Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 69

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọc Thuỵ: Đây là châm ngôn thế vận hội Olympic Tokyo . Cao hơn, Nhanh hơn, Mạnh hơn, Cùng nhau.

Xung quanh sân cỏ diễn ra trận đấu.

“Tối qua cậu có thức giấc không?”

“Không có, nhưng sáng nay tôi có xem tin tức…”

“Nghe nói nổ thành phế liệu luôn, đáng sợ quá đi, còn không tra được lý do tại sao, nhưng không giống tai nạn ha, cứ nhè ngay lúc này mà…”

“Cho dù là gì thì đều chết tiệt, nhiều mèo con đáng yêu đến vậy! Sáng nay tôi khóc hết nửa tiếng đấy.”

“Hả cậu không biết à? Cảnh sát Dung thành thông báo không thấy bất kì bộ phận nào của mèo con, không biết bị người dời đi hay sao…”

“Đừng nói nữa, càng nói càng kinh khủng.”

Trận chung kết cuộc thi hoa hậu thú cưng do tập đoàn Galaxy tổ chức sắp bắt đầu, sân thi đấu bị một đám phụ huynh vây kín. Mặc dù lần này chỉ có một trăm chú mèo vào vòng chung kết nhưng người mua vé xem lại không ít.

Ngày mai mới diễn ra trận chung kết của các thú cưng khác, mấy con cún đến hóng hớt dắt chủ nhân mình chạy tới chạy lui, Dư Tấn mặc chiếc áo đỏ của tình nguyện viên, ôm một chồng khăn bông chạy qua chạy lại trong đám người, đưa đến vị trí được chỉ định rồi lại cầm giỏ không chạy về.

Bầu không khí hôm nay không hoà thuận vui vẻ như vòng loại mà lại khá nghiêm túc, có vài người còn cực thơm mùi thuốc súng.

Thật ra cũng dễ hiểu thôi, “mèo ta” Đại Hắc trở thành hot weibo, sau đó lại có chuyện tập đoàn Galaxy bán mèo bệnh. Xu hướng mạnh yếu hai bên hoán đổi, hiển nhiên châm ngòi cãi nhau.

Chuyện này nối chuyện kia, phòng thí nghiệm đang yên bình vừa mới đáp trả thì nổ ngay trong đêm.

Cho dù là ai cũng không thể bảo đây chỉ là “trùng hợp”.

Lần này phe “Chủ nghĩa miêu quyền cực đoan” có nơi để đổ tội, hai bên đánh nhau ầm ĩ trên weibo từ sáng đến giờ, mới có ba tiếng ngắn ngủi thôi mà Weibo đã lỗi tận hai lần.

Ngay cả xung quanh sân cỏ sắp diễn ra cuộc thi được chú ý nhất hiện giờ cũng có không ít người đang cầm điện thoại gõ như điên, mặt ai cũng đỏ bừng cứ như muốn lôi nhau ra đập một trận vậy.

Dư Tấn len lỏi giữa đám đông đã thấy tận tám nhóm nhỏ khác nhau cãi ầm ĩ, nhưng bọn họ không đánh nhau nên tình nguyện viên cũng không nói được gì, chỉ có thể vội vã cúi đầu tránh né.

Lúc này, hai cô gái đang đi qua cửa soát vé, bước vào trong sân theo dòng người.

“Tiểu Nguyên, mẹ dẫn con đến xem cuộc thi nè!” Một cô gái mặc quần yếm màu đen, thắt bím hai bên, đeo balo trước ngực. Một chú mèo xám thò đầu khỏi balo tò mò nhìn bên ngoài, rục rịch không thôi.

“Tiểu Nguyên chắc hưng phấn lắm ha?” Một cô bé khác cao hơn, tóc ngắn, mặc áo bông ngắn tay, tay phải cầm một xấp giấy gì đó, vai trái đeo balo: “Khó khăn lắm mới dắt nó đến đây được, chỗ này loạn, cột chắc dây vào nhé.”

“Ừ.” Cô gái tóc hai bím hồi hộp gật đầu, kiểm tra vòng cổ màu hồng của mèo xám rồi đi theo cô gái tóc ngắn.

Sân rất rộng, to gần bằng nửa cái sân bóng, đưa mắt nhìn chỉ thấy sân cỏ trống rỗng, còn xung quanh thì lại bu đen bu đỏ.

“Đông quá….” Cô gái tóc hai bím không nhúc nhích được, mặc dù trời lạnh nhưng lại nóng đến mức vã mồ hôi hột. Cô gái cao hơn đỡ eo cô, nhón chân nhìn khắp nơi, định tìm chỗ nào trống chút.

“Chân Chân, bên kia được không?” Cô gái tóc ngắn chỉ một dãy nhà mái đỏ nằm bên rìa sân cỏ, tuy xa trung tâm nhưng lại khá trống.

Chân Chân sắp bị chen chết, cũng sợ mèo nhỏ trong lòng không thoải mái nên vội vàng gật đầu.

Bọn họ vừa đi vừa xin nhường đường, đoạn đường vài trăm mét thi thoảng vang lên tiếng chửi, có người còn hăng máu suýt nữa nhào vào bem nhau. Chân Chân tóc hai bím nhét mèo vào trong balo sợ nó giật mình bị dọa, nhưng đến khi đến gần nhà kho, cô bất ngờ vấp phải thứ gì đó, chỉ kịp xoay người lại bảo vệ balo trước ngực.

Xấp giấy bay lên không trung, có vài tờ rớt dưới đất bị người khác đạp, cô gái cao ráo tên Lộ Á cũng mới té quỳ xuống đất, vội vàng chống tay đứng dậy rồi giơ tay muốn kéo Chân Chân lên.

“Tờ rơi!” Chân Chân nôn nóng, vừa để Lộ Á nhặt vội, vừa không quan tâm cái lưng đau điếng của mình, mở một khe nhỏ trên balo, đau lòng thọt tay vào xoa đầu tiểu Nguyên bên trong để trấn an nó.

“Tao nói vậy đấy, cái đám đỗ nghèo khỉ tụi bây, nghèo nàn rách rưới không có tiền mua đồ đắt tiền thì cho rằng cả thế giới không ai mua được à? Gáy hay đấy, nhưng làm như tụi bây nghèo nàn ba đời rồi hay gì ấy!”

“Mày chết mẹ mày đi, bộ nhiều tiền quá mà không có chỗ khoe thì chết tức tưởi à? Bước ra cửa dắt theo mấy con vật dị dạng thì cao quý lắm à?”

“Bộ mắt mày bị bù lệch cắn hay gì mà không thấy cái chữ chính quy to như cái bánh xe bò của phòng thí nghiệm?”

“Tao chỉ biết là vì cái phòng thí nghiệm chết toi đó mà hàng năm không biết bao nhiêu bé mèo đã hy sinh! Mèo nào không phải cục vàng cục bạc nhà người ta?”

Tiếng ồn bên cạnh càng ngày càng lớn, một nam một nữ kia tầm ba mươi, đang lúc cơ thể cường tráng, không để ý tay chân khiến mâu thuẫn càng ngày càng lớn, cuối cùng lao vào cào cấu nhau. Móng tay phóng đến trước mặt người đàn ông khiến gã phải lùi về sau, giẫm thẳng lên bàn tay đang nhặt tờ rơi của Lộ Á.

“A!” Tay Lộ Á bị đế giày giẫm rách nhưng xung quanh quá ồn nên không ai nghe được tiếng hét đau đớn của cô. Nước mắt cô trào ra nhưng vẫn cắn răng rút tờ rơi dưới chân người đàn ông.

“Làm quái gì vậy!?” Người đàn ông phản ứng lại, cúi đầu nhìn, người xung quanh lúc này mới lùi về sau làm gã thấy rõ hai cô bé mới té khi nãy.

Mọi người thấy trên đất có vết máu cũng cuống hết cả lên, có người đi gọi tình nguyện viên, cũng có người vội vàng kéo hai cô đứng dậy.

“Cô bé sao rồi, sao bất cẩn thế…..” Một người cầm tờ rơi hộ Lộ Á, thấy một mớ mèo ở trên mới ngơ người hỏi: “Sao nhiều mèo vậy, hai cô bán mèo hả?”

