Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 92

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Văn Tranh nhắm mắt, ý thức dần quay lại.

Có ai đang dịu dàng kể lại câu chuyện bên tai anh.

“Ngày xửa ngày xưa, có một chú mèo con ngốc nghếch, nó đã ngậm một viên đá đồng sinh, đó là một viên đá có màu đỏ tươi tuyệt đẹp. Các trưởng lão đều rất vui.” Giọng người phụ nữ chậm rãi, giống một thước vải mềm mại quý giá đang chậm rãi trượt xuống khỏi bàn: “Đại trưởng lão nói ‘Tư chất của mèo con rất tốt, tương lai nhất định sẽ thành nghiệp lớn’.” Nhị trưởng lão lại nói: “Đúng vậy, đá đồng sinh đẹp thế này rất hiếm thấy trong tộc mèo Tư Mệnh chúng ta, không chừng còn thông minh hơn cả nhân loại nữa.”.”

Nói đến đây, người phụ nữ dừng một chút.

“….Lúc này, Tam trưởng lão bỗng nói: ‘Ôi, không xong rồi, mèo con nuốt viên đá vào bụng rồi!’. “

Văn Tranh cảm thấy cơ thể mình không khống chế được giần giật, anh chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt chớp vài cái, anh nhìn thấy một gương mặt đang mỉm cười rất dịu dàng.

Lúc này anh mới biết được, xúc cảm mềm mại anh cảm nhận được là đùi của cô. Cơ thể mình mềm èo nằm trên người cô như một chú mèo đang làm nũng.

Anh cảm thấy mình nuốt nước miếng một cái, sau đó nghe thấy mình lo lắng mở miệng, một giọng nói thuộc về thiếu niên vang lên.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Người phụ nữ mặc váy hồng híp mắt, khóe mắt cong lên dịu dàng: “Sau đó mọi người bắt con mèo con đó lại, mổ bụng nó ra!”

“Méo!” Cơ thể bắn lên khỏi đùi cô, thở phì phò nhìn người phụ nữ: “Người dọa con!”

Người phụ nữ cười khanh khách, cô nói tiếp: “Mọi người cẩn thận lục lọi trong bụng của nó, ôi chao, đá đồng sinh đâu mất rồi? Cái gì? Tiêu hóa mất rồi ư?…Mèo con hư quá đi, vứt nó đi thôi!”

Văn Tranh: “…..”

“Ha, lần sau còn ném đá lung tung không?” Người phụ nữ bỗng nhiên nhéo vành tai của anh, Văn Tranh muốn giật ra theo bản năng nhưng lại không làm được. Cảm giác khó chịu đó khiến tim anh đập mạnh trong lồng ngực, cứ như vài giây sau sẽ bị ép offline.

“Đừng tưởng con có yêu đan rồi thì có thể ném đá đồng sinh của mình lung tung, đây là mạng sống của mèo Tư Mệnh chúng ta đấy, biết chưa?” Cô chậm rãi nói: “Nếu còn lần sau thì con đừng hòng tìm được bạn lữ.”

Căn phòng nhỏ ngập tràn sắc xuân, cánh hoa vàng tươi bay vào phòng qua cửa sổ.

Văn Tranh dùng một khoảng thời gian khá lâu để có thể bình tĩnh lại, anh bắt đầu suy nghĩ tình huống trước mặt.

Đây thật sự là phó bản cơ bản cho nên không có đồng đội. Anh giơ tay mở bảng công cụ ra, phát hiện bảng vật phẩm xám xịt, nơi lẽ ra phải là tên của phó bản cũng trống không.

Nếu muốn rời khỏi game thực tế ảo thì có thể dùng một cách rất bạo lực đó là gỡ mắt kính thực tế ảo xuống. Những người chơi lâu năm đã sớm quen thuộc thao tác và kiểm soát được cảm giác của mình đều có thể làm được một cách dễ dàng, cho nên Văn Tranh cũng không hốt hoảng lắm.

Hơn nữa đây là quà của Bắc Tư Ninh tặng anh, hiển nhiên nó an toàn.

Bây giờ anh mới kịp phản ứng, đầu ngón tay anh run rẩy, phát hiện mình có thể cử động.

Người phụ nữ ngồi bên mép giường, cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi cứ như bị bấm nút dừng. Văn Tranh quyết định đi tìm một tấm gương trước, đúng như dự đoán, trong gương là một Bắc Tư Ninh thu nhỏ.

Không ngờ hắn lại cho anh vào cơ thể của mình.

Thiếu niên trong gương chỉ khoảng mười hai mười ba, cơ thể vẫn chưa dậy thì hết, dù thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được phong thái hào hoa phong nhã sau này.

Thậm chí trên đầu mèo tinh đáng yêu còn có hai cái lỗ tai xù lông màu đen, cứ chốc chốc lại lắc nhẹ theo bản năng.

Trong lúc hốt hoảng, Văn Tranh đã nghịch tai mèo tận mười phút mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Mỗi lần anh chơi phó bản ngôi thứ nhất là anh lại cảm thấy như mình đang nhìn lén nhật ký của người khác.

Văn Tranh cũng không có khát khao muốn biết tất cả lắm, nhưng khi biết bạn đời của mình cho anh nhìn thấy tất cả mọi thứ của hắn, lòng hư vinh của anh vẫn phồng to lên như một trái bóng bay được bơm đầy không khí. Hưng phấn đập tan hàng rào lý trí, bây giờ anh chỉ muốn lột sạch cơ thể này rồi đếm xem trên người mình có bao nhiêu nốt ruồi.

…thôi đừng, biến thái quá.

Văn Tranh hít thật sâu vài lần để bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể tập trung suy nghĩ hoàn cảnh trước mặt.

Người phụ nữ được Bắc Tư Ninh thuở ấu thơ gối đầu này tuy có vẻ trẻ tuổi, nhưng sau khi suy xét về vấn đề chủng tộc, anh nghĩ người này hẳn là trưởng bối khá thân thiết với hắn. Văn Tranh miễn cưỡng đè cơn ghen của mình lại, anh không muốn lại gần nữa, chỉ đứng tại chỗ suy nghĩ câu chuyện cô nói.

Lượng thông tin không hề nhỏ.

Đá đồng sinh đỏ tươi, vừa ra đời đã có, màu càng tươi tố chất càng tốt.

Tu luyện, yêu đan, bạn lữ, tất cả y hệt như trong tiểu thuyết huyền huyễn, nếu như mọi thứ là thật, vậy Bắc Tư Ninh là người của thế giới khác chứ không phải thế giới anh đang sinh sống.

Nhưng mà, bỏ đá thì đừng hòng tìm bạn lữ là sao?

Văn Tranh nghĩ một chốc, anh sờ soạng khắp người, một hồi lâu sau mới sờ thấy một đoạn nhô ra bên eo. Anh đỏ mặt thọt tay vào trong quần, móc cái thứ kia ra, một viên đá tròn vo đỏ tươi.

Đây chính là viên đá đồng sinh kia à?

Bỗng nhiên, anh mất quyền kiểm soát cơ thể, Văn Tranh chỉ đành thả lỏng để Bắc Tư Ninh tự đi tự nói.

“Bạn lữ có gì tốt chứ.” Hắn ta lầm bầm: “Thím Hai cứ nói cái này mãi, con vẫn chưa cần đâu.”

Văn Tranh nghĩ thầm, miệng bảo không cần như tay lại siết chặt viên đá nhỏ…

Tiếng cười như chuông bạc của người phụ nữ vang lên: “Bé ngốc, có con mèo nào không thích được yêu chứ? Chờ khi nào con trưởng thành thì sẽ hiểu thôi.”

Cơ thể bỗng nhẹ đi, cảnh tượng xung quanh thay đổi, Văn Tranh phát hiện mình đang đứng trên đường mòn của một ngọn núi xanh biếc nào đấy.

Cảnh tượng hệt như trong một bức tranh thủy mặc, trừu tượng và đầy phóng khoáng, xa xa nơi chân trời là một ngọn núi tuyết bị sương mù bao phủ, cánh rừng đẹp tựa tranh vẽ trải dài vô tận. Ngọn núi anh đang đứng là một ngọn núi tuyết không có bất kỳ cây cỏ nào, dưới chân chỉ có đường mòn lát đá xám trải thẳng xuống dưới chân núi.

Các hướng đi đều mờ mịt không rõ, bức tranh to lớn nhưng lại trống rỗng khiến người ta khó lòng kiềm chế cảm giác cô đơn đang trào dâng.

Bên phải đường đi đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng hình vòm, bên kia cánh cửa trắng lóa. Ba giây sau, cánh cửa biến mất.

Văn Tranh bước lên hai bước, bên tay trái xuất hiện thêm một cánh cửa y hệt như vậy, anh biết, phó bản này do nhiều đoạn phim tạo nên. Xem xong hết rồi thì rời khỏi đoạn phim đấy.

Nếu từ giờ đến chân núi, cứ mỗi bước lại một cánh cửa hiện ra, vậy đây chính là một quyển nhật ký thật dày…

Anh phì cười, nhấc chân bước vào cánh cửa thứ hai.

“Yêu vương đại nhân! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Đoàn người đứng trước sơn môn khổng lồ, ai cũng mặc trường sam với hoa văn màu xám.

Người dẫn đầu có bộ ria mép, đeo một chiếc đàn nhỏ dài sau lưng, mặt mày nhiệt tình: “Chúc mừng núi Bắc Diêu thành công thu hồi tiên phủ di động! Lần này ngài đã cho các môn phái nhỏ bọn ta được biết thế nào phong thái của Yêu vương!”

Bên hông Bắc Tư Ninh là một thanh kiếm vô danh, quần áo màu đỏ đen, cánh và ống tay áo ôm sát, làm người khác thấy rõ được các cơ bắp đang chuyển động theo từng cử chỉ.

“Ừ.” Hắn lạnh lùng liếc mắt, đuôi ngựa buộc cao để lộ cái gáy trắng nõn: “Phái Lục Hợp các ngươi mà là một môn phái nhỏ thì chắc núi Bắc Diêu chỉ là sườn núi.”

“Ha ha ha.” Trưởng lão phái Lục Hợp với bộ ria mép cười lớn, vui vẻ nói: “Yêu vương quả nhiên như lời đồn, rất thích loài người, ngay cả cái tật hay khiêm tốn của bọn tôi ngài cũng học được!”

Bắc Tư Ninh nhếch mép.

Trong mắt mấy tu sĩ nhân loại này, Yêu tộc là mấy con động vật ngu si.

Chỉ cần xuất hiện một Yêu tộc có học giống như con người là lại khen ngợi cổ vũ cứ như nó làm chuyện gì ghê gớm lắm.

Hắn bực bội theo vào sơn môn nguy nga của phái Lục Hợp, sau khi đi khỏi chín trăm chín mươi chín bậc thang có đủ mọi cấm chế, cuối cùng cũng đến được chính điện.

Ngọn núi chính của phái Lục Hợp cao vút trong mây, bên ngoài chính điện là cả biển mây trắng xóa.

Các phong chủ của tam môn lục giáo cũng kéo đến cả đám, chưởng môn phái Lục Hợp đứng ngoài cửa tươi cười tiếp đón, hàn huyên tán gẫu hết chủ điện này đến chân nhân nọ.

Trưởng lão râu ria mép dắt Bắc Tư Ninh vào trong, cả chính điện đầy người nhưng lại rất yên tĩnh. Chưởng môn vỗ tay cười lớn: “Ngưỡng mộ uy danh đã lâu, hôm nay mới được gặp gỡ làm quen với Yêu vương núi Bắc Diêu, quả là phong thái ngất trời đến mức làm người bên cạnh lu mờ!”

Tiếng xầm xì nổi lên, ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén ghim thẳng vào người Bắc Tư Ninh đang hơi khom người chào.

“Không dám nhận.” Hắn nói.

Vì là chuyện có liên quan đến tiên phủ di động nên không ai dám khinh thường nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, tuy trong lòng mỗi chưởng môn đều có ý đồ riêng nhưng vẫn rất lịch sự với Bắc Tư Ninh, không hề keo kiệt những danh từ mỹ miều nhất, khen hắn là Yêu vương đặc biệt nhất, là Yêu tộc có tầm nhìn xa nhất, thông minh nhất, mạnh mẽ nhất, “giống người” nhất.

Đến khi tất cả mọi người khen xong, một đệ tử phái Lục Hợp dâng trà, Bắc Tư Ninh bắt đầu lên tiếng dưới ánh mắt hồi hộp và chằm chằm của tất cả mọi người.

“Núi Bắc Diêu sẽ không độc chiếm tiên phủ di động.” Hắn giơ tay cắt ngang chưởng môn phái Lục Hợp định lên tiếng: “Nhưng quy tắc vào bí cảnh, số người, tất cả đều do núi Bắc Diêu quyết định.”

“Chuyện này…” Chưởng môn phái Lục Hợp và các phái khác trao đổi ánh mắt, cười nói: “Không biết Yêu vương đây định sắp xếp thế nào?”

“Thi đấu.” Bắc Tư Ninh bình tĩnh nói: “Yêu tộc cường giả vi tôn, mọi người đều biết ta phải giết Yêu vương cũ mới có thể ngồi lên vị trí này. Có người nói ta dã man, có người nói không danh chính ngôn thuận, ta nghe thấy rất không vui.”

Chính điện im lặng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một, có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người lo lắng.

“Nhưng tu giả vốn nghịch thiên mà đi, người có thực lực mới xứng với bảo vật. Vì vậy ta quyết định…” Hắn giơ tay, một dòng chữ vàng kim xuất hiện trên không trung: “Mỗi mười năm khi cửa tiên phủ mở, các đệ tử trẻ tuổi chưa Hoá Thần của các môn phái sẽ thi đấu. Một trăm người đầu tiên sẽ được vào tiên phủ để giành bảo vật. Các vị thấy sao?”

Một trăm người, nhiều đến vậy!

Tiên phủ di động là một bí cảnh rất lớn từ trên trời hạ xuống, vừa mới hiện thế trước đây không lâu, theo các môn phái lớn suy đoán, tài liệu quý hiếm và bảo vật bên trong phải nhiều vô số kể. Nhưng vị Yêu vương trẻ tuổi này không biết có kì ngộ ở đâu, lại có bản lĩnh thu phục cũng như đóng dấu tiên phủ.

Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của hắn thì sẽ không có ai có thể liếm miếng thịt béo bở này dù chỉ một cái.

Trước khi Bắc Tư Ninh thả tin, tam môn lục phái đã bắt đầu bí mật liên hợp với nhau, bọn họ muốn càn quét núi Bắc Diêu để đoạt bí cảnh. Ai ngờ Yêu vương mới lên chức tuy tuổi không lớn nhưng tâm tư không nhỏ, đột nhiên truyền tin ra, bảo muốn cho tu sĩ loài người vào trong.

Âm mưu tan vỡ ngay lập tức.

Các môn phái nhỏ không tham dự tức đến mức dậm chân, mặc dù bọn họ rất thèm muốn bảo vật bên trong tiên phủ, nhưng lại không muốn đối đầu trực diện với Yêu tộc.

Một trận đại chiến vô tình được hóa giải mới tạo thành cục diện bây giờ.

Mà các tu sĩ loài người vốn đang chờ Yêu vương lợi dụng điểm này để moi móc lợi lộc cho mình, ai ngờ đối phương rất hào phóng, còn rất rộng rãi, khiến bọn trở nên tính toán chi li, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Một trăm người hình như là số người tối đa có thể vào bí cảnh, Yêu vương có thể tốt bụng đến vậy à?

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, hắn lên tiếng nói tiếp: “Nhưng ta có một điều kiện.”

Mọi người nghĩ thầm, trúng phóc.

“Các tiểu bối Yêu tộc núi Bắc Diêu cũng sẽ tham gia thi đấu. Quy tắc như nhau, cạnh tranh công bằng.”

“….” Chưởng môn phái Lục Hợp không giấu được vẻ kinh hãi, nhưng bọn họ không có lý do để từ chối. Điều kiện này nghe thế nào cũng không thấy quá đáng? Hình như bọn họ cũng không thiệt hại gì.

Tiểu bối như nhau, chưa Hoá Thần như nhau, cho dù là Yêu tộc cũng có lợi gì, không chừng còn bị đàn áp.

Một người vô tình hỏi thành tiếng: “Vậy… nếu Yêu tộc núi Bắc Diêu, không con nào có thể giành được một trong một trăm suất thì sao?”

Bắc Tư Ninh nói: “Vậy Yêu tộc không vào.”

Đêm đó, tam môn lục phái thuyết phục các môn phái nhỏ, một tu sĩ đại diện tu sĩ loài người ký khế ước với Yêu vương.

