Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm sau, mới sáng sớm Văn Tranh đã biến mất.

Khách sạn vẫn theo quy tắc cũ, cung cấp buffet sáng. Không biết hôm qua Đặng Phác Ngọc hút yêu khí chỗ nào, hào hứng đập cửa phòng Bắc Tư Ninh và Văn Tranh.

Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng “Anh Tranh! Anh Ninh! Buổi sáng vui vẻ! Chim dậy sớm mới có sâu ăn, mèo dậy trễ sẽ đói á —-”

Bắc Tư Ninh đen mặt mở cửa, Đặng Phác Ngọc hả một tiếng, ngây người hỏi: “Anh Tranh của em đâu?”

“Tại sao lại là của ngươi?” Bắc Tư Ninh rút được điểm chính trong câu hỏi của Đặng Phác Ngọc, khiến cậu ngu người.

Đúng vậy, sao lại là của cậu?

Cậu mê mang một hồi, sau đó lại hoa mắt, sao anh Ninh thay đồ nhanh vậy? Sao cậu không cảm thấy hắn vào trong?

“Anh Ninh đẹp trai quá chừng!” Đặng Phác Ngọc nịnh bợ người đẹp như thường lệ, nịnh xong mới nghĩ đến chuyện khác quan trọng hơn: “Của em…..à không, không phải của em, anh Tranh đâu rồi?”

“Sáng nay anh ta có việc, anh ta cũng báo với người đại diện của mình rồi.”

“Hả?” Đặng Phác Ngọc sửng sốt: “Ảnh có việc gì, sao em không biết?”

“………” Bắc Tư Ninh nổi nóng: “Tại sao ngươi phải biết!?”

Đặng Phác Ngọc dành ra năm phút cuộc đời giải thích muốn khô cổ họng mới làm lửa giận không biết đâu ra của Đại Vương lắng xuống. Cậu do dự hỏi: “Hôm qua em bàn chiến lược với Bách Sương, hôm nay anh theo tụi em được không?”

Bắc Tư Ninh ngồi vào bàn ăn, lạnh giọng: “Ta cũng có việc.”

“?” Đặng Phác Ngọc: “Anh lại có việc gì?”

Bắc Tư Ninh nói: “Ta có việc còn phải xin nghỉ với ngươi à?”

Lúc tâm trạng Bắc Tư Ninh không tốt thật sự rất khó nói chuyện. Cho nên Đặng Phác Ngọc im lặng, đi lấy thức ăn, mỗi món một ít, phục vị tổ tiên này.

Đến khi đặt dĩa lên bàn, Bách Sương ra ngoài hút thuốc mới lững thững đi vào. Hắn ta ngồi xuống như bề trên, chân này gác chân kia: “Chuẩn bị xong rồi?”

Đặng Phác Ngọc: “….” Sao đột nhiên cảm thấy mình giống nha hoàn vậy?

Ăn sáng xong, Bắc Tư Ninh hệt như lời hắn nói, mất tung mất tích.

Không ai thấy, hắn độn thổ, trong vòng vài nhịp thở đã xuất hiện trước cửa trung tâm thương mại.

Đây không phải trung tâm thương mại hắn mua quần áo hôm qua. Nơi này lớn hơn, lượng người ra vào cũng gấp mấy lần.

Hắn kéo vành nón lưỡi trai Văn Tranh mua cho mình xuống thấp, im lặng bấm tay, chỉ vài giây sau, hơi thở của hắn mờ đi.

Mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi đồ ăn, mùi gỗ mùi da, tất cả các loại “mùi của con người” quyện vào nhau. Bắc Tư Ninh nhắm mắt, giống như đang tập hít thở sâu. Hắn đang phân loại mấy loại mùi hương kia.

Rất nhanh, một mùi hương, một sợi mùi có màu xanh biển bị hắn bắt được.

Bắc Tư Ninh đột nhiên mở mắt.

Hắn im lặng xuống lầu theo dòng người, vào thang máy, xuống lầu lần nữa, cuối cùng đứng trước một thang máy vắng vẻ.

Nhìn ký hiệu của thang máy thì có vẻ nó nối thẳng lên rạp chiếu phim ở tầng hai mươi. Nhưng chỉ có cái bên phải đôi khi có người sử dụng, còn cái bên trái lại nối thẳng xuống năm tầng bên dưới.

Bắc Tư Ninh nhấn mạnh mũi tên đi xuống kế bên thang máy, không có phản ứng. Hắn lại nhấn tiếp, vừa nhanh vừa mạnh, nhanh đến mức tay hắn như biến thành một luồng sáng, khiến một đứa nhỏ bảy tám tuổi đứng chờ thang máy bên cạnh hoảng sợ: “Anh ơi….cái này phải quẹt thẻ mới đi được…..”

Bắc Tư Ninh rụt tay về, trợn mắt nhìn đứa con nít.

Bị thứ áp lực khổng lồ vây lấy, đứa nhỏ hoảng hồn há miệng muốn khóc, nhưng thanh âm như bị chặn lại trong cổ họng, cuối cùng nó móc một cục sô cô la ra, tràn ngập khao khát sống chắp tay dâng cho Đại Vương.

Bắc Tư Ninh: “….”

Hắn không định lấy, nhưng cái vỏ kẹo này quen mắt lạ thường.

Rất giống viên Văn Tranh quét sạch kệ hành đưa cho hắn lần đầu tiên hai người đi với nhau trong [Đào Sát].

Lúc ấy hắn chỉ cầm nó trong tay, không bóp nát nó nhưng cũng không nếm thử loại kẹo đặc sản của thế giới này.

Bắc Tư Ninh đứng tại chỗ, gấp gáp cắn môi dưới.

Nếu giờ hắn đang ở nguyên hình, không chừng đuôi đã phất qua phất lại mạnh đến mức tạo ra gió.

Tên nhân loại ngu xuẩn này, làm cái quái gì ở dưới vậy hà!?

Hắn có không ít pháp thuật có thể đi xuyên qua cánh cửa kia, chui xuống dưới năm tầng lầu cũng có, thậm chí còn có thể độn thổ đến trước mặt Văn Tranh. Nhưng mà, thứ nhất, pháp lực của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thứ hai, hắn không muốn lộ chuyện trước mặt Văn Tranh.

Hắn muốn mình mãi mãi là người bình thường, mèo bình thường trước mặt Văn Tranh, như vậy hắn sẽ không có tí giá trị nào, hắn sẽ không dẫm vào vết xe đổ khi xưa.

Bắc Tư Ninh cố gắng giải quyết u sầu của mình, xoay người vào cầu thang thoát hiểm, ngồi bệt xuống đất.

Đang lúc ngẩn người, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một đôi tai xù lông, còn lắc nhẹ như đang chứng minh nó không phải đồ trang trí.

“!” Bắc Tư Ninh giật mình, sau đó đen mặt xoa nhẹ lỗ tai.

Lúc đến thế giới này, yêu đan của Bắc Tư Ninh vỡ tan tành, gần như hồn phi phách tán nên hắn bắt buộc phải dùng nguyên hình để thần hồn từ từ lành lại.

Đôi khi hắn cũng muốn thử cảm giác làm người, may mà có cái kính kia, bước vào thế giới ảo ảnh là có thể dùng cơ thể người hoạt động.

Theo lý mà nói, hắn phải nghỉ ngơi đến khi thần hồn lành hẳn, yêu đan bắt đầu xuất hiện mới có thể thử biến thành người, hay sử dụng pháp thuật thay đổi kích thước tầm trung. Nhưng vào đêm Văn Tranh bị tai nạn ấy, hắn không nhịn được biến hình trước thời hạn, khiến thời gian khôi phục bị kéo dài. Trực tiếp tạo thành kết quả bất tiện bây giờ – hắn không thể khống chế hoàn toàn tai và đuôi của mình.

Vô cùng nhục nhã.

Bắc Tư Ninh vừa lắc tai vừa mắng Văn Tranh, mắng một hồi, hắn lôi điện thoại ra nhìn thời gian, mười giờ.

Thị Vệ và Nha Hoàn đã mang Xa Phu ngồi trên chiếc “Tàu lượn siêu tốc” trong truyền thuyết.

Mà hắn, núp trong cầu thang bẩn thỉu như một thằng ngu.

Tất cả đều do Văn Tranh.

Ai mượn anh ta không nói chỗ mình đến.

Ai mượn anh ta khiến người khác lo lắng làm chi?

Thang máy chạy, tai Bắc Tư Ninh đột nhiên chuyển hướng. Hắn đi lại gần tường, nhìn con số nhảy từ âm năm lên âm hai, chính là nơi hắn đang đứng.

Bắc Tư Ninh đứng dậy, hắn ngửi được mùi của Văn Tranh, nhạt nhưng không phải không có.

Văn Tranh chống tay lên thành thang máy, cảm thấy thế giới đang nhảy disco xung quanh mình.

Nghiên cứu viên muốn giữ anh lại thêm một lúc, nhưng nơi này không phải hoàn cảnh anh quen thuộc, cho nên anh không muốn ngủ.

Anh lướt điện thoại trong giờ nghỉ, thấy Weibo đã cập nhật hình ở khu vui chơi giải trí, nhưng anh tìm hoài tìm mãi không thấy Bắc Tư Ninh đâu. Bỗng dưng anh cảm thấy bất an lạ thường, cho nên nhấp một ngụm nước đường rồi đứng dậy đi về.

Sở nghiên cứu dưới lòng đất này không có người quen của anh nên không ai khuyên anh được gì, mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy thể chất của lính tốt, nên để anh ra về.

Cảm giác của Văn Tranh lúc ở trong thang máy cũng không ổn áp gì.

Sở nghiên cứu ở Nhạc thành phải sâu hơn sỡ nghiên cứu ở Dung thành hai mươi tầng, tốc độ thang máy cũng nhanh hơn bên kia, nếu bình thường, anh chắc chắn không quan tâm gì đến điểm khác này, nhưng hôm nay rút quá nhiều máu, khiến sự khác biệt nhỏ xíu này phóng lớn ra.

Tim đập quá nhanh, tiếng thình thịch cứ văng vẳng bên tai, đầu ngón tay của anh cũng mất cảm giác.

Anh khom người hạ thấp trọng tâm, cố gắng khống chế cơ thể, nhưng sau mấy nhịp thở sâu, anh vẩn không thể khống chế được trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Đau đầu quá.

Muốn ói.

Cửa thang máy mở ra, cảnh vật trước mắt anh mờ căm. Văn Tranh đỡ tường bước ra.

Không khí trong phòng thang máy của trung tâm mua sắm dưới lòng đất không được tốt, mặc dù đã bước khỏi thang máy, cảm giác khó thở vẫn bám dính lấy Văn Tranh như hình với bóng. Anh cảm thấy mình đã đạt ngưỡng, hai chân mềm nhũn, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngã thẳng về phía trước.

“Văn Tranh!” Trước khi mất ý thức, hình như anh nghe có ai đó gọi tên mình.

Bắc Tư Ninh một tay túm cổ áo Văn Tranh ngăn không cho anh ngã xuống, tay còn lại ôm người vòng lòng. Người trong lòng mềm nhũn, mất đi sức sống thường ngày. Thậm chí lúc mới nhìn thấy Văn Tranh, Bắc Tư Ninh còn không tin vào mắt mình.

Nhân loại này mặt mày tái nhợt, môi cũng trắng bệch, nhịp thở vừa nhanh vừa gấp.

Thật lâu sau anh mới khôi phục được ý thức, một tay chống tay Bắc Tư Ninh, cong người cố khống chế cơn buồn ói trong người.

Bắc Tư Ninh chưa bao giờ thấy Văn Tranh chật vật như thế này bao giờ, tim hắn cũng đập nhanh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Hắn vội vã lục khắp người. Trong túi là đan dược người phàm không ăn được, đến khi hắn gấp đến mức muốn nổi điên, tay lại chụp được cục sô cô la đứa nhỏ ban nãy cho hắn.

“……..” Bắc Tư Ninh không còn cách nào khác, dù gì cũng là đường, vì thế hắn nhét thẳng vào miệng của Văn Tranh.

Vị ngọt của sô cô la lan tỏa trong miệng, cảm giác buồn ói của Văn Tranh ngày càng giảm bớt, cuối cùng anh cũng phát hiện tình thế khó xử hiện tại.

Anh đẩy người đang ôm mình ra theo bản năng, nhưng sức của đối phương mạnh đến không ngờ, lại hung hăng ấn anh vào lòng.

“Đừng cử động, ngươi nghỉ ngơi một chút nữa đi.”

Giọng nói truyền đến với lồng ngực run run, tuy không còn rõ ràng nữa, nhưng Văn Tranh vẫn nghe được.

Sao lại là Bắc Tư Ninh?

“Được rồi, nóng….” Văn Tranh bị hắn siết đến mức khó chịu, anh giãy khiến Bắc Tư Ninh đành phải bất đắc dĩ thả người, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, để Văn Tranh dựa nửa người vào người hắn.

“Ngươi bị cái quái gì vậy?” Thấy sắc mặt anh khá hơn chút, Bắc Tư Ninh điên máu quát: “Ai khiến ngươi thành ra thế này, sao không biết phản kháng lại hả? Có việc của ngươi là vầy đây đó hả? Tự ngươi không giải quyết được là im luôn chứ không thèm gọi người khác đến giúp đỡ phải không?”

“……..” Văn Tranh còn mệt, lười giải thích với hắn, chỉ nhắm mắt thì thào: “Im miệng.”

Mấy câu tiếp theo của Bắc Tư Ninh bị chặn, nón lưỡi tai trên đầu ép chặt khiến hai tai hắn khó chịu.

Hai người ngây người ở đấy một hồi, Văn Tranh cuối cùng cũng bình thường lại. Anh ngồi dậy, một tay lau miệng một tay cầm vỏ kẹo.

“Anh mua?” Văn Tranh bất ngờ hỏi.

“Đàn em dâng.” Bắc Tư Ninh nói: “Sao kẹo lại có ích với ngươi? Ngươi thiếu đường à?”

“Ừ, thiếu.” Văn Tranh thuận miệng trả lời, cúi đầu nhìn thông báo trên điện thoại, hỏi hắn: “Sao anh tìm được tôi.”

Người bên cạnh im luôn.

Văn Tranh ngẩng đầu, quả nhiên gương mặt đẹp như tạc tượng kia xuất hiện buồn tủi: “Ta cứu ngươi mà ngươi nghi ngờ ta?”

Cưng quá.

Lúc này Bắc Tư Ninh cứ như biến thành Đại Hắc lúc đập vỡ cục rubik của anh, tức giận vì không ai công nhận công lao của hắn.

Lộng lẫy và tràn đầy sức sống.

Văn Tranh thả lỏng, dựa vào người hắn như nhiều lần trước đã từng, nhịp tim chầm chậm nhưng mạnh mẽ, biến thành bài hát ru ru anh vào giấc ngủ.

Nếu có thể nhìn thấy đuôi của Bắc Tư Ninh, chắc chắn sẽ phát hiện đó đang đắc ý lắc lắc.

Cảm giác hưng phấn càng mãnh liệt hơn sau khi bước vào khu vui chơi giải trí, khi Văn Tranh mặt mày không thay đổi mua cho hắn một chùm bong bóng.

Đúng vậy, một chùm.

Lúc camera nhìn thấy bọn họ cũng bị chùm bong bóng mày hồng kia dọa hết hồn, cứ hết zoom in rồi lại zoom out nó, cho nó cảnh đặc tả ba trăm sáu mươi độ.

Bắc Tư Ninh lập tức trở thành bạn nhỏ giàu nhất khu vui chơi giải trí, liên tục có người lớn đến hỏi mua bong bóng của hắn: “Bao tiền một cái?”

Hắn khí phách đáp lại: “Không bán!”

Khu vui chơi giải trí Nhạc thành không phải khu vui chơi công nghệ lớn, khu vực công nghệ cao trong đây không nhiều, nơi này giống chỗ dành cho mấy phụ huynh cuối tuần không biết làm gì nên dắt con đến đây chơi chút, hay dành cho mấy cặp chỉ cần thấy nhau là đã vui đến đây hẹn hò.

Mặc dù không tính là nhiều người, nhưng mấy trò chơi hấp dẫn vẫn phải xếp hàng.

Văn Tranh gọi điện cho Đặng Phác Ngọc, gọi tận ba lần bên kia mới bắt máy, vừa mở lên đã nghe cậu ta rú: “Của em…..à không, anh Tranh!”

Văn Tranh: “?” Cậu ta bị cái gì vậy.

“Anh Tranh đến hả!? Á á á á — bọn em — á á —-đang chơi tàu lượn siêu tốc lần thứ năm! Bọn em phát hiện — á á á á — chỉ cần hoàn thành một hạng mục một lần, là được một điểm, nên chỉ cần chúng ta ….a a a a…..”

“………..” Văn Tranh muốn cúp máy.

“Chơi liên tục là có thể lấy được hạng cao nhất á anh Tranh của em, í lộn, anh Tranh!”

Văn Tranh cúp máy, gọi cho Dương Hà.

“Z đại.”

“Ừ, anh đang ở đâu?”

“Tôi ở nhà ma, ha ha ha, cậu muốn đến à?”

Văn Tranh nghe được mấy tiếng động kì lạ bên kia truyền qua, ví dụ, anh đang gọi điện thoại cho ai đấy….anh không nên nhìn người phụ nữ khác……anh ơi em là cô dâu ma đây, cưới em đi…..

Hóa ra sau khi đến nơi tối đến mức không thấy rõ mặt, vị huynh đài đây đã khôi phục thể chất ai cũng ghiền của mình, không chỉ thế mà còn hạnh phúc đến mức không thấy mặt trời đâu.

Văn Tranh quả quyết cúp máy, quyết định không tụ họp với đám thị vệ nha hoàn xa phu này. Anh mở bản đồ khu vui chơi mà chú gấu trước cửa khu vui chơi đưa, thoải mái bảo Bắc Tư Ninh chọn điểm đến.

“Muốn chơi gì, chọn đi.”

Trên bản đồ có hình của từng trò chơi, mắt Bắc Tư Ninh bỏ tất cả những trò liên quan đến nước và mấy trò kích thích như bungee, cuối cùng chọn một bức vẽ.

“Phố mua sắm?” Văn Tranh hỏi camera man đi theo mình “Này cũng được gọi là một hạng mục à?” Anh còn nhớ bộ dạng quyết thắng hôm qua của Bắc Tư Ninh.

Camera man đặt máy quay xuống đất, gọi một cú cho đạo diễn, lát sau liền có câu trả lời: “Có thể, bên kia có mấy gian hàng tương tác, có thể coi là hạng mục.”

Một phút sau, hai người đứng trước một gian hàng, một người hai tay đút túi, một người một tay đút túi một tay cầm bóng bay.

“….Dàn ná?” Văn Tranh nhếch méo nhìn một đám nhóc cao đến đầu gối cả hai đang cố gắng bắt chuyện với anh trai cao thật cao.

Ông chủ cười phớ lớ: “Hai vị, tới chơi chút đi, cái này không hạn chế độ tuổi, chỉ cần dùng đạn cao su bắn trúng đồ trên tủ là được, bắn trúng cái nào lấy cái đó, rất lời đó nha!”

Dàn ná là đồ chơi của mấy đứa con nít, rất đơn giản, đạn là mấy viên nhựa nhiều màu sắc, có thể bắn được khoảng năm mười mét.

Thứ gian hàng lừa đảo này mà cũng được xuất hiện trong khu vui chơi? Con nít đừng nói bắn trúng, nó có thể bắn được xa hơn năm mét à? Chủ sạp này phải người thân giám đốc khu vui chơi không vậy.

“Để ta.” Bắc Tư Ninh tự tin nhận súng ông chủ đưa, hỏi camera đằng sau: “Hoàn thành một lượt chơi được cộng một điểm?”

Camera man trả lời: “Bắn trúng một lần là một điểm.”

Văn Tranh quyết định không làm hắn mất hứng, chỉ nhận chùm bong bóng rồi lùi về sau hai bước.

Bắc Tư Ninh đứng hai chân bằng vai, bình tĩnh, đôi mắt dưới nón hơi sáng, tư thế vừa đẹp vừa có lực.

Hai tay thả lỏng, hắn kéo đạn về phía sau — bực một tiếng.

Dàn ná gãy.

Bắc Tư Ninh: “……”

Văn Tranh: “……….”

Nhóc chỉ tới đầu gối khóc lớn: “Dàn ná hư rồi! Dàn ná hư rồi!”

Gian hàng kế tiếp, xạ kích.

Bắc Tư Ninh cầm súng, muốn rửa mối nhục cũ. Hắn không rõ cấu tạo thanh súng này lắm, nhưng lần đó trong [Đào Sát], hắn có thấy Văn Tranh dùng, chắc chắn không khó.

Nhắm, bóp cò, này ai không biết?

Văn Tranh cầm bong bóng cho hắn, bên cạnh là đám cao đến đầu gối khi nãy, nhìn Bắc Tư Ninh mở hai chân rộng bằng vai, giơ trúng, đặt ống ngắm trước mắt phải.

Đùng một tiếng, một viên đạn cao su bay ra khỏi họng súng, bay trên không trung, còn chưa đến tủ đã rớt cái bịch xuống đất.

Đám nhóc ồn ào la lên: “Wow — không tới, không tới!”

Bắc Tư Ninh giận dữ, bỏ súng: “Gian hàng tiếp theo!”

Gian hàng tiếp theo là gian hàng âm nhạc, là một người cổ đại, Bắc Tư Ninh chả thèm liếc mắt đến bong bóng, cầm dùi trống lên gõ rầm rầm. Vậy mà all perfect, nhưng camera man lại lắc đầu bảo không thể cộng điểm.

“Tại sao?” Bắc Tư Ninh không hiểu.

“Xin lỗi, cấp khó nhất của bài ba sao cho dù có all perfect cũng không thể cộng điểm.”

“….”

Văn Tranh đúng lúc tiến lên, vuốt lông Bắc Tư Ninh. Anh vỗ lưng hắn: “Bên này không dễ chơi, đi thôi, tôi mời anh ăn ngon.”

Bắc Tư Ninh căm thù nhìn máy chơi game, hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, Văn Tranh lại nói thêm mấy câu, hắn mới bỏ chùy trống xuống.

Được rồi, không thể lãng phí thời gian, sau này luyện sau.

Con đường bên kia bán đồ ăn vặt.

Văn Tranh vẫn chưa ăn sáng, trên đường chỉ ăn tạm hai cái bánh bao nên anh cảm thấy hơi đói.

Anh mua một hộp takoyaki nhỏ, Bắc Tư Ninh tuyên bố mình đã no ăn hơn phân nửa, có vẻ hắn ta cảm thấy vừa đi vừa ăn thế này rất thú vị.

Bởi vì chùm bong bóng kia quá phiền, cho nên nhân viên khu vui chơi trong bộ đồ gấu cột nơ đỏ chủ động cầm hộ cả hai, Văn Tranh cảm ơn rồi nhờ nó đi sau anh và Bắc Tư Ninh.

Một chú gấu và một chùm bong bóng làm bối cảnh, khiến cả khung cảnh như trong phim.

“Ây.” Bắc Tư Ninh lè lưỡi liếm kem ốc quế, thấy thứ này vừa lạnh vừa ngọt, còn ngon hơn cả bánh ngọt, làm tâm trạng hắn tốt hơn hẳn.

“Muốn thử của tôi không?” Văn Tranh chìa cây kem đã cắn một miếng về phía Bắc Tư Ninh. Hắn sũng sốt một hồi, sau đó cúi đầu liếm ngay chỗ có dấm răng.

Wow, cũng ngọt.

Camera man phía sau thỏa mãn, cứ phóng to, tua lại miết.

Bỗng nhiên, camera man thấy được một cái camera đen thui khác.

Là một cặp streamer, đang mặt kề mặt, cũng mỗi người một cây kem, còn đang ăn của nhau.

Văn Tranh vừa mới cắn một miếng kem trái cây của Bắc Tư Ninh, ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy người kia, gương mặt đang dịu dàng cứng ngắn ngay lập tức.

Ngọt Như Đường và Sả Chanh. Hai cô gái ngu si của Hiên Viên gia tộc.

Hai người đối diện nhìn thấy Văn Tranh và Bắc Tư Ninh cũng giật mình. Bị đụng hàng không đáng sợ, người nào xấu người đấy ngại, nếu cảnh ăn kem của nhau này cùng lúc xuất hiện, Văn Tranh cảm thấy mình và Bắc Tư Ninh chắc chắn đẹp hơn hai người ngu si đối diện.

Giống như hai cô đang cố gắng hết sức để bắt chước, nhưng chả đâu vào đâu.

Trên đời này làm gì có ai liếm đẹp bằng mèo tinh chứ, so với mèo tinh khác quái gì tự bê đá đập chân? Có ai có thể có đầu lưỡi đáng yêu như mèo?

Đây chính là đầu lưỡi khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy.

Ai cũng không bằng.

Văn Tranh nghĩ xong, thở phào nhẹ nhõm, không thèm chú ý đến hai người đang há hốc mỏ đối diện nữa, cứ thế đi ngang qua hai cô.

Ngọt Như Đường và Sả Chanh: “….”

Biểu cảm của hai người vặn vẹo trong nháy mắt.

Đạo diễn ngồi trong phòng máy điều hòa chạy phà phà, bắt chéo chân ăn dưa hấu trái mùa.

Hắn là đạo diễn do đài truyền hình Nhạc thành điều đến kênh livestream Ái Miêu, đã từng quay rất nhiều gameshow, rất hiểu người xem, biết bọn họ muốn xem cái gì.

Làm gì có ai thích xem vui vẻ hòa thuận, thân như chị em ruột chứ? Có phải người cổ đại đâu!

Thứ mọi người thích là kích thích, là dằn vặt, là mấy con bitch ngoài cười hì hì nhưng lại âm thầm đâm cho bạn thân một dao sau lưng.

Ngọc Thụy: MMP, ý là đĩ mẹ mày đó.

Kết quả là vị đạo diễn này thức trắng đêm nghiên cứu giấy đăng ký.

Tất cả những gì quay được đều được tải lên máy chủ ngay khi nó đang quay, có thể tùy ý sắp xếp. Hắn đang muốn tranh thủ lúc Weibo đang thảo luận nhiệt tình, tung một đoạn trailer ra để giữ chân người xem.

Giống người đàn ông đẹp đến mức vả sưng mặt người trong giới giải trí, hôm nay hắn ta lại chiếm bảng hotsearch, nay mọi người lại chú ý đến hắn ta hơn, bảo hắn ta là một thằng thích sĩ diện.

Quyết định thiết lập hình tượng bằng mặt chứ không bằng lòng.

Hắn có xem bảng hotsearch hôm qua, mấy cô gái nông cạn trên Weibo, vừa thấy hình cả hai đã hú hét rầm trời.

Mặc dù vỏ ngoài đẹp đấy, nhưng đằng sau gương mặt xinh đẹp ấy là thứ gì? Nếu không có câu chuyện và tình cách, hắn cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi.

Ngó sơ qua đơn tổ đội của bọn họ, tên quái gì đây, Đại Vương, Đại Nha Hoàn, này là tất cả streamer cùng phục vụ một người không phải streamer? Cũng không biết đâu ra.

Vẫn là gia tộc Hiên Viên thú vị hơn.

Đạo diễn ăn xong miếng dưa cuối cùng, vừa lau miệng vừa nghĩ, gia tộc kia ngoài thì hòa thuận, trong lại chơi bẩn nhau. Nữ không phục nam, nam không phục nữ, ngoại trừ mấy người trung tâm nổi tiếng, số còn lại cứ xé qua xé lại, hận không thể xé đến trước mặt người xem.

Mấy người nổi cũng chả tốt lành gì, cũng bằng mặt không bằng lòng. Ngọt Như Đường kia mua thủy quân bêu xấu Sả Chanh, mà Sả Chanh còn thâm hơn, “vô tình” để lộ mặt mộc của Ngọt Như Đường trong chương trình…..

Đạo diễn nhớ đến chuyện này bèn cười ha hả, cảm thấy cực kì vui, chắc chắn người xem sẽ thích.

“Cái đó!” Đạo diễn ngoắc tay, lấy khăn ướt lau sơ bàn tay dinh dính của mình: “Mở video của hai chị em nhà Hiên Viên cho tôi xem một chút.”

Trợ lý mở video theo lời đạo diễn, đạo diễn cứ như thế đối diện với một đôi mắt hẹp dài.

“………….”

Vỏ dưa hấu rớt xuống đất, đạo diễn hưng phấn đứng dậy, quơ tay: “Editor! Editor mau lại đây! Mau đưa cảnh này lên trailer!”

Hắn nuốt lời.

Mặt vẫn là nhất!

–—-

Hậu trường nhỏ:

Bắc Tư Ninh mở hộp Maltesers: Đây chính là tiên đan trong truyền thuyết của phàm nhân à…………..

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay