Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiến tranh lạnh tăng cấp.

Văn Tranh lại online chờ Bắc Tư Ninh trong game hai tiếng trước khi ăn tối, sau đó đen mặt làm thịt viên cho Đại Hắc, kết quả mèo chỉ ăn có phân nửa.

Văn Tranh hiểu hành động này của mèo là đang phản kháng nên quyết định đổ sạch mớ còn dư.

Đại Hắc đau đầu vẫy đuôi đi mở tivi không thèm quan tâm nhân loại nữa, Văn Tranh thở dài, thay đồ ra khỏi nhà.

Trước khi đi, Văn Tranh nói: “Tao đến chỗ của Bách Sương, mày ở nhà.” Nói xong còn bồi thêm: “Bắc Tư Ninh là thằng ngu.”

“Gào!?” Đại Hắc trợn tròn mắt, nổi điên, nhưng cánh cửa đóng sập vô tình khiến nó có tức sôi máu não cũng không làm gì được.

Văn Tranh cần phát tiết một chút, thuận tiện đi đập Bách Sương luôn.

Quân sư đầu chó thề son sắt rằng người đẹp thích anh, bảo anh yên tâm tỏ tình đi. Kết quả anh vừa tỏ tình xong thì người đẹp cũng bay biến.

Ngoại trừ chửi Bắc Tư Ninh ngu trước mặt mèo ra thì anh chẳng thể làm gì khác được, chỉ có Bách Sương mới có thể chịu được lửa giận của anh.

Sàn đấu ngầm hôm nay có khá nhiều người.

Bách Sương vẫn vậy, lười biếng nằm trên sofa, chân dài gác lên tay vịn, trông thoải mái lắm.

Văn Tranh bước vài bước, đứng đối diện hắn, giơ chân đẩy bàn trà nhỏ lên đụng vào ghế sofa của Bách Sương, chặn đường lui của hắn ta.

Bách Sương: “…”

“Không vui hả?” Bách Sương ngọ nguậy như con giun, nhảy qua tay vịn để leo xuống ghế, thong thả dời bàn trà về chỗ cũ rồi mới ngồi xuống nói: “Buồn phiền chuyện gì, tâm sự với anh này.”

“Đặng Phác Ngọc với anh đang tốt lắm nhỉ?” Văn Tranh cố tình chặn họng Bách Sương, Bách Sương không để, bụng nói tiếp: “Em nói gì chứ, không tốt chẳng lẽ anh với em ấy chia tay?”

Không chia tay, nhưng chắc chắn đang chiến tranh lạnh. Nhưng nhìn Bách Sương thế này không giống đang bịp bợm lắm.

Bách Sương ngoắc phục vụ mang đồ uống đến, lúc cánh cửa mở ra là lúc căn phòng yên tĩnh bị tiếng hoan hô ồn ào bên ngoài tràn vào.

“Bắt đầu?” Văn Tranh thuận miệng hỏi một câu làm Bách Sương tưởng anh muốn xem trận đấu, hắn cho người mở rèm ra.

Nhiệt độ ùa vào phòng, ánh đèn nhức mắt bên ngoài cũng không thua kém, Văn Tranh bị đòn tấn công đột ngột này làm chảy nước mắt sống.

“Là người mới đến gần đây, Dã Lộ Tử.” Bách Sương giải thích: “Đánh đấm tốt, thành tích cũng tốt, là át chủ bài mới của sàn đấu, có hy vọng giành được thần đàn của người bí ẩn [Mặt Nạ A].”

Nói xong hắn cười ha hả: “Phỏng vấn tí nào, có cảm nghĩ gì không?”

Văn Tranh đánh giá một chút, công nhận rất hoang dã, nhưng không thể nào so với người đã qua huấn luyện bọn họ được, cho dù là Bách Sương cũng có thể giải quyết nhóc con kia trong chưa đầy mười phút.

Nhưng Văn Tranh không mất hứng, anh nhíu mày.

Bách Sương: “Hả? Sao chưa xuống nữa? Mặt Nạ A phải cho dạy cho người mới phách lối này một bài học nhân tiện củng cố địa vị giang hồ của mình chứ.”

“…… Quen quen.” Văn Tranh dừng một chốc: “Tôi cảm thấy tôi biết cậu ta.”

Văn Tranh không tài nào nhìn rõ mặt đối phương từ khoảng cách này, hơn nữa đối phương cũng đeo mặt nạ, nhưng không hiểu sao Văn Tranh lại nhớ đến một người khi thấy cậu ta.

Mặc dù không tưởng tượng nổi, nhưng thân hình đã tiết lộ quá nhiều tin tức. Người mới này không cao, cũng gầy, khi đánh lại mang theo cảm giác như đang liều mạng. Văn Tranh nhìn một hồi bèn nói: “Tôi xuống đó một chút.”

Bách Sương: “Hả? Để anh gọi giám đốc đến.”

“Hôm nay không đánh. Đừng nói tôi đã đến.” Văn Tranh bước ra ngoài, gác tạm kế hoạch đánh Bách Sương bầm dập sang một bên. Anh bước ra hành lang tầng hai.

Đây là hành lang nhất định phải qua nếu muốn đến phòng thay quần áo.

Người thua sẽ đi đường khác để đến phòng y tế, tách biệt hoàn toàn với người thắng nhằm tránh xô xát. Lâu ngày, con đường này mỗi khi trận đấu kết thúc sẽ đón một bóng người cô đơn đã trở thành thông lệ.

Văn Tranh kéo nón lưỡi trai trên đầu, dựa lưng vào tường khiến mặt mũi anh như hoà tan vào bóng tối trong hành lang.

Lát sau tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Người chiến thắng đã cởi mặt nạ vòng quanh mắt ra, mái tóc rối bù mềm mại, chiếc áo thun rộng rãi bị mồ hôi thấm ướt dính sát lên người, làm lộ rõ bắp thịt gầy gò nhưng đầy năng lượng, làn da có vài chỗ bị bầm, tay cũng cầm một bình nước.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta đến đây, cũng rất rõ hành lang này chắc chắn không có người, người trước mặt này đứng đây cứ như chờ cậu.

“Tránh ra.”

Dư âm của trận đấu chưa biến mất, giọng cậu hơi khàn nhưng khí thế không giảm, lẫn trong đó còn có thêm chút liều lĩnh – cứ như nếu đối phương đến chịu đòn thật thì cậu ta sẽ có lý do để đánh trận nữa.

Văn Tranh không nói gì, đôi mắt bên dưới vành nón bắt được một gương mặt vừa quen vừa lạ, lúc này anh bỗng hiểu cảm giác vi diệu kia là gì.

“Dư Tấn?” Văn Tranh hỏi thẳng.

Dư Tấn thấy rõ gương mặt của người đến, con ngươi co lại, ngơ ngác.

Anh ta bỗng trở nên gấp gáp, từng giọt mồ hôi rịn ra rồi chảy dọc thành hàng.

Anh động đậy yết hầu, vô thức giơ tay ấn ngón cái lên yết hầu của mình.

Đây là một động tác hết sức kỳ lạ, Văn Tranh cau mày, đứng thẳng, vừa muốn bảo nguy hiểm thì đối phương đã bỏ tay xuống, cứ như hai giây vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cuối cùng Dư Tấn đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, tóc bết dính nước, toàn thân như quả bóng bị xì hơi được phân nửa, lẫn vào nhau tạo thành khí chất kỳ lạ.

Anh ta lúng túng cười: “Trùng hợp quá.” Nghĩ một chốc còn nói thêm: “Tôi xin lỗi.”

Dùng nhân cách nào để đối diện với thế giới, với mọi người là chuyện của chính bản thân anh, nhưng anh thật sự nên xin lỗi Văn Tranh vì đã dùng thân phận “Người được cứu Dư Tấn” để đối mặt với anh.

Văn Tranh không nói gì, chỉ hỏi: “Hôm đó anh cố tình phải không?”

Mắt Dư Tấn hơi chuyển, nhưng đáp lại rất nhanh: “Tôi đã luôn thế này.”

Lần đầu gặp Dư Tấn – người này bị nhân viên trong khu vui chơi Nhạc thành hội đồng, nằm trên mặt đất bị hết người này đến người khác đạp. Văn Tranh không hiểu được tại sao một người có sức chiến đấu thế này lại để người khác bắt nạt mình, nhưng đây là sự lựa chọn của chính anh ta.

Biết anh ta qua màn “Cứu người” lần đó, Văn Tranh chỉ quan tâm một chuyện, Dư Tấn cố ý tiếp cận với anh à?

Nhưng nếu đối phương chối thì anh cũng không có hứng đào sâu.

“Vậy thì tốt.”

