người nhặt, dùng tốc độ tay rèn được do độc thân hai mươi năm mở ngay kênh livestream Ái Miêu lên.

Streamer Z-bkc bạn đặc biệt chú ý đang livestream.

Ngủ mãi không tỉnh rú một tiếng, tim đập bình bịch, bàn tay run rẩy ấn vào nút “Đến xem”.

Anh Lục báo rất nhanh, lúc cô vào phòng livestream thì hình ảnh bên Văn Tranh vẫn còn đang đứng, chứng tỏ anh chỉ mới mở livestream mà thôi.

Cô nhanh chóng mở toàn màn hình, âm thanh chạy từ màn hình sang chiếc loa đắt tiền của cô, lởn vởn xung quanh căn phòng.

Bắc Tư Ninh: “Livestream cái gì?”

Năm giây sau, Văn Tranh nói: “Livestream hôn môi.”

Ngủ mãi không tỉnh trợn tròn mắt, đơ người nhìn chằm chằm màn hình.

Trong màn hình là một cái sân thượng nhỏ, di động đặt ở một bên. Bên trái là cánh cửa mở ra hành lang đen nhánh, toàn sân trống rỗng, chỉ có mấy bóng cây đang đang chuyển động nhẹ nhàng theo gió.

Ánh trăng rất sáng, bầu trời không một ngôi sao, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh được ánh trăng chiếu vô cùng rõ, thậm chí có thể thấy vài giọt sương đọng trên lông mi, cũng có thể là nước mắt.

Cơn gió mùa xuân thổi qua.

Tiếp theo, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh bước vào chính giữa màn hình.

Anh giơ tay giữ người kia lại, sau đó ngẩng đầu hôn hắn.

Răng môi chạm nhau phát ra tiếng vang nặng nề, Bắc Tư Ninh phản ứng lại rất nhanh, hắn giơ tay ôm eo Văn Tranh kéo anh lại gần, mạnh mẽ cướp quyền điều khiển.

“Đù…. mé…” Ngủ mãi không tỉnh ngây người.

Mặt cô đỏ bừng lên nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình, bộ não chết máy chậm chạp chuyển động, xuất hiện một suy nghĩ không phù hợp với hoàn cảnh lắm: có pháo hoa nữa là đẹp rồi.

Cứ như đêm nay là đêm mà mọi điều ước đều thành sự thật, năm giây sau, ở xa xa trong căn cứ Bắc Hải bỗng bắn pháo hoa điện tử.

Đùng một tiếng, tia sáng vụt lên, pháo hoa chiếu sáng cả một khoảng trời, cũng làm lòng của mỗi một người xem bên kia màn hình rực sáng.

Ngủ mãi không tỉnh chỉ cảm thấy não mình cũng nổ theo bông hoa kia rồi.

Tốt quá, còn sống thật tốt, có thể thấy bọn họ về với nhau cũng thật tốt.

Văn Tranh và Bắc Tư Ninh nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, hai người kinh ngạc tách ra, đồng thời nhìn về bên trái.

“Ai bắn?” Văn Tranh hỏi, sực nhớ vẫn còn đang livestream nên đi lại cầm điện thoại lên.

Làn đạn hú hét đầy trời, Văn Tranh cười với camera: “Cho mọi người xem pháo hoa.”

Hai người biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại bầu trời đêm với pháo hoa nở rộ cả một vùng.

Ngủ mãi không tỉnh dời mắt khỏi hình ảnh, cô mở làn đạn gõ chữ: Hu hu họ hạnh phúc quá đi…..

Quả nhiên làn đạn nhiều bình luận đến mức không thấy rõ hình ảnh, ngoại trừ đủ loại tiếng hét kì cục ra thì các câu chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hạnh phúc, tân hôn vui vẻ. Một buổi livestream ồn ào náo nhiệt vô cùng, Ngủ mãi không tỉnh nhìn góc trái bên dưới, khoảng hai trăm ngàn người đang xem livestream.

Cô rút giấy lau mặt, thoát khỏi livestream xem video mình quay lại, sau đó cắt nụ hôn kia ra dán vào video mình vừa edit.

“Em chính là~ kẹo bông gòn trong tim anh~ một giấc mộng ngọt ngào~”

Cô vừa khóc vừa cắt dán, khóc đến mức sau đó cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt.

Không chỉ đơn giản là cảm động hay đau buồn, cảm xúc ấy gần giống với hi vọng hơn. Cô hi vọng Văn Tranh và Bắc Tư Ninh có thể càng ngày càng hạnh phúc hơn nữa.

Sau khi bốn người bạn kiểm tra lại và nhắn không còn vấn đề gì nữa, Ngủ mãi không tỉnh đăng video lên Weibo.

@Ngủ mãi không tỉnh: [Video] – Kẹo Bông Gòn.

Hôm sau, Văn Tranh hỏi y tá xem pháo hoa tối hôm qua là ai bắn, y tá cũng nói không biết.

Bây giờ là chín giờ kém gần mười giờ nhưng Bắc Tư Ninh vẫn ngủ ngon lành, Văn Tranh còn cố ý mở hệ thống cách âm lên, sợ mình đánh thức hắn.

“Bắn cũng có sao đâu.” Y tá nở nụ cười mờ ám: “Hai người thú vị thật đấy, còn livestream nữa cơ? Leo lên hotsearch từ hôm qua đến giờ rồi. Fandom của hai cậu còn edit video nữa, đẹp lắm, cậu muốn xem không tôi gửi cho?”

Văn Tranh lúng túng nói: “Không cần.”

Y tá kiểm tra xong thì tiếc nuối rời khỏi phòng.

Hai phút sau, Bách Sương đột nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên ngoài cửa phòng bọn họ, ngoắc tay bảo anh ra.

“Sao?” Văn Tranh hỏi.

“Ngài Lưu tìm chúng ta.” Tay trái Bách Sương đeo dây cố định, trên môi là nụ cười chế nhạo: “Không muốn báo cho người đẹp một tiếng à?”

“Gửi tin nhắn là được rồi.” Văn Tranh cố tình đi trước, ngó lơ Bách Sương: “Còn cười như vậy nữa là tôi đập anh.”

“Haizzz, đừng vậy mà, không có tình người chút nào hết.” Bách Sương nghiêng ngả đi theo, hắn hít sâu một hơi cho ánh mặt trời ngập buồng phổi: “Ôi! Mùa xuân! Văn Tranh trưởng thành rồi!”

Văn Tranh: “…”

Tính sai rồi.

Hôm qua anh nóng lòng muốn tuyên bố cho cả thế giới biết người này là của anh nhưng lại quên dân hóng hớt chuyên nghiệp nhiệt tình như lửa.

Mấy ngày dưỡng bệnh rảnh rỗi, tần suất lên Weibo của anh cũng nhiều hơn ngày xưa, anh phát hiện fans của mình nhiều lên gấp lần.

Quá đáng sợ, con số này đủ mua được một căn hộ rồi.

Ông Lưu đang ngồi uống trà trong phòng làm việc của Trương Cẩm Trình, hai người ngồi đối diện nhau đánh cờ caro.

Thấy Văn Tranh và Bách Sương đến, ông Lưu hớn hở quăng bút, đứng dậy nói: “Hai anh hùng nhỏ của chúng ta, cơ thể thế nào rồi?”

Đã một tháng trôi qua, Văn Tranh đã có thể xuất viện. Bách Sương còn phải làm giải phẫu, cộng thêm thời gian phục hồi thì cần hơn nửa năm nữa.

Hai người đáp, ông Lưu vừa cười vừa nói tốt, sau đó bảo Trương Cẩm Trình đặt hồ sơ của hai người lên bàn.

“Lẽ ra tôi phải đi thăm hai cậu mới phải nhưng chỉ đạo Trương nói thanh niên trai tráng đi dạo một chút cũng tốt. Liên quan đến vấn đề chuyển nghề cũng như giải ngũ, tất cả thành viên của bộ chiến đấu đặc biệt đã ký xong, chỉ còn hai người bị thương nặng nhất kéo dài đến tận bây giờ, tôi đại diện tổ chức xin lỗi hai cậu trước.”

“Hôm nay chủ yếu muốn trò chuyện với hai câu về tương lai, hai cậu đã có ý định làm gì trong tương lai chưa. Đừng lo lắng quá, nói đại cũng được.” Ông Lưu mở hồ sơ, từ tốn nói.

Bách Sương cầm ly trà lên nhấp một ngụm, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Gì cũng được?”

Ông Lưu: “Cứ nói thử đi.”

“Tôi có một mong muốn… tôi muốn lái khinh khí cầu.” Bách Sương nói.

Văn Tranh và Trương Cẩm Trình đơ người.

Thể loại mong muốn gì đây!?

“Haizzz.” Bách Sương thở dài: “Tôi biết người tàn tật không được thi lấy bằng lái khinh khí cầu, tôi chỉ nói chút thôi.” Hắn lắc đầu cười khổ, mặt mày đau buồn.

Văn Tranh: “….”

Cái trình diễn xuất này sao cay mắt quá vậy.

Ông Lưu tỉnh hồn, cười nói: “Có gì khó đâu. Chi giả của cậu là công nghệ sinh học tiên tiến nhất hiện nay, sau khi tập luyện hồi phục chức năng xong, ngoại trừ không thể điều khiển những thứ quá tinh vi ra thì mấy việc khác không có vấn đề. Đến lúc đó tổ chức sẽ cho người sang giải thích với đơn vị của cậu, có việc gì cứ tìm chúng tôi là được.”

“Thật?” Bách Sương vui mừng, hai mắt sáng rỡ lên, cầm tay ông Lưu: “Thật sự cảm ơn ngài!”

Ông Lưu hưởng thụ cười ha hả.

Văn Tranh cúi đầu kìm nén, tự nhéo mình một cái.

Chắc chắn Bách Sương không có ý định lái khinh khí cầu, hơn năm mươi phần trăm là ngụy trang để tiếp tục công việc cũ của mình. Thật ra bình thường cũng không ai quan tâm hắn ta làm gì lắm, có kiếm cớ hay không cũng không quan trọng. Nhưng viện cái cớ lái khinh khí cầu thì nó có hơi quá không!?

“Cậu Văn, cậu thì sao?” Sau khi ông Lưu và Bách Sương nắm tay nhìn nhau thắm thiết nửa ngày, ông quay sang hỏi anh.

“Tôi…” Văn Tranh dừng một chút: “Chưa nghĩ ra.”

Anh từ từ nói hết tất cả dự định của mình.

Một là muốn về đại học học toán, anh vẫn chưa giải được mật mã cuối cùng ba mẹ để lại cho mình. Mà cho dù không phải vì mật mã thì anh vẫn rất thích toán học.

Hai là làm kiến trúc sư game, đây là cái nghề anh thích, mong ước hằng ngày nhưng không làm được. Bây giờ muốn tham gia rất dễ, trên anh quen Rick, dưới anh quen Dư Tấn, sau khi lệnh cấm được xóa bỏ thì anh có thể ra nước ngoài, cho dù xin thẳng vào phòng lập trình [Không Gian Sinh Tồn] cũng không có vấn đề gì.

Ngoài ra anh cũng rất thích livestream, thỉnh thoảng livestream cũng không tệ.

Ba là liên quan đến Bắc Tư Ninh.

Anh vẫn chưa kịp bàn bạc với Bắc Tư Ninh về chuyện này, chỉ nghe nói hắn có mở một công ty với mèo yêu bản địa, định để Yêu tộc đi lên con đường giàu có.

Có lẽ Bắc Tư Ninh sẽ rất bận, anh nói mình đang suy nghĩ xem có nên đi theo hắn hay không.

Ông Lưu im lặng nghe hết.

“Cậu Văn, cậu muốn nghe đề nghị của ông già này không?”

Trương Cẩm Trình cầm bình trà, châm đầy ly trà của mỗi người.

“Từ góc độ của tổ chức, tôi chắc chắn có rất nhiều người muốn cậu với ngài Bắc sống chung. Giữa chúng tôi có hiệp định, bọn tôi sẽ không nhúng tay vào bất kì hành động nào của ngài ấy nhưng thêm một phần bảo hiểm cũng an tâm hơn.”

Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng từ góc độ của cá nhân tôi, tôi lại hi vọng cậu tiếp tục đi học đi làm. Vừa học đại học vừa làm vài công việc lý tưởng nào đó, có thể khiến cậu độc lập hơn, dễ hòa nhập vào xã hội hơn, trở thành một người tự do không ràng buộc chứ không phải một người bị tình cảm trói chặt.”

Ông Lưu nói xong, Văn Tranh im lặng suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Cảm ơn ngài Lưu, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Ông Lưu cũng gật đầu: “Không gấp.”

Lúc gần ra đến cửa, ông Lưu lại gọi với: “Đúng rồi, nửa tháng sau là nghi thức truy điệu liệt sĩ, để các cậu chờ lâu rồi.”

Cuộc nói chuyện này không đến nửa tiếng, lúc ra ngoài, Bách Sương giơ một cái tay còn lại lên để duỗi người.

Thời tiết rất đẹp, phơi nắng đến mức toát cả mồ hôi, Bách Sương vẫn đi với tốc độ như cũ, cứ như có ai đang rút máu hắn từng giây vậy.

“Tiểu Tranh nói cho anh đi, rốt cuộc em nghĩ gì?”

Văn Tranh không đáp, chỉ nhìn phía trước, hai mắt mông lung: “Tôi hỏi anh mới đúng đấy, lái khinh khí cầu? Chắc cũng phải có vấn đề lắm mới tin anh.”

“Ha, thật đấy, hồi lớp anh có viết tập làm văn, ước mơ của em! Bây giờ vẫn còn nằm trên giá sách trong phòng kìa, báu vật của anh đấy.”

Văn Tranh: “….”

Ông Lưu nói rất có lý, Văn Tranh biết ông muốn tốt cho anh.

Nhưng hai chữ tình cảm này thật sự không dễ bị lý trí điều khiển.

Ban đầu anh treo câu không bao giờ nuôi mèo trên miệng, nhặt được Đại Hắc xong thì sao? Nhận được danh hiệu tự vả siêu cấp vũ trụ trên mạng đấy thôi.

Hai người cuối cùng cũng đội nắng về đến trung tâm chữa trị, Bách Sương thở phào nhẹ nhõm: “Sớm biết thế này thì anh làm một cặp kính râm rồi. Đói quá, trưa nay ăn gì?”

Phòng bệnh của hai người nằm trên tầng hai, menu ba bữa được dán đối diện thang máy.

Văn Tranh và Bách Sương gần đây đã được ăn uống bình thường lại nên hai người cũng dừng bước nhìn.

Lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse đi đến, chính là bác sĩ chịu trách nhiệm khám chữa trị cho anh lúc ở Bắc Cực: “Sao lại là thịt xào giá, keo cũng keo vừa thôi chứ, thêm miếng lá sách thì đã sao… haiz.”

Cổ tay hắn bất ngờ bị người khác túm lại, đến khi bình tĩnh nhìn sang, thấy là người quen bèn vui vẻ hỏi: “Là anh à, Văn Tranh phải không? Đầu hết nước chưa?”

Văn Tranh: “….”

Văn Tranh mém nữa bị hắn ta kéo sang chủ đề khác, hên mà anh tỉnh hồn kịp: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, rảnh không?”

“Sao? Anh tính hỏi gì?”

Văn Tranh nhìn xung quanh, cũng không tránh mặt Bách Sương, anh nhỏ giọng hỏi: “Ngày cuối cùng anh có mặt ở hiện trường đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh thấy tôi lúc ra ngoài không?”

“Có thấy, máu me bê bết, được thần tiên của anh bế tới, chậc chậc.” Bác sĩ lắc đầu: “Mém nữa là thọc vào thận rồi, quá nguy hiểm.”

Văn Tranh cố gắng hít thở thật đều, sau khi nhịn được cảm giác muốn chửi xong mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau đó anh có thấy Bắc Tư Ninh không? Sau khi đưa tôi vào trong đấy?”

Bác sĩ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc: “Anh tỉnh lại đi, tôi có rảnh đâu mà nhìn, tôi còn đang bận cấp cứu cho anh đấy!”

Văn Tranh cũng không phản đối, anh thả tay để bác sĩ đi ăn thịt xào giá, còn mình thất vọng đi về phía phòng bệnh.

Bách Sương đứng im không đi.

“Sao vậy?” Văn Tranh khó hiểu quay đầu.

Bách Sương phì cười, phức tạp nói: “Em hỏi cái này à, anh có thấy.”

Văn Tranh giật mình, anh túm cánh tay còn hoàn hảo của Bách Sương, kéo hắn ra cầu thang, căng thẳng hỏi: “Nói đi.”

“… thật ra cũng không có gì.” Bách Sương nghĩ một chút mới nói: “Anh thấy cậu ta biến thành con mèo.”

Văn Tranh nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.

“Nếu không sao anh có thể cảm nhận được cậu ta thích em? Anh nhìn ra từ lâu rồi. Lúc đại hội streamer ấy, lúc chúng ta đi ăn, Tiểu Ngọc kể chuyện cười làm cả bàn phì cười. Lúc ấy anh đang lột tôm, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ta đang nhìn em.”

“Người ta thường nói, khi một đám người cùng cười, chúng ta sẽ có xu hướng nhìn về phía người mình thích. Tuy câu này có hơi ảo nhưng ánh mắt kia của cậu ta không phải là giả. Cho dù không phải yêu đương nồng thắm gì nhưng chắc chắn cậu ta thích em.”

“Hôm đó anh ra trước em một chút, sau khi được sơ cứu xong thì bị đặt ở một bên, trùng hợp đối diện cửa ra vào. Khi ấy anh mơ mơ màng màng, thấy cậu ta bế em xông thẳng vào trong, sau đó nhẹ nhàng đặt em lên giường. Tiếp theo một đám người bu quanh em, anh không thấy em nhưng lại thấy Bắc Tư Ninh bị đẩy ra ngoài.”

Bách Sương dựa tường: ‘Trông cậu ta khi ấy không tốt lắm, mặc dù bình thường rất trắng nhưng lúc đó trắng đến mức khó tin. Anh cứ nghĩ cậu ta sợ quá, còn định gọi cậu ta một tiếng nhưng lực bất tòng tâm. Sau đó anh thấy cậu ta ngã xuống.”

Văn Tranh siết chặt tay, yết hầu giật giật.

“Mọi người lúc đó loạn cào cào hết cả lên, anh lại không nhúc nhích được nên chỉ có thể ráng nhìn cậu ta. Tiếp theo thì vượt ngoài nhận thức của anh, chính mắt anh thấy cậu ta nhỏ lại, biến thành một con mèo… đó là Đại Hắc đúng không?”

Văn Tranh gật đầu.

“Ha, quả nhiên. Trái Đất lớn thật đấy.” Bách Sương cảm thán: “Con mèo đó nằm im ru không nhúc nhích trên mặt đất, anh sợ cậu ta chết, sợ bị người khác không thấy nên đạp trúng nên cứ nhìn chằm chằm. Đáng tiếc cái nhìn chằm chằm của anh không có tác dụng gì, nó vẫn bị ai đó đạp một cái.”

“…” Văn Tranh thở gấp, nhìn chằm chằm Bách Sương: “Sau đó thì sao?”

Bách Sương cười khổ, giơ tay ra dấu tạm dừng: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh có làm gì đâu? Lúc ấy quá loạn, làm gì có ai rảnh đâu mà nhìn anh… không còn gì nữa, nó bị đạp một cái, có lẽ bị đạp tỉnh nên tự đi lại một góc nằm. Sau đó sao nữa anh không biết, anh hôn mê.”

Bách Sương nhìn biểu cảm của Văn Tranh, chần chừ một hồi mới nói: “Cho nên, chuyện ngài Lưu nói với em, em tính thế nào? Đừng có bị lời nói của anh làm cho mủi lòng, anh cảm thấy em nên đi học, học toán lợi cho con đường làm kiến trúc sư của em.”

Mấy câu này vào tai trái ra tai phải không đọng lại được chút gì, Bách Sương phải chờ thật lâu mới nghe Văn Tranh trả lời.

“Đừng khuyên…” Giọng Văn Tranh khàn vô cùng, giống như, giống như tên lửa bốc cháy trong khoảng thời gian ngắn, mang theo hơi máu khiến người khác sợ hãi.

“Ngay từ đầu tôi đã không định thay đổi quyết định.”

“Nếu không có Bắc Tư Ninh, tôi nghĩ mình sẽ làm giáo sư giống ba mẹ. Không thì làm kiến trúc sư giống Dư Tấn. Cho dù lái khinh khí cầu cũng được, hoặc về công ty cũ làm cũng không thành vấn đề.”

“Nhưng tôi có Bắc Tư Ninh.” Mắt Văn Tranh đầy tia máu, anh nhìn Bách Sương: “Anh hiểu không? Không có lựa chọn nào nữa.”

“Mấy câu đó chỉ nói cho ngài Lưu nghe mà thôi, để ngài ấy thấy tôi còn bình thường. Thật ra thì không có gì hết, tôi không cần phải suy nghĩ gì hết, cũng không muốn suy nghĩ, tôi chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh ấy mỗi phút mỗi giây mà thôi.”

“Tôi trả cái giá lớn như vậy, cược cơ hội được ở bên cạnh anh ấy cả đời, bây giờ tôi thắng rồi, làm sao có thể đi làm chuyện khác được?”

“Trách nhiệm tôi phải gánh tôi đã giải quyết hết, bây giờ cái gì cũng đừng hòng cản được tôi.”

Bắc Tư Ninh im lặng đứng ở ngã rẽ nghe tất cả.

Nghe đến đây, hắn quay đầu về phòng bệnh, chỉnh quần áo một chút rồi ngồi trên cái ghế hay ngồi.

Lát sau, tiếng bước chân vang lên, Văn Tranh đẩy cửa đi vào, giọng vẫn bình thường: “Dậy rồi? Đói không, muốn nhờ người mang cơm đến hay đến căn tin?”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Bắc Tư Ninh đứng dậy.

Lúc Yêu vương không đùa giỡn, dùng từ khí thế ngời ngời để hình dung cũng không quá lố chút nào.

Văn Tranh nhìn chằm chằm hắn, anh cảm nhận được uy hiếp không thèm nén lại của Bắc Tư Ninh.

Anh thấp thỏm, không biết tại sao Bắc Tư Ninh lại đột nhiên nghiêm túc thế này, anh nghĩ một chốc, giật mình.

Chẳng lẽ hắn nghe mấy câu khi nãy rồi?

… cũng có phải nói xấu đâu.

Phía nam căn cứ có một vườn hoa nhỏ rất đẹp, cách căn tin cũng gần, đây là nơi Bắc Tư Ninh thích đến để đi dạo với phơi nắng nhất khi còn hấp bánh bao.

Bên cạnh hồ nhân tạo có một cái đình nhỏ, trưa không có ai ở cả, Bắc Tư Ninh dắt Văn Tranh vào, giơ tay đặt kết giới.

Văn Tranh sợ hết hồn, anh nhìn chằm chằm xung quanh, không khác mà cũng không giống cảnh vật nguyên bản.

“Không phải anh đang hết sức hả?” Văn Tranh cau mày nhìn hắn: “Không đau bụng nữa?”

Bắc Tư Ninh nhụt chí: “Không phải bụng, là đan điền.” Sau đó hắn phất tay nói: “Không sao, kết giới nhỏ thế này chỉ đáng một phần trăm triệu so với sức mạnh để thu phục không gian con mà thôi, không ảnh hưởng.”

Văn Tranh nhìn hắn một hồi, thấy Bắc Tư Ninh chột dạ, anh ngồi xuống.

“Còn đặc biệt đến đây, đặt kết giới đủ thứ, có chuyện gì không thể nói công khai được?”

Bắc Tư Ninh không giải thích ngay mà nhắm mắt lại.

Ba giây sau, một dải chất lỏng phát sáng nhè nhẹ xuất hiện, bị Bắc Tư Ninh dùng ý chí khống chế lơ lửng trong không trung.

“…” Văn Tranh nhìn dải chất lỏng kia, liếc hắn: “Khoan, đây là…”

“Yêu đan của ta.”

Tim Văn Tranh đập thình thịch, anh hô lớn: “Nhét lại nhanh!”

“… Không sao, chỉ cần ở gần ta, thời gian rời khỏi cơ thể không quá ba ngày thì không sao.” Tuy nói vậy nhưng Bắc Tư Ninh vẫn ngại ngùng nhét yêu đan dạng lỏng vào đan điền.

Tiếp theo, hắn giải thích đơn giản tình trạng cơ thể và quan hệ với yêu đan, cũng như cách giải quyết không gian con.

Quy tắc cốt lõi của không gian con không biến mất mà bị hắn thu vào trong lòng bàn tay như tòa tiên phủ di động kia.

Mà đây chỉ là tạm thời, hắn chưa thuần phục nó được, Bắc Tư Ninh còn phải luyện hóa nó, quá trình này cần rất nhiều sức mạnh.

Không có đá đồng sinh, yêu đan vừa là tính mạng cũng vừa là nguồn sức mạnh của hắn.

Mà quy luật này ngày nào chưa luyện hóa xong thì ngày đó còn rút năng lượng từ yêu đan, khiến yêu đan khô kiệt, hiển nhiên sẽ đau đớn vì ra nhiều hơn vào.

Văn Tranh lo lắng: “Vậy làm sao? Lỡ ngày nào đó rút nhiều quá, anh không đủ năng lượng thì sao?”

“Không có ngày đó đâu.” Bắc Tư Ninh nghĩ một chút, nói một ví dụ: “Ví dụ em vay ngân hàng để mua nhà, tiền phải trả mỗi tháng sẽ càng ngày càng ít chứ không thể càng ngày càng nhiều. Đó, chính nó.”

Văn Tranh: “….”

Ai dạy hắn!!

“Cho nên không cần lo, ta không sao.” Bắc Tư Ninh bỗng ngại ngùng quay đầu đi, ấp úng nói: “Em cũng không cần… lúc nào cũng nhìn chằm chằm ta, không cần dính chung với ta từng phút từng giây… không cần… thích ta đến thế…”

Mặt Văn Tranh đỏ bừng.

Hắn ta nghe được! Hèn gì giải thích dài dòng đến thế.

“Khoan, em…”

“Nghe ta nói hết đã!” Bắc Tư Ninh lớn tiếng cắt ngang anh.

“Ta không có việc gì cần làm.” Bắc Tư Ninh nói: “Ta cũng muốn dính với em mỗi phút mỗi giây, cho nên, để ta đi với em là được rồi.”

Văn Tranh đơ người.

“Cho dù em đi học, học bài, chơi game hay làm phó bản, ta đều có thể đi chung với em.” Bắc Tư Ninh cúi đầu: “Thế giới này rất hòa bình, Yêu tộc cũng không bị ai hãm hại, sản phẩm của công ty có tổng giám đốc bán, ta cũng không giúp được gì.”

“Yêu tộc vốn tự do tự tại, ta sẽ sống chung với bạn lữ của ta.”

“Như vậy có phải tốt hay không?”

Văn Tranh nghẹn ngào, anh gật đầu: “Được.”

Nửa tháng trôi qua, bộ chỉ huy liên hợp mở cuộc họp phạm vi toàn thế giới, cuối cùng thông qua đề án kia.

Trái Đất chính thức đổi kỷ nguyên, quyết định để “ngày cuối cùng” đó là ngày đầu tiên của năm, số ngày tháng và phong tục vẫn như cũ.

Ngày đề án có hiệu lực, toàn thế giới đồng loạt cử hành lễ truy điệu cho các thương binh liệt sĩ, các chiến sĩ đã cống hiến hết thanh xuân, sức khỏe và cả mạng sống của mình cho thế giới.

Ngày này, một chiếc màn hình D thật lớn treo tại quảng trường thủ đô Trung Quốc.

Cho dù đứng ở đâu trên đường phố cũng có thể giơ tay chào nơi đó.

Sau khi dạo đầu ngắn ngủi qua đi, màn hình lớn chính thức phát video ngắn đầu tiên. Đây chính là tài liệu quý giá, là ảnh của tất cả các liệt sĩ. Hai trăm năm qua, có quá nhiều người đã hi sinh, trung bình mỗi người chỉ có hai giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng bọn họ đều mỉm cười thật tươi trên màn hình.

Những gương mặt vui vẻ của những người đã khuất, bọn họ đều trở thành nguyên liệu vận hành thế giới.

Người mất cũng đã mất nhưng tên của họ vẫn được lưu lại, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy ánh mặt trời.

Văn Tranh mặc quân phục, đứng dưới đài ngẩng đầu nhìn màn hình.

Hai cái tên chậm rãi xuất hiện.

Văn Thiên Hà, Lưu Tử Dạ.

Đây là ba mẹ của anh.

Mong ước ấp ủ bấy lâu thành hiện thực, ngoài vui mừng ra còn có chút buồn bã và mất mác.

Cho đến khi nhận bằng khen, anh mới chỉnh đốn tâm trạng của mình, bước lên đài cao.

Dưới bầu trời màu xám tro, sáu mươi ba chiến sĩ chỉnh tề đứng thành một hàng, tất cả đều được trao huy chương cống hiến đặc biệt của bộ chỉ huy, tất cả đều thăng hai bậc.

“Chào!”

Tiếng hô tung trời, Văn Tranh giơ mạnh tay, chào thế giới.

Khóe môi hơi nhếch.

Sau khi xuống đài còn tiết mục phát biểu của lãnh đạo nữa, Văn Tranh mệt mỏi nghe, vừa quay đầu đã thấy mọi người biến hết.

Anh liếc nhìn lãnh đạo đang nhiệt tình phía trên, cũng lặng lẽ nhờ chậu cây cảnh to che mình, im lặng rút lui.

Mây không nhịn được nữa, bắt đầu đổ cơn mưa, Văn Tranh giơ tay che mưa, chưa đi được hai bước thì trên đầu đã xuất hiện một chiếc dù.

“Tìm em nãy giờ.” Bắc Tư Ninh bất mãn: “Lãnh đạo còn tính nói đến khi nào, hết giờ ăn trưa rồi, em nhìn xem có còn ai trên đường không?”

Văn Tranh che chung dù với hắn, cười nói: “Được rồi, đi ăn thôi.”

–—

Hậu trường nhỏ:

Ngủ mãi không tỉnh: Tôi vẫn ổn.

–—-

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay