EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH
BETA: MOYUU
- oo-
Lỡ tay làm hơi nhiều gà viên, mèo đen chỉ ăn được có năm, số còn lại Văn Tranh phải tự chấm nước mắm ăăn hết.
Trời đã muộn, anh cởi quần áo dính máu của mình xuống, dán băng keo cá nhân chuyên dụng lên vết thương rồi vui vẻ đi tắm, xong mới lên Weibo.
Đầu tiên là xóa cái bức hình tìm người nuôi mèo mới đăng ban sáng, sau đó là xóa luôn bài post mình không nuôi mèo được ghim đầu trang, sau khi làm xong, mấy fans thánh soi của anh cũng đã phát hiện ra gì đó.
Có khả năng Z đại thật sự nhận nuôi con mèo kia!!!
Chẳng nhẽ con mèo xấu đến mức ma chê quỷ hờn kia trong bài post ban sáng của Z đại kia lại có sức quyến rũ đến thế à!?
Fans suy đoán đủ kiểu, bình luận liên tục khiến cho điện thoại của Văn Tranh kêu như súng liên thanh, thông báo ngập mặt.
Một lát sau Đặng Phác Ngọc cũng gửi tin nhắn qua hỏi anh thật sự quyết rồi sao?
Văn Tranh từ tốn nhắn lại một từ "Ừ."
Đồng thời, anh cũng nhìn xem mấy bình luận gai mắt kia, cảm thấy không vui.
Cái gì gọi là xấu ma chê quỷ hờn?
Đại Hắc của anh (tên mới đặt xong) xấu chỗ nào?
Văn Tranh hoàn toàn quên rằng chính bản thân mình hồi sáng lướt qua mấy bình luận giống thế này mà chả có tí cảm giác gì....!
Anh nghiêm túc nhặt cái đèn đang nằm lăn lóc dưới đất lên, đi đến bên cạnh Đại Hắc đang say giấc nồng.
Trong phút chốc, điện thoại liên tục vang lên một loạt tiếng tanh tách rồi gửi hết tất cả cho Đặng Phác Ngọc.
Văn Tranh: Chỉnh lại hộ tôi.
Em trai họ Ngọc:.........!
Bài post ghim đầu Weibo của Văn Tranh trưng suốt hai năm cuối cùng cũng đổi cái khác.
@Z-BKC: Mèo của tôi, tên là Đại Hắc.
Không xấu, cảm ơn.
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Một viên đá rớt xuống mặt hồ yên tĩnh, dưới khung bình luận bài post mới nhất của Văn Tranh trong giây lát đã bị dấu chấm hỏi nhấn chìm.
Văn Tranh không thèm nhìn nữa, chuyển sang đọc tin tức trên trang web chính của kênh livestream Ái Miêu.
Trang chủ vừa mới đăng mẫu đơn đăng ký tham gia cuộc thi livestream lên ngay lập tức đã có mấy người gấp gáp điền vào.
Ái Miêu cũng có đăng danh sách những streamer đã đăng ký thành công lên trang chủ, toàn là mấy cái tên vô cùng quen mắt với Văn Tranh, mà cái tên quen nhất trong số đó, là Sơn Vũ Dục La.
Thật ra Văn Tranh chưa từng nói chuyện với hắn ta bao giờ, chả biết gì về nhau, nhưng hai người lại là streamer cùng một game, ít ra thì cũng phải biết tên đối phương.
Anh nhấn vào Weibo của Sơn Vũ Dục La.
@Sơn Vũ Dục La – Ái Miêu: Cuối cùng cũng có thể hoàn thành [Cơn giận của Pharaoh] trong phút!!! Cảm ơn anh em của tôi, cảm ơn hoạt động ngày Toàn thế giới yêu mèo muahahaha!!! Tuy là chúng tôi đã mắc lỗi lúc giải quyết bánh xe chuyển động đều của tòa tháp ba tầng, giải tới giải lui giải hoài giải mãi cũng không ra, nhưng không ngờ là chúng tôi lại may mắn trúng được phép thuật của Clara...chỉ cần có thế thôi mà lại đột nhiên phá kỷ lục rồi! @Không gian sinh tồn @Kênh livestream Ái Miêu, mau khen tôi nhân phẩm tốt đi, muahahahaha ——"
Phong cách đăng bài của Sơn Vũ Dục La có hơi nhoi, nhưng tính cách trong game lại rất chững chạc, anh ta thuộc dạng streamer đi bước nào chắc bước nấy.
Ngày xưa anh ta không phải kiểu người sẽ đùa đùa vài câu lúc livestream, lúc nào cũng tập trung giải mã, sau đó nổi tiếng nhờ năng suất giải câu đố nhanh thần sầu của anh ta.
Lúc nào anh ta cũng có thể nhìn thấu "đề bài" chỉ trong một cái liếc mắt, sau đó lại ghép nối mọi thứ trong đầu chỉ trong vài giây thôi, quả thực là một cao thủ.
Văn Tranh cũng rất coi trọng anh ta.
Đọc thêm vài bài post nhảm nhí nữa, Văn Tranh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Anh bế mèo về lồng giữ ấm, thấy nó cũng không giãy hay cắn anh, tim anh bỗng mềm nhũn, cứ như bị ngâm trong mật ong.
"Ngủ ngon." Anh nói.
"Ngủ ngon, ngài Văn." Hệ thống trí năng trả lời anh, ánh đèn tắt ngúm, dải ngân hà lại róc rách.
Văn Tranh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.Hôm nay là thứ sáu, bầu không khí trong phòng làm việc vô cùng sôi nổi.
Có người thấy Văn Tranh bước vào, hóng hớt hỏi anh "Mèo hôm qua sao rồi?"
"Tôi nuôi." Văn Tranh bình tĩnh trả lời.
"Cũng không t....khoan?" Đồng nghiệp nhìn cánh tay bị thương của Văn Tranh, khó tin hỏi anh: "Cậu bị phỏng hả?"
Văn Tranh: "Cái giá phải trả khi nuôi mèo."
Đồng nghiệp: "..."
Đến khi tan làm, Văn Tranh lập tức đứng dậy.
Kim Phồn Vinh lại xỉa anh một câu "Chu choa, hôm nay không làm tấm gương siêng năng nữa à?"
Văn Tranh gật đầu: "Ở nhà có mèo chờ."
Kim Phồn Vinh bĩu môi "Không biết cứ tưởng mèo cấp cao gì, cũng chỉ là một con...."
Văn Tranh lạnh lùng liếc qua.
Kim Phồn Vinh rùng mình, lập tức quay xe "Một...một kỳ tích, máu lai vạn tuế."
Văn Tranh cần phải mua đồ nấu bữa tối cho "hoàng tử lai" Đại Hắc, cho nên anh về nhà trễ hơn bình thường nửa tiếng.
Hôm nay không cần coi mắt, không cần học với nhóm hỗ trợ tâm lý, rất thích hợp để livestream chơi game.
Z đại vua singum cuối cùng cũng đăng bài thông báo, tối nay livestream.
Văn Tranh phát hiện Đại Hắc rất khôn, lúc nói chuyện với nó, nó sẽ mở mắt nhìn mình, đôi khi ánh mắt kia còn có ẩn ý, cứ như thành tinh rồi.
Sau khi online, Văn Tranh kể với Đặng Phác Ngọc, cậu ta vỗ tay khen hay: "Thế anh Tranh có cơ hội gỡ cái bảng người câm xuống rồi!"
Sau đó cậu ta bị anh Tranh của mình đạp một phát bay vào khu thi đấu, lại bị Văn Tranh ngược từ đầu đến chân, lúc bò ra bên ngoài được trên người đã dôi ra một dấu giày.
Chiều thứ sáu chính là thời gian vàng để livestream, hai người bọn họ mở bảng trợ thủ của kênh livestream Ái Miêu ra cùng lúc, chào hỏi fans của mình.
Đặng Phác Ngọc hai tay ôm má la hét: "Mọi người lại muốn xem bảng xếp hạng hả!? Chỗ đó giờ bu đen như kiến, mọi người tự đi coi đi!"
Lát sau, cậu ta mặt mày ủ dột nói: "Cái lũ gan chuột nhắt mấy người, sợ lộ acc thì lập một acc ảo tới hít drama đê."
"Gì? Thật á? Acc mới không nhìn được hả....Tôi có biết chuyện này đâu...."
Văn Tranh không giỏi tương tác với fan, cũng không muốn đọc đống bình luận chạy đầy màn hình, chỉ nghe thấy Đặng Phác Ngọc nói là muốn xem bảng xếp hạng, bèn túm cổ áo cậu chàng, kéo người đi ngay tức khắc, còn bình tĩnh nói nếu đông, cậu cũng có thể bò vào.
Bình luận trên màn hình lập tức ngập tràn tiếng cười.
Đặng Phác Ngọc lùn hơn Văn Tranh một chút.
Cậu thiếu một chút sẽ lên được mét bảy, còn anh Tranh của cậu mét tám sáu, nói đơn giản lại chính là tháp Tokyo và Tokyo Skytree.
Ngoại trừ chiều cao ra, gương mặt của Đặng Phác Ngọc cũng khiến người khác đau dùm cậu.
Mặc dù bằng tuổi với Văn Tranh, nhưng cho dù có lớn thế nào thì mặt vẫn bầu bĩnh như con nít.
Chiếc răng tiểu hổ sáng loáng, đừng nói gọi anh Tranh, có gọi ba Tranh cũng không thấy giả trân chỗ nào.
Nhân vật trong game của Đặng Phác Ngọc không khác hình tượng ngoài đời của cậu ta bao nhiêu, cuối cùng cậu ta còn trưng ra biểu cảm sống không còn gì hối tiếc, chui vào trong đám đông, bon chen lại gần trung tâm.
Tinh thạch xanh da trời lơ lửng trên không trung, hứng trọn vài tia nắng chui qua vòm nhà, khiến người ta cảm thấy vừa đồ sộ lại vừa cổ điển.
Văn Tranh đứng ở một chỗ khá cao bên ngoài đám đông, cũng nhìn về phía viên tinh thạch ở trung tâm kia, đưa tay gõ gõ dòng phó bản trên màn hình trong suốt trước mặt bản thân.
Vì có người mới phá vỡ kỷ lục của phó bản [Cơn giận của Pharaoh], cho nên > đã đặc biệt dán tên bốn người làm nên điều thần kỳ ấy bên cạnh tên phó bản, cho mọi người cùng nhau ngưỡng mộ.
Game này không phân biệt máy chủ, thậm chí phân khu cũng không có.
Hệ thống phiên dịch trong đây rất phát triển, khiến mọi người có thể sử dụng tiếng mẹ đẻ của bản thân để trao đổi với nhau.
Nhưng bởi vì bốn người Sơn Vũ Dục La đều là người Trung Quốc, phá kỷ lục mang vinh quang về cho đất nước, khiến các fans càng vui mừng hơn.
Văn Tranh không có hứng với danh sách kỷ lục, không cần biết dùng bao nhiêu thời gian, chỉ cần giải được câu đố là được.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến anh khâm phục Sơn Vũ Dục La có thể lập kỷ lục mới từ tận đáy lòng.
Thấy anh nhìn chằm chằm chấm đỏ nửa ngày, đám fans bắt đầu bắn bình luận trêu ghẹo.
-Z đại nhìn cái gì mà nhất kiến chung tình luôn dị tròi?
-Ha ha ha, hôm nay chính chủ của CP đáng yêu tôi chèo ngầm lại phát đường nè bà con.
-Mé nó chứ, đồ quỷ sứ, người ta đó giờ chỉ cho bé con ăn đường thôi, tại sao tui lớn thế này rồi, nhìn có một cái mà cũng bị ăn đường ngập mồm vậy?
-Ôi mấy bạn lươn chúa hôm nay cũng đến đây.
-Lươn chúa cũng xuống hạng rồi.
Hiên Viên Thiên Lộ với cả Đoan Tường hôm nay cũng không ở đây, có khi nào đến tối mấy người này sẽ chung hạng luôn hông ~
-U là trời, không lẽ đây là meeting streamer hẻ há há há.
Văn Tranh không trả lời, cười khẽ, nhảy xuống tấm bảng quảng cáo cao ngất ngưỡng.
Đặng Phác Ngọc cũng đã hóng hớt xong, chật vật chui ra khỏi đám đông.
"Anh Tranh, chơi đồng đội hả?"
"Chơi đồng đội." Văn Tranh chạm vào cái màn hình trong suốt, lập đội với Đặng Phác Ngọc, chọn chế độ ngẫu nhiên.
Phó bản của hai người được hệ thống random rất nhanh, sau đó cả hai biến thành hai tia sáng xanh lam, chui thẳng vào trong phó bản.
> có ba loại phó bản.
Loại đầu tiên là phòng giam, bao gồm các câu đố truyền thống.
Kỷ lục bàn trí nhớ của Văn Tranh là từ trong đây ra.
Bàn trí nhớ cơ bản nhất bao gồm ký tự và con số, sau khi vào phó bản, trước mặt sẽ xuất hiện một cái bàn vuông kích thước nxn, mỗi một ô vuông nhỏ là một ký tự, không hề có bất kì quy luật nào.
Ba giây sau cái bàn đầy ký tự biến mất, một cái bàn trống rỗng khác xuất hiện.
Cái này có thể được gọi là chìa khóa vào phó bản, nhất định phải điền các ký tự đúng theo thứ tự của cái bàn xuất hiện ban đầu mới có thể vào được trong phòng giam.
Đây là ải kiểm tra khả năng ghi nhớ trong thời gian ngắn, kỷ lục hoàn thành bàn ghi nhớ × ô của Văn Tranh là . giây.
Ngoại trừ bàn trí nhớ ra, còn có Klotski truyền thống, rubik, circuit jam, Sokoban, đủ các loại.
Mỗi loại đều có kỷ lục cao nhất.
Nhưng mà rất ít người vào phó bản loại nhà giam, dù sao cũng là chơi game thôi mà, ai lại đi làm khó bản thân?
Tiếp theo là phòng cơ bản.
Giống như [Khối băng hình lập phương], chủ đề vô cùng đơn giản, cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu đố cơ bản nhất, rồi thêm vào vài yếu tố như escape hay đánh BOSS gì đấy.
Phòng cơ bản thì chỉ cho phép chơi một mình, nhưng câu đố sẽ được chọn ngẫu nhiên, số lượng còn vô cùng nhiều.
Cuối cùng là phòng tổ đội, có cốt truyện đàng hoàng, yêu cầu người chơi phải do thám, giải đố, escape, còn kiểm tra năng lực hợp tác của đội.
Hàng năm, > đều sẽ làm mới phòng tổ đội, trước khi cho phó bản mới debut còn đặc biệt mở "Black-box testing".
Bởi vì lần testing này là lần đầu tiên phó bản xuất hiện trên thị trường, cho nên nó cũng có thể test luôn khả năng của tester, vì thế tất cả người chơi cao cấp của > đều sẽ là tester của "Black-box testing".
Cuộc thi livestream năm nay của kênh livestream Ái Miêu, tổ chức song song với Black-bos testing.
Tất nhiên cho dù là phòng tổ đội thì không gian phó bản ban đầu cũng không rộng rãi cho lắm.
Phải cho tới sau khi Black-box testing xong, thu thập ý kiến đánh giá của các tester, rồi lại dựa vào đó để xây dựng sửa chữa lại, phát triển kịch bản trở nên thú vị hơn, tăng thêm số lượng câu đố, thì mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành phó bản tổ đội cấp "Tinh".
Cái phó bản [Cơn giận của Pharaoh] mấy người Sơn Vũ Dục La sửa kỷ lục lần trước ấy, là phó bản cấp "Tinh" của năm ngoái.
Nhưng thời gian vào phó bản cấp "Tinh" rất lâu, cho nên bọn Văn Tranh đã loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn ngay từ đầu, tia sáng xanh lóe lên, bọn Văn Tranh mở mắt ra, tên hệ thống hiển thị là [Thiên đường kinh hoàng].
Văn Tranh: "..."
Cái phó bản này cũng vừa tầm với hai người bọn họ.
Anh im lặng nghĩ.
Nửa tiếng sau, Văn Tranh điên tiết bị ép rời khỏi phó bản, không chỉ để lại một chữ "Fail" đầy đau đớn ra, còn bị trừ năm mươi điểm tích lũy.
"Anh Tranh! Đừng tức! Tức giận là ma quỷ!!!" Đặng Phác Ngọc cũng bị ép rời khỏi, ôm cánh tay của Văn Tranh "Anh đừng đập ghế sofa phá tường! Tường không có lỗi, lỗi là ở em gái kia!!!"
Văn Tranh: "...Buông ra."
"Phá tường là phải đền tiền đó anh ơiiiiiiiii, có là tiền game cũng không rẻ đâu anh!"
"...Không phá!"
> có phòng nghỉ cho những người bị ép rời khỏi phó bản, thiết kế y chang phòng sinh hoạt chung của Gryffindor trong Harry Potter.
Không biết công ty thiết kế nghĩ thế nào, lại thiết kế phòng này sang dạng có thể phá hư được, chỉ cần dùng sức quá lớn, quăng ghế sofa lên tường, tường chắc chắn sẽ lủng một lỗ thậm chí tệ hơn là sụp luôn.
Hiển nhiên, sau đó phải đền tiền, đâu dễ ăn của nhà thiết kế vậy.
Đặng Phác Ngọc cẩn thận buông tay, nhìn Văn Tranh đen mặt phất tay mở khung điều khiển, chọn tên cô nàng đồng đội khi nãy của bọn họ, Elina, sau đó bấm report.
Lý to report: Quấy rối tình dục.
Các fans coi stream được một bữa cười đã đời đến mức run trời.
-Tròi má quấy rối tình dục kìa trời ha ha ha ha éc éc éc éc.
-Z đại: Mấy bay nghĩ đùi anh đây muốn ôm là ôm à?
-Không nhịn được rồi má ơi há há há há phải chi hồi nãy tui quay lại, chỉ nghĩ đến khung cảnh đó thôi tui cũng cười lăn cười bò được thêm mười năm nữa há éc éc éc.
-Tui kính chị gái ngoại quốc mạnh mẽ kia một ly rượu! Chị ấy dám làm chuyện tui không dám làm!
-Tui cũng muốn cọ ngực vào người Z đại.
-Không được! Má không cho phép! Ai cho mấy bay quyền làm bẩn cơ thể trăm phần trăm tinh khiết của Z cục cưng!
-....Tui nghi ngờ rằng....Z đại vẫn còn.....!
May là Văn Tranh không đọc làn đạn, nếu không cái sofa trong phòng nghỉ thật sự không toàn thây nổi.
Văn Tranh hít thở sâu, dập tắt lửa giận của bản thân xong xuôi rồi mới bước ra khỏi phòng nghỉ, chơi trận thứ hai với Đặng Phác Ngọc.
Không biết có phải hôm nay là cái ngày đen đủi gì hay không mà stream có mấy trận game nhưng cũng đủ thứ xui xẻo xảy ra.
Mấy trận tiếp theo, có thể nói là tổng hợp đủ thứ đồng đội thú zị.
Người thì cứ nhấn mạnh mấy người phải nghe theo lệnh của tôi, người thì vừa thấy BOSS zombie đã bị doạ hú hồn xong out ngon lành, còn có người nhậu bên ngoài, xong đăng nhập vào game trong tình trạng xỉn quắc cần câu, mặc có độc mỗi cái quần cộc, đứng trên toà nhà cao tầng, la lớn: "Tao không sợ mùa đông!"
Sau đó dứt khoát nhảy xuống lớp tuyết dày dưới toà nhà.
Nếu là hiện thực, chắc chắn hắn ta còn sống, nhưng đây là game, cho nên game over.
Quan trọng nhất là, trước khi nhảy xuống, hắn ta nhét cái chìa khoá quan trọng vào trong quần cộc của mình.
Văn Tranh: "..."
Văn Tranh mệt mỏi.
Có vài ải không cần đủ người, nhưng đại ca, anh con mẹ nó cầm chìa khoá làm quái gì vậy!
Trở về phòng nghỉ, Đặng Phác Ngọc dè dặt hỏi: "Anh Tranh, hay là....!anh đập một cái đi? Một cái sofa thôi mà, hư em đền cho!"
Văn Tranh im lặng.
Tiêu hoá một phút, anh đứng dậy "Đi."
Đặng Phác Ngọc: "Hả?"
"Đánh tổ đội."
".....Hú hú hú!"
Đặng Phác Ngọc nhỏ giọng nói với người xem của mình: "Mấy người nhìn coi...!Z đại của mấy người sức đề kháng cứ phải gọi là cao khủng bố...!Ngày hôm nay đã xui xẻo đến vậy rồi mà vẫn còn có thể giữ vững phong độ...!con trai tôi trưởng thành rồi..."
Fans của Đặng Phác Ngọc tự khinh bỉ cậu chàng.
-Thì ra đây mới là Tiểu Ngọc.
-Trước mặt gọi anh sau lưng gọi người ta là con, sao nhân phẩm của cưng lại có thể "mặc" như quần áo, muốn thay là thay thế hả Tiểu Ngọc???
-Hai người cùng nhau đối mặt với đống việc xui xẻo đó mà, Tiểu Ngọc của chúng ta cũng rất trưởng thành!
Đặng Phác Ngọc nhìn thấy câu này, khiêm tốn nói: "Không không, trưởng thành không phải nói về vẻ bề ngoài, mà là nói tới tâm lý.
Mọi người nhìn tiểu Z của chúng ta kìa, dưới sự dạy dỗ của tôi, tố chất tâm lý cũng khá lên quá trời luôn, đúng không? Con người mà, thời gian qua đi, ai rồi cũng..."
Cậu đang nói bỗng dừng lại, trơ mắt sửng sốt nhìn giao diện cài đặt của tổ đội của mình, nhìn chằm chằm cái ô "Giới hạn ngôn ngữ – chỉ tiếng Trung" được tích dấu đỏ.
Đặng Phác Ngọc: "..........."
Fans coi stream:
– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mới chút xíu thôi lại có chuyện để cười!
– Z cục cưng: Tôi không trưởng thành, tôi không có nhu cầu chơi với người nước ngoài!
– Tình đồng bào sâu như biển lớn.
– Đã cảm nhận được sự phẫn nộ của Z đại và nỗi khổ của ông bố già Tiểu Ngọc.
Văn Tranh giải thích mới mọi người đang xem livestream "Vận may hôm nay không tốt, bình thường tôi sẽ không đánh cái ô này."
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hiểu được, dù sao các vất vả gian truân nãy giờ ai cũng đều thấy, hơn nữa Văn Tranh ngày xưa thật sự không ngại chơi với bạn bè quốc tế.
Lại random chọn đồng đội, Văn Tranh mở mắt.
Căn phòng cũ nát, trang thiết bị xa lạ, một mình anh đứng giữa phòng.
Hệ thống hiển thị thông tin phó bản trên màn hình trong suốt.
[Chào mừng đến với phó bản: Giải cứu Susan!]
[Đồng đội: [Anh Ngọc], [Sơn Vũ Dục La], [Hiên Viên Thiên Lộ].]
[Thời gian của phó bản: . tiếng.]
[Chức năng bản đồ đã khoá.]
[Đã trang bị kỹ năng: [Thước đo], [Phép thuật của Clara].]
Làn đạn bùng nổ như pháo bông —
-Ố mài gót thiên linh linh địa linh linh ông bà ông vải ơi!!! Sơn Vũ đại đại kìa!!!!
– Trời má Z đại của chúng ta cuối cùng cũng chạm mặt lươn chúa sao.
– Nhất kiến chung tình hì hì hì hì.
– Không phải nói Hiên Viên Thiên Lộ hôm nay không online hả!?
– Báo cáo, vừa mới hóng hớt về! Nghe nói chúa lươn cũng vừa trải qua một đêm thảm thiết....!
– Hãy để bọn họ an ủi lẫn nhau, liếm láp vết thương cho nhau [doge].
–...Đã tiếp nhận báo cáo~
Văn Tranh cũng khá bất ngờ.
Số lượng người chơi của > phải nói là nhiều như cát trong sa mạc, tỉ lệ random đồng đội trúng một streamer khác đã không dễ, huống chi là streamer mình biết.
Ngay cả Đặng Phác Ngọc với anh, chưa bao giờ bọn họ random đồng đội trúng đối phương, bọn họ quen nhau trong đại hội streamer của Ái Miêu ngoài đời thực.
Không ngờ lại trùng hợp chơi chung trận này, khóe miệng Văn Tranh kéo lên, nhưng rất nhanh đã sụp xuống lại.
Cứ cố gắng gặp mặt nhau cái đã.
Phòng rất nhỏ, chỉ khoảng mười mấy mét vuông.
Trên mặt đất là gạch men trắng dễ lau chùi, mặt tường được sơn màu xanh lá cây nhạt, nhưng đã cũ đến mức tróc ra.
Phó bản tên là [Giải cứu Susan], cái tên này khác với [Thiên đường kinh hoàng], chứng minh vai chính trong phó bản này rất quan trọng.
Như vậy phải tìm ra thân phận của Susan, phát hiện cô đang vướng phải khó khăn gì, chính là nội dung quan trọng nhất của phó bản.
Trên mặt đất là tùm lum đồ đạc, Văn Tranh đi xung quanh, trước tiên chắc chắn xung quanh không có mẩu giấy nào, sau đó mới lôi cái gì đó hình trụ ra khỏi đống đồ.
"Đèn." Văn Tranh giải thích với người xem: "Phải tìm nơi để lắp."
Văn Tranh phân loại mớ đồ lung tung xà beng trên mặt đất, cuối cùng dùng sức nâng một ghế chuyên dùng để để khám bệnh.
Cái đèn được cắm vào chỗ lõm trên tay ghế, sau khi gắn xong thì tất cả người xem ai cũng hiểu.
"Một bộ ghế nha khoa." Văn Tranh nói.
-Tôi tôi tôi tôi nhớ ra rồi! Phó bản này tôi chơi rồi, [Giải cứu Susan]! Má ơi, nó thật sự là ác mộng đấy....!
-Đừng nói nữa tôi muốn nổi hết da gà lên rồi.....!
-Tạ ơn kỹ thuật chữa bệnh phát triển.
Bà tôi kể là bà đã từng phải sử dụng thứ dụng cụ tra tấn này hồi nhỏ, bà tôi còn nhớ rõ cái cảm giác máy khoan răng lạnh thấu xương ở trong miệng.
-Nghĩ thôi đã thấy đau rồi TAT.
Fans coi stream thì không được phép nói cho streamer nội dung phó bản, đây là quy tắc của kênh livestream.
Lúc đầu có người không tin là thật, cố tình tiết lộ, sau khi bị phạt nghiêm khắc xong, hành vi này lập tức biến mất.
Dù sao thì trong hệ thống cũng có ghi lại tên thật của chủ tài khoản, không ai muốn thêm vài vết nhơ vào hồ sơ của bản thân.
Đồng thời cũng không được phép công khai hoàn toàn hình ảnh của phó bản lên mạng, hiệu lực quy tắc ba năm.
Đương nhiên nếu thật sự muốn gian lận thì có thể mở một cuộc gặp mặt offline thì công ty game cũng đành bó tay.
Nhưng đối với những người chơi bình thường mà nói, chỉ như thế này thôi là đã đủ để giảm bớt sự không công bằng trong game rồi.
Văn Tranh chưa từng chơi phó bản này bao giờ.
Thời gian nó ra mắt là hai năm trước, không có gây xôn xao gì, chứng minh những chi tiết của phó bản này không quá phức tạp.
Sau khi gắn đèn vào ghế xong, anh thử leo lên nằm.
Ấn nút, đèn trên cánh tay robot không sáng.
Trong phòng không có điện.
"Có lẽ manh mối trong phòng này chỉ có nhiêu đây." Văn Tranh giải thích "Ra ngoài trước đã."
Trên khoen cửa của cánh cửa rỉ sét là một cái ổ khoá, Văn Tranh đã thấy nó ngay từ đầu rồi nhưng anh không vội vã mở khoá ngay, mà là sắp xếp đồ đạc bên trong theo quy tắc trước, rồi mới ngó đến cửa.
Ổ khoá là ổ khoá mật mã, nắp mở gập lên, bên trong là bốn ô vuông chứa khác nhau.
Từ không đến chín, mười số, nếu không muốn suy nghĩ mà chơi đoán mò thử vận may thì ai mà nhân phẩm không tốt có lẽ sẽ phải thử tận mười ngàn lần.
Văn Tranh im lặng một hồi, sau đó nói: "Tiểu Ngọc sắp khóc rồi."
– Tui đứng không nổi nữa rồi há há há há há há, sắp cười đến mức lìa đời luôn, đây là tình anh em tuyệt vời gì vậy!
– Ngọc – người chơi hệ hên xui há há há há
– Tiểu Ngọc nói: Tôi tự hào vì mình người chơi hệ hên xui, mấy người có khí chất châu Âu như tôi không?
Văn Tranh dành thời gian quan tâm đến người bạn thiểu năng trí tuệ của mình một chút, sau đó lại bắt đầu tìm manh mối trong phòng.
Không giống với các đàn anh đàn chị đi trước, game giải đố thực tế ảo không thể đưa ra gợi ý chính xác, không để nắm tay người chơi chỉ vào manh mối được.
Giống như cầm một cái hộp lên, nếu có manh mối gì đó, sẽ kêu leng keng một tiếng để nhắc nhở, như vậy không chân thật.
Cho nên sau này đã sửa lại quy định, manh mối hiển nhiên có liên quan đến nhân vật chính.
Khi nãy là bộ ghế nha khoa, đó chính là một loại gợi ý hướng đi.
Tuy trong phòng có rất nhiều đồ đạc, nhưng chả có mấy thứ là có ích, Văn Tranh rất nhanh đã phát hiện ra bốn bộ xương người ở bốn góc phòng.
Đầu lâu được cố định bằng đinh, miệng có thể đóng vào mở ra tuỳ tiện, Văn Tranh cầm một cái đầu lâu lên, thử bẻ phần hàm — cằm gãy.
Văn Tranh "...."
Anh ho nhẹ một tiếng, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đặt hai mảnh lên bàn.
Mô hình bộ xương được làm rất thật, thật nhất là hàm răng.
Nhìn thẳng, hai hàm trên dưới đều tăm tắp, trắng tinh bóng lưỡng, không có chút vấn đề.
Vì thế Văn Tranh mở ra, quan sát bên trong hàm răng.
"A, sâu răng." Văn Tranh nhìn xong, bình tĩnh chỉ vào bên trong một cái răng "Cái thứ chín từ trái qua, bên trong có đường đen, đây là dấu hiệu của sâu răng."
Nói xong anh còn sợ người xem không thấy rõ, dùng sức bẻ, tay không bẻ luôn cái răng kia ra, đập xuống bàn cho nó vỡ thành hai mảnh.
Người xem livestream:...!
"Này." Văn Tranh bình tĩnh giơ hai nửa kia cho mọi người "Bên ngoài chỉ mới có đường đen mà thôi, nhưng bên trong đã có lỗ.
Mọi người nhớ chú ý đánh răng."
Người xem livestream:
-Tui điên mất thôi.
-Miệng tui đau quá man.
-Hôm nay Z đại lại phá đạo cụ sao?
-Tối nay tui sẽ đánh răng nghiêm túc.
Nếu là phòng khám nha khoa, chắc chắn có liên quan đến vấn đề về răng.
Chỉ cần hướng suy nghĩ đúng, vậy câu đố sẽ trở nên rất dễ giải.
Bộ xương Văn Tranh mở là cái bên góc trái của bức tường đối diện cửa ra vào.
Bỏ bộ xương thiếu mất cái răng về vị trí cũ, bẻ thêm ba cái răng của ba bộ xương còn lại theo cách cũ.
"Không có gợi ý nào khác, dựa theo quy tắc của game, điểm xuất phát mặc định nằm ở phía bên trái." Văn Tranh đi đến trước cửa, bắt đầu bấm số, vừa bấm vừa giải thích.
"Bộ xương bên trái phía trên, răng sâu là cái thứ chín từ trái qua, bên phải là cái thứ hai, bên phải phía dưới là năm, cuối cùng là sáu."
Crack một tiếng, cửa mở.
"Ừm, lần thử đầu tiên thử theo chiều thuận kim đồng hồ, không được thì ngược chiều kim đồng hồ, thử hai lần mà thôi, cái này không được gọi là phương pháp đoán mò đâu." Văn Tranh kiên trì.
...!
Trên lầu.
Đặng Phác Ngọc: "Hè hè hè, nhìn nè, tôi nói tôi có thể mở được nhờ ông bà mách bảo mà!"
Đặng Phác Ngọc: "Tôi thật sự không sợ nha sĩ, tôi nói thật đó, tôi không hề sợ!!...Tôi cũng không sợ mấy bộ xương khô! Thử ra được thì mắc gì phải đi sờ tới mấy bộ xương đó, tôi không muốn đôi tay trong trắng này của mình bị bẩn."
Đặng Phác Ngọc: "Mấy người này, đừng nghĩ có thể dụ tôi mắc mưu, tôi mới ứ thèm xem đấy, răng tôi tốt quá chừng."
Đặng Phác Ngọc: "Cậu mới răng sữa ấy!!! Tôi report cậu!!!"
Đặng Phác Ngọc mở khoá, vừa tương tác với fans, vừa kéo cửa.
Một cô bé tóc vàng mắt xanh ôm thỏ bông trắng, đứng trước mặt cậu.
"Hì hì." Bé nhảy nhảy tại chỗ.
Đặng Phác Ngọc: "A a a a a a a a a —–"
Hậu trường nhỏ:
Người hùng chống nước: Cái lạnh không thể đánh bại ta!!!
Tiểu Ngọc: Cậu mới răng sữa á!!!
HẾT CHƯƠNG .