Sau khi giải quyết chính sự xong, một đệ tử phái Lục Hợp đưa hắn đến viện tiếp đãi khách quý, dâng linh quả và linh trà lên, lui ra cho hắn nghỉ ngơi.

Bắc Tư Ninh ngồi uống trà một mình trong viện, trên đầu là vầng trăng tròn xoe. Ánh trăng rất sáng, làm bóng đen dưới chân hắn thay đổi theo từng cử động của Bắc Tư Ninh. Một viên đá đỏ như máu trượt khỏi cổ áo hắn, bóng loáng trong suốt, không giống vật phàm.

Thanh niên vẫn còn rất gai góc, không thèm che giấu bất kì kiêu ngạo nào của mình, cho dù giả vờ khiêm tốn lịch sự thì vẻ kiêu ngạo đó vẫn xuất hiện trong từng cử chỉ của hắn.

Người này khác hoàn toàn với mèo tinh mà Văn Tranh biết.

Văn Tranh bị phát hiện này làm khó chịu, trái tim anh như bị hàng ngàn cây kim nhỏ xíu nhưng sắc nhọn đâm đau nhói.

Anh có hơi muốn rời khỏi phó bản này rồi.

Cho dù chỉ thấy một chút Bắc Tư Ninh của ngày xưa thôi thì vẫn không tài nào quên được hình bóng đó.

Chưa đợi anh bình tĩnh lại, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn không mấy tốt lành.

Hiển nhiên Bắc Tư Ninh nghe thấy, hắn buông ly trà trên tay, nhặt thanh kiếm của mình, sải chân bước ra cửa viện.

Gió mạnh thổi trên mặt đất bằng phẳng làm mấy chiếc lá khô trên mặt đất kêu xào xạc, phá hư bầu không khí yên tĩnh của buổi tối.

“Thứ vô dụng như mi sao xứng với kiếm Thu Thủy?” Trường sam với hoa văn xám như nhau, là đệ tử phái Lục Hợp. Bốn người vây quanh một người ngã trên đất, ai cũng đang giành thanh linh kiếm của người kia, còn có người dẫm vào mặt cậu ta.

“Chỉ là ỷ xuất thân mình tốt mà thôi, nếu không phải cha mi cho mi tài nguyên, không nhờ đan dược và bùa chú thì tu vi của mi sao có thể tăng tiến?”

“Không sợ nuốt nhầm một viên nổ chết hay gì?”

“Ha ha ha, nhìn bộ dạng sợ hãi của nó kìa!”

Một người nhỏ giọng nói: “Được không đó? Không chừng nó mách chưởng môn đấy.”

“Không có đâu.” Tên đạp mặt nói: “Nó không có cái lá gan đấy đâu.”

Bắc Tư Ninh cau mày, sải bước về phía đó. Bước chân của hắn nhanh như gió, nhưng hắn không ngờ mấy người kia rất cảnh giác, vừa nghe có người đến đã chạy biến.

“Ngươi không sao chứ?” Hắn khom người, hơi ngẩn ra nhìn thiếu niên đang chật vật trong bụi cỏ.

Hắn biết người này, là người đã dâng trà cho hắn ở chính điện.

Thiếu niên môi đỏ răng trắng, mặc dù cậu ta đang chật vật nhưng đôi mày mềm mại kia vẫn rất rõ nét, đôi mắt đen láy đẫm nước, gò má dính nước, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Cảm, cảm ơn ngươi.” Giọng cậu ta mềm mại, ngây thơ trong sáng, lúc chống tay xuống đất để ngồi dậy, do chân mất sức nên vô tình lảo đảo một cái, Bắc Tư Ninh đứng đó cũng giơ tay ra đỡ theo bản năng.

“A!” Cậu ta nhỏ giọng thở gấp, lùi về sau một bước, rụt đầu: “Ta xin lỗi, đừng đụng vào người ta, y phục của ta dính bùn…” Dứt lời, cậu ta đã dừng một chút, mặt hơi đỏ lên, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi đẹp đến vậy, coi chừng bẩn.”

Tim Văn Tranh chùng xuống.

Ai đây?

–—-

Hậu trường nhỏ:

Tranh Tranh: Giơ chùy chuẩn bị mần thịt.

–—

Chú thích

Cửa vào ký ức của Bắc Tư Ninh trông thế này:

Truyện Chữ Hay