Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Văn Tranh nhìn nội dung tờ rơi, là quảng cáo của bộ phim tài liệu nói về quá trình thay đổi của các ngôi sao trong vũ trụ của khu thiên văn.

Phim tài liệu sau tám giờ mới bắt đầu, là thứ hút khách nhất của khu thiên văn, lợi dụng kỹ thuật mới, khiến du khách như đang lơ lửng trong vũ trụ, tận mắt nhìn ngắm con sông thời gian chảy và sự đổi thay của ngân hà.

Nếu không phải không có thời gian, Văn Tranh còn tính dắt Bắc Tư Ninh đi xem, nhưng tối nay cũng không bận bịu gì, nếu tổ chương trình không có kế hoạch gì khác, ở lâu một tí cũng là một lựa chọn tốt.

Bóng bay đã phát hết, người hứng thú với tờ rơi cũng càng ngày càng ít, Bắc Tư Ninh định đổi nơi khác. Hắn đứng nhìn bản đồ khổng lồ của khu vui chơi một hồi, quyết định dắt Văn Tranh đến đu quay.

“Ta xem rồi.” Bắc Tư Ninh chỉ bản đồ: “Sắc trời không còn sớm, cửa vào tuy đông, nhưng người mới vào không có quá nhiều thời gian, muốn về lại không hứng thú, người có thể nhận tờ rơi không nhiều. Người ở tàu lượn siêu tốc nhiều đấy, nhưng cũng là mấy người thích mấy trò kích thích.”

“Trong khi đó, mấy người ở đu quay,” Hắn chỉ nhóm người trước mặt: “Chắc chắn là một đám ăn không ngồi rồi, hẳn sẽ hứng thú với khu thiên văn.”

Đu quay lúc nào cũng là công trình mang tính biểu tượng của tất cả khu vui chơi, rất ít người đến khu vui chơi mà không ngồi đu quay.

Mà đu quay của khu vui chơi giải trí vô hạn Nhạc thành này, chính là đặc sản của khu vui chơi, đường kính khổng lồ, trở thành điểm tham quan phải đến khi du lịch đến Nhạc thành.

Tốc độ quay của nó cũng nhanh hơn tốc độ tiêu chuẩn, nhưng phải ngồi tận bốn mươi phút mới có thể xuống, chỗ cao nhất của đu quay còn có thể nhìn toàn cảnh thành phố.

Quả nhiên, số lượng người ở đây rất đông, hàng chờ cũng dài tận hai ngã rẽ, cuối hàng có một màn hình điện tử cho biết người đứng cuối cùng phải chờ khoảng nửa tiếng.

Dù sao cũng là đại yêu, IQ của Bắc Tư Ninh cao là chuyện hiển nhiên. Văn Tranh đi theo hắn, định vào hàng phát tờ rơi..

Không ngờ mới đến gần, người nào cũng cầm một tấm trong tay rồi.

Có nhân viên nào đó phát rồi à?

Văn Tranh cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, hắn ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt xuyên qua nhóm người, phát hiện Ngọt Như Đường và Sả Chanh đang cách họ khá xa, cũng đang kinh ngạc nhìn về phía hai người.

Thì ra là hai cô phát, cũng không ngu lắm.

Camera man bỗng nhiên nhận được điện thoại của đạo diễn, sau khi cúp máy, cameraman đi lên nhắc Văn Tranh đang đứng im không nhúc nhích.

“Đạo diễn nói, gia tộc Hiên Viên bao gồm Ngọt Như Đường Sả Chanh, Hiên Viên Thiên Lộ và Hiên Viên Thiết Chùy lấy được mười hai điểm. Mà gia tộc hai cậu, cộng thêm hai ngàn tờ mới phát được mười một điểm.”

“?”

Hai người đồng thời nhìn về phía camera man, cái thứ áp lực đè sụp được núi non kia làm mồ hôi lạnh camera man tuôn như suối.

Nhìn tôi như vậy làm gì, có phải tôi cộng thiếu điểm hai cậu đâu.

“Ta phải nghiêm túc hơn.” Hai mắt Bắc Tư Ninh trầm đi “Bọn họ không thể đuổi kịp ta.”

Đừng nói Bắc Tư Ninh, tình hình thế này ngay cả Văn Tranh cũng nổi tinh thần cạnh tranh, bản chất của đàn ông là cạnh tranh, lúc nào cũng muốn so tài. Vốn không quan tâm lắm, nhưng liên quan đến thắng bại, điểm số, ai không quay cuồng như con quay chứ.

“Làm sao?” Văn Tranh nghiêm túc hỏi.

Bắc Tư Ninh: “Ngươi nhìn.”

….

Trong khi hai người nghiêm túc thảo luận kế hoạch, gần đó lại có tận tám đôi mắt nhìn chằm chằm cả hai.

“Chị, là hắn đúng không? Cái tên tóc ngắn đấy?”

“Không sai, chính là hắn!”

“Cuối cùng cũng tìm được, chị ơi, em sắp đói chết rồi….”

“Mau ăn một cái bánh bao đi, đừng để nó ảnh hưởng đến phát huy lát nữa của em.”

Tám cô gái trẻ vây quanh một cái thân cây, quần áo trên người mấy cô khác nhau, có chân váy chữ A da beo, có đồng phục học sinh trong sáng, có son môi đỏ thẫm đeo cao gót, cũng có áo khoác thể thao quần jeans.

Các cô vây thành vòng tròn.

“Ăn xong chưa? Nhớ kịch bản chứ?” Chị đại chân váy chữ A nhìn một vòng, giơ tay nhấn mạnh: “Theo thứ tự, mấy đứa là bạn gái số một, số hai…số bảy của tên mặc áo đen kia.”

“Nhớ rồi ạ.”

“Gọi cũng đừng gọi bậy, mỗi người một cách gọi khác nhau.”

“Chồng.”

“Darling.”

“Ông xã!”

“Honey ~”

“Cục cưng.”

Chị đại xách túi, thành khẩn nói: “Chúng ta đã tìm một mạch từ trưa đến giờ, lần này nhất định phải một phát ăn luôn, để khách hàng có những thước phim vừa ý.”

Cô bé mặc đồng phục học sinh đang ăn bánh bao lòng vẫn sợ hãi: “Đúng vậy đúng vậy, cũng không thể công cốc được.”

Nhớ đến lịch trình vất vả hôm nay, mấy cô ai cũng muốn khóc hết nước mắt.

Các cô là diễn viên cấp thấp, bình thường toàn sống dựa vào bán rượu bán thuốc và nhận đơn hàng, hôm qua có người thuê các cô đóng giả thành bạn gái cũ của một gã nào đấy, vì thế chị đại còn nghiêm túc chia vai từ tính cách đến quần áo, phấn đấu hết mình để khiến vai tám cô vợ này thành công vang dội.

Ai biết sáng nay cả tám phấn khởi đến tìm cả buổi vẫn tìm không ra nhân vật chính.

Rõ ràng người thuê bảo bọn họ sẽ gặp nhau ở cửa vào, cửa vào thì các cô thấy rồi đó, thế người đâu?

Chờ đến khi các cô tự trả tiền mua vé vào khu vui chơi, vất vả liên lạc với người thuê, đối phương lại vội vã gì đấy, nói vài câu đã cúp máy. Ý chính mà tám nàng vợ nghe được chính là, nhân vật chính tới trễ, các nàng tự đi mà tìm trong khu vui chơi.

Đi đâu tìm!

Cái nơi to tổ bố này bao nhiêu con người!

Tám cô chỉ có thể chia nhau ra tìm, dùng hình ảnh và từ khóa để tìm, tìm từ bảy giờ sáng đến tận hơn hai giờ chiều, bữa trưa cũng không ăn, cuối cùng cũng tìm được người ở đu quay.

Quá cực khổ.

Trước đó nhân vật chính ở đâu, các cô không tài nào biết được.

“Tóm lại, nhìn tín hiệu của chị.” Chị đại bận đầm chữ A nói: “Chị ra hiệu, mấy đứa cứ xuất hiện như thứ tự, nhớ phải diễn cho tròn vai tròn kịch bản, không được vào sớm quá hoặc muộn quá.

“Nhớ rồi ạ!” Tám nàng vợ hô.Đất trống xung quanh đu quay rất lớn, ngoại trừ chỗ xếp hàng, bên ngoài còn có xe bán đồ ăn vặt.

Để tiện cho các cặp đôi chụp ảnh, bên cạnh đó còn có một khoảng sân cỏ lớn, giữa sân cỏ là một bức tượng trái tim mày đỏ, người đi qua đi lại nhiều không tả xiết.

Bắc Tư Ninh nghiêm túc cởi nón, đứng dưới bức tượng, cuối cùng cũng chịu cười, hỏi một cô gái đi ngang qua: “Thích thiên văn chứ? Cầm một tờ xem đi, tối nay có biểu diễn đấy.”

Cô gái: “……….”

Bạn trai của cô gái: “………..”

Mặt hai người đỏ bừng.

“Cái đó, có thể, có thể cho tôi một tờ được không?” Bạn trai nói.

Bắc Tư Ninh mỉm cười: “Hiển nhiên là được.”

Sự quyết rũ của mèo tinh chính là vũ khí cấp độ bom nguyên tử, tuy mặt của hắn bình thường cũng cứng ngắc khó chịu, nhưng một khi cười, một chiếc răng khểnh sẽ rộ ra ngoài như muốn đoạt hồn người qua đường.

Người cầm tờ bướm rồi không chịu đi, người phía sau lại muốn, kết quả là tất cả mọi người đổ dồn về phía sân cỏ, vây bức tượng chặt bức tượng, chặt đến mức nước còn chẳng lọt qua nổi, Văn Tranh ban đầu đứng cách đó mấy mét, sau cũng không biết bị cuốn đi đâu.

“Chuyện này là sao đây?”

“An ninh, an ninh!”

“Tôi không ra được ———-”

“Chặt quá, ê, ê đừng có đạp chân tôi ——–”

Chưa đến năm phút sau, còi báo động của khu vui chơi hú vang.

Loa phát thanh cảnh báo, nhắc du khách gần đu quay không chen lấn xô đẩy, vui lòng để nhân viên khu vui chơi duy trì trật trự…..

Dưới đu quay, tám nàng vợ chưa đọc được câu thoại nào ——

“Z, á á á á………”

“Chồng, oái.”

“Honey của em ới úi da sao cậu đạp chân tôi!”

“Cưng à, cưng…..á.”

….

Đám người được giải tán rất nhanh, các cô nhan sắc tàn phai ngồi trên bãi cỏ, đầu tóc rối bù, trên quần áo và giày toàn dấu chân là giấu chân, tám cô ai cũng đầu quay quay.

“Chị ơi.” Cô gái mặc quần jeans áo khoác thể thao nức nở: “Có phải mình lại để mục tiêu biến mất nữa rồi không chị……….”

Chị đại cũng rất đau lòng, nhưng cô là thủ lĩnh của cả bọn, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được?

“Không được, chúng ta tìm tiếp, chắc chắn bọn họ chạy không xa!”

Ý chí chiến đấu hừng hực, tám người chia nhau ra tìm xung quanh, cầm hình hỏi các chủ xe ăn vặt xem có thể hai người hay không, quả thật trời không phụ người có lòng, lần này chưa tìm được nửa tiếng đã có manh mối.

“Có một ông chú nói thấy hai người họ chạy đến nhà vệ sinh điểm F.”

“Tốt, đến đó thủ!”

“Lần này, nhất định phải diễn cho xong, không được vào sớm hay trễ….”

“Biết rồi.”

……..

“Anh đâu rồi?” Văn Tranh thở hổn hển, đứng kế bên quầy lưu niệm gọi điện cho Bắc Tư Ninh.

Tín hiệu không tốt, cứ lúc đứt lúc nối một hồi mới ổn định.

Bắc Tư Ninh bên kia điện thoại nói: “Ta cũng không biết, nhưng vẫn còn ở gần đu quay.”

Giọng hắn đều đều, nghe không ra đang vui hay giận, Văn Tranh đoán tâm trạng của hắn cũng không tệ lắm. Nghĩ thế, anh cười: “Đội mũ vào đi, đi tìm bản đồ rồi đến nhà vệ sinh khu F tìm tôi.”

Camera man không biết bị cuốn đi đâu, cuối cùng cũng có được chút tự do hiếm hoi. Văn Tranh liếc đường đi trên bản đồ, chọn đường xong liền nhấc chân đến WC.

Khu F nằm gần khu thiên văn, cách nơi này một khoảng.

Đường anh chọn rất vắng, đi ngang qua hai tòa nhà hệ thống điện, không có người nào, đường đi cũng rất nhỏ.

Lúc thấy Bách Sương và Đặng Phác Ngọc, Văn Tranh sợ hết hồn, vội vàng trốn vào ngã rẽ.

Bách Sương nhả khói, vẫn mặc chiếc quần rằn ri hôm qua, ống quần xắn lên.

Đang mùa đông, nhiệt độ thấp chủm, thế mà còn mặc tank top, Văn Tranh nhìn mà muốn chửi hắn ta làm màu.

So với hắn, Đặng Phác Ngọc thật thà hơn nhiều, áo gió cam, khóa kéo hết cỡ, khiến Văn Tranh không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ta.

“Tại sao?”

Giọng Đặng Phác Ngọc trầm trầm hơi run, nhưng lại rất cứng cỏi. Khác hoàn toàn với chất giọng cao vút vui vẻ bình thường của cậu, nó mang hơi thở thiếu niên năng động, cho dù lúc đang ngượng cũng không mang chút nhừa nhựa mắc ói nào.

Không giống bây giờ, như ai đó đã lột hết lớp đường bên ngoài ra, để nhân đắng nghét ở lại.

“Anh không xứng với em.” Bách Sương lại nhả khói, giọng nhòe đi vì chìm trong làn khói thuốc: “Lần này đến đây cũng vì muốn nói với em, đừng lãng phí thời gian vì anh.”

Văn Tranh: “….”

Hơi gây cấn, muốn tìm người chia sẻ.

Anh lôi điện thoại ra, chỉnh thành chế độ rung, im lặng chụp một tấm hình, gửi qua cho Bắc Tư Ninh.

[Ta là Đại Vương]:?

[Văn Tranh]: Hiện trường tỏ tình.

[Ta là Đại Vương]:!!!

Đặng Phác Ngọc sầm mặt: “Bây giờ anh mới nói thế, anh không thấy muộn à? Lúc mới mẻ thì xem em như chuyện cười, chán rồi cứ thế vứt đi, đây là phong cách của anh à?”

“Là anh không tốt, anh là một thằng tồi.”

“……..” Đặng Phác Ngọc hít sâu: “Em không cho phép anh nói mình như thế…..”

Cậu không kìm được tiếng nức nở của mình nữa, Đặng Phác Ngọc thút thít một hồi, mới vừa nấc vừa nói: “Anh không có không tốt, anh rất tốt, tất cả là do em thích anh…….hức…………em chỉ thích anh mà thôi, anh không có quyền không cho em thích anh………anh không phải thằng tồi mà, anh tốt đến thế mà, hu hu hu……”

Bách Sương đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa. Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, giọng cũng không giống bình thường: “Đừng khóc.”

Người đối diện không tài nào ngừng được, Bách Sương siết chặt nắm đấm: “Bà nó, đừng khóc nữa. Anh không phải thằng tồi được chưa, năn nỉ em đấy.”

Vài tiếng sột soạt vang lên, Văn Tranh không nhìn nữa, chỉ tập trung nhắn tin với Bắc Tư Ninh.

[Văn Tranh]: Bách Sương từ chối.

[Ta là Đại Vương]: Tiểu Ngọc không tệ, rất đàn ông.

[Văn Tranh]: Ừ.

[Ta là Đại Vương]: Từ chối cũng tốt, cậu ta có thể tìm người khác tốt hơn.

Văn Tranh im lặng hồi lâu, nhắn lại một chữ ừ.

Tâm trạng anh xấu đi, anh cũng rất buồn, lại cảm thấy có lỗi với Đặng Phác Ngọc.

Dù sao hai người họ biết nhau thông qua anh.

Khi streamer Văn Tranh làm quen với streamer Đặng Phác Ngọc, đã là chuyện của hai năm trước, địa vị ban đầu của Đặng Phác Ngọc cao hơn anh nhiều, cũng ra tay giúp đỡ anh không biết mấy lần.

Sau đó vì cùng thành phố, đôi khi vô tình gặp nhau, quan hệ cũng ngày càng tốt hơm.

Tính cách của Văn Tranh không tốt, nếu đụng phải người hướng nội chắc chắn không nói quá ba câu, nhưng nếu đụng phải người sáng sủa thích nói cười, thường xuyên nói mấy câu khiến người khác dở khóc dở cười như Tiểu Ngọc lại khiến anh không thể từ chối, lâu dần mới có quan hệ như bây giờ.

Văn Tranh không nhớ rõ lần đầu Bách Sương gặp Đặng Phác Ngọc là khi nào, có lẽ là lúc đi ăn, đi nhậu, vòng bạn bè của anh vô tình giao nhau. Đến khi quen thân rồi, lúc Đặng Phác Ngọc mang bánh quy tự làm đến nhờ anh tặng cho Bách Sương, Văn Tranh đã bị hết hồn không nhẹ.

Tự nhiên có cảm giác cải trắng nhà mình trồng lại muốn hốt heo nhà mình nuôi.

May là, Đặng Phác Ngọc không thấy trạng thái của Bách Sương khi cầm đồ anh đưa, nếu không sẽ bày tỏ với anh rằng mình hết yêu rồi ngay.

Chẳng qua giờ Văn Tranh nghĩ, có phải anh không xứng với hai chữ bạn này không, chỉ thấy mặt vui vẻ của đối phương, lúc nào cũng hút năng lượng tích cực của đối phương, nhưng lại không an ủi cậu ta mỗi khi cậu ta buồn bã.

Anh chưa từng nghe Đặng Phác Ngọc nói chuyện bằng giọng điệu ấy, vừa nói vừa khóc.

Sau khi tỉnh lại, Văn Tranh tiếc trong lòng. Hơn năm mươi phần trăm là hai người sẽ không nhìn mặt nhau nữa, anh phải chú ý một chút, đừng để hai người họ vô tình gặp nhau………hả.

Hai người bọn họ đang làm cái gì vậy.

Má.

Văn Tranh thò đầu ra nhìn, vừa liếc qua đã vội vã đỏ mặt rụt đầu về, nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho Bắc Tư Ninh.

[Văn Tranh]: Hai người bọn họ hôn luôn rồi

[Ta là Đại Vương]:???

………

Tiếng động bên ngoài càng ngày càng quá quắt, Văn Tranh nhắm mắt, nghĩ thầm, yêu đương là vầy đó hả? Lúc khóc lúc cười, mới từ chới xong đã nhào vào táp mỏ người ta, rốt cuộc là đang làm cái gì!?

Hai người nói rõ ràng coi!

Thế là tuyệt giao hay hẹn hò…….

Văn Tranh không dám nghĩ nữa, chỉ chụp một tấm từ xa cho hai người họ sau đó đổi đường khác, thuận tay gọi cho Bắc Tư Ninh.

Bắc Tư Ninh đang đứng bên cửa sổ nhà vệ sinh nam chờ nghe diễn biến tiếp theo, đột nhiên thấy điện thoại rung. Hắn mở ra nhìn thấy tên người gọi là Văn Tranh thì lập tức bắt máy, nóng lòng hỏi: “Tại sao vậy?”

Văn Tranh: “………sao tôi biết.”

“Cho nên bọn họ tốt lên rồi?”

“Lát hỏi đi. Tôi đổi đường khác, anh ra ngoài trước, hướng đông có một ngôi nhà mái đỏ.”

Bắc Tư Ninh đi ra ngoài theo chỉ thị, chân đi nhưng miệng vẫn nhiều chuyện “Có phải ngươi giấu gì không, khi nãy Đại Thị Vệ còn từ chối Đại Nha Hoàn, sao lại từ chối, ngươi nói rõ ràng……….”

Mới bước ra ngoài có một bước, Bắc Tư Ninh bỗng bị một đám con gái vây quanh, cô gái cầm đầu mặc váy da beo bước ra, mở miệng nói: “Chồng!”

“!” Bắc Tư Ninh hoảng hốt, lông cũng muốn dựng đứng hết cả lên, vội vã lùi về sau: “Ngươi là ai?”

Cô gái xa lạ kia cũng kinh ngạc, thấy sau đó không ai ra theo hắn bèn tức giận nói: “Sao lại là anh? Tên tóc ngắn đâu? Sao anh lại ở trong nhà vệ sinh nam?”

“……” Bắc Tư Ninh giận dữ: “Ta không ở nhà vệ sinh nam chẳng lẽ ở nhà vệ sinh nữ!?”

Tám nàng vợ vì kế hoạch chặn đường thất bại lần nữa, buồn bã tụ lại một chỗ.

“Tên tóc dài ấy đi chung với mục tiêu nhiệm vụ, chúng ta đi theo anh ta.” Chị đại nói: “Chắc chắn có thể gặp.”

Cô gái mặc đồng phục học sinh khóc nấc: “Trang điểm của em bắt đầu lem rồi, hơn nữa em cũng đói rã, bánh bao tiêu hóa hết mất rồi……..”

Cô gái mặc áo khoác thể thao mệt mỏi vỗ vai cô: “Kiên trì chút nữa, chúng ta chắc chắn sẽ thắng, nhớ đến tiền công đi, năm trăm lận đấy!”

Mọi người chua xót gật đầu, nếu không vì thứ này, các cô đã sớm đi về từ đời nào rồi chứ không phải đứng đây hứng chịu quá trình hành hạ này đâu.

Sửa lại thái độ, sửa lại tâm trạng, các cô tự đi theo người đàn ông tóc dài với suy nghĩ bản thân mình rất kín đáo trong đầu.

Lần này không có gì bất ngờ xảy đến nữa, người đàn ông tóc dài kia tìm được ngôi nhà mái đỏ, chốc lát sau, mục tiêu cũng đến. Hai người nói gì đấy với nhau, tám nàng vợ không nghe được nên không biết.

Chị đại da beo: “Thắng lợi ngay trước mắt, chúng ta không được hoảng loạn, chờ chút nữa đi. Hình như ở đây không có camera, chung quanh cũng không có ai, nếu chúng ta có xông ra bây giờ cũng chẳng tạo được hiệu quả như mong muốn.

“Chị nói phải.” Mọi người rối rít gật đầu.

Mấy cô không biết, mục tiêu và bạn của mục tiêu đang nói về mấy cô.

Bắc Tư Ninh: “Có mấy cô gái đầu óc có vấn đề đi theo ta.”

“Hả?” Văn Tranh vốn đang định đi tìm cameraman, nghe hắn nói thế bèn rẽ hướng, dẫn hắn đến phòng an ninh: “Có lẽ là mấy cô gái bị cuồng anh lúc cậu phát tờ rơi ấy, đừng sợ, anh cắt đuôi mấy cổ là được.”

Chạng vạng tối, khu vui chơi không chật chội như ban ngày nữa, nắng chiều màu vàng cam phủ xuống, khoác cho hai người một chiếc áo am tuyệt đẹp.

Trong khi đi, Bắc Tư Ninh cứ bám riết đòi Văn Tranh kể cho bằng được chuyện ngày xưa, Văn Tranh sắp xếp từ ngữ một hồi, tóm tắt lại.

“Nhà Đặng Phác Ngọc có ba người con, đều là nam. Đặng Phác Ngọc thứ ba, nhỏ hơn hai anh mình mấy tuổi, điều kiện gia đình cũng không tệ, có lẽ vì là con út nên miệng cậu ta khá ngọt.” Văn Tranh nói: “Tôi không hỏi cậu ấy chuyện học hành, hình như Đặng Phác Ngọc không học đại học, tốt nghiệp cấp xong đã đi làm streamer. Ban đầu cậu ấy chỉ livestream mấy game nhỏ mà thôi, sau này mới chuyển sang thực tế ảo giống bây giờ, mới đầu kỹ thuật không tốt nên bị phốt liên tục, sau nay quyết định chuyển sang làm bên mảng giải trí luôn, không ngờ lại rất được chào đón.”

Bắc Tư Ninh im lặng lắng nghe.

“Bách Sương…là đồng nghiệp cũ của tôi.” Văn Tranh chỉ nói đại khái, anh dừng một chốc rồi nói tiếp: “Sau khi anh ta nghỉ việc thì thay bồ như thay áo, tầm mười mấy người, trai có gái có, tôi cũng không rõ từng người, nói chung là quen nhanh mà chia tay cũng nhanh không kém.”

Biểu cảm của Bắc Tư Ninh lúc này rất khó tả, cũng không nhận xét gì.

Văn Tranh lại nói thêm vài chuyện nhỏ nữa, cuối cùng kết lại một câu: “Tôi không nghĩ Tiểu Ngọc có thể kiên trì đến vậy, có lẽ cậu ấy thật sự thích Bách Sương.”

Tình yêu là thứ xa xỉ, có thể khiến người ta điên đảo thần hồn.

Văn Tranh khâm phục lòng dũng cảm của Đặng Phác Ngọc, nếu so với cậu ta, anh cảm thấy mình chẳng đến đâu.

Bắc Tư Ninh bên cạnh không biết nghĩ cái gì, gương mặt ngày càng nghiêm, nửa ngày vẫn không lên tiếng.

“Đừng nghĩ.” Văn Tranh vỗ tay, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Nãy anh phát được bao nhiêu tờ rơi?”

“Ha, hơn năm ngàn.” Bắc Tư Ninh bị anh kéo khỏi suy nghĩ, hưng phấn cũng về một ít: “Chúng ta thắng chắc rồi.”

Văn Tranh liếc nhìn bản đồ: “Chờ lát nữa đi ngang qua phòng an ninh chúng ta sẽ giải quyết cái đuôi, xong thì đi tìm camera man.”

Bắc Tư Ninh ừ một tiếng. Hắn im lặng một hồi lại nhỏ giọng nói: “Thấy không khỏe thì nói, chúng ta về ngủ.”

Văn Tranh cảm giác như có cái đuôi mèo quẹt nhẹ qua người anh, còn chưa kịp tận hưởng đã nghe thấy mấy tiếng động kỳ cục.

“Anh nghe gì không?”

Bắc Tư Ninh nghi ngờ: “Nghe gì?”

“Có người đánh nhau.” Mặt Văn Tranh lạnh đi, phóng thẳng về một phía.

Gần.

Văn Tranh vượt chướng ngại vật, lúc thấy được mờ mờ khung cảnh trước mặt, hàng mày anh nhíu chặt.

Không phải đánh nhau, mà là hội đồng.

Có một chú gấu linh vật, đang ôm đầu quỳ chính giữa, phải có ít nhất bảy tám người vây chung quanh nó, hết đấm rồi lại đá vào người chú gấu.

Khoảng cách ngày càng gần, Văn Tranh thầm giật mình – trên cổ chú gấu có một chiếc nơ đỏ, là chú gấu rất có duyên với họ hôm nay.

Tại sao lại đánh nhau ở đây?

Mặc dù bụi hoa này nằm sau đường đi, nhưng lại cách phòng an ninh rất gần, chỉ cách có một bức tường, mấy người này gan đến thế à!?

“Này —- hai cậu —”

Tốc độ chạy như lốc của Văn Tranh khiến người chung quanh chú ý, cameraman chờ gần đó cũng nhanh chóng nhận ra, bèn vội vàng phóng theo.

Theo sau camera man chính là Bắc Tư Ninh, theo phía sau nữa còn có một nhóm mấy cô gái trang điểm vô cùng lộng lẫy, ai củng mệt lè lưởi, có hai cô còn lột luôn cả đôi cao gót của mình ra, vừa chạy vừa khó thở.

“Chờ chút đã ——-”

Màn này lọt vào mắt vô số người qua đường, ai cũng mang trong đầu một kịch bản vô cùng máu chó, vì thế nên nhóm người qua đường hóng hớt nhiệt tình đuổi theo, đội ngũ ngày càng đông.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết…….”

“Đi coi cái rồi tính!””

“Tội quá, phải đang bắt ăn trộm không, nhìn mấy cô gái kia kìa………..”

Chú gấu đeo nơ đỏ bị đánh sau một bồn hoa được vây bằng hàng rào tre, xung quanh còn có chướng gại vật là mấy cục đá vụn. Văn Tranh nhanh nhảu né mấy chướng ngại, nhảy mấy cái đã nhảy thẳng đến bên cạnh hàng rào.

Vòng qua hàng rào, xoay người nhảy vào trong, một chuỗi động tác liền mạch.

Văn Tranh nhảy từ trên cao xuống, đá thẳng vào người ngoài cùng rồi lộn mèo một cái, “bọn côn đồ’ ngã trái ngã phải như mấy cột gôn trong bowling, tôi đụng anh, anh đụng cậu, loạn cào cào hết cả lên. Như một tia chớp, nhanh đến mức camera man còn chưa kịp mở camera.

Ngọc Thụy: 电光石火, đèn điện và lửa đá, chuyên dùng miêu tả những thứ biến mất trong chớp mắt.

Bồn hoa và con đường bên ngoài cách nhau một hàng rào tre, hàng rào tre cũng không lớn, nhưng lại rất bí mật.

Mọi người giơ điện thoại hóng hớt ngó dáo dát, thỉnh thoảng còn có người hỏi: “Hàng rào tre kia có thể mở ra à?”

Vừa dứt lời, Bắc Tư Ninh phía sau camera man đã nhấc chân đá thẳng, hàng rào tre cứ thế đổ sụp, bụi bay đầy đất.

Hội người qua đường hóng drama: “……..”

Giơ điện thoại lên.

“Tất cả không được cử động, ôm đầu, đứng thẳng dựa lưng vào tường!”

Giọng Văn Tranh không lớn nhưng lại khiến mấy người đang nằm trên đất sợ mất mật, không ai còn chút phản kháng nào, cả đám rối rít bò dậy làm theo nhưng gì anh nói.

Trên tay mấy người này cũng có đeo vòng, Văn Tranh cau mày: “Mấy người là nhân viên?”

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một hồi, người đứng giữa mới cười mỉa nói: “Vâng, đúng rồi, bọn tôi chỉ đùa giỡn tí mà thôi…..”

Lúc này gấu con đang quỳ dưới đất mới đứng lên, bụi bay lả tả khỏi bộ đồ, trông rất kỳ dị.

“Không, không sao……..” Giọng chú gấu pha chút giọng mũi, nói: “Bọn họ là, là đồng nghiệp của tôi.”

Bắc Tư Ninh lại gần, Văn Tranh thấy hắn bèn hỏi: “Sao an ninh còn chưa tới?”

“Ta đi xem thử.” Hắn vừa dứt lời đã phóng đi.

Văn Tranh nhìn gấu con đeo bơ đỏ, lạnh giọng nói: “Tắt hình chiếu.”

Gấu con run một cái, do dự một hồi, biết mình không thoát được, mới nâng tay nhấn vào một nút trên vòng tay.

- -----oOo-----

Truyện Chữ Hay