Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cục cảnh sát.

Văn Tranh nhấp ngụm trà nóng.

Một tay anh lướt diễn đàn, tay kia cầm một ly giấy đang bốc khói nghi ngút, mặt nước chốc chốc lại nổi gợn sóng theo động tác của anh.

“……cười gì?” Bắc Tư Ninh mới đi mua donut về, hắn đưa túi giấy cho Văn Tranh, nhấn mạnh: “Xếp hàng lâu lắm đấy.”

Văn Tranh gỡ mảnh giấy dán bên ngoài túi giấy ra, anh hỏi hắn muốn vị gì, Bắc Tư Ninh chọn nguyên bản.

Hai người ngồi trên hàng ghế chờ ăn bánh ngọt, cảnh sát đi qua nhìn hai người cười cười: “Ôi chao, đến giờ ăn rồi à?”

Văn Tranh hỏi: “Lấy lời khai xong rồi?”

“Sắp xong rồi.” Cảnh sát nói: “Hai cậu cũng không phải người thân hay bạn bè gì của cậu ta đúng không? Không cần ở lại chờ đâu.”

Văn Tranh cắn ba miếng hết bánh donut: “Không sao, tôi quan tâm thôi, cũng không phải chuyện xấu gì.”

Vụ Văn Tranh báo rất đơn giản, chỉ hai tiếng là xong, mấy chuyện còn lại toàn là chuyện của gia tộc Hiên Viên. Sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện thì đẩy nhóc gấu đeo nơ đỏ lên, “báo án” lần nữa.

Đây cũng là mục đích chính của anh.

Nhóc gấu đeo nơ đỏ ấp úng, phải vào phòng lấy lời khai một mình, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh đợi một hồi, cả hai đều thấy đói nên quyết định mua donut ăn, Văn Tranh còn thuận tay lướt “Tin tức nóng hổi”.

Không ngờ Ái Miêu đăng bài thanh minh nhanh như vậy, Văn Tranh không biết nguyên do sau nó có liên quan gì đến anh hay không.

Anh cảm thấy rất vui, cho nên đến phòng livestream của vài người chiêm ngưỡng dòng chữ thông báo “Phòng livestream tạm dừng vì vài lý do” – thậm chí còn cap màn hình làm kỷ niệm.

Bắc Tư Ninh từ tốn ăn hết cái bánh donut vị nguyên bản kia, lại tiếp tục lấy cái khác vị dâu ra ăn, Văn Tranh đúng lúc mở official trailer mới đăng hồi chiều cho hắn ta xem.

“Tới xem mọi người khen anh này.” Văn Tranh nói.

Trailer mới đăng có một tiếng thôi mà làn đạn đã nhiều đến mức khó tin.

Lúc Bắc Tư Ninh chơi game với anh không có thấy làn đạn, bây giờ chính là lần đầu tiên hắn được chứng kiến sự vã của cư dân mạng, hắn vừa nhìn vừa sửng sốt.

Mỗi khi xuất hiện cảnh có Bắc Tư Ninh, sẽ có một mớ bình luận như “Chồng ơi” “Em có thể” với lại “Bầu rồi” bay lên, mật độ gấp ba lần của Văn Tranh.

“Nhiều người có bầu như vậy?” Bắc Tư Ninh không hiểu, da gà da vịt gì đấy nổi lên hết: “Vì sao đều nói lúc ta xuất hiện? Còn “em có thể” là cái gì?”

Văn Tranh: “Không phải bầu thật, ý của mấy câu này đều là khen anh đẹp.”

“……..” Mặt Bắc Tư Ninh đầy ghét bỏ: “Mấy người này nói năng tử tế không được à.”

Lướt điện thoại một hồi, Văn Tranh cũng thấm mệt, bất thình lình dựa vào người bên cạnh chợp mắt một chốc. Không được bao lâu thì nhóc gấu đeo nơ đỏ đi ra, Văn Tranh nghe tiếng cũng tỉnh lại.

Mặt anh ta đỏ bừng, vừa thấy Văn Tranh đã khom lưng cảm ơn: “Cái đó, hôm nay thật sự cảm ơn cậu…….”

Văn Tranh bảo không có gì, sau đó anh hỏi tên anh ta.

“Tôi tên Dư Tấn.” Anh ta cười ngại.

Cục cảnh sát cũng có lòng người lắm, không chỉ không giục họ rời khỏi mà còn rót thêm trà cho cả ba. Văn Tranh bảo anh ngồi xuống đối diện, đưa cho anh ta một cái donut, hoàn toàn không chú ý đến khó chịu ra mặt của Bắc Tư Ninh đằng sau.

Dư Tấn bảo mình năm nay tuổi, đến Nhạc thành làm việc chưa được nửa năm.

Khu vui chơi giải trí vô hạn Nhạc thành không phải một hệ thống lớn, quy mô hay chủ đề cũng không tính là lớn, cũng không có ý khả năng hay ý định mở rộng. Rất nhiều nhân viên đều là đồng hương hay thân thích gì gì đấy của giám đốc, không thì cũng có quan hệ sương sương với giám đốc.

Mấy cửa hàng trên con đường, bao gồm mấy quầy bắn súng hay bắn giàn ná thấp kém gì gì đấy, cũng đều do thân thích hay bà con xa của giám đốc làm chủ.

Bắc Tư Ninh “……” Hèn gì cái giàn ná kia giòn đến vậy!

Dư Tấn nhỏ giọng nói: “Nhạc thành chỉ có duy nhất khu vui chơi giải trí này, phúc lợi ngày thường không tệ, cũng không nợ lương, lương cũng nhiều, cho nên tôi vẫn làm………đôi khi tôi hên, vượt chỉ tiêu, đôi khi cũng sẽ bị kiếm chuyện, thật ra cũng không có gì…….tôi quen rồi.”

“Bởi vì anh quen, nên mới bị kiếm chuyện.” Văn Tranh lạnh mặt nói: “Không phản kháng thì mãi không có được ngày bình yên nào.”

Dư Tấn cầm bánh donut vị socola, bộ dạng cúi đầu nom hơi nhút nhát.

Anh lẩm bẩm: “Nhưng mà, rõ ràng là họ sai mà.”

Dư Tấn hơi nghiêng đầu khoảng ba mươi độ, hai mắt nhìn thẳng ra trước, khuôn mặt dưới ánh đèn bỗng trở thành hình ảnh đa chiều.

“Chỉ vì tính tình tôi thế này, nên tôi đáng bị bắt nạt à?”

Nói xong anh lại há miệng cắn donut, cứ như mấy lời sắc bén kia không phải do anh ta nói vậy.

Văn Tranh bị câu hỏi của anh ta làm cho nghẹn họng, anh liếc qua Bắc Tư Ninh.

Bắc Tư Ninh một tay chống cằm, tay kia đặt bịch bánh donut Văn Tranh trả tiền và do hắn xếp hàng mua vẫn luôn được hắn bảo vệ lên bàn, trả lời anh ta: “Có vài người là người xấu, nhưng không phản kháng là ngu.”

“Bắc Tư Ninh.” Văn Tranh gọi nhằm cắt ngang lời của hắn, tay chạm nhẹ vào tay hắn, nói với Dư Tấn: “Ý anh ấy không phải thế.”

Trông Dư Tấn ăn mỗi lần một ít thế thôi, nhưng thật ra anh ta ăn rất nhanh, Văn Tranh mới ăn xong một nửa, anh ta đã ăn hết cái bánh của mình.

Xoa nhẹ ngón tay dính dầu, anh ngẩng đầu mỉm cười: “Tôi biết. Kẻ ngu dốt đáng bị ăn hiếp, đây chính là bộ dáng vốn có của thế giới này.”

Nói xong anh đứng dậy, giọng nói lẫn chút giọng mũi: “Cảm ơn hai cậu đã mời tôi ăn donut…..” Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp “Cũng cảm ơn hai cậu đã cứu tôi, hai cậu thật sự là người tốt.”

Cục cảnh sát có máy sưởi, anh ta chỉ mặc cái áo thun ngắn ngủn kia, phơi cánh tay đầy vết bầm tím ra ngoài. Nhưng cánh tay kia tuy trông gầy yếu là thế, nhưng khi gồng lên lại có thể thấy rõ từng thớ cơ một.

Anh lấy một cái áo khoác màu đen khỏi ba lô thể thao cũ nát màu xám, sau khi cảm ơn hai người lần nữa thì xoay người ra cửa. Ba lô trên lưng, có lẽ do cúi đầu nhiều năm, lưng hơi cong, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trước cửa cục cảnh sát.

Ấn đường Bắc Tư Ninh nhăn lại, hắn cảm thấy không vui.

Kỳ lạ, hắn đánh giá chú lùn kia trong lòng, mắc cái mớ gì phải cho tên đó ăn donut.

Chuyện này giống như viên đá bị ném vào trong ao, ngoại trừ chút gợn sóng lúc nó chạm vào mặt ao ra thì không còn gì nữa.

Văn Tranh tự nhận mình không phải anh hùng cứu vớt thế giới, giúp nhiêu đó đã đủ rồi, quản trời quản đất sao còn có thể quản người ta sống thế nào.

Chỉ là không vui thôi, không sao, từ từ rồi sẽ vui lại.

Hai người trở lại khách sạn, mới vừa ngồi được một chút, người bên phòng kế hoạch với giám đốc Lưu gõ cửa, nói có chuyện quan trọng muốn bàn.

Bắc Tư Ninh đang tắm, Văn Tranh báo cho hắn một tiếng rời rời khỏi phòng khách sạn.

Vừa đến đã thấy, Bách Sương, Đặng Phác Ngọc và Dương Hà cũng ngồi đó.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Văn Tranh còn chưa kịp hóng hớt xem quan hệ hai người bạn của mình bây giờ là gì, nhưng nhìn cái background tim hồng phấp phới sau lưng hai người, Văn Tranh tự nhiên thấy ê răng ghê gớm.

Ghế lô hình bán nguyệt, Dương Hà ngồi cách xa hai người kia một chỗ vừa đủ cho một người ngồi, mặt mày ngẩn ngơ, nhìn thấy Văn Tranh đến mà như thấy người thân trong gia đình đến, mém nữa là đứng lên hát vang câu ngày giải phóng trời đẹp làm sao rồi.

“Mọi người ngồi, ngồi đi!” Giám đốc Lưu hớn hở nói: “Muốn ăn gì uống gì, tôi gọi nhân viên phục vụ đến, ai da Tiểu Z đừng nhìn cà phê nữa, buổi tối trời đẹp thế này hiển nhiên phải ướng rượu…độ không cao, chắc chắn không cao!”

“Đúng á!” Đặng Phác Ngọc cũng khuyên: “Chọn cái này nè, Dục Vọng Mùa Xuân, ngon lắm!”

Mắt hồ ly của Bách Sương hơi híp: “Tiểu Ngọc nói đúng.”

Văn Tranh: “……….”

Hình như Đặng Phác Ngọc cười từ chiều đến giờ hay sao ấy, Văn Tranh cảm thấy miệng cậu ta sắp liệt đến nơi rồi, còn dục vọng mùa xuân………..còn muốn qua bài hay không vậy?

“Không uống, tôi đang không khỏe.” Văn Tranh nói với nhân viên phục vụ: “Một ly trà ô long đào, một ly sữa dừa.”

“Anh không khỏe?” Cuối cùng Đặng Phác Ngọc cũng tỉnh, xáp lại gần đặt tay lên trán anh: “Cảm hở? Không khỏe chỗ nào? Cơ mà hồi sáng anh đi đâu vậy, anh Ninh bắt em lấy bữa sáng cho ảnh, em cũng ăn không ngon……”

“Không có việc to tát, nhưng không uống rượu được.”

“Ồ.” Đặng Phác Ngọc thấy anh không sao thật, bong bóng hồng lại xâm chiếm không gian: “Sao lại gọi thêm ly sữa nữa thế, anh thích uống cái này khi nào?”

“………..Bắc Tư Ninh thích.” Văn Tranh gian nan nói.

Bách Sương “’Húuuuuuuuuuuuuuuuuuu————-”

Dương Hà bên cạnh nhắm hai mắt, cảm thấy ngày giải phóng sẽ không có bất kì tia năng nào hết.

Bắc Tư Ninh cứ mãi không thấy xuống, giám đốc Lưu và người bên phòng kế hoạch không có ý định đợi nữa, cho nên tìm cơ hội nói.

“Z đại, Tiểu Ngọc, còn có Dương Hà……ba cậu đều là cột chống của Ái Miêu, cái này —-” Giám đốc Lưu giơ ngón cái, tâng bốc cả ba người: “Hôm nay, tôi kính mấy cậu một ly trước, cảm ơn sự cố gắng của cả ba cậu hôm nay, cảm ơn các cậu đã kiên trì với công việc khổ cực của mình, cống hiến của các cậu cho giới livestream to lớn không thể tả!”

Bốn người oán thầm trong lòng tại sao nói mấy câu này trong khi mời rượu, nhưng ai cũng uống một ngụm lớn.

Giám đốc Lưu rất biết cách nói chuyện, đầu tiên là khen từng người bọn họ, ngay cả Bách Sương không quen không biết cũng nhận được câu “Thiếu niên anh tài”, “Nhìn khí chất là biết đao đã rời bao”, “Người có đôi mắt nhỏ chứng minh biết cách tiết kiệm tiền tài” và vài cái danh hiệu đầy vinh quang khác, Văn Tranh nghe mà phì cười hai lần, ngay cả Đặng Phác Ngọc ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được da gà da vịt của Bách Sương đang nổi lên.

Mười lăm phút sau, cuối cùng giám đốc Lưu cũng mệt, cảm thấy mình vuốt mông ngựa đủ rồi, nên bắt đầu vào chủ đề chính.

“Chuyện là thế này, chắc các cậu đã biết chuyện hôm nay….”

“Chuyện gì?” Đặng Phác Ngọc mờ mịt.

Đặng Phác Ngọc không biết thật, cả ngày hôm nay cậu không lên mạng xã hội hay bảng tin gì đó để coi, cậu bận củng cố tình cảm với bạn trai mới ra lò. Trong khi cậu đang giải quyết chuyện lớn trong đời, chẳng nhẽ cậu bỏ qua drama siêu to khổng lồ nào rồi ư?

Mắt thấy Đặng Phác Ngọc định móc điện thoại di động ra xem, giám đốc Lưu vội vàng lúng túng cản cậu: “Ôi Tiểu Ngọc đừng xem, để tôi, để tôi nói…….”

Giám đốc Lưu nói giảm nói tránh đại khái chuyện hôm nay, nhưng mặc dù độ gây cấn đã giảm nhưng Đặng Phác Ngọc vẫn há hốc mỏ.

“Cho nên, gia tộc Hiên Viên kia thật sự thuê người, để hãm hại Văn Tranh?”

Giám đốc Lưu biết tên thật của bọn họ, nên ông gượng gạo gật đầu: “Cái này là, là hành vi cá nhân của bọn họ, nhưng nó ảnh hưởng không tốt lắm…….”

Băn khoăn của kênh rất rỏ ràng – bởi vì chuyện lớn quá, bọn họ không chôn xuống được nên nhất định phải đuổi người. Mặc dù bát nước bẩn kia hất không trúng Bắc Tư Ninh và Văn Tranh, nhưng toàn thể gia tộc Hiên Viên đều là streamer của kênh livestream Ái Miêu, chuyện bọn họ làm, ảnh hưởng đến hình tượng của kênh.

“Mạng xã hội bây giờ ấy, chỉ cần túm được một vết nhơ là bắt đầu xì xầm bàn tán, nói các streamer nội bộ lục đục………nói streamer chỉ bằng mặt không bằng lòng………..nói nổi tiếng chỉ là bề nổi tảng băng chìm mà thôi, có ai biết streamer đó có làm chuyện gì xấu không……..muốn chói tai bao nhiêu có chói tai bất nhiêu, chúng ta cũng là người bị hại mà, tiền thưởng năm nay của lão Lưu này bay sạch rồi, tôi cũng oan lắm chứ bộ!”

“Cho nên?” Văn Tranh hớp ngụm trà, bình tĩnh hỏi: “Muốn bọn tôi làm gì?”

“À, cái này sao, là chuyện nhỏ đối với các cậu thôi……….” Giám đố Lưu nói: “Kênh của chúng ta cũng có bộ phận quan hệ công chúng, có thể chỉnh hướng bình luận trên mạng được, nhưng bọn tôi muốn thêm một yếu tố để quảng bá năng lượng của các streamer, nói mọi người biết, không phải gia tộc streamer nào cũng lục đục, cũng có anh em như thể tay chân!”

Bốn người “…….”

Bắc Tư Ninh đứng sau lưng giám đốc Lưu: “………”

“Anh em như thể tay chân?” Bắc Tư Ninh chê: “Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta anh em như thể tay chân? Không có anh em như thể tay chân gì hết, tránh ra.”

Tóc hắn còn ướt, Văn Tranh đoán hắn không dùng pháp lực của mình, cũng không thèm xài máy sấy, cứ thế xuống lầu.

Bắc Tư Ninh đẩy giám đốc Lưu rồi lại đẩy Dương Hà mất quyền con người ra, đặt mông ngồi xuống kế bên Văn Tranh.

“Này của cậu.” Văn Tranh đẩy ly sửa dừa, Bắc Tư Ninh ngẩng đầu hừ nhẹ một tiếng, cầm ly uống một ngụm.

Giám đốc Lưu hết sức khó xử: “Cái này cái này……..tôi cảm thấy gia tộc Đại Vương của chúng ta rất hòa thuận………..”

Bách Sương hơi nghi ngờ, con người mém nữa thành Đại Vương Bát đúng lúc ngắt lời: “Tên này là Đại Vương, bọn tôi là thị vệ với nha hoàn, hòa thuận chỗ nào.”

Sợ bọn họ càng nói càng cay, Dương Hà vội vàng giảng hòa.

“Giám đốc bớt vòng vo tam quốc lại, muốn bọn tôi làm gì thì cứ nói thẳng.”

Người bên phòng kế hoạch đang đóng giả người câm cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, giơ tay ra hiệu giám đốc Lưu im lặng, tỏ vẻ bí hiểm.