Nói xong, Văn Tranh rút tay khỏi túi, xoay người định rời đi nhưng lại bị người sau lưng gọi lại.

“Văn Tranh.” Dư Tấn cầm bình nước bằng hai tay, trở về trạng thái hiểu chuyện nhút nhát thường ngày, nhỏ giọng nói: “Hôm nay trùng hợp quá, tôi có thể mời cậu một bữa được không.”

Văn Tranh à một câu, nói: “Hẹn hôm khác đi, anh nên đi xử lí vết thương của mình.”

Nói xong thì nhấc chân đi, mới đi được một đoạn ngắn đã nghe tiếng bước chân bám dính không buông.

Văn Tranh bắt đầu đau đầu, xoay người: “Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn ngược lại anh?”

Dư Tấn hết hồn, anh ta nở nụ cười lúng túng đưa một thứ cho anh: “… Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói cậu làm rớt đồ mà thôi.”

Là quyển sổ của bà Lưu mà Văn Tranh luôn mang theo bên mình, nửa cuốn đầu là tiền mua thức ăn của bà, đằng sau còn có mấy mật mã lung tung của anh.

Văn Tranh giơ tay nhận, lại nghe Dư Tấn nói thêm một câu: “Tôi xin lỗi.”

Kể từ khi nuôi mèo, Văn Tranh chưa bao giờ về trễ, sau khi anh gửi tin nhắn cho Bách Sương thì cũng đi về.

Cổ anh quấn khăn choàng, vừa đi vừa nhìn mấy chiếc xe như vệt sáng trên đường.

Đây là thời đại của xe không người lái, ý nghĩa của đèn xe trở thành câu hỏi được nhiều người thắc mắc nhất trong những năm qua.

Hai trăm năm trước, nghe nói số tai nạn giao thông một năm có thể lên đến hàng triệu vụ, bây giờ một năm không bao giờ quá mười vụ. Nhưng ghế lái vẫn tồn tại, nếu như hệ thống có vấn đề thì con người sẽ cầm tay lái trong trường hợp khẩn cấp, cho nên đèn xe vẫn được giữ lại.

Anh đứng trên cao nhìn xuống dòng xe, vẫn rực rỡ hệt như xưa.

Có thật là hai trăm năm đã trôi qua rồi không?

Văn Tranh hít bầu không khí lạnh toát đầy buồng phổi, tâm hồn treo ngược cành cây, vừa đi bộ về nhà vừa nhìn cảnh đêm của Dung thành.

Hôm nay Bắc Tư Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, cũng không online game.

Ngày tiếp theo, mẹ Tiểu Bách Linh liên lạc với anh qua hòm thư riêng của kênh livestream Ái Miêu.

Nếu là chuyện đã đồng ý thì Văn Tranh cũng không định quỵt, nhưng chỉ đồng ý dắt cô bé chơi một ván mà thôi, không nhiều hơn.

Thái độ của đối phương rất niềm nở, nói cho anh biết những gì cần lưu ý khi dắt Tiểu Bách Linh chơi, nào là phải livestream trong phòng livestream của cô bé, nào là không được hù con bé, cũng không được bao trọn cả ván, phải cho con bé cơ hội nói chuyện gì gì đó.

Văn Tranh ừ ừ ừ đồng ý hết, chờ khi mẹ cô bé cúp thì gọi cho Dương Hà.

“Tiểu Bách Linh?” Dương Hà thắc mắc: “Là con bé nhi đồng hát đầu trong dàn hợp xướng thiếu nhi á hả, hỏi nó làm gì?” Sau khi trả lời xong thì hắn ta kinh ngạc nói: “Gì??? Cậu phải dắt con bé chơi, còn phải livestream trong phòng của nó!?”

Sau khi nghe lý do dẫn đến sự việc này, Dương Hà chậc chậc lưỡi: “Sao không dắt tôi này, cậu bây giờ chính là mặt trời ban trưa, đây là cơ hội ngàn năm có một, tôi thấy mục đích của ba mẹ con bé không đơn giản thế đâu. Có thể lên đến vị trí này thì không một ai đơn giản cả.”

Dương Hà nói sơ về quá trình thành danh của Tiểu Bách Linh.

Khởi nghiệp với phần mềm Karaoke, sau khi xuất hiện ở đủ chương trình giải trí khác nhau, lúc thật sự nổi là khi gia nhập dàn hợp xướng thiếu nhi, đảm nhiệm vị trí hát chính, cũng tham gia một show âm nhạc.

Chương trình giải trí gì gì đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết của Văn Tranh, anh nghe từ đầu đến cuối không hiểu gì hết, chỉ cho ra một kết luận.

“Nếu không dắt con bé này đàng hoàng thì ba mẹ nó sẽ quậy cho biết mùi.”

Dương Hà nói khô cả họng: “…. Nó đó.”

Văn Tranh cúp máy xong thì hối hận hết ba giây, quyết định trước khi bắt đầu livestream hôm đó sẽ tụng bài tức giận hại thân tám trăm lần để có thể trở thành vú em mười điểm.

May chỉ có mình con bé vào game, nếu không Văn Tranh lại phải solo vài ván với ba mẹ nó nữa, anh nhẹ nhõm được đôi chút.

Văn Tranh bấm vào link Dương Hà gửi để xem vài video nổi tiếng của Tiểu Bách Linh.

Video đầu tiên là tiết mục hợp xướng mà cô bé hát chính, lúc giọng hát trong trẻo của trẻ con vang khỏi loa điện thoại, ngay cả một tên không có miếng tế bào nghệ thuật nào như Văn Tranh cũng nổi hết da gà da vịt.

Giọng hát trong trẻo trời phú, hát bài hát cổ xưa, đoạn đầu tiên như màn solo của Tiểu Bách Linh.

Con đường cổ xưa bên ngoài mái đình, cỏ mọc xanh mướt.

Tiết tấu hoá cảnh, cộng với hiệu ứng hiện trường, đến khi bắt đầu hợp ca, đã thật sự khiến tim anh rung động.

Nào có chuyện thở mà cũng nổi chứ. Sau khi nghe hết bài hát, Tiểu Bách Linh nhiều fans thế cũng là chuyện dễ hiểu.

Ngày hẹn đó, Đặng Phác Ngọc và Thành Mỹ online rất sớm.

Thành Mỹ đã đổi sang váy công chúa màu hồng còn hở hơn bộ giáp thân trên chỉ có miếng sắt che ngực theo phong cách phương Tây cổ, đôi chân trắng muốt đầy đặn, trạch nam chắc chắn không chịu nổi cảnh tượng này.

Văn Tranh vẫn là bộ đồ đen muôn thuở, nhìn một hồi mới nói: “Cậu càng ngày càng bung lụa nhỉ.”

“À hí hí!” Thành Mỹ vui vẻ nói: “Không phải hôm nay cần lên tivi hả, em mặc đẹp chút nà.”

Đặng Phác Ngọc cũng đổi bộ đồ khác, cậu nhìn Văn Tranh: “Cái con người ngàn năm mặc đúng một bộ đồ, ngay cả mặt cũng lười sửa như anh, chậc chậc, ngay cả trai thẳng bây giờ cũng không làm thế.”

Văn Tranh: “Im.”

Livestream đượcmở lên, fans ùn ùn kéo vào.

- May thần!?????

- May thần định kết hôn ạ, gả cho em được hem?

- Lại một lần nữa nghi ngờ giới tính của May thần…..

- Aaaa anh Tranh bảo trên Weibo là sẽ chơi với Tiểu Bách Linh á!!!

- Hôm nay còn có cả Tiểu Bách Linh ư, má ơi, kiểu hợp tác xuyên khu gì đây, tui bay lên trời tui nổ luôn tại chỗ, sơn ca đáng yêu của tui, thiên thần bé nhỏ Tiểu Bách Linh của tui, sao ba mẹ bé đồng ý cho bé chơi cái game kinh khủng khiếp này vậy!?

- … Kinh khủng mẹ mày á! Đây là game “Giải đố bí ẩn”!! Hơn nữa chế độ cho trẻ con sẽ tự động mờ hoá mấy thứ dính máu, tôi nhớ hình như có thể chỉnh độ tuổi ấy, phụ huynh có thể mở nó.

- …. Lần đầu nghe đấy.

- Muốn biết thế giới trong mắt trẻ con sẽ biến thành thứ gì ghê, nhỡ phó bản kiểu tây huyễn á, hoa hút máu sẽ thành gì?

- Hoa hướng dương chăng?

- ?????

- Hơi, hơi tò mò rồi á….

Làn đạn nói một hồi, bỗng nhiên một mớ acc lạ tràn vào, nhìn tên thì có vẻ là fans của Tiểu Bách Linh.

Tiểu Bách Linh còn chưa mở livestream, chỉ đăng Weibo mà thôi, fans mẹ của cô bé tràn vào hỏi thăm cũng như chúc lần hợp tác này thành công, cũng nửa đùa nửa cảnh cáo streamer đây “Ăn nói cẩn thật chút”.

“Tôi sẽ.” Văn Tranh biết thể nào cũng cãi nhau nên lên tiếng trước.

Chính chủ không giận thì fans cũng không nói được gì, nhưng vẫn làm người khác thấy bực vì cái thái độ như bề trên này.

Văn Tranh lại đúng lúc lên tiếng: “Livestream của Tiểu Bách Linh cũng cần được ủng hộ, mọi người tặng quà cho cô bé, cô bé sẽ rất vui.”

Một câu lấy lòng được phần lớn fans mẹ ruột, làn đạn im lặng đi nhiều, mọi người lại bắt đầu thảo luận về trang phục cũng như giới tính của May thần.

May Yu đã từng là một người vô danh có tên có họ, mặc dù là kiến trúc sư thiên tài của Trung Quốc nhưng lại không ai biết mặt mũi ra sao.

Sau mấy lần lộ mặt ở livestream của Văn Tranh, độ chú ý cũng cao lên, có người thích kẻ ghét, nhưng cậu ta không livestream nên không làm gì được.

Tiểu Bách Linh online ngay lúc này, lúc cô bé xuất hiện ở phòng tinh thể, ánh sáng chói đến mức mém làm mọi người mù mắt.

Dù sao cũng là game do người thật chơi, ngay cả người chọn giới tính nhân vật ngược lại với giới tính ngoài đời còn ít, huống chi là người chọn hình dạng kì cục. Vẻ ngoài như bé gái mười bốn tuổi chưa trưởng thành này của Thành Mỹ đã chói mắt lắm rồi, mà Tiểu Bách Linh còn bận nguyên bộ đồ công chúa trông như tiên nữ, cao đến eo người khác, cứ như là mặt trời sà xuống trời đêm.

Mọi người sợ hãi vây xem, Văn Tranh vội vã gửi yêu cầu lập đội, sau khi Tiểu Bách Linh cúi đầu bấm đồng ý thì nhanh chóng truyền tống vào game.

Cùng lúc đó, một toàn nhà cao tầng lại được xây trong diễn đàn.

Diễn đàn của kênh livestream Ái Miêu – khu tin game – Không gian sinh tồn:

Chủ đề: [Đại lão nam giả nữ May thần thật ra là một người còn chưa học đại học?]

Chủ thớt: Tuần trước, các kiến trúc sư của [Không Gian Sinh Tồn] đã tổ chức một cuộc họp online để đọc đánh giá cũng như chia thứ hạng, bạn gay của tôi tham gia cuộc họp đó, nhìn thấy gương mặt thật sự của May thần, là trạch nam cực kì bình thường, không dâm như trong game, còn nghi cô gái trong game là giả.

Cuối cùng tôi kể chuyện này với bạn đại học của mình, bạn đại học của tôi hồi cấp ba có học chung với một người không nên nhìn mặt mà bắt hình dong cũng chơi trans thế này, còn có cả hình của người đó, tôi rảnh quá nên gửi cho bạn gay của mình coi, xác định là người thật.

Cho nên người trong game có lẽ không phải giả.

Nhưng bạn học tôi bảo thành tích cậu ta tệ hại, siêu tệ hại, tệ đến mức không học đại học mà đã đi làm luôn???

Má nó chứ, tôi đã cảm thấy cái thể loại trạch nam giả loli này mắc gớm rồi, ai dè lại là một thằng ngu mắc gớm.

Bình luận : GATO hả? Rồi bằng chứng đâu? Không show được thì cút mẹ đi.

Bình luận : Chủ thớt nói cái quần què gì thế, ý là ghét transgender á hả? Hay chê tất cả những người không học đại học đều là hạng ngu si?

Thứ cho tôi nói thẳng, chủ thớt mới là tên ngu si mắc gớm đó.

Bình luận : Cho miếng bằng chứng coi, hình họt này nọ lọ chai, để tôi giám định xem chủ thớt có ác tâm không.

Bình luận : Thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn kỳ thị LGBT? Hay LGBT chỉ có trong sách sử chứ không có thật, vậy chủ thớt là văn vật mới ra khỏi mặt đất rồi đó, đề nghị xuống đất lại đi.

Bình luận : Ôi chao, người ta không học đại học mà còn khiêm tốn hơn cái người học đại học là chủ thớt đây đó! Chủ thớt thiết kế nhẹ cái phó bản hạng bạch kim nào? Thế cho tôi hỏi bạn gay của chủ thớt ấy, phó bản của bạn ấy cấp mấy trong cuộc họp? Còn May thần cấp mấy nà?

Ghen tị quá thì cút đi.

Bình luận : ……. Nếu như là thật thì tôi muốn thoát fans, tôi vẫn thích người có đào tạo bài bản hơn, tôi cứ cho rằng May thần tạo được nhiều kiệt tác thế này là có đào tạo qua trường lớp chứ.

Bình luận : Tôi vừa nghĩ cái tên giả gái vị thành niên kia là một thằng đực rựa đã khó chịu, cho nên tên đó lúc đi học đã vậy rồi hả?

Ít nhất trong game còn đẹp, mấy người thử tưởng tượng cảnh một thằng đực rựa làm mấy động tác kia ngoài đời đi…

Xin lỗi tôi đi đây…..

Bình luận : Không có ảnh tức là chú thớt tung tin vịt, thể loại tung tin vịt này vừa há mồm là có thể report khoá mõm được rồi.

Bình luận : Đúng vậy, không có chứng cứ thì report thẳng tiến.

Bình luận : Tôi là chủ thớt đây, không ngờ có nhiều người không tin đến thế, tôi đã tìm bạn học của mình để xin hình, May thần của mấy người thế này này [Hình].

Thuận tiện tôi cũng hỏi bạn học mình một tí.

Có lẽ mấy người không biết lịch sử đen tối của May thần ở trong trường, tính tình không bình thường, thích vờ đáng thương để được thầy cô bạn bè thương xót, cấu kết với hội nhà giàu, sau khi lộ chuyện còn bị đánh một trận, nói chung rất là kiêu ngạo.

Bình luận : Tấm hình này không thấy thuộc tính trà xanh đâu cả.

Bình luận : Có mờ quá không vậy! Chụp lén phải không, đưa tấm nào nét tí coi! PS: hên mà không mập, mập quá tôi không chịu nổi.

Bình luận : Khá lùn, trans tiêu chuẩn? Có tấm nào đỉnh hơn để tẩy não tôi không?

Bình luận : Ác ý của chủ thớt lớn thật…. người ta ghẹo chủ thớt chỗ nào vậy, hay bạn gay này của chủ thớt là chính chủ thớt đấy? Rốt cuộc bạn gay của chủ thớt mấy sao dị hì hì.

Bình luận : Chụp lén cả nhà chết chùm.

Bình luận : Yamete, mau flop đi.

….

Bình luận : Không ngờ có thể gặp lại người quen trong lúc hóng drama luôn!???? Tôi thề tôi không quen chủ thớt, cũng không phải đang bênh chủ thớt, nhưng tôi biết người trong hình thật!!! Nếu cậu ta thật sự là May, đúng là như sét đánh ngang tai tôi á.

Nhớ năm đó cậu ta nổi nhất cái trường XX bởi vì giật đàn ông với chị cậu ta, chuyện này ba khối trường tôi biết hết, không biết dấu vết khi xưa còn không….. nhưng mà nói tên người ta ra thì hơi kỳ.

Tôi cũng không rõ thật giả, khi ấy tôi cũng chỉ hóng drama mà thôi éc éc éc éc.

…..

Bình luận : May thần có thù oán gì với mấy người hả? Lấy thịt đè người nói tận tám trăm lầu, có mấy người coi chừng luật hoa quả đấy.

Bình luận : Tới hóng drama từ phòng livestream của anh Tranh đây.

Bình luận : Tui cũng dị.

Bình luận : Nghe nói có drama nên đến hóng nà.

Bình luận : Sau khi lướt mỏi tay thì cả cái tòa nhà này có mỗi năm người có bằng chứng, vậy cũng như không?

Bình luận : Mọi người có thể vào làn đạn hỏi May thần có phải học cấp hai XX không mà, xem ảnh có thừa nhận không? Theo nhiều năm kinh nghiệm hóng drama của tôi, chuyện này nhất định phải làm lớn ra. Mặc dù May không phải streamer, hình như cũng không chơi Weibo, nhưng vẫn là kiến trúc sư của [Không Gian Sinh Tồn]. Lớn chuyện rồi không biết sẽ nói thế nào đây…..

Bình luận : Tức cười nhờ, nếu là game của Trung Quốc thì không biết, nhưng người Liên Minh quan tâm chuyện này hả?

Thích thì nhích mà không thích thì biến.

Cho dù người ta phách lối đến mức tưởng mình là cái rốn của vũ trụ thì cũng thiết kế phó bản hạng bạch kim, cầm tiền thưởng hàng triệu, mấy người ghen ăn tức ở nói đại đi.

Bình luận : Hỏi quần què gì, hỏi nhiều chắc Z đại quan tâm?

Bình luận : Đùi của Z đại không dễ ôm hen, mới đó đã ngã xe, cười chết.

Bình luận : Cứ để nó ôm! Động được cọng lông của Z đại chắc!??

Trang chủ: bị báo cáo làm lộ thông tin cá nhân, tạm khóa bình luận để xử lý.

Trong một căn biệt thự ngoài ngoại ô Dung thành, ba mẹ Tiểu Bách Linh đang đau đầu nhìn làn đạn với diễn đàn.

“Sao lại có hạng người như vậy? Tiểu Bách Linh của chúng ta sao có thể livestream với hạng người như thế!? Ké fame này nọ nữa, nhà chúng ta đâu phải muốn ké là ké?!” Người phụ nữ nghiến răng nhìn Tiểu Bách Linh đang nằm trên giường, lại nhìn làn đạn, đầu cứ quay vòng vòng như con ruồi.

“Xem thêm chút nữa.” Người đàn ông nhìn diễn đàn: “Bài viết bị chặn rồi….”

“Xem cái gì mà xem! Ông nhìn thằng biến thái kia đi, có giúp đỡ gì Linh Linh nhà mình không, hồi nãy giật đồ của con bé không nói, còn nói chuyện với streamer kia mãi, làm Linh Linh nãy giờ không nói được gì hết……….”

“Như thế này sao có hiệu quả được, lỡ người ta nghĩ Linh Linh nhà mình không thông minh thì sao!”

Thấy càng ngày càng nhiều người trong làn đạn có phản ứng không tốt, Tiểu Bách Linh lại không nói được gì, hai vợ chồng thương lượng một hồi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vầy thật sự không được.

“Ông gọi Linh Linh dậy, hướng dẫn con bé một chút.” Người phụ nữ quyết định: “Nói con bé né thằng biến thái kia càng xa càng tốt.”

….

Lúc Tiểu Bách Linh online lại, ba anh trai còn lại vẫn đang chờ ở đó.

Đây là một vườn hoa mê cung, vì sợ nó lạc đường nên cả bọn quyết định không tách nhau ra.

Những đóa hồng trên cây tỏa mùi thơm ngát, cây cỏ và ánh ban mai khiến người ta thoải mái, Tiểu Bách Linh cũng đang rất vui.

Đây là lần đầu nó bước vào thế giới ảo thế này, còn vui hơn cả khu vui chơi giải trí nữa, cũng đẹp hơn trên TV rất nhiều, các anh cũng rất tốt, làm nó rất yên tâm.

Nhưng lời mẹ nói vẫn văng vẳng bên tai, nó do dự một hồi, bước đến trước mặt chị bận đầm hồng nhạt, bình tĩnh nhìn chị.

“Kẻ lừa đảo.” Nó nói: “Mẹ nói, nam mặc đồ nữ là kẻ lừa đảo. Mấy người ở ngoài đang nói….. nói….” Nó vẫn chưa giỏi biểu đạt bằng ngôn từ lắm, nghĩ một hồi mới quyết định bắt chước những gì mẹ nói: “…… Chị giành đàn ông với chị mình.”

–—

Chú thích:

Transgeder: Là người có giới tính sinh học nữ/nam nhưng nghĩ mình là nam/nữ á. Nhưng mình nghĩ trong truyện lại là kiểu nữ mặc đồ nam hay nam mặc đồ nữ á.

–—-

Ngọc Thuỵ: Má edit mà tức á, mấy bình luận cuối mình bỏ cho chị beta luôn á. Má logic khó hiểu vãi, người tài đến vậy xong cái vì người ta không học đại học cái chửi người ta. Cơ mà người ta chơi nhân vật gì, mặc đồ nam hay nữ cũng kệ người ta đi, săm soi mần răng không biết.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay