Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 38: bắt đầu phó bản thứ tư vạch mặt sơn vũ dục la

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì không biết tên phó bản này là gì nên mình sẽ để tạm là phó bản vạch mạch Sơn Vũ Dục La.

Đã ba mươi ngày trôi qua kể từ khi black-box testing cộng thêm cuộc thi livestream bắt đầu.

Tất cả phó bản từ ba sao trở xuống đã đạt được trăm triệu lượt chơi, đêm hôm nay chính thức kết thúc testing.

Một tuần sau, black-box testing dành cho phó bản từ hai sao đến bạch kim mở ra, quy mô cực kì lớn khiến nó trông như một bàn mãn hán toàn tịch đang chờ các thực khách là gamer thưởng thức.

mãn hán toàn tịch: Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Nói chung mọi người cứ hiểu nó là một bàn tiệc cực kì phong phú là được.

Là streamer, Sơn Vũ Dục La luôn được biết đến với hai chữ chuyên nghiệp, hiển nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ ngày cuối tuần đông đảo người xem nào.

Tối hôm đó sau khi nhận điện thoại của người đại diện, xem bài post bàn tán về mấy thứ Lão Cao đăng, lật tài liệu nhớ mấy thứ quan trọng một chút, mới vui vẻ vào game.

"Mọi người buổi tối tốt lành, ăn tối chưa?"

Tia sáng trắng xuất hiện, hắn xuất hiện trong đại sảnh trung tâm, sau khi mở khung bình luận lên thì tán gẫu một lát, rồi mới kiểm tra lại trang bị của bản thân.

"Hôm qua nhiệt độ lại giảm, mọi người mặc quần áo ấm chưa? Đừng có thời trang phang thời tiết rồi cảm đấy....!Ha ha ha, đúng vậy, đừng so sánh với tôi, cơ thể tôi tốt, thường rèn luyện.....! Cảm ơn một trăm quả bom của Tạ Tiểu Vũ, cảm ơn năm mươi trái bom của Thâm Không, mọi người đừng phung phí.....!Cảm ơn ba trăm trái bom của Bong Bóng Nhà Tôi, được rồi, không đọc nữa."

Sơn Vũ Dục La mở menu: "Có thể ngồi trên vị trí thứ nhất này lâu như vậy, tôi thật sự cũng rất bất ngờ, nghe nói fandom tổ chức rất nhiều hoạt động, tôi có đi xếp hàng hóng trên Weibo ấy, mọi người có thấy không? Không có cũng không sao, lần sau sẽ đi nữa.

Nói chung là rất cảm ơn mọi người....!nhờ có mọi người sát cánh cùng tôi tôi mới có thể kiên trì bước tiếp đến tận bây giờ, cảm ơn.

Ha ha, rồi tôi không nói mấy câu sến sẩm này nữa, tranh thủ thời gian chơi một ván hén?"

Nhìn khung bình luận một hồi, Sơn Vũ Dục La tỏ ra buồn bã: "Livestream chung? Vẫn là thôi vậy....! tiểu Z vì chuyện lần trước, hình như hơi không hài lòng với tôi lắm.

Vì sao à? Tôi cũng không biết....."

"Thế này đi, hôm nay tôi sẽ chơi với fans một màn....đừng cãi đừng cãi, quản trị viên đâu mất rồi, tôi nói ngừng là ngừng nhé....ngừng! Ây, là một cô gái? Đến đây, kết bạn với tôi." Sơn Vũ Dục La mở giao diện lên, lúc nhận được lời mời kết bạn từ một ID tên [Thành Mỹ], cũng thấy được [Z-bkc] online.

Fan kia của hắn rất phấn khích, mới nhận được toạ độ đồng đội vài giây thôi đã xuất hiện.

Nhân vật của cô là một nhóc loli tiêu chuẩn, mái tóc đuôi ngựa hồng nhạt, chỉ cao đến eo Sơn Vũ Dục La, vừa nhìn thấy hắn từ xa đã vẫy vẫy tay: "Sơn Vũ đại đại ớiiiiii —-"

Sơn Vũ Dục La vội vàng giơ tay ngăn lại, nhưng mà đã hơi trễ, người xung quanh quay đầu nhìn sang vì nghe thấy cái tên quen thuộc, Sơn Vũ Dục La cũng không đứng lại được bao lâu, vội vàng nhấn random phó bản.

Vài giây sau, hai người được đẩy vào trong phó bản.