“Tôi mong các cậu có thể biểu diễn vài tiết mục.”

“Tiết mục?” Năm người hỏi ngược lại, trố mắt nhìn nhau.

Người bên phòng kế hoạch nghiêm túc: “Tiệc tối ngày mai, tất cả tiếc mục đã được lên kế hoạch xong xuôi từ một tháng trước, gia tộc Hiên Viên biểu diễn tổng công ba tiết mục, nhưng vì chuyện hôm nay, tất cả đều phải huỷ bỏ.”

Bách Sương nghe xong lý do đã hết hứng thú, lại bắt đầu giở thói ngồi không ra ngồi dựa thẳng vào lưng ghế sau lưng “Nói bọn tôi bọn tôi cũng có thể biến ra tiết mục được đâu.”

Đa số tiết mục ở buổi tiệc đều là streamer khu nhảy với khu âm nhạc hợp tác với nhau, đôi khi còn có cả streamer mảng cuộc sống có chút tài lẻ.

Còn đám trạch khu game, người đại diện ngay cả hỏi cũng không thèm.

Người duy nhất biết vụ này là Dương Hà, nhưng hắn ta đổi acc sang khu âm nhạc livestream nửa năm, có thể có được thư mời là đã ghê gớm lắm rồi, hiển nhiên không có tư cách lên sân khấu.

“Hai người hỏi Dương Hà đi.” Văn Tranh nói: “Tôi với Tiểu Ngọc đều là streamer game.”

Dương Hà cũng nói: “Tôi có thể hát một bài, cái này không cần chuẩn bị.”

Người bên phòng kế hoạch khí phách gạt bỏ: “Không, các cậu phải cung cấp ba tiết mục! Hơn nữa bọn tôi cần nó phải độc lạ, kích thích, ngoài sức tưởng tượng.”

Chưa đợi mọi người phản bác, gã ta đã nói tiếp: “Tôi đã xem hết tất cả các tiết mục rồi, quá bảo thủ, không có gì ấn tượng. Ai nói streamer game thì không thể biểu diễn? Cổ hủ! Thứ mọi người muốn xem không phải bước nhảy chuyên nghiệp, hát hay như hót, mà là đột phát, đột phá, đột phá.”

Nhấn mạnh tận ba lần, người bên phòng kế hoạch thở hổn hển một hồi, mới nhiệt tình nhìn mọi người, mong chờ câu trả lời sau khi nghĩ thông của cả bọn.

Một bầu trời lặng im.

“Đột phá của anh là?” Đặng Phác Ngọc vô tội hỏi.

“Đối ngược.” Người bên phòng kế hoạch móc cây bút hình ảnh điện tử ra, viết thẳng chữ lên không trung, cảm xúc dâng trào giảng giải: “Thứ mọi người mong chờ được xem là những thứ ngoài sức tưởng tượng, ví dụ như streamer hát hay nhảy này, streamer nhảy biểu diễn kinh kịch, streamer mảng cuộc sống biểu diễn làm trọng tài, bình luận hay nhận xét các streamer game nấu ăn ngon không, vân vân!”

Gã nhấn đuôi bút, mấy dòng chữ trong không trung tự động biến mất, đóng nắp bút, gã chốt: “Biết hay không không quan trọng, thứ mọi người muốn xem là các cậu không biết!”

Người bên phòng kế hoạch nói xong, hưng phấn đến mức mặt mày đỏ bừng, đặt bút xuống nhìn mọi người đầy mong đợi.

“………Không thích.”

Mặt mọi người không cảm giác, người này nối đuôi người kia đứng lên, như thấy chán quá nên đứng lên đi về, chỉ có Bách Sương bỏ lại một câu kết vô cùng sắc bén: “Mắc cái giống gì bọn tôi phải mua vui cho người khác? Nghĩ hay quá.”

“???????????” Người bên phòng kế hoạch ngơ người, miệng há hốc cứng lưỡi, giám đốc Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mấy câu này cậu nói với tôi là được rồi, nói với bọn họ làm chi? Mấy streamer này cá tính lắm chứ đùa, bọn họ chả có lo chuyện không nổi thì cạp đất mà ăn đâu………”

Sau khi than mấy câu xong thì hắn vội giữ người lại: “Mọi người này, còn chỗ tốt mà, không ai bắt các cậu diễn không công hết!”

Chỗ tốt.

Trên đời này, làm gì có ai thanh cao hơn người đâu chứ, năm người ngồi xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhìn giám đốc Lưu chờ hắn nói.

Giám đốc Lưu cắn răng: “Bảng đề cử, một tháng, hợp đồng bạch kim, không giới hạn thời gian.”

Văn Tranh đã sắp lên làm streamer hạng nhất trong [Cuộc thi livestream], hợp đồng bạc là chuyện trong tầm tay, chưa đợi anh ý kiến, giám đốc Lưu đã vội vàng bổ sung: “Còn nữa, mỗi người hai trăm ngàn.”

Đặng Phác Ngọc lập tức đứng dậy, cười híp mắt thay mặt mọi người: “Được rồi được rồi, hợp tác vui vẻ.”

…..

Giám đốc Lưu và người bên phòng kế hoạch vừa ôm ngực vừa chầm chậm về phòng, gia tộc Đại Vương vây lại một chỗ, thương lượng vấn đề bán nhan sắc vì một triệu tối mai.

Ai chả thích tiền, mặc dù không thiếu, nhưng tặng miễn phí thì dại gì không lấy.

Đặng Phác Ngọc phải nuôi bồ, Văn Tranh phải nuôi mèo, Dương Hà phải nuôi bản thân, cho nên ai cũng hết sức hài lòng với giao dịch này.

Xàm xí cũng được, giám đốc Lưu đồng ý chỉ cần diễn là được, còn lại tùy họ.

Dương Hà: “Ba tiết mục, để tôi hát một bài đi.”

Xem như giải quyết xong một tiết mục.

“Mọi người thì sao? Có tài lẻ gì không? Không mất mặt là được, cũng đừng hát luôn.” Dương Hà hỏi.

“Có cho em hát em cũng không hát được, em tông điếc.” Đặng Phác Ngọc thành thật nói: “Nhảy thì em té, đọc diễn cảm thì quên chữ, nhỏ đến lớn giờ chưa bao giờ được lên sân khấu biểu diễn văn nghệ.”

Dương Hà chịu, quay sang hỏi Bách Sương: “Anh Bách thì sao?”

Bách Sương: “………Ngủ nhanh như chớp? Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể ngủ trong vòng ba giây.”

Dương Hà: “……….”

Đây không phải chương trình tài năng độc lạ đâu!

Văn Tranh thấy Dương Hà nhìn mình, do dự một lát rồi nói: “Tôi sẽ tụng kinh Phật.”

“Cái gì?” Dương Hà sửng sốt.

“Kinh Phật.” Văn Tranh nghiêm túc: “Tiếng Phạn hay tiếng Trung đều được. Nam mô Thập Phương Tận Hư Không Giới Nhất Thiết Chư Phật, nam mô Thập Phương Tận Hư Không Giới Nhất Thiết Tôn Pháp, nam mô Thập Phương Tận Hư Không Giới Nhất Thiết Hiền Thánh Tăng …..”

Ngọc Thụy: Có thật nha mọi người, không phải tác giả chế đâu. Trong cuốn này này (NGHI THỨC LĂNG NGHIÊM – THẬP CHÚ), tên là NGHI THỨC SÁM HỐI.

“Dừng!” Dương Hà nói, mồ hôi túa như mưa: “Quên nó đi, còn gì khác không? Streamer game các cậu không có miếng tài lẻ nào hả?”

“Bàn ký ức? Kiểu cho ngẫu nhiên một dãy số tại hiện trường, tôi nhìn ba giây là có thể nhớ.”

Dương Hà: “…….” Càng ngày càng giống chương trình tài năng độc lạ.

Dương Hà dừng mắt lại trên người Bắc Tư Ninh.

“Anh Ninh, anh thì sao? Anh đẹp thế nà………”

“………đứng trên sân khấu đã là tiết mục rồi.” Đặng Phác Ngọc tiếp lời.

Bắc Tư Ninh không vui, nói cứ như hắn vô dụng lắm vậy.

“Ta biết rất nhiều.” Hắn đứng đắn nói: “Cầm kỳ thi họa, lễ xạ ngự số, gì ta cũng biết.”

Ngọc Thụy: Đánh đàn, đánh cờ, làm thơ, vẽ tranh, lễ nghi, bắn cung, cưỡi ngựa, tính toán.

Hắn chớp nhẹ mắt, mặt mày bỗng tối đi, không biết tại sao lại cáu, hắn nhỏ giọng: “Ta không kén, gì cũng giỏi.”

Văn Tranh bất ngờ trong lòng, không ngờ Bắc Tư Ninh còn biết mấy thứ này.

Trong lòng cậu, mèo tinh dù có biến thành người đi chăng nữa, thì cũng giống như trạng thái lúc làm mèo, ăn uống vui chơi, tự đánh nhau với bản thân, thưởng thức gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, lười biếng nằm……..chứ không phải tốn sức học mấy tài nghệ trên trời dưới đất kia.

Dương Hà bất ngờ: “Tôi có nghe nói qua lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số…..này không phải lục nghệ của quân tử sao?”

“Lục nghệ của quân tử?” Tiểu Ngọc học dở mờ mịt.

Dương Hà giải thích: “Tôi học chuyên ngành cổ văn trên đại học, mấy thứ này là thường thức ở cổ đại. Cầm kỳ thi hoạ chủ yếu là đánh đàn, cờ vây, thư pháp, hội hoạc, người nào giỏi sẽ được khen là thanh cao. Lục nghệ của quân tử trước kia là hệ thống giáo dục, còn phải biết cưỡi ngựa.”

Đặng Phác Ngọc nhìn Bắc Tư Ninh, ánh mắt vô cùng sùng bái: “Trời ơi anh Ninh! Anh giỏi thế……….”

Bắc Tư Ninh được khen, mặt mày bớt tối lại, nhấn mạnh cái nữa: “Cái nào ta cũng làm rất tốt.”

Văn Tranh hồi thần, bỏ nghi ngờ vì sao mèo tinh lại học kỹ năng của con người sang một bên, nghiêm túc cân suy nghĩ vấn đề tiết mục.

“Muốn biểu diễn, ưu tiên cưỡi ngựa bắn cung với tính toán trước, đánh cờ người khác không hiểu. Viết chữ hay vẽ gì đó tại chỗ chắc có thể.” Anh lật tờ giấy trên bàn lại, viết hai chữ thư và vẽ lên, nói tiếp: “Đánh đàn là tốt nhất, nhưng tìm đàn cổ ở đâu bây giờ?”

Bắc Tư Ninh không nói lời nào, mọi người yên lặng nhớ lại những nơi mình từng qua, xem xem cửa hàng bán đàn cổ đã từng xuất hiện hay chưa.

Dương Hà lắc đầu trước: “Cửa hàng nhạc cụ không có, tôi đã từng đến cửa hàng nhạc cụ đầy đủ nhất, nhưng cũng chỉ có đàn tranh.”

Đặng Phác Ngọc và Bách Sương càng không hiểu gì hết, tiểu Ngọc còn hỏi viện bảo tàng có hay không.

“Cho dù có cũng không lấy ra đàn được.” Văn Tranh cho hắn cơ hội để đổi suy nghĩ: “Nếu không được thì vẽ hay viết chữ đi.”

Mấy thứ như mực hay bút lông rồi đồ vẽ bây giờ vẫn còn tồn tại, mai trích chút thời gian đi mua là được.

Cho dù trình độ Bắc Tư Ninh thế nào, mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ cần hắn chịu đi lên, tự tin, đến khi ấy cho dù viết thành cái gì bọn họ cũng sẽ dùng hết sức để khen, không tin hắn sẽ buồn, mà với cái mặt này của hắn, người xem còn yêu cầu gì khác à? Hiển nhiên chỉ cần hắn cử động mọi người cũng vui rồi.

Cứ thế, chỉ còn một tiết mục mà thôi.

Văn Tranh bỗng nhiên nói: “Thế này đi, giám đốc không phải muốn thể hiện tình bạn của gia tộc Đại Vương à, chúng ta cùng biểu diễn.”

Đặng Phác Ngọc vui vẻ: “Được á, cũng không ai có lợi thế hơn ai, nhưng mà năm người chúng ta có thể biểu diễn gì?”

“Hợp ca không được, nhảy nhóm cũng không xong.” Dương Hà rầu rĩ nói: “Cũng không thể đi nấu ăn được chứ, cháy đài truyền hình thì sao?”

Bách Sương: “Nói trước, tôi không đánh võ đâu.”

Văn Tranh gật đầu: “Không đánh võ, tất cả mọi người đều nghĩ mình biết đánh võ. Chúng ta hãy…”

Ngọc Thuỵ: Bản gốc của câu trên (不打拳, 人人会. 我们这样,….) mình không rõ nghĩa lắm nên phang bừa, ai biết nghĩa thì rú mình nhaaaaa

Mọi người tụ lại nói nhỏ, ai nấy gật đầu liên tục.

Bàn bạc tiết mục xong xuôi, Đặng Phác Ngọc là người đi báo cho giám đốc Lưu.

Mặc dù giám đốc ói máu nhưng vẫn chấp nhận tiết mục của bọn họ.

Về tới phòng cũng gần mười một giờ, Văn Tranh tắm xong tóm tắt nhẹ hành trình ngày mai.

Chín giờ sáng, đến đài truyền hình nghiên cứu địa hình, xem sân khấu thế nào. Buổi chiều lại dẫn Bắc Tư Ninh đến cửa hàng quần áo truyền thống kia xem, mua vài phụ kiện hay quần áo gì đó khác lạ chút để lên sân khấu.

Mua xong thì đi ăn với mọi người, Đặng Phác Ngọc bảo cửa hàng ấy là cửa hàng nổi tiếng nhất nhì nơi này, khách du lịch thích đến đây ăn. Có cá rất tươi, có lẽ mèo tinh sẽ thích. Ăn xong lại đến đài truyền hình, chờ buổi livestream.

Anh thừa nhận, gần đây quá vui, sống cuộc sống anh chỉ dám mơ chứ không dám mong. Nếu thời gian có thể dài ra chút, thật sự sẽ giống như món quà của thần linh.

Chẳng qua bất an cứ lặng im trong lồng ngực, sống chết không chịu biến mất.

Tiếng nước chảy rào rào, tiếng ồn trắng vờn quanh, Văn Tranh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhìn theo hướng nước nóng để đỡ đau mắt.

Khó chịu vì lấy máu buổi sáng biến mất gần hết, khả năng hồi phục của anh rất mạnh, anh cũng chẳng quan tâm nó lắm, nhưng thông điệp sau nó mới là thứ dễ nhận ra và rất nặng nề.

Tiến độ nghiên cứu chậm, phía trên hối.

Tại sao phía trên lại hối?

Tại vì không gian con không ổn.

Trải qua nhiều thế hệ cố gắng, không gian con đã bị nén đến mức khó vào được, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn còn treo trên bầu trời.

Tình huống xấu nhất, không gian con hỗn loạn, không gian bị chiếm đoạt, thời gian xung đột, một chuỗi phản ứng liên hoàn sẽ khiến thế giới bị hủy diệt.

Chuyện Văn Tranh không hiểu nhất khi anh còn bé, chính là tại sao ba mẹ của anh lại muốn cứu thế giới, chính anh trong tương lai cũng phải cứu thế giới, mà phải làm trong lẳng lặng không cho người khác biết chứ?

Anh hùng được người đời ca tụng và anh hùng vô danh, hai người khác nhau hoàn toàn.

Anh không muốn làm anh hùng vô danh.

Sau này lớn rồi, biết được nhiều chuyện hơn, Văn Tranh học được cách giải sầu.

Có vài người sinh ra đã có thể sống một cách tự do, mà anh lại không thể, nếu như không học được cách biết vị trí của mình ở đâu, tự làm quen với cuộc sống, thì sẽ đắm chìm trong đau khổ vô tận.

“Trông mây thẹn với chim cao vời, ngó nước mộng làm cá trùng khơi.” Văn Tranh im lặng nghĩ, đây là mật mã thứ hai ba mẹ để lại cho anh, tại sao lại là câu này chứ?

Đối với người như bọn họ, thật sự có thể tự do sao?

Gần đây có quá nhiều chuyện, Văn Tranh không bỏ ăn bỏ ngủ như trước để nghiên cứu mật mã nữa. Có lẽ vì anh đã có thêm nhiều bạn mới nên không còn cô đơn, có lẽ vì anh biết câu đố nào rồi cũng sẽ có lời giài, anh có hơi hưởng thụ cảm giác này, cảm giác mong đợi một câu trả lời mình vẫn chưa biết.

Nhưng nếu không gian con có vấn đề, thì anh phải đổi suy nghĩ.

Phải tranh thủ khoảng thời gian còn lại, làm tất cả chuyện muốn làm.

Nếu có gì bất ngờ, bỗng nhiên mất mạng, ít nhất không còn gì tiếc nuối.

Văn Tranh không mở quạt thông gió trong phòng tắm, ngực bắt đầu khó chịu vì tắm quá lâu. Anh tắt nước, xoa nhẹ gương, nhìn người bên trong cái gương. Mặt người ấy rất đỏ, cõ lẽ vì nước hơi nóng, khiến mọi thứ hơi ngột ngạt, không được đẹp cho lắm.

Văn Tranh nhìn một hồi, nở nụ cười, nhìn mình trong gương cũng cười mấy giây, rất nhanh khóe miệng lại nằm ngang.

Đừng sợ, Văn Tranh.

Đừng sợ.

Chú thích:

Tiếng ồn trắng: Những âm thanh rất dễ chịu. Ví dụ tiếng mưa để thư giãn là tiếng ồn trắng.

–—

Ngọc Thụy: Tui chỉ muốn nói là sắp có biến nha. Và tới giờ tui mới biết mèo yêu và mèo tinh khác nhau nha mọi người. Anh Tranh gọi Bắc Tư Ninh là mèo tinh, bị ổng nhảy đổng đổng lên kìa. Đã sửa mấy chap trước.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay