Mấy người mới là trai thẳng chụp hình đấy.
Ai thẳng?
Không phải trai thẳng thì làm quái gì chụp hình kiểu đó được?
Từ tận đáy lòng, Văn Tranh chưa bao giờ cảm thấy trình chụp ảnh của mình có vấn đề, nhưng sau khi cắn răng lướt chủ đề, nhìn thấy mớ lung linh bên trong mới như bị sét đánh.
Má nó.
Máy quay kia quay đẹp thật.
Còn đẹp hơn cả khi Đặng Phác Ngọc thêm filter, cơ bản hai thứ này không cùng đẳng cấp.
“Thấy sao?” Bách Sương giơ tay khoác vai anh: “Kỹ thuật Tiểu Ngọc tệ đến vậy mà em cứ nhờ em ấy giúp ba cái vụ ảnh ọt này, anh lướt Weibo của em mà muốn đăng ký một lớp học chụp ảnh dùm em luôn chứ đùa, nhưng sợ nói ra lại làm em tự ái.”
“…… vậy bây giờ anh có thể đăng ký cho tôi được rồi đó.” Mặt Văn Tranh đen thui: “Đổi cái điện thoại nào có phần cứng tốt hơn, chắc chắn dụng cụ của tôi có vấn đề.”
Bách Sương ngẩn người: “Em nói thật?”
Văn Tranh rất ít khi không phục như vậy, nhưng mấy tấm hình nãy giờ làm anh hoảng loạn, làm anh rất muốn khôi phục danh dự của mình.
Dù chỉ còn hai tháng rưỡi nhưng khôi phục danh dự cũng rất quan trọng.
“Được.” Bách Sương tiện tay bắt điện thoại, vừa nghe đã vui ra mặt: “Đến rồi hả? Vào sân đi, khu A…… dưới nhà kho nhỏ màu đỏ á.”
Đặng Phác Ngọc vội vàng chạy đến, tay cầm túi giấy thiếu chút nữa đã vồ ếch.
“Anh Tranh anh Tranh!” Cậu ta hô lớn: “Em đến trễ, Đại Hắc của chúng ta ra sân chưa!”
Bắc Tư Ninh uể oải tựa vào chiếc ghế trong điểm y tế khẩn cấp có mái che, ngồi cứ như chủ tọa, trên tay còn cầm một ly giấy đựng đường glucose. Nghe thấy hai chữ Đại Hắc thì ngẩng đầu theo bản năng.
Đặng Phác Ngọc vừa nhìn thấy anh Ninh đang ngồi thì đã phanh gấp không chạy về phía Văn Tranh và Bách Sương nữa mà chuyển hướng: “Anh Ninh! Anh bị sao mà lại ngồi đây vậy, khó chịu à? Hay là tuột huyết áp? Hôm nay anh trông có vẻ khỏe lắm mà…”
“Đi đâu đó!” Bách Sương quen thuộc níu Đặng Phác Ngọc lại, co ngón trỏ búng trán cậu: “Đối tượng em ở đây này.”
Đặng Phác Ngọc hất đầu: “Đối tượng gì với anh, lăn sang một bên. Anh Tranh, em mang quà cho mọi người đây!”
Văn Tranh nhìn cậu xé nhãn dán trên túi giấy, lôi một chiếc túi thêu lụa màu xanh lam cỡ lòng bàn tay ra, tháo dây rút, thò tay lấy đồ bên trong.
“Sáng nay em đi dâng hương ngoài ngoại ô với ba, nghe nói đại sư chùa Tiên Hạc linh lắm, em xin bùa hộ mệnh của thầy cho mình nè.” Cậu đưa cho Văn Tranh một cái màu đỏ, đưa Bắc Tư Ninh một cái màu vàng, cái cuối cùng mới nhét vào trong tay Bách Sương: “Cất kỹ nha! Một cái năm trăm lận á.”
“Bốn trăm chín mươi tám chắc là thuế IQ nhỉ.” Bách Sương ráng nhịn nhưng vẫn không chịu nổi.
“Không thích thì trả đây.” Đặng Phác Ngọc sầm mặt, vờ muốn giật bùa lại, Bách Sương thấy thế bèn lùi lại, hai người bắt đầu trò em muốn giành lại nhưng anh không cho.
Chương trình vẫn còn đang tính điểm của thí sinh, khán giả đang bận hò hét ầm ĩ nên không ai chú ý đến Bách Sương và Đặng Phác Ngọc.
Văn Tranh thuận tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bắc Tư Ninh, nhìn bàn tay xinh đẹp của hắn nghịch túi vải nhỏ dài khoảng ba cen-ti-mét.
“Hai người bọn họ lại sao nữa?” Bắc Tư Ninh thờ ơ hỏi: “Lần trước còn tốt mà.”
“Lần trước Bách Sương chọc cậu ấy giận, đột nhiên biến mất không tài nào liên lạc được. Tiểu Ngọc cũng không phải không biết giận.” Văn Tranh đặt bùa hộ mệnh màu đỏ lên tay Bắc Tư Ninh, một vàng một đỏ to như nhau.
“Đưa ta làm gì, của ngươi thì tự cầm lấy.” Bắc Tư Ninh nhìn anh, do dự hỏi: “Thuế IQ là gì?”
Văn Tranh dừng một chốc, cố gắng nhịn cười một hồi mới giải thích: “Là khịa mấy người kém thông minh xài tiền phung phí, dễ bị lừa. IQ thấp là chỉ người không thông minh. Cho nên, anh cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?” Bắc Tư Ninh nhìn anh.
“Bên trong có bốn trăm chín mươi tám tệ tiền thuế thông minh thật không?” Văn Tranh cầm cái màu đỏ quơ quơ.
Bắc Tư Ninh là mèo tinh nên chắc biết mấy thứ này nhỉ.
Lúc Văn Tranh hỏi câu này cũng không suy nghĩ quá nhiều, đến khi thấy biểu cảm nghi ngờ của Bắc Tư Ninh, anh cũng nghi ngờ hỏi tiếp: “Thế nào?”
“Sao hỏi ta?” Bắc Tư Ninh hỏi.
“Ờ thì…” Văn Tranh giơ tay tạm dừng, anh suy nghĩ một chốc rồi mới nói: “……… Vì anh thông minh? Mấy thứ này có liên quan đến văn hóa cổ điển, anh biết chơi đàn cổ nên hẳn cũng tìm hiểu mấy thứ này.”
Bắc Tư Ninh nhẹ nhàng nói: “Hẳn là vô dụng, dù sao bên trong chỉ có….” Hắn kéo hờ, gảy nhẹ phần hở ra dưới đáy túi vải “…….. Một tờ giấy vàng.”
Hắn rút ra, giấy không có chữ nào. Hắn lại ngửi thử: “Trông không có gì đặc biệt.”
Văn Tranh nhét bùa vào lại giúp hắn: “Đừng để Tiểu Ngọc thấy.”
“À.” Bắc Tư Ninh cầm túi vải, giả vờ như mình chưa từng tháo ra bao giờ. Hắn sờ soạng khắp người tìm được một cái túi, thẳng tay nhét lá bùa vào trong.
Văn Tranh học hắn, cũng nhét túi vải vào túi, vừa cúi đầu đã nghe Bắc Tư Ninh hỏi: “Ngươi cũng tin mấy thứ này à?”
“Hả?” Văn Tranh: “Bùa hộ mệnh?”
Nắng càng ngày càng to thì tầm nhìn trong điểm y tế khẩn cấp có mái che càng tối. Tầm mắt Văn Tranh trên người Bắc Tư Ninh đã có chút mơ hồ.
Anh không muốn gạt Bắc Tư Ninh, suy nghĩ một hồi mới nói: “Tôi không hiểu mấy chuyện liên quan đến huyền học lắm. Nhưng đã tồn tại tức nó hợp lý, tôi chưa thấy bao giờ không có nghĩa nó không tồn tại.”
“…….” Bắc Tư Ninh nhíu mày nhìn anh.
Sao vậy, cách dỗ này không đúng à. Văn Tranh thấy hắn bỗng nhiên đứng lên bảo muốn đi WC.
Anh phát hiện mặc dù mèo và người có thể tồn tại cùng một lúc, nhưng phần lớn sự chú ý của Bắc Tư Ninh chỉ có thể tập trung trên một cơ thể.
Mèo gần đây rất kỳ lạ, đến kỳ động dục?
“Công bố điểm rồi!” Có người la lên, giơ tay chỉ vào màn hình lớn: “Chữ nhỏ quá!”
Chữ nhỏ thật, nên rất nhanh sau đó đã có người đọc tên và điểm của từng chú mèo qua loa. Tên của mèo được xếp theo số điểm, Văn Tranh nghe được đám đàn em của Đại Hắc rất sớm, nhưng cái tên cuối cùng mới là Đại Hắc.
Cái quái gì?
Văn Tranh đơ người.
.? Đại Hắc dễ thương nhà tôi lên cả hotsearch luôn mà mấy người cho có .!?
Anh nín thở, đầu căng ra không nghĩ được gì, anh mở Weibo, quả nhiên chương trình đã đăng danh sách các bé mèo vào vòng trong lên nên xung quanh cũng chẳng mấy ai nghe loa, tay phụ huynh nào cũng cầm điện thoại lướt lướt.
Có hơn ba ngàn bé mèo tham gia cuộc thi, vòng loại được một trăm giám khảo uy tín chấm, điểm cuối cùng chính là điểm trung bình.
Chỉ có tám trăm cái tên lọt vào vòng tiếp theo.
Tám trăm! . chỉ xếp thứ sáu trăm hai mươi!
Là một gia trưởng đầy lý trí, anh có thể chấp nhận Đại Hắc đạt giải nhì, nhưng không phải hai mươi, hay hai trăm!
“Anh Tranh anh Tranh bình tĩnh!” Bách Sương phụ trách đè tay anh lại, Đặng Phác Ngọc phụ trách niệm kinh: “Không nên tức giận! Lửa giận hại thân! Ai giận mình không giận! A a a anh Tranh tỉnh lại!”
Văn Tranh: “…….. buông tay.”
Anh hít sâu một hơi, ngực như ngẹn lại vô cùng khó chịu.
Giám khảo quần què gì vậy, đui hay gì, xài thì để, không xài để anh móc xuống hiến cho người cần.
Vòng tiếp theo, tám trăm chú mèo như bước vào một cái mê cung, lên dốc rồi bước từng bước xuống dốc.
Vòng này dùng để kiểm tra xem mèo có ngoan và sức khỏe tốt không, có vài chú mèo không kiên nhẫn, vài bé chân có vấn đề, chỉ cần đi một đoạn hay xuống dốc là nhìn ra ngay.
Mười phút sau khi công bố bảng xếp hạng trên mạng thì Đại Hắc đã nổi như cồn, ai cũng lùng sục thông tin của nó trên mạng, khán giả hiện trường cũng thấy được bảng hotsearch, cho nên ai cũng giơ điện thoại di động định chờ đến lượt Đại Hắc thì chụp hình.
Ngay lúc này, Đại Hắc bước từng bước lên đài cao.
Oai phong lắm.
“Em nuôi mèo kiểu gì vậy?” Bách Sương khoanh tay ghen tị: “Nó là mèo hoang thật đúng không? Bầy mèo của Ông Chủ Hoàng cũng là mèo hoang? Sao người đẹp Ninh lại biết Ông Chủ Hoàng được hay vậy?”
Văn Tranh không biết nên giải thích thế nào nên im lặng, tập trung nhìn bóng dáng khác hẳn mấy con mèo khác của Đại Hắc. Gió lạnh thổi qua, nó nheo mắt, bộ lông không rối, khí thế không thay đổi.
Chỉ thấy nó há miệng “Gàooo…”
Đoạn này được phóng to trên màn hình lớn trên sân, và cả trong điện thoại khán giả cũng như phụ huynh mấy bé mèo.
Đoạn này rất nhanh đã trở thành đề tài nóng nhất của Hoa hậu thú cưng lần thứ tám – tập đoàn Galaxy.
Văn Tranh nhìn Đại Hắc xoay người trở về lều y tế khẩn cấp, anh bèn không nhìn mấy con mèo khác nữa mà chuyển sang lướt điện thoại.
Lần này chắc không phải chỉ có nhiêu đó điểm đâu nhỉ?
Vì cúi đầu nên anh không chú ý đến tiếng ồn ào xung quanh, một cái bóng vàng bé xíu xẹt qua người anh.
“Bắt nó! Đừng để nó chạy!” Một giọng nữ hét lên, có tình nguyện viên mặc áo màu vọt thẳng về phía anh, dí theo bé mèo mới chạy mất kia. Văn Tranh ngẩng đầu theo bản năng, một tình nguyện viên khác cũng đi theo người kia, vừa gặp anh đã sửng sốt.
Là Dư Tấn.
“Sao vậy?” Anh xoay người chạy theo Dư Tấn, cau mày hỏi.
“Bắt, bắt mèo!” Có lẽ trước đó Dư Tấn đã phải vật vã bắt mèo nhưng không thành công, mặt mày đỏ bừng, vừa thở hổn hển vừa giải thích với anh: “Có con mèo, đột nhiên, không nghe lời, vừa đưa đến đây, đã chạy!”
Chính là con mèo vàng nhỏ xíu kia.
Văn Tranh dồn lực vào chân, mặc ít đồ bỗng trở thành lợi thế, anh nhanh chóng vọt đến như một tia chớp.
Chờ đến khi Dư Tấn thở hổn hển chạy chậm đến đã nhìn thấy Văn Tranh bắt được mèo. Anh đặt hai tay dưới nách nó, không được tự nhiên giơ lên, còn mèo thì kêu la thảm thiết.
Văn Tranh thấy mình sắp nổ đến nơi.
Mèo con mềm nhũn, dinh dính.
Anh cầm nó trên tay, cứ như sắp bóp chết nó đến nơi, da gà da vịt nổi lên liên tục.
Anh muốn ném con mèo này đi, rất rất muốn.
“Cảm, cảm ơn!” Hai mắt Dư Tấn sáng lên nhưng không dám giơ tay nhận mèo. Văn Tranh bèn quát: “Cầm đi! Tôi thả tay ra rồi!”
Dư Tấn sợ hết hồn, vừa định giơ tay bế đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện sau lưng Văn Tranh, hắn giơ tay xách phần da sau gáy mèo lên.
Là người đàn ông tóc dài trong khu vui chơi ngày đó.
Văn Tranh vội vàng buông tay, tim anh đập bình bịch, sau khi Bắc Tư Ninh cầm còn lùi về sau hai bước, liên tục vẫy tay.
“Trên người con mèo này có mủ cao su?” Bắc Tư Ninh mờ mịt hỏi.
“Không có.” Văn Tranh trả lời.
“Vậy ngươi vẫy tay mạnh đến thế làm gì?” Bắc Tư Ninh ôm mèo vào lòng, nhớ đến mớ kiến thức mình mới xem gần đây: “Bị điện giật?”
“Sợ bóp chết nó.” Văn Tranh nói nhỏ.
Bắc Tư Ninh: “…….”
Câu “Vậy sao ngươi không sợ mình chóp chết ta” mém nữa đã bay khỏi miệng Bắc Tư Ninh, nhưng hắn nuốt thẳng nó xuống bụng.
Không được để anh ta biết.
Mèo con vàng có nhúm lông quanh miệng màu trắng, đeo vòng cổ xanh lam, tai như hai cây nấm nhỏ, mềm mại áp vào đầu.
Mèo được Bắc Tư Ninh ôm vào lòng, tuy không kêu nhưng vẫn nhe răng, đuôi bất an lắc qua lắc lại.
Trở về khu y tế khẩn cấp, trong lều ngoại trừ bác sĩ thú y ra còn có chủ nhân của mèo con, vừa thấy bọn họ quay lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhân bất mãn nói: “Chạy cái gì? Ở nhà thì ngoan, vừa ra ngoài đã hư, nhát cáy.”
“Mèo con không quen với hoàn cảnh xa lạ là chuyện bình thường, đây là bản năng…..” Bác sĩ thú y muốn đặt mèo lên bàn khám thử, kết quả mèo con ôm tay áo Bắc Tư Ninh cứng ngắc, sống chết không chịu buông, bác sĩ im lặng: “……. vì nó cảm thấy không an toàn.”
Bác sĩ lại thử bóp chân nó để nó buông tay áo Bắc Tư Ninh ra, kết quả vừa bóp nhẹ nó đã kêu la thảm thiết cứ như ai đang chặt chân nó, giọng vô cùng chói tai.
“Cảm thấy không an toàn? Thế mấy con mèo khác chắc an toàn? Nói vậy không ấy mấy người đừng tổ chức cuộc thi này làm gì, dù sao mèo cũng thấy không an toàn.” Chủ nhân chú mèo lẩm bẩm than phiền: “Hối hận thật, tốn một mớ tiền để mua, nói là giống mới gì đó, cuối cùng không được cái tích sự gì. Tiền đăng ký khác gì đổ sông đổ biển, hạng ba trăm thì thi thố gì?…… à anh trai này bỏ mèo tôi ra coi?”
Tay áo Bắc Tư Ninh bị mèo túm chặt, nãy giờ hắn im lặng không nói gì, bây giờ mới lạnh lùng mở miệng: “Bỏ gì? Mắt ngươi mù à?”
Dư Tấn hoang mang rối loạn bước lên giúp gỡ chân mèo ra, cuối cùng cũng cứu được ống tay áo của Bắc Tư Ninh.
Mèo con bị ấn lên bàn, tứ chi mở ra, bác sĩ sờ qua một lần, còn chưa sờ được gì thì mèo con bỗng co giật mấy cái, máu chảy xuống khỏi lỗ mũi thành hai đường dài.
“Chuyện gì đây!?” Chủ mèo luống cuống: “Chảy máu! Mấy người cho nó ăn cái gì!?”
Văn Tranh nhìn tay theo bản năng, quẩn trí nghĩ, đừng nói bị anh bóp cho nội thương nha?
“Đừng sợ.” Bắc Tư Ninh dựa vào người anh, khoác tay qua vai anh.
Dẫu sao cũng lệch nhau năm cen-ti-mét, Văn Tranh như lọt thỏm trong lòng Bắc Tư Ninh. Nhiệt độ cơ thể mèo tinh rất cao, tất cả không khí hít vào phổi đều có mùi của Bắc Tư Ninh. Mùi khá giống Đại Hắc.
Tim Văn Tranh chậm lại, không còn luống cuống như ban đầu nữa.
Nhưng tình huống của mèo nhỏ không tốt, mùi tanh của máu nồng nặc, bác sĩ thấy nó chảy máu, lập tức chích cho nó một đống thuốc cấp cứu.
Chủ mèo con bên cạnh lải nhải liên tục nhưng không giúp nó kéo dài hơi tàn được. Nó chết, nằm im không động đậy.
Bác sĩ sửng sốt, khom người vứt kim tiêm dùng rồi vào thùng rác.
“… Micky?” Chủ mèo mờ mịt nhìn thi thể chú mèo vàng trên bàn rồi nhìn bác sĩ thú y cứ như không tin được tin dữ này.
Miệng người đàn ông trẻ tuổi này không còn câu nào câu nấy cũng tiền tiền hay đáng hay không đáng nữa, bây giờ gã ta mới giống một người chủ bình thường, môi run run, nước mắt chảy dài.
“Tôi, tôi đi gọi điện.” Gã run rẩy móc điện thoại di động ra, bấm mấy lần vẫn không bấm đúng chỗ mình muốn, mãi mới gọi được.
Bên kia đầu dây hình như là người bán mèo, nói bảo hiểm gì gì đấy, sau khi cúp điện thoại xong, chủ mèo bỗng khóc rống, lớn đến mức làm Văn Tranh run run.
Sau đó tai anh được Bắc Tư Ninh che lại.
“Sao, sao vậy? Sao… lại chết?” Chủ mèo nhìn chằm chằm bác sĩ: “Rốt cuộc Micky… bị gì, chuyện gì……. vậy hả?”
“Nếu, nếu biết đã không, đến…….. má nó chứ…. má nó chứ……”
Bảo vệ đến, Dư Tấn cũng đưa khăn giấy cho chủ mèo.
Bắc Tư Ninh hỏi Văn Tranh có muốn đi hay không, Văn Tranh nghĩ một chốc rồi nói: “Xem tại sao thành ra thế này đã.”
Đợi hơn nửa tiếng, bên bảo hiểm và người bán mèo cũng đến, bệnh viện thú cưng bỏ mèo vào máy móc hiện đại. Sau một hồi cãi vã, nguyên nhân tử vong của mèo được xác nhận… chứng rối loạn gien cấp tính.
Vừa giống vừa không giống chứng rối loạn gien của con người, mấy chú mèo được gây giống trong phòng thí nghiệm như mèo vàng có xác suất chết bởi bệnh này rất cao.
Micky thuộc giống mèo “trứng sữa” mà tập đoàn Galaxy cho ra mắt năm năm trước, lông dài trung bình màu vàng nhạt, cơ thể mập tròn, chân ngắn, mắt màu hổ phách, mũi nhỏ hồng hào.
Đặc trưng của giống mèo này thứ nhất là màu lông, thứ hai là đuôi ngắn tai nhỏ. Tai giống mèo trứng sữa này gần như không thấy, nguyên cái đầu tròn tròn, rất dễ thương.
Trạng thái giống mèo này ổn định, năm thứ hai sau khi ra mắt đã bắt đầu bước vào thời kì gây giống, đến bây giờ vẫn rất đắt, nhưng vẫn có thể mua được ở các cửa hàng của Galaxy Pet Chains.
Nhưng trạng thái ổn định không có nghĩa là không có rủi ro, đột biến gien nhân tạo rất dễ mang đến tai họa ngầm cho sức khỏe của mèo, vì vậy giống mèo ra đời trong phòng thí nghiệm chưa ra mắt được mười năm đều sẽ được bồi thường nếu chết ngoài ý muốn.
Hợp đồng lạnh như băng, bút lạnh như băng, chữ ký lạnh như băng.
Chú mèo vừa nãy còn níu ống tay áo của Bắc Tư Ninh bây giờ đã được bệnh viện bỏ vào trong một túi xách nhỏ, đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.
Chủ mèo hoảng hốt, sau khi nhận được tiền cũng không biết làm gì, Văn Tranh thấy gã cất hợp đồng, rời khỏi lều đến sân thi đấu. Xung quanh gã là cỏ xanh, trừ chú mèo bước qua “sân khấu chữ T”, bên trong cũng không còn mèo của gã nữa.
Dư Tấn cầm khăn giấy, tay chân luống cuống đi về phía bọn họ: “Văn Tranh… và…”
“Bắc Tư Ninh.” Văn Tranh tỉnh hồn trả lời.
“Đại ca…. Bắc.” Dư Tấn cười, đưa mấy tờ giấy cho bọn họ: “Hồi nãy cảm ơn hai người, hai người không sao chứ?”
Văn Tranh buồn bã lắc đầu.
Bi kịch xảy ra trong căn lều nho nhỏ chỉ trong một tiếng, ngay cả số điểm vòng hai của cuộc thi vẫn chưa được công bố.
Nhưng bí mật không có nghĩa không ai biết, chưa đợi Văn Tranh ổn định lại tâm trạng để xem hạng của Đại Hắc, một video đã làm cả mạng xã hội nổ tung.
“Tập đoàn Galaxy bán mèo bệnh?” Văn Tranh không mở video lên cũng biết nội dung của nó.
Khi nãy trong lều có rất nhiều người, hỗn loạn vô cùng, có người hóng chuyện từ đầu đến cuối, có người đã quay video từ lúc mèo bắt đầu chảy máu.
Tập đoàn Galaxy làm ăn phát đạt nhưng kẻ thù cũng không ít. Còn có người không thích chuyện tạo giống mới trong phòng thí nghiệm liên tục nhấn mạnh chuyện bọn họ độc ác tàn nhẫn, vô nhân đạo, hình ảnh rồi ví dụ nhiều đến mức không biết nào thật nào giả.
Cư dân mạng bị ẩn bình luận lại tiếp tục đăng, người trước ngã xuống thì người sau ngoi lên.
“Thế này là sao?” Từ đầu đến cuối Bắc Tư Ninh vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, khi nãy Văn Tranh không nghĩ đến, giờ nghĩ lại mới thấy để Bắc Tư Ninh nhìn mấy chuyện này hình như hơi không ổn.
Dù sao cũng là mèo, chết trước mặt mình như vậy, mèo tinh có thể thấy không có gì được à? Văn Tranh tự chửi mình trong lòng, anh lại muốn Bắc Tư Ninh an ủi ngược lại mình là thế nào?
“Có vài thứ là đồn thổi thôi.” Văn Tranh tắt điện thoại, không cho Bắc Tư Ninh nhìn thấy nữa: “Đa số không phải thật, mèo bệnh cũng rất ít.”
Nói xong câu này anh lại ngừng, lát sau mới nói: “Xin lỗi, tôi không phải đang nói giúp bọn họ.”
“Chỉ là tôi, không muốn anh buồn thôi.”
“Ta buồn?” Bắc Tư Ninh cau mày nhìn anh: “Tại sao ta buồn, ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Ta không thích mèo.” Hắn nhấn mạnh.
—
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Cái gì!? Hạng sáu trăm hai mươi!??? Trời lạnh rồi để tập đoàn Galaxy phá sản đi thôi.
- -----oOo------