Tia sáng xanh lam tụ thành hình người, Sơn Vũ Dục La mở mắt ra, nói đùa: "Quả thật là mệt mỏi...." Hắn ta đang nói đột nhiên ngừng lại.

Đồng đội mặc một nguyên cây đen, trên cổ là sợi dây chuyền có một không hai, từ từ mở mắt —-

"Văn, tiểu Z!" Sơn Vũ Dục La hết hồn đến mức mém nữa gọi tên thật của Văn Tranh, cũng may ngậm miệng lại kịp: "Chúng ta không ghép đội mà? Lại có thể vào chung một phó bản, có duyên ghê gớm nhờ."

Nửa câu sau của hắn mang chút ý cười, trông có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dang tay chuẩn bị cho Văn Tranh một cái ôm, nhưng mắt đột nhiên lướt qua khung bình luận trống rỗng của mình.

"Hả?"

Hắn không rảnh trình diễn nữa, nhíu mày đóng khung bình luận lại rồi lại mở nó ra, vẫn trống rỗng.

"Sơn Vũ." Văn Tranh gật đầu với hắn: "Trùng hợp thật."

"Rất trùng hợp, tiểu Z cậu nhìn khung bình luận của mình thử xem, có thấy gì không?"

Văn Tranh quơ tay, lát sau mới nói: "Trống không.

Lỗi à?"

Sơn Vũ bất đắc dĩ: "Đấu được đến tận bây giờ rồi, mà còn lỗi, lập trình viên của Ái Miêu thể nào cũng bị trừ tiền thưởng cho coi.....Rốt cuộc là khung bình luận có vấn đề, hay là phòng livestream có vấn đề? Nếu livestream có vấn đề, vậy chúng ta cũng không cần chơi màn này, mấy streamer khác có bị vầy không?"

"Chúng ta thoát ra nhìn thử xem." Văn Tranh nói.

"Được, nếu không bình thường, tôi sẽ gọi cho cậu."

Sơn Vũ Dục La làm streamer ngần ấy năm, lần đầu tiên thấy kênh livestream Ái Miêu bị lỗi như vậy.

Hắn offline tạm, mở máy tính vào phòng livestream, khung bình luận liên tục xuất hiện mấy dòng "vẫn xem được livestream".

-Sơn Vũ đại đại có thể livestream, bọn em cũng thấy, có thể bình luận, chắc là công cụ trợ giúp bị lỗi ấy ~

-Báo cáo đại ca, em có đi qua mấy phòng livestream khác nghía thử, chỉ cần là >, tất cả các streamer đều không thể nhìn thấy khung bình luận, không phải chỉ mỗi anh dính chấu ~

-Thế chắc là lỗi lập trình rồi, ai gọi điện báo chưa?

-Gọi mấy lần luôn rồi, mọi người im lặng chờ đi thôi

....!

Sơn Vũ xem xong cũng yên tâm chút: "Tôi không nhìn mọi người, cũng không được nói tục chửi thể hay dùng mấy từ bị cấm đâu đấy nhé, quản trị viên chú ý một chút."

Dặn dò xong, hắn vào game lại, trợn mắt hết hồn nhìn Văn Tranh đã quay lại từ đời nào.

"Có thể livestream." Văn Tranh nói: "Có chơi không?"

"Ha ha, đương nhiên là chơi rồi."

Lúc này, Sơn Vũ Dục La mới cảm thấy vui vẻ trong lòng.

> nhiều người chơi như thế, một phó bản chỉ có bốn người, hắn có thể random trúng Văn Tranh tận hai lần, này chắc chắn là duyên phận có dùng kiếm chém cũng không đứt!

Nghĩ như vậy, nụ cười của hắn càng chân thành hơn: "Lâu rồi không gặp, gần đây thế nào?"

Biểu cảm của Văn Tranh rất nghiêm túc, không đoán được anh đang nghĩ gì trong lòng: "Khá tốt."

Sơn Vũ không vội vã khôi phục quan hệ bạn bè với anh, nhìn bốn phía xung quanh, thấy cả hai đang đứng trong một hành lang hiện đại, đèn trên trần nhà thì lác đác, không biết đang ở đâu.

"Hai người còn lại đâu?" Hắn tự nhiên hỏi, mở menu ra, một cục máu lập tức nghẹn ở cổ họng.

[Thành Mỹ], [Đại Vương ]

Ha ha, Sơn Vũ nghĩ, sao hai người còn dính nhau như sam thế, danh tiếng sắp đi tong hết rồi.

Văn Tranh: "Hẳn là bị tách ra lúc vào, chúng ta đi trước, xem đây là chỗ nào đã."

Vừa dứt lời đã dẫn đầu đi về phía trước, Sơn Vũ chỉ đành đuổi theo.

Hành lang này hình như là hành lang của một công trình công cộng lớn nào đó, đi được một khúc thì biển báo lối thoát hiểm cộng thêm hộp phòng cháy chữa cháy.

Tiếng vọng rất lớn, không gian xung quanh thì trống hoác, làm tăng cảm giác ghê rợn.

Nhìn khung cảnh trong phó bản thì không giống loại sẽ xuất hiện quỷ dựng tường như trong [Tình Yêu Hoa Phượng Tím] lắm, hai người đi được một đoạn khá dài, mới thấy một ngã rẽ, trên đó là một cái bảng hướng dẫn.

"Sân bóng rổ bên trái, sân cầu lông bên phải." Sơn Vũ nói: "Nơi này là nhà thể thao tổng hợp?....A, có bản đồ."

Có một bản đồ dán trên tường cách đó không x.

Trước mặt là sân "Trung tâm nhà thể thao hoa năm cánh", bố cục của nơi này cũng rất phù hợp với cái tên của nó, vây xung quanh nhuỵ hoa là năm cánh hoa hình trứng, giống hoa anh đào, rất đẹp.

"Bây giờ chúng ta đang ở khu bóng." Sơn Vũ tìm được điểm đỏ chỉ vị trí của cả hai trên bản đồ: "Chúng ta tìm cửa ra, đến quảng trường trung tâm xem thử."

Văn Tranh chỉ gật đầu, Sơn Vũ cười cười khoác vai anh: "Sao cứ như không vui vậy? Livestream với tôi chán thế sao?" Vừa dứt lời hắn ta lại đùa tiếp: "Tôi với Đại Vương cậu thích ai hơn?"

Văn Tranh nhẹ nhàng nhún người né, sau khi tách ra rồi, mới nở nụ cười khó đoán: "Anh đoán xem?"

Sơn Vũ Dục La nện bước song song với Văn Tranh đi về phía sân bóng rổ, hắn vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Lần trước là do tôi sai, không nên cãi nhau với Đại Vương như thế, tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cậu ấy, tiếc là hai người bọn tôi không có kết bạn với nhau, tìm thử trên Weibo cũng không ra."

Văn Tranh tự nhiên nói: "Cậu ta không cần Weibo."

"Thế à?" Sơn Vũ kinh ngạc: "Quan hệ của hai người tốt nhỉ, tôi có thể biết được lý do, vì sao lần trước cậu ta....tức giận hay không?"

Sơn Vũ chuyển đề tài thành cái này, hiển nhiên đã sớm tính toán trong lòng.

Đây là trận chiến huy hoàng nhất của hắn, bởi vì lật ngược được tình thế, cho nên mọi người dành tặng cơn mưa lời khen không ngớt cho hắn.

Mấy ngày nay, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh uy phong của mình hôm đấy, vung bút cứu đại cục thế nào, rồi hai người khác cứ hành động theo cảm tính nên lúc ngàn cân treo sợi tóc lại vô dụng, khiến hắn lời to.....!

Văn Tranh im lặng suy nghĩ một hồi, nói: "Chắc là quan niệm tình yêu khác nhau.

Cậu ấy cảm thấy thứ tình cảm của hoa yêu đó không phải là tình yêu."

"Không phải là tình yêu sao?" Sơn Vũ nói: "Lần đó cậu chưa xem ending, không biết đầu đuôi thế nào nhỉ."

"Đúng vậy."

"Để tôi kể cho...."

Văn Tranh đi bên phải hắn ta, hai người chậm rãi đến trung tâm nhà thể thao, bên ngoài sân bóng rổ.

Tuyến thời gian của phó bản này hơi lạ, bởi vì bên ngoài là bảng điểm thủ công đã bị bỏ từ lâu.

Nhưng trên tường lại treo một cái màn hình lớn, thiết bị hiện đại trên chỗ trọng tài cũng có, thời điểm chắc chắn là hiện đại.

Tranh thủ lúc vừa Sơn Vũ thao thao bất tuyệt vừa nhìn về phía chính giữa sân đấu, anh lặng lẽ lật ngược bảng tỉ số từ thành .

"Phượng tím yêu vốn là một cây hoa sắp bị chặt, kiếp trước nam chính vừa thấy cô, đã cảm thấy cô đẹp, buộc dải lụa đỏ mình nhặt được trên đường lên cành cây của cô, có người xem nó thành cây ước nguyện, cho nên cái cây này dần trở thành địa điểm tham quan, thành ra nơi đó tuy bị quy hoạch thành thành phố, nhưng nó vẫn được giữ lại."

"Sau khi cái cây kia tu luyện thành yêu, mỗi lần kết bạn với con người nào, cũng gặp cảnh tượng người ấy ra đi, cứ thế tiễn từng người từng người đi.

Ngày gặp nam chính còn nhỏ ấy, là ngày cô ấy tiễn người bạn cuối cùng của mình đi...."

"Vốn cô không muốn liên quan đến con người nữa, bởi vì đã từng yêu, cho nên cô quyết định nhận nuôi nam chính đã đầu thai, nuôi anh ta lớn — đây là thẻ tỉ số?"

Sơn Vũ nói đến mức khô miệng, rốt cuộc mới chú ý đến chuyện mình vừa nói vừa đi hết một vòng chỗ này, cũng chưa chú ý chỗ nào.

"Ừ." Văn Tranh nói: "Anh nói, tôi nghe."

"Ha ha, thật ra sau đó nữa cũng không có gì.

Cô ấy vốn không có ý định nảy sinh chút tình cảm gì với nam chính, nhưng sống chung mỗi ngày rất dễ sinh ra hảo cảm, cho nên sau khi cổ giả chết thì không chống lại được lời mời gọi từ tận sâu trong trái tim, đổi thân phận khác gặp lại nam chính.

Sau đó lại lần nữa không chiến thắng được nỗi nhớ....bất kể thế nào, cô ấy cho nam chính được hạnh phúc cả đời, này không phải yêu à?"

Tinh Hà: Yêu ở đây là tình yêu.

Văn Tranh đứng yên, nhìn hắn ta: "Tôi không biết, nhưng Đại Vương cảm thấy cái này không phải.

Bất chấp cuối cùng nam chính đến tận giây phút cuối cùng của mình có hạnh phúc hay không, liệu trước khi chết nhớ lại cuộc đời mình có thấy thỏa mãn không, thì vẫn không xoá bỏ được sự thật mục đích ban đầu của nữ chính khi giả chết đổi thân phận khác là để thỏa mãn dục vọng cá nhân."

Sơn Vũ hơi choáng váng, không ngờ Văn Tranh có thể bênh người khác đến mức độ này, bèn gượng cười nói: "Hai cái này có khác gì nhau đâu?"

"Chắc là có người để ý đến chuyện mình thẹn hay không thẹn với lòng hơn đi." Văn Tranh chỉ ghế trọng tài: "Anh xem bên đó, tôi đến khán đài."

"OK."

Sơn Vũ chạy sang một bên, tìm kiếm trong tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây.

Văn Tranh thế mà lại có ngày bênh người khác chằm chặp thế này? Hơn nữa còn kiểu "anh mới là kẻ có vấn đề".

Chẳng lẽ cậu ta thật sự hẹn hò với tên kia?

Nhanh vậy!

Hôm đấy rõ ràng còn cãi nhau, trông có vẻ rất tức giận mà, không nhẽ bọn họ đã làm hòa trong im lặng rồi, liên lạc riêng? Ngoài đời thì sao, gặp mặt bao giờ chưa?

Hắn biết trong cái chỗ này chỉ có thẻ tỉ số là có ích, cho nên không thèm quan tâm mấy cái khác, hơn nữa không thấy khung bình luận, số hồn treo ngược cành cây ngày càng nhiều.

Tìm một vòng vẫn không có kết quả, trở lại giữa sân, hắn chủ động nói: "Không có ký hiệu hay chữ số kỳ lạ gì, không có bất kì manh mối nào về cốt truyện, chỉ có thẻ tỉ số là có số." Thẻ tỉ số bị dán cứng ngắc trên bàn, không cầm đi được, Sơn Vũ nói thế, Văn Tranh liền nói: "Nhớ nó đi, chúng ta đến chỗ tiếp theo thôi."

Khung bình luận bọn họ không nhìn thấy đã sớm sôi ùng ục, vô số người tràn vào phòng livestream của Sơn Vũ hoặc Văn Tranh.

Lúc Văn Tranh xoay ngược bảng tỉ số cũng không né người khác, nói không cố ý chả ai tin, mà hiện tại hai người cũng đang là streamer hot, số bình luận bất bình đang gia tăng với tốc độ chóng mặt trên diễn đàn.

Độ chú ý cao như vậy, màn livestream không bình thường hôm nay cứ thế nổi rần rần trên Weibo.

Bắt đầu bằng một bài đăng [xé mặt rồi —] của một fan đang hoảng sợ nào đó, vô số quần chúng nghe tin vội vàng chạy vào hóng drama.

Khung bình luận phòng livestream của Z-bkc:

-Z đại có biết là đang livestream không vậy hảaaaaaa

-Sao có thể không biết? Chắc chắn là cố ý!

-Thiết lập sụp đổ rồi? Thật hay giả vậy, u là chời tôi hưng phấn đến mức nhảy loi choi trên sàn này

-Một người qua đường đến đây lượn một vòng, bị sự ngu ngốc của fan Z doạ cho hú hồn – chủ tử mấy người làm loại chuyện xấu xa này, thế nhưng không ai chửi anh ta!? Tam quan mấy người bị sao vậy!

-Aiyoo nồi nào úp vung nấy à, Hiên Viên Thiên Lộ đấu tâm cơ với anh ta, anh ta cũng ép người ta đến mức phải xoá acc đấy thôi, kết quả giờ cũng chơi tâm cơ à? Không phải, cái này có lợi gì với anh ta chứ?

-Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết Z đại thông minh hơn tôi hàng ngàn hàng vạn lần, tôi chả hiểu ảnh đang làm gì chả phải chuyện bình thường ở huyện sao?

-Có một câu tôi nhất định phải nói: Z đại lúc bênh Ngọc Trai ngầu quá a a a a

-Cho nên hai người bọn họ làm hoà trong im lặng rồi? Làm hoà thế nào vậy?

-Má ơi mọi người không chú ý đến lưng quần của ảnh hả, mau nhìn lưng quần của Z đại đi!!! Có phụ kiện kìa!!! Ảnh mua phụ kiện hồi nào!??

-Sao tự nhiên tôi mù tạm thời vậy nè

-Có thật nè

-Z đại tóc đen áo đen quần đen, trên lưng quần là móc khoá hình mèo đen

-Ha ha ha ha đó là móc khoá hình Đại Hắc à?

-Trời ạ! Đây mới là bảo bối đích thực, sau này có thể đem ra quảng cáo đấy!

-Tôi cay cái phó bản này quá! Sao lại chia rẽ Z đại với Ngọc Trai vậy!! Cứ nhất nhất phải để Z đại ở chung một chỗ với Sơn Vũ này là sao! Tôi sắp tức chết vì không được nhìn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia của Ngọc Trai rồi, không được hít nhan sắc của Ngọc Trai nữa thì nô lệ sắc đẹp tôi chết thật đấy

-Chậc, không chú ý hả, Sơn Vũ mang fan của mình, Văn Tranh mang Đại Vương, tổng cộng bốn người, không có anh tiểu Ngọc?

-....Người vợ tào khang bị thất sủng rồi (khóc hai dòng sông)

-Trời ơi tiểu Ngọc mà thất sủng thật là tôi khóc sụp nhà luôn

-Tiểu Ngọc cũng không livestream, có phải có chuyện gì không?

-Mọi người làm ơn làm phước đừng có lôi kéo sự chú ý của tôi được không, chú ý đến cái thẻ tỉ số kia đi aaaaa

....!

Giờ phút này, ngoại trừ cao tầng kênh livestream Ái Miêu đang bận đầu tắp mặt tối vì lỗi toàn kênh livestream, thì ở máy giám sát dữ liệu ở trụ sở chính của > ở Liên Minh cũng đang cảnh báo.

Có người chơi dám dùng thủ đoạn cao siêu bóp méo cơ chế random đồng đội, ép hai hai nhóm người chơi khác nhau vào một phó bản.

Hành vi này vi phạm nghiêm trọng logic của game, khiến một đám kỹ thuật viên vừa nhận được điện thoại đã phải lao đầu tăng ca.

Game cũng đã hoạt động được vài chục năm, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này, mọi người nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do, tạm thời chiếu phó bản lên tường trắng bắt đầu họp.

Cầm đầu tổ kỹ thuật, Rick đầu bù tóc rối, kêu gào: "Có người cố tình sửa số liệu, nhưng hoàn toàn không thèm che dấu chuyện mình sửa! Tội phạm gì kiêu ngạo vậy hả!? Còn chưa liên lạc được với chi nhánh ở Trung Quốc sao?"

Đồng nghiệp nam đeo mắt kính nào đó: "Trung Quốc bây giờ là buổi tối, tôi đã gọi điện thoại....."

"Khoan đã Rick, cậu xem này!" Một người đột nhiên la lớn: "Hacker này gửi mail cho chúng ta!"

"Mail gì!?"

Rick trượt khỏi ghế, mở mail lên, nhấn vài cái rồi chiếu lên tường.

Mọi người ngửa đầu nhìn, hai phút sau, tất cả đều không tin được hô lớn —

"Để lộ bí mật! Có người dám để lộ bí mật!"

"Chi nhánh Trung Quốc điên rồi hả?"

"Tuy bằng chứng trong mail rất rõ ràng, nhưng cách lấy được nó là phạm pháp, giờ sao Rick?"

"Đọc tiếp đi, hacker này nói.....họ sẽ dùng phó bản này để vạch trần hung thủ, lấy chứng cứ.

Rick, giờ sao? Cần ngắt phó bản không?"

Rick thấp giọng cười.

"À hí hí.....mu a ha ha ha.....ahihihi!"

Đồng nghiệp nam đeo mắt kính nào đó chịu không được đẩy cậu ta một cái: "Đừng cười như vậy, giống phản diện quá."

"Rất thú vị!" Rick bật dậy: "Đi pr cho cái livestream này, mua đề cử trên mạng, có phải kênh livestream hợp tác với chi nhánh Trung Quốc gặp trục trặc không? Gọi nói bọn họ đừng sửa vội, à quên." Cậu vỗ tay: "Gọi cảnh sát bên đó đi, mua vé máy bay đến Trung Quốc cho tôi!"

Các đồng nghiệp im lặng một hồi, bỗng nhiên bật dậy hết, tung bàn đá ghế, ồn ào phản đối: "Bọn tôi cũng muốn đi —–"

Rick giơ "đạn giấy" và "đạn nắp bút" lên, cười to: "Ha ha ha không được, mấy cậu phải ở lại trực!"

Giải thích của trụ sở > lập tức bay đến Trung Quốc bằng đường mạng, úp úp mở mở nhưng để lộ một manh mối rất lớn.

Nhóm hóng drama trên Weibo lập tức ồ lên, sau khi các Cô-văn-nan online phân tích xong, mọi người hết hồn nhìn kết luận: Có người báo cáo streamer [Sơn Vũ Dục La] gian lận?

Còn có chuyện này!?

Một mớ suy đoán ra đời, Weibo của Sơn Vũ Dục La nhanh chóng trở thành chiến trường, nhưng các fan của hắn ta vẫn kiên trì bảo chuyện này không có chứng cứ, trụ sở cũng không nói trắng ra, nhưng vẫn không cản được làn sóng của nhóm giang cư mận hóng hớt đờ-ra-ma.

Một nam sinh sáng sủa ngồi trước bàn học, tập trung tinh thần lướt Weibo, mặt càng ngày càng trắng.

Bạn cùng phòng đột nhiên mở cửa vào, hết hồn nói: "Cậu sao vậy? Bệnh cảm đỡ hơn chưa, mấy ngày rồi....này, mua cháo với đồ ăn kèm cho cậu nè."

Nam sinh bỗng nhiên bật khóc, từng giọt từng giọt thi nhau đáp trên màn hình điện thoại di động.

Bạn cùng phòng lập tức cuống cuồng lên: "Sao vậy? Lại khó chịu hả? Hay đến bệnh viện đi, đừng chịu đựng nữa...."

Nam sinh lắc đầu, khóc đến mức khó thể, chỉ có thể ôm ngực.

"Tớ, là tớ sai rồi...."

Bàn tay run rẩy của cậu, chậu rãi click mở lịch sử trò chuyện, cap màn hình, gõ gõ gì đấy rồi đăng Weibo.

Hối hận không giải quyết được vấn đề gì, cậu phải nói ra.

Hậu trường nhỏ:

Tiểu Ngọc (muốn nói rồi lại thôi): Thật ra tôi có xì lót trong team ấy chứ, nhưng tên tâm cơ kia tự nhiên mang fan của mình theo, và thế là tôi bị đá bay cái véo ra ngoài.

Tôi thất sủng.

.

Truyện Chữ Hay