Chân Chân rưng rưng đứng dậy, đau lòng cầm tay Lộ Á thổi, thấy nhiều người nhìn mình vậy mới hơi hồi hộp, lắp bắp.

“Không, không phải….. đây là…. cơ sở nhận nuôi, mèo….. có thể nhận nuôi…. miễn, miễn phí.”

Lộ Á hít sâu một hơi, vỗ vai cô, cố gắng mỉm cười: “Nếu mọi người hứng thú thì có thể follow Weibo Nhà Của Tiểu Nguyên nha, mèo rất đáng yêu, có thể nhận nuôi miễn phí.”

Xung quanh im lặng, mọi người nhìn tờ rơi, đều là mèo bình thường nhưng chụp rất đẹp, bé nào cũng dễ thương.

Người phụ nữ tầm ba mươi mới cãi nhau kia ngại ngùng nói: “Sao, sao lại đến nơi này phát tờ rơi thế?”

“Không phải gần đây trên mạng đang thảo luận chỗ tốt của mèo ta sao, bọn con nghĩ đây sẽ là một cơ hội tuyên truyền rất tốt… nơi thi đấu rất nhiều người, ai cũng yêu mèo, vẫn tốt hơn bọn con ra ngoài đường phát tờ rơi…”

Lúc này mấy người tình nguyện cầm thùng y tế chạy vội đến, thấy Lộ Á không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người xung quanh tự giác nhường đường, hai cô bé được mang đến lều y tế cách đó không xa để khử trùng bôi thuốc với băng bó.

Lát sau, Dư Tấn đầu đầy mồ hôi cầm một xấp tờ rơi quay lại, xấu hổ hỏi hai cô: “Hai đứa coi thử đi, đủ không? Không đủ anh đi tìm thêm cho.”

Hai cô gái vừa kinh ngạc vừa cảm động, vội vàng bảo không cần, còn bản điện tử, mấy tờ này đặc biệt in ra thôi.

“Có phải bọn em làm mọi người thêm phiền không ạ…….” Chân Chân nghịch ngón tay, mặt mày đỏ bừng: “Đông người như vậy, bọn em lỗ mãng quá.”

Dư Tấn nghe đồng nghiệp kể tình huống, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện bèn mỉm cười an ủi hai cô: “Không có, nhưng hai đứa không chú ý an toàn của bản thân thật, chờ khi nào cuộc thi kết thúc đỡ đông hơn rồi thì phát ha? Anh phát giúp hai đứa.”

“Thật không ạ?” Hai mắt Chân Chân mở to, nhanh chóng cúi đầu xuống: “Cảm ơn ạ, không cần đâu…. A Tiểu Nguyên.” Balo trong lòng giật giật, cô vội vàng kéo dây kéo khoá, một con mèo màu xám tro nhô đầu ra meo một tiếng.

Dư Tấn mới đưa đồ xong, kéo ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa thấy mèo đã cười hỏi: “Tham gia thi đấu à? Giờ nên đưa vào trong rồi đó.”

“Không…” Chân Chân bế mèo ra: “Ặc, Tiểu Nguyên không dự thi được….”

Mèo thiếu mất một chân, tuy chỉ còn ba chân nhưng lại rất ham vui, cứ meo meo đòi xuống chơi miết.

Dư Tấn kinh ngạc, Chân Chân ôm mèo vào lòng, cúi đầu nói: “Giờ không chạy vòng vòng được đâu, đông lắm….”

Cô hơi thấp thỏm, sợ sẽ có người không vui khi thấy mèo tàn tật, không ngờ Dư Tấn móc một bịch cá khô ra khỏi túi: “Cho em, nó thích chứ?”

Chờ Chân Chân nhận rồi, anh ta lại đứng lên rót cho Lộ Á một ly đường glucose.

“Hai đứa cho nhận nuôi mèo thế này, một tháng kiếm được nhiêu tiền?” Dư Tấn tò mò.

Lộ Á nhấp một ngụm: “Không được đồng nào ạ.”

“Hả? Không kiếm được tiền ư?”

“Khó tìm tài trợ lắm anh…..” Chân Chân nói: “Đôi khi tụi em còn phải chi tiền của bản thân để mua đồ ăn cho mèo với thịt hộp nữa.”

Lộ Á ngồi xuống cạnh cô: “Bọn em cứu trợ tư nhân, nhiều chuyện lặt vặt lắm, muốn tìm việc làm đàng hoàng để kiếm tiền cũng khó. Bọn em chỉ là con nhà bình thường, khó khăn lắm mới duy trì được nơi này.”

“Gia đình cứ bảo em dẹp chuyện này đi, nhưng mà….” Chân Chân vuốt ve Tiểu Nguyên đang ăn cá khô: “Có vài việc phải có người làm chứ.”

“Bọn em chỉ là người bình thường không thay đổi được thế giới, nhưng biết đâu trở thành yếu tố quan trọng khi thời cơ đến thì sao. Đời này sống cũng không uổng.”

Mắt Dư Tấn như tan ra trong chốc lát, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh: “Có phải hai đứa cần đồ ăn cho mèo không? Anh biết một người mở cửa hàng đồ dùng thú cưng, tốt lắm, để anh hỏi em ấy xem có giúp gì được cho hai đứa không.”

Thấy biểu cảm của hai đứa không vui lắm, anh ta bèn nở nụ cười: “Dù gì để tờ rơi của hai đứa trong tiệm thì vẫn tốt hơn chuyện hai đứa đi khắp nơi phát tờ rơi.”

Lúc Dư Tấn tìm được nhóc lông vàng, cậu ta đang đứng bên cạnh Văn Tranh.

Anh ta đi lại chào cả hai sau đó thuật lại mọi chuyện, Văn Tranh nghi ngờ hỏi: “Nhà Của Tiểu Nguyên?”

“Vâng?” Nhóc tóc vàng hỏi: “Đại ca tính nói gì ạ?”

“Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này rồi.” Nhưng không nhớ ra.

Mọi người khom người vào lều, hai cô gái vừa thấy anh đã hô: “Z đại!”

Văn Tranh giật mình, sau khi nghe hai cô gái bảo đã từng nhắn tin cho anh, anh mới sực nhớ lý do tại sao anh thấy cái tên Nhà Của Tiểu Nguyên quen quen, thì ra đây là nơi đầu tiên nhắn tin cho anh lúc anh đăng bài tìm chủ nhân cho Đại Hắc.

Ấn tượng của Văn Tranh với hai cô gái cũng không tệ lắm, sau khi thấy nhóc tóc vàng tài trợ mấy thùng thức ăn cho mèo không bán chạy của cửa hàng mình, anh cũng lên tiếng: “Muốn tôi đăng Weibo quảng cáo giùm hai cô chứ?”

Hai cô gái trợn tròn mắt khó tin, liếc nhau.

“Z đại, anh có tận vài triệu fans trên Weibo lận… bọn em không trả nổi ạ…..”

“Không sao.” Văn Tranh nghĩ vài giây: “Chờ lát Đại Hắc thắng cúp quán quân, đang nổi thì tôi share weibo hai cô. Nếu hai cô có biết vài nơi cũng giống mình thì cứ nhắn cho tôi.”

Lộ Á không nhịn được hỏi: “Thế nếu không… không đứng nhất thì sao ạ?”

“….. Vậy share lúc bọn họ cãi nhau ầm ĩ.” Văn Tranh bình tĩnh nói.

Lộ Á và Chân Chân: “….”

Sau khi nhớ số điện thoại của hai cô gái rồi lại tiễn hai cô ra ngoài, Văn Tranh cầm di động lướt weibo của hai cô. Đủ mọi loại mèo đáng yêu dưới máy ảnh của hai cô gái, trong video lại càng hoạt bát đáng yêu hơn nữa.

Dư Tấn nghỉ ngơi một hồi mới hỏi: “Lúc đầu cậu muốn cho Đại Hắc hả?”

Văn Tranh ha hả vài tiếng trong đầu: “Ừ, xấu đến mức chả ai thèm.”

Dư Tấn cười: “Hai cô gái kia mặc kệ mèo xấu hay đẹp… đều có thể dành tất cả tình yêu thương của mình cho tụi nó, có mục tiêu phấn đấu cũng tốt đó chứ. Tôi vẫn cứ lông bông thế này… cậu thì sao? Có ước mơ gì không?”

Con người khi đến một độ tuổi nhất định thường sẽ xấu hổ khi nhắc đến hai chữ ước mơ. Bộ phận bí mật là nơi sống nay chết mai, rồi đến khi anh chuyển về làm văn phòng, chuyện đồng nghiệp so đo cũng toàn xoay quanh vấn đề tiền lương.

Đây là lần đầu Văn Tranh bàn về đề tài này với người cùng thế hệ, cũng mới mẻ đó chứ.

Mấy người khác trong lều đều vội vã, chỉ có hai người họ ngồi lại, Văn Tranh nghĩ một hồi bèn nói: “Cũng không gọi là ước mơ lắm… tôi muốn làm game.”

“…. Hả?” Dư Tấn bất ngờ: “Nếu thật sự muốn thì vẫn làm được mà? Bây giờ nhiều loại game lắm, điều kiện để tham gia mấy cuộc thi tuyển cũng không cao….”

“Vì vài lý do nên tạm thời không được.” Văn Tranh nhìn anh: “Anh thì sao? Chạy ngược chạy xuôi mãi, có chuyện gì đặc biệt muốn làm à?”

Dư Tấn bị anh nhìn bỗng nhiên phì cười: “Nếu có thì tốt rồi. Tôi cũng không biết nữa.”

Nói xong đã có tình nguyện viên chạy vội vàng gọi Dư Tấn đi hỗ trợ, anh mỉm cười ngẩng đầu bảo ra ngay rồi cũng vội vàng theo người đó ra ngoài.

Chân Chân và Lộ Á mang Tiểu Nguyên ra ngoài, hai cô may mắn tìm được một nơi khá tốt, đối diện sân cỏ.

Không lâu sau, MC tuyên bố vòng chung kết chính thức bắt đầu.

Cho dù chương trình do tập đoàn Galaxy tài trợ, nhưng đảng “mèo ta quyền” rất nhiều, MC cũng không dám bất công quá, sau khi Đại Hắc lãnh đạo nhóm đàn em bước ra còn đặc biệt giới thiệu nhóm mèo này một cách long trọng.

“Mau chào mừng, chú mèo hot nhất của chúng ta, Đại Hắc!”

Đại Hắc như đang đi trên sàn chữ T (sàn catwalk), không chỉ quý phái xinh đẹp mà còn chào hỏi hai bên cứ như lãnh đạo đi thị sát làm không ít người phì cười.

Mọi người bên trái Chân Chân cười rất lớn, còn có người cầm bảng cổ động D của Đại Hắc, là hình mới ra lò mấy hôm trước, bọn họ là fans của Đại Hắc.

Mấy chú mèo rừng đằng sau Đại Hắc cũng rất được nhóm fans này hoan nghênh, chỉ cần bước lên sân khấu thôi cũng rước được tiếng hò hét của bọn họ, khiến đám người bên cạnh hai cô đã yên tĩnh nay còn yên tĩnh hơn.

“Hình như vị trí của chúng ta không tốt lắm đâu….” Lộ Á do dự nói: “Hình như… ở giữa hai phe thì phải?”

Ồn ào đến mấy cũng phải im lặng đi, bởi vì một chú mèo đuôi thỏ màu trắng lên sân khấu, bên phải hai cô lập tức phát ra tiếng gào lớn ủng hộ cổ vũ bé mèo.

“Gạo Nếp Gạo Nếp! Đáng yêu nhất nhất!”

Lộ Á và Chân Chân hoảng sợ: “…”

Nói thật, khẩu hiệu này thật quê mùa, mèo cũng không đáp lại nhưng thực sự có thể đẩy khí thế của fans lên cao. Fans của Đại Hắc bên kia vừa nghe đã xì xào thương lượng, lập tức có người hô lớn.

“Đại Hắc Đại Hắc! Quần thần bái quỳ!”

Mọi người còn cùng lặp lại một lần.

Lộ Á và Chân Chân: “???”

Tiếng hô quá lớn, sao Đại Hắc có thể không nghe được, nó quay đầu về phía bên này. Tuy hơi mất tập trung nhưng lại có cảm giác “Đàn nhân loại mấy người hô nhăn hô cuội gì mà hăng máu thế” khí thế hệt như một vị vương giả.

Nhóm fan thấy thế còn liên tục xuýt xoa, hết wow này tới wow khác, mặt đỏ bừng tim đập nhanh, ngay cả Lộ Á và Chân Chân cũng không cầm lòng được mà wow theo.

Nghĩ lại thì thấy, ừm? Mình wow cái gì? Có gì đâu mà wow….

Mèo đuôi thỏ màu trắng tên Gạo Nếp ngồi đối diện cách Đại Hắc mấy mét, ngây thơ nghiêng đầu, sau đó liếm chân, meo một tiếng.

Sau khi tất cả mèo lên sân khấu xong, nhóm fan cũng bắt đầu chia thành từng nhóm, MC cũng tuyên bố vòng thi đầu tiên – chạy đua.

“Như mọi người đã thấy, phía bắc chúng ta chính là cá bắc cực tươi roi rói được nhà tài trợ cung cấp! Cá này tươi ngon, là nguyên liệu nấu ăn cấp A, mèo rất thích loại cá này! Lát nữa thôi, các bé mèo của chúng ta sẽ phải chia làm bốn tổ nhỏ và xuất phát, chương trình sẽ chọn ra TOP dựa vào số lượng phiếu bầu tại hiện trường để bắt đầu vòng thứ hai!”

Tiểu Nguyên trong lòng Chân Chân thò đầu ra ngoài, bình tĩnh nhìn mấy con mèo ở vạch xuất phát giống như cũng rất muốn tham gia.

Chân Chân xoa đầu nó nói: “Về trạm cứu hộ rồi chúng ta cũng tổ chức một cuộc thi thế này nhé, cho Tiểu Nguyên chơi.”

Lộ Á mỉm cười, bảo được.

Đại Hắc ở nhóm thứ tư, tiếng còi vừa vang nó đã vọt thẳng đến đích, cắn đại một miếng rồi xoay người ngáp.

Mấy con mèo ở vạch xuất phát còn chưa đi được một phần năm quãng đường nữa, con nào cũng dừng lại do dự không biết có nên chạy đến đoạt hay không.

Văn Tranh và nhóc tóc vàng dựa vào bàn chủ trì, nhìn chằm chằm tư thế oai hùng của Đại Hắc.

Nhóc tóc vàng khen: “Đại… Đại Hắc quá nhanh!”

Văn Tranh ừ một tiếng, vô cảm nói: “Nhưng thành tích lại không liên quan đến tốc độ.”

Nhóc tóc vàng nghẹn họng.

Mặc dù vòng thi này mang tên chạy đua, nhưng nhanh nhất không có nghĩa là thành tích tốt nhất, cái mọi người muốn xem là chạy có đáng yêu hay không kìa.

Nhóc tóc vàng lắc lư, nghĩ thầm nếu đại ca bị mọi người chê, lỡ điên máu lên cho nổ cả cái sân cỏ này thì làm sao đây.

Chỉ là cậu lo thừa rồi, Đại Hắc thành công nhận được số phiếu bầu, đứng hạng thứ mười, được vào vòng trong.

Bằng máy quay cao cấp, tàn ảnh của Đại Hắc cũng được chụp lại vô cùng rõ ràng, không có chỗ nào mà không nét căng. Dưới Weibo chính thức của chương trình cũng có fan lên án bảo không nên lấy tốc độ để quyết định thành tích, nhưng cũng có fan phản bác lại ngay, bọn họ thích chạy nhanh nhất đấy, có làm sao không?

Đương nhiên là không làm sao rồi.

Trước giờ chưa bao giờ bàn đến thành tích, bởi vì mèo dự thi chưa bao giờ chạy ra thành tích.

Mà ngưỡng mộ kẻ mạnh trước giờ đã nằm trong gien của động vật.

Đại Hắc nhanh như tia chớp, sự nhanh nhẹn của nó càng nổi bật hơn dưới phông nền là một đám mèo chậm chập, càng khiến nó trông mạnh mẽ uy nghiêm hơn, đám đàn em của nó cũng trổ hết tài năng, làm rất nhiều người thật sự đến để xem mèo thi đấu ấn tượng mạnh.

Weibo của Văn Tranh cũng náo nhiệt ghê gớm.

Anh nhìn một vòng, sau đó ngẩng đầu, Đại Hắc đứng ở vạch xuất phát đang nhìn chằm chằm anh. Văn Tranh nở nụ cười Đại Hắc không hiểu, anh chỉ chỉ bàn chủ trì.

“Grào.” Cũng không biết Đại Hắc kêu cái gì, nó quay đầu nhìn chằm chằm đích đến.

Tiếng còi vừa vang, lúc màn chắn được thả xuống Đại Hắc đã nhảy lên, nhắm thẳng về phía đích.

Ba con mèo còn lại nhóc tóc vàng mang đến cũng bám sát theo sau, gần như là vừa chớp mắt một cái, bốn chú mèo đã chạy được nửa đường.

Quá nhanh.

Adrenalin của rất nhiều người tăng cao vì tốc độ này.

Nhưng hình như Đại Hắc cảm thấy không đủ, sau khi chạy được phân nửa quãng đường lại đột nhiên tăng tốc.

Mọi người xung quanh hét lớn, nó vọt đến đích như một chiếc tên lửa, đạp miếng thịt cá kia xuống đất.

“Năm giây lẻ chín!!!” MC điên cuồng hét lớn đến mức khàn giọng: “Thế mà chỉ có năm giây lẻ chín mà thôi! Kỷ lục tốc độ đã được phá! Bao năm qua chưa có chú mèo nào có thể đạt đến tốc độ này! Chúc mừng Đại Hắc của chúng ta! Đạt được thứ, thứ…… à xin lỗi, là mèo đến đích nhanh nhất!”

Người xem gào lên, MC bị đạo diễn kéo xuống chửi cho một trận.

“Cô gào cái gì mà gào!? Đã bảo không thi tốc độ rồi mà! Đạt được thứ thứ là cái quái gì!?”

MC tủi thân: “Nhưng nhanh thật mà….”

“Mọi người thấy Gạo Nếp không? Chân nhỏ giơ giơ, dễ thương quá đi!”

“Đúng vậy, tôi thấy Bạch Đào cũng không tệ, lúc nó lấy đà cưng hết sức, ôi chao dễ thương quá…”

“Đúng vậy đúng vậy, Cục Đường cũng không tệ, còn ngậm miếng thịt cá cuối cùng đi nữa, ha ha.”

Sau khi nhóm đảng mèo phòng thí nghiệm hồi phục tinh thần bèn vội vàng cứu vãn mặt mũi của mình, nhưng bọn họ phát hiện, bọn họ không thể nhớ được lúc mấy bé mèo họ gọi tên chạy trông như thế nào.

Trong đầu chỉ còn một tia chớp màu đen.

Rõ ràng bọn họ thích mấy chú mèo đáng yêu, nhưng sau khi màn phá kỷ lục kia vào đầu xong, tất cả đều như mất hết cả màu sắc vốn có của nó.

Kết quả cần đợi năm phút mới có, Đại Hắc nhờ % phiếu bầu thắng hạng nhất vòng này, được cộng thêm điểm.

Chân Chân và Lộ Á nhìn nhau, nhóm fan của Đại Hắc lớn tiếng ăn mừng, nhóm người ủng hộ mèo phòng thí nghiệm buồn rầu, cứ như bị kết quả chênh lệch cao này làm ngơ người.

Năm rồi… có phải không có mèo nào thắng hạng nhất đâu. Sao năm nay… lại thành ra thế này?

Nhìn thế nào thì con mèo tên Đại Hắc kia cũng không có chút đặc sắc nào, mèo ta xấu hoắc, vừa không mềm vừa không đáng yêu, vì sao lại được mọi người yêu thích đến vậy?

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay