Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Làm streamer, thứ sáu vừa rồi của Z-bkc có thể tính là sự cố.

Vội vàng offline, còn chưa kịp nói gì với người xem, Văn Tranh cũng không biết nên giải thích thế nào, rất nhiều người vì để xem ending của phó bản, mà phải sang phòng livestream của Sơn Vũ Dục La.

Đêm đó Đặng Phác Ngọc có hỏi Văn Tranh tại sao, Văn Tranh cũng không biết nên giải thích thế nào.

Còn hẹn Bách Sương tối hôm sau đi nhậu, kết quả tối còn chưa đến, mèo đã bỏ đi.

Văn Tranh chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ.

Anh đối xử với Đại Hắc thế nào, Đại Hắc đối xử với anh thế nào, nhiều ngày như vậy rồi, chắc chắn cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Anh chỉ nhìn thấy mèo không chịu ăn, mới cược một lần, ai dè Đại Hắc thật sự sẽ rời đi.

Rõ ràng anh đã dẫn nó ra khỏi nhà vài lần rồi, cũng không đeo dây đắt, nó cũng có chạy đâu?

Chuyện nhậu nhẹt hiển nhiên bị huỷ, Văn Tranh mang theo cảm giác không tin được, đi loanh quanh trong khu nhà.

Lùm cây, đình nghỉ, hàng lang, nhà kho.

Văn Tranh đi từ sáng sớm, đến tận khi trời tối đen mới từ bỏ, đứng trước cửa nhà mơ màng nhìn xung quanh.

Đến lúc này, tức giận và mất mác không còn là cảm xúc chủ đạo nữa, cảm xúc lo lắng Đại Hắc bị thương đã sớm vượt mặt hai cái kia.

Cho dù cường tráng, to lớn đến đâu, Đại Hắc cũng chỉ là một con mèo.

Lần đầu gặp mặt còn có thể khiến mình mẩy bản thân không chỗ nào lành lặn nằm giữa đường như vậy, sao có thể chắc chắn rằng chuyện thế này sẽ không lập lại lần nữa chứ?

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, hô hấp của Văn Tranh như đứng lại, hoàn toàn không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Anh vào nhà ngồi một hồi, cuối cùng đổi một bộ đồ khác, đến Cục Cảnh Sát gần đó.

"Mèo bỏ đi?" Nữ cảnh sát kinh ngạc: "Không khoá kỹ cửa sổ trong nhà à?"

Mặt Văn Tranh vẫn bình tĩnh, không có chút nôn nóng của chủ nhân làm mất mèo nào.

Nữ cảnh sát vẫn còn nhớ nhóc đẹp trai hăng hái làm việc nghĩa này, lần bắt trộm trước mặt mày cậu ta cũng vô cảm y chang vậy, có lẽ cậu ta thật sự lo lắng, chỉ là không biểu hiện ra mặt thôi.

Nữ cảnh sát tưởng tượng một chút, nếu cục vàng cục bạc nhà mình đi lạc, cô chắc chắn sẽ gấp đến mức muốn treo cổ tự tử cho rồi, vì thế giọng của cô càng nhẹ nhàng hơn nữa: "Không sao, có khó khăn, tìm cảnh sát, bọn chị sẽ trích xuất camera trên đường cho cậu.

Đầu tiên mình báo số căn cước của mèo nha?"

Văn Tranh: "...."

Nhìn nhau một hồi, Văn Tranh nói: "Không làm."

Nữ cảnh sát: "Hả? Mới nuôi à? Thế có hoá đơn mua mèo không, cái đó cũng được."

Văn Tranh: "Nhặt."

Nữ cảnh sát: "A.....cái này, thế có giấy chứng nhận tiêm phòng không? Giấy kiểm tra sức khoẻ đầu tiên? Có dấu xác nhận của bệnh viện là có thể dùng làm chứng minh tạm thời...."

Văn Tranh: "Cũng chưa làm, lúc nhặt được nó thì nó đang bị thương, làm giải phẫu, có tính không."

Nữ cảnh sát bối rối: "Như vậy không ổn đâu, em phải có mã số mới làm được nha...!Như này thì em chứng minh con mèo này của mình bằng cách nào đây? Giờ đến mèo cũng lưu mã DNA để lưu trữ hồ sơ rồi, tìm được mã chính xác mới trả lại cho em được, bây giờ nhiều tài sản quý hay mất lắm."

Ly trà hoa cúc trên bàn bốc khói trắng, Văn Tranh nhìn đến thất thần.

Làm sao chứng minh Đại Hắc là của mình? Không có cách nào.

Là do mình quá tự tin, lười biếng, cộng thêm thành kiến ban đầu với mèo, dẫn đến kết quả này.

Nếu lúc đó anh bình tĩnh một chút, nghe bác sĩ nói, hoặc là tìm hiểu mấy điều cần thiết trước khi quyết định nuôi mèo, mọi chuyện cũng sẽ không đến nỗi này.

"Làm phiền rồi." Văn Tranh đứng lên, nữ cảnh sát vội vàng giữ anh lại: "Đừng vội, này này này cậu gấp cái gì...."

Lát sau, một cảnh sát lớn tuổi chuyên quản lý vấn đề này và cấp trên của nữ cảnh sát tiếp Văn Tranh bước vào phòng.

"Nhóc từng giúp bắt trộm à? Ha ha ha! Nhóc con giỏi quá, giờ khó thấy mấy cảnh hăng hái làm việc nghĩa này lắm." Chú cảnh sát nhân dân vỗ vỗ vai anh, vị cấp trên còn lại cũng khen anh vài câu, cũng có nói có thể tìm được mèo của anh.

"Căn cứ mấy tấm hình cậu cung cấp, ngoại hình của mèo nhà cậu khá đặc biệt, lại có hoá đơn giải phẩu" cấp trên ngồi xuống, uống ngụm trà: "Chỉ cần có thể tìm ra nó, bọn tôi sẽ làm giấy cho cậu, sau đó nó sẽ thành mèo của cậu."

Vị cảnh sát nhân dân kia cũng nói: "Mèo này của cậu có phải cũng từng bắt ăn trộm một lần không? Cái video siêu nóng trên mạng ấy – đúng là chủ nào mèo nấy mà.

Nhóc đừng gấp, bọn tôi chắc chắn sẽ coi trọng vụ việc lần này, tìm được sẽ báo ngay cho cậu."

Lại cung cấp thêm ít ảnh chụp, video thường ngày, Văn Tranh hoảng hốt phát hiện, trong lúc anh không tự giác được, anh đã chụp nhiều hình của Đại Hắc đến vậy.

Co thành một cục trên gối giường, chiếm đóng gối nằm của anh, ngồi ăn với anh, thè đầu lưỡi nhỏ hồng hào ra.....!

Đá văng điều khiển TV xuống đất, ngồi trên sofa xem TV, nghe được tiếng động trong nhà bếp bèn dựng tai mở to mắt, chạy bộ chung với anh......!

Lúc phát hiện nó bỏ đi, anh đã nghĩ mình chỉ cần biết nó có an toàn hay không là được.

Nếu tìm về rồi, mà Đại Hắc vẫn còn muốn đi, anh sẽ đi hỏi Bách Sương nơi ở của mèo hoang, sau đó thả nó về núi.

Chỉ cần Đại Hắc vui là được.

Cũng không quan tâm bản thân anh có ổn không.

Tối đó.

Đặng Phác Ngọc nhận được địa chỉ Văn Tranh cho mình, bèn lén lút đến quán bar náo nhiệt nhất thành phố.

Trời vừa sập tối, nơi này cứ như bùng nổ hết năng lượng, cửa hàng nào cũng thi xem ai mở loa lớn hơn với cửa hàng đối diện, ai ngại ồn ào thì tự động biết bốc hơi, còn ai thích sôi động náo nhiệt thì như lên thiên đàng.

Gương mặt tròn trịa của Đặng Phác Ngọc đỏ bừng, cậu đứng trước cửa kính của cửa hàng nào đấy sửa lại mái tóc đã xịt keo của mình, tự cổ vũ bản thân.

Đặng Phác Ngọc! Mày có thể! Mày là mập nhất.....tốt nhất!

"Hello cục cưng! Muốn tới chỗ nào chơi không?" Bên tai cậu đột nhiên vang lên một giọng nói, Đặng Phác Ngọc sợ đến mức nhảy về sau như thỏ, tiếng "A!" bị mớ âm thanh ồn ào xung quanh át mất.

Anh trai xinh đẹp kéo khách cười ha hả một hồi, nắm tay Đặng Phác Ngọc kéo vào trong: "Tới nào, em đáng yêu thế này, chắc chắn sẽ rất được chào đón đấy...."

Đặng Phác Ngọc không giật tay mình ra được, cứ nè nè nè một hồi, mãi đến khi thấy nơi mình bị kéo đến là nơi Văn Tranh gửi, mới thả lỏng bước vào.

Tiếng nhạc trong quán không lớn như bên ngoài, tim Đặng Phác Ngọc đập thình thịch, tuần tra hết một vòng quán —-

"Bách Sương!" Cậu nhảy cẫng lên, chạy đến chỗ người mình tìm kiếm nãy giờ: "Bách Sương Bách Sương —-"

Bách Sương đang chán chết vừa uống rượu vừa chờ Văn Tranh, kết quả người đến là tiểu Ngọc, hắn buộc miệng mé một câu, kinh ngạc nhìn cậu: "Sao em đến đây?"

Đặng Phác Ngọc ngại ngùng nói: "Anh Tranh bảo em đến á."

Hai người nhìn nhau, Đặng Phác Ngọc tự nhiên thấy chột dạ, ngồi thẳng lưng: "Ừ thì, có phải em không nên đến hay không......"

"Không có, không liên quan đến em." Mặt Bách Sương không tốt lắm: "Nhưng Văn Tranh đâu, sao không đưa em đến đây?"

Đặng Phác Ngọc mờ mịt: "Sao phải đưa?"

Bách Sương: "...."

Hắn âm thầm tặng cho Văn Tranh tám trăm câu chửi trong lòng, còn vào WC gọi cho anh, kết quả điện thoại tắt cái cụp, vừa thấy đã biết là cố tình.

Hắn đau đầu đi ra, tỏ vẻ phong độ nhẹ nhàng nói với Đặng Phác Ngọc đang thấp thỏm: "Đi, chỗ này ồn quá, chúng ta đổi chỗ khác."

....!

"Anh ta thật sự đẩy em đấy anh tin được không! Lúc ấy em nổi xung thiên lên, sao lại có người vô sỉ đến như vậy chứ!" Trước mặt Đặng Phác Ngọc xếp năm cái ly rỗng, mặt mày đỏ ửng, tức giận quơ nắm tay, hô to: "Biến con bà nó đi Sơn Vũ Dục La, về sau thấy một lần đánh một lần, em nói anh nghe, tên đấy quả thật rất tâm cơ...."

Bách Sương kéo cậu đi chỗ khác yên tĩnh hơn, hai người gọi vài cốc bia.

Đặng Phác Ngọc đang ngượng quyết định thêm chút cồn lấy can đảm, ai dè mới uống ba cốc đã say, năm cốc bèn bắt đầu chửi, lôi hết toàn bộ mấy chuyện lúc bọn họ livestream ra nói, Bách Sương câu hiểu câu không, chỉ biết ừ ừ cho có.

Nói một nồi, Đặng Phác Ngọc đột nhiên bật khóc: "Hu hu.....em thật sự thất sủng......"

Bách Sương: "......."

Bách Sương đau đầu: "Từ từ, em để anh tổng hợp lại đã."

Đặng Phác Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.

"Em chơi game với tiểu Tranh, bốn người một đội.

Ngoại trừ hai đứa em, còn một thằng nào đấy vô cùng tâm cơ, và một người đẹp gà mới."

"Đúng òi."

"Vốn quan hệ của em với tiểu Tranh là tốt nhất, sau đó quan hệ của tiểu Tranh với người đẹp kia tốt hơn quan hệ của nó với em.

Vì thế thằng tâm cơ nào đấy hại em xong, quay sang hại người đẹp kia?"

"....Ừ?"

Đặng Phác Ngọc tỉnh rượu một chút, không biết nên giải thích thế nào, bèn uống một cốc nước đá, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Là vầy....." Cậu cầm ly kem Bách Sương gọi cho mình: "Cũng không phải hãm hại.

Ý là, bọn em đổi sang chỗ khác, một cái mê cũng đột nhiên chui lên, còn có BOSS, lúc ấy em đứng chung một chỗ với tên tâm cơ đó, sau đấy tên đó đẩy em ra, em mới một thân một ngựa!"

Nói đến đây, Đặng Phác Ngọc siết tay đập mạnh lên bàn: "Bộ không biết em là đứa yếu nhất hả!? Em mà lạc đàn là chết ngay lập tức đấy!"

Bách Sương câm nín.

"Ức chế nhất á, là tên kia còn giả vờ mình trượt tay, diễn như thiệt luôn....người xem chắc chắn không biết được anh ta cố tình." Đặng Phác Ngọc tức giận múc một muỗng kem nhét vào miệng: "Nhưng cái này không quan trọng, sau khi em chết em có qua phòng livestream của anh Tranh coi, nhìn thấy tên tâm cơ kia châm ngòi cho anh Tranh và người đẹp kia cãi nhau, người đẹp tức quá offline luôn."

"Cho nên?"

"Cho nên anh Tranh không vui...." Đặng Phác Ngọc rầu rĩ: "Còn em thì bị thất sủng."

Bách Sương nhịn cười đến mức đau hết cả bụng, hai mắt cong cong, hắng giọng một hồi mới vờ nghiêm túc nói: "Tên tâm cơ kia thật tâm cơ."

"Vâng....." Đặng Phác Ngọc đặt cái ly trên tay xuống, mặt cũng ngày càng tối.

Lát sau cậu mới đan tay, từ tốn nói: "Có một chuyện, em cứ nghi ngờ, nhưng không dám nói với anh Tranh."

Không gian xung quanh chỉ có tiếng piano văng vẳng và giọng nói của mấy người bàn bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bách Sương.

"Có lẽ do em suy bụng ta ra bụng người thôi, nhưng em thật sự cảm thấy, Sơn Vũ Dục La, cái tên tâm cơ á, gian lận."

"Có lẽ anh không biết, trụ sở chính của >, cái ở Trung Quốc chỉ là một chi nhánh lớn mà thôi.

Mỗi năm đến black-box testing, thứ cần kiểm tra và phiên dịch rất nhiều, là lúc mà hãng game bận nhất, cũng là lúc khối lượng công việc lớn nhất.

Vì thế, cho dù trụ sở chính không tiết lộ nội dung phó bản, nhưng đến chi nhánh ở Trung Quốc, ai biết chuyện gì xảy ra chứ?"

Giọng Đặng Phác Ngọc càng ngày càng nhỏ, giống như chính cậu cũng không chắc chắn với những gì mình đang nói lắm.

"Sơn Vũ Dục La này trước đó chả có chút tiếng tăm gì, sau này lại vì phong cách giải câu đố, cộng thêm khối lượng tri thức khổng lồ mà bước lên cái ghế streamer hot nhất.

Mỗi lần cái gì đó trong phó bản, anh ta đều có thể nói rành mạch mấy thứ liên quan đến nó ra.

Mỹ thuật, âm nhạc, lịch sử, triết học, trên trời dưới đất không gì anh ta không biết.....trước giờ em vẫn luôn cho rằng đây là do anh ta giỏi, thẳng đến ngày hôm qua."

Bách Sương cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn cậu.

"Phó bản hôm qua, thử thách cuối cùng là một cái bàn ký ức khổng lồ, đây là thứ anh Tranh giỏi nhất, thử thách trí nhớ tức thời.

Sơn Vũ không giỏi cái này, lúc trước cũng không thấy giỏi mảng nào giống thế này, thậm chí lúc anh Tranh điền như bay, anh ta vẫn còn phải đi tìm đáp án."

"Mãi cho đến lúc còn ba hàng, lúc anh Tranh và người đẹp kia cãi nhau, vì không tập trung được nữa nên anh Tranh vứt luôn cho anh ta điền, lúc ấy chỉ còn có mấy giây là hết giờ, anh ta không thèm đi nhìn tường nữa, điền như bay.....sao có thể?"

Bách Sương gật đầu với phục vụ, nhận ly đồ uống nóng, đưa sang cho Đặng Phác Ngọc còn đang khoanh tay: "Nhỡ đâu phút cuối cậu ta bứt phá thì sao?"

"Đúng vậy." Đặng Phác Ngọc cụp mắt: "Mọi người ai cũng nói thế.

Nhưng em....trực giác của em bảo rằng không phải như thế....cũng có thể là do em ghen tị....."

"Đừng nóng." Bách Sương đột nhiên cười, khuôn mặt kia đẹp đến mức Đặng Phác Ngọc đỏ cả mặt: "Nếu anh ta thật sự gian lận, chắc chắn sẽ có dấu vết.

Hơn nữa em và tiểu Tranh đều trong cái giới này, sao anh có thể không giúp hai đứa được chứ?"

Đặng Phác Ngọc nhìn gương mặt ngầu đét của Bách Sương, nhìn đến mức muốn chảy nước miếng, bèn vội vàng uống một ngụm nước chanh nóng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lục lục balo của mình.

"Đúng ròi Bách Sương, tuần trước em đến lớp học làm làm bánh, cho anh nè....bánh quy em làm...."

Bách Sương mém nữa không giữ được nụ cười siêu soái trên môi, vội vàng dùng tự chủ siêu cường của mình nhận bánh, tự nhiên cắn một cái.

"Ngon lắm, tiểu Ngọc giỏi quá!"

Mặt cười tủm tỉm, còn trong lòng thì: Bà nội cha mày Văn Tranh.

Diễn đàn của kênh livestream Ái Miêu – khu game D – >

[Trò chuyện] Sơn Vũ Dục La đã củng cố được địa vị của mình? Streamer mới cần phải....nâng tố chất tâm lý của mình lên!

Nhưng mà tôi muốn nói: Vương Ngọc Trai hại nước hại dân ghê gớm.

Lầu : Tôi còn tưởng chủ lầu tính thảo luận chuyện đứng đắn gì.....!

Lầu : Tuy lần này nhờ Sơn Vũ thật, nhưng Z đại cũng không thể bảo là sự cố, mọi người nhớ lại bàn ký ức cuối cùng đi, Z đại đã điền hơn phân nửa rồi, Sơn Vũ chỉ điền ba hàng cuối thôi mà? Không lẽ chỉ vì Z đại giỏi cái đó, là mọi người mặc định ảnh phải làm hết

Lầu : Tui cùng quan điểm với lầu trên.

Học tra phát huy được một lần thì nhận được quá trời lời khen, còn học bá sai có một câu thì bị mọi người chửi không ra cái gì luôn, ủa là sao?

Lầu : Sai, mọi người ai cũng có sở trường của riêng mình, chính vì thế nên mới càng phải phát huy hết cỡ khi gặp nó.

Phó bản lần này tính ra cũng có khó đâu, nhưng mọi người nhìn thái độ của bọn họ kìa? Tiểu Ngọc là streamer giải trí thì bỏ qua, nhưng Z đại có phải thế đâu? Lúc không tập trung lúc nhìn khung bình luận, còn sửa bút cho tên gà mới kia, này làm sao có thể so được với Sơn Vũ nghiêm túc từ đầu đến cưới chứ?

Tuy tôi không muốn bàn đến chuyện quan hệ của streamer và người qua đường, nhưng Đại Vương kia cũng một vừa hai phải thôi chứ, ỷ vào chuyện mình là bạn của Z đại mà nói năng bất lịch sự ghê gớm, tính ra tính Sơn Vũ tốt thật đấy, nếu là tôi á, tôi vặn đầu tên kia xuống rồi

Lầu : Lầu trên tính vặt đầu Đại Vương á? Ha ha ha —-

Lầu : Lầu làm lố quá, chơi game thôi mà, chỉ có thể nói, Z đại thật sự không thích Sơn Vũ....!

Lầu : U là chời, bài đăng này thành chỗ bàn tán xem Z đại thích ai không thích ai vậy!

Lầu : Khách quan mà nói, khúc cuối của Sơn Vũ hút fans thật đấy.

Dù sao cũng chỉ có vài người vào diễn đàn, bởi vì khúc cuối Z đại đột ngột thoát ra, Sơn Vũ hút được một mớ lượt xem, được một mớ donate cũng như củng cố cái ghế thứ nhất của mình.

Nhiều người xem đều thấy Z đại vô trách nhiệm, nên tiểu Ngọc mới xếp hạng , ảnh rớt luôn xuống hạng ? Sáng nay tôi mới xem qua.

Bởi vậy có thể thấy được, cho dù chúng ta có nói cái gì, vẫn có rất nhiều người đứng về phía người mạnh hơn.

....!

Lầu : [Hiên Viên Thiên Lộ]: Cái quần què gì vậy, Sơn Vũ cái thằng đần này là ngụy quân tử chính hiệu, chơi dơ giỏi hơn ai hết, lúc nào cũng cười tủm tà tủm tỉm, đã thế còn bày đặt đứng ra giảng hòa? Aha, mọi người chắc mù hết rồi

Lầu : Á ụ é????

Lầu : Ố mài got......acc mới nhà cũ đúng không!!!

Lầu : Má ơi acc mới nhà cũ cười chết tôi ha ha ha ha! Tôi tội nghiệp cho người xem mới của cậu ghê gớm ấy!

Lầu : Hiên Viên Thiên lộ mày cút về > của mày đi, đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí của >! Tên khốn cố tình chơi xấu đồng đội như mày, có tư cách gì đứng đây chửi Sơn Vũ!

....!

Lầu : [Hiên Viên Thiên Lộ]: Ok ok ok, tôi xấu xa, tôi tỏ vẻ đáng thương, nhưng Sơn Vũ Dục La cũng chả phải thứ tốt lành gì, tôi nói thế đấy ai tin tin không tin thì thôi

Lầu :....Ê sao tự nhiên nghe mùi drama thơm phức dị?

Lầu : Thật sự có drama à, sao không lấy dùng acc cũ đăng á?

Lầu : Cầu lịch sử trò chuyện, ảnh chụp màn hình, các thứ....tuy tôi chả ưa gì Sơn Vũ Dục La nhưng nói mà không có chứng cứ không tốt lắm đâu, nhỉ?

......!

Lầu : Ủa, sao chìm luôn rồi TT

Lúc Văn Tranh nhận được link Đặng Phác Ngọc gửi, là thời gian nghỉ trưa sau khi ăn xong.

Anh đã không online mấy ngày, hôm qua ngồi ngẩn người hết hai ba tiếng, sau đó đọc cuốn sách nào đấy cho hết ngày.

Rõ ràng trước khi là như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy chán.

Gọi điện thoại hỏi vài lần, lần nào bên cảnh sát cũng bảo chưa tìm ra, Đại Hắc cứ như biến mất khỏi thế giới, có tìm cách mấy cũng không tìm ra.

Muốn xin lỗi Đại Vương, Đại Vương cũng không online, tin nhắn gửi đi cũng không hiện đã xem.

Văn Tranh nhìn cuốn sổ bà Lưu để lại cho mình, gợi ý kia cứ bay qua bay lại trong đầu, không tài nào tập trung nổi.

Đom đóm sáng bừng đâu phải lửa?

Móc sen tròn lẳn khó lầm châu?

Bà Lưu muốn nói với anh cái gì?

Có người ngoài mặt đối xử rất tốt với mình, lúc nào cũng khách khí các thứ, nhưng thật ra bụng dạ đen tối khó lường?

Nhưng làm sao có thể nhìn thấu bản chất một người chỉ bằng hành động của người đó chứ?

Đúng lúc anh đang đau đầu, Đặng Phác Ngọc gửi tin nhắn đến, cho nên anh đóng sổ đi xem tin nhắn.

-Văn Tranh: Sao có Hiên Viên Thiên Lộ ở đây nữa

-Em Ngọc: Chứng minh Sơn Vũ cũng chả phải hạng tốt lành gì chứ sao! Anh nghĩ thử coi, tính ra quan hệ của hai người bọn họ cũng đâu có tệ, Hiên Viên Thiên Lộ bị ép phải xoá acc, lẽ ra phải ghét anh mới đúng chứ? Nhưng tên này chả nói gì trong mấy bài bôi đen anh hết, tự nhiên đi chửi Sơn Vũ, chứng minh bọn họ không chỉ có giao dịch ngầm nào đấy mà cái giao dịch ấy còn vỡ tan tành rồi!

-Văn Tranh: py?

Em Ngọc: Cái gì vậy, ý em nói á, là Sơn Vũ chả phải thứ tốt lành gì đâu anh đừng để bị lừa!

Văn Tranh ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên câu thơ kia.

Anh cẩn thận ngẫm lại lần nữa, tức tối nhắn trả.

-Văn Tranh: Tôi không có bị lừa, tôi không thân với anh ta.

-Em Ngọc: Thật á? Thiệt luôn? Bây giờ em chửi anh ta nhé, anh không được cho rằng em đang châm ngòi ly gián hai người đâu đấy nhé.....!

-Văn Tranh: Nói.

-Em Ngọc: A, chính là, anh không thấy lạ hả? Chưa bao giờ thấy tên của anh ta trên danh sách kỷ lục của bàn ký ức, chứng tỏ anh ta không giỏi cái này.

Anh ta lại là người đã từng càn quét hết mấy phòng giam, phần trăm giấu được cái này rất thấp.....hồi phó bản phượng tím ấy, lúc đầu anh ta còn phải vừa đi xem đáp án vừa chép, lúc còn ba dòng lại đột nhiên phát huy kỳ lạ, không bình thường chút nào hết.

-Em Ngọc: Sau đó em nói chuyện này với Bách Sương, Bách Sương đi điều tra thử, mới biết, anh ta tên thật là Hồng Chấn Vũ, là người Dung Thành, trình độ học vấn là /......Anh Tranh, không phải em thành kiến hay sao, nhưng hiện tại thành tích phải thế nào mới không đi học đại học chứ? Họ hàng của anh ta cũng nhiều, nhìn địa chỉ thì có vẻ điều kiện cũng không tệ, không giống gia đình không chu cấp nổi.

-Em Ngọc: Còn nữa, anh biết đó, cái game > này chưa chắc thông minh đã chơi hay, nhưng chơi hay chắc chắn phải thông minh.

Nếu Sơn Vũ thông minh như vậy....!

-Em Ngọc: Bách Sương nói quan hệ nhà anh ta hơi bị phức tạp, vẫn còn đang điều tra, ừ thì, em nhắc anh một chút.

-Em Ngọc: Em thật sự không có châm ngòi ly gián đâu mà TAT!

Văn Tranh gian nan load một hồi, sau đó có chút hận uốn cây mà cây chẳng thẳng nhắn lại cậu.

-Văn Tranh: Tôi nhờ cậu đi uống rượu với anh ta, kết quả cậu bảo anh ta điều tra Sơn Vũ Dục La?

-Em Ngọc:....!

-Em Ngọc: [Ngại] Em còn tặng bánh quy tự làm, ảnh khen ngon í.

-Văn Tranh:.

Văn Tranh tắt Wechat, bỗng nhiên cảm thấy ấm lòng.

Anh hiểu ý của Đặng Phác Ngọc, ngày hôm đấy xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên anh hoàn toàn không chú ý đến chi tiết này.

Nếu anh ta thật sự gian lận, vậy vấn đề sẽ trở nên rất nghiêm trọng, cái này không chỉ phạt tài chính không, mà còn bị trụ sở chính kiện, người gian lận thậm chí còn có nguy cơ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Hậu quả quá nghiêm trọng, mà muốn gian lận được cũng quá khó, cho nên nhất thời không ai nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm, chuyện này thật sự không có khả năng xảy ra à?

Từ xưa đến nay người chết vì tiền còn chim chết vì mồi.

Từ trước đến giờ livestream kiếm được mỗi tháng khoảng sáu ngàn, năm mươi phần trăm cho kênh livestream, còn thừa ba ngàn.

Nhưng từ ngày anh nuôi mèo, rồi bắt đầu hot lên, rồi lại đăng ký thi livestream, số tiền có được sau khi trừ phần của kênh livestream ra thì một tuần kiếm được khoảng hai mươi lăm nghìn, đổi sang tháng, con số lên đến tận mười nghìn.

Đối với giai cấp lao động bình thường, mười vạn là số tiền lớn, nhưng vì mười vạn mà bí quá hoá liều ấy, ít ai đồng ý.

Nhưng mà, nếu đây là tiền cố định thì sao? Một tháng mười vạn, một năm một trăm hai mươi vạn, nếu trong khoảng thời gian này bỗng nhiên nổi đình nổi đám, vậy hai ba trăm vạn cũng là bình thường.

Danh tiếng tích lũy theo năm tháng, càng ngày càng nhiều, cuối cùng donate cứ thế cuồn cuộn đổ vào túi.

Văn Tranh thở ra.

"Văn Tranh à." Kim Phồn Vinh cười tủm tỉm thò đầu qua "Đang coi cái gì thế?"

"...." Văn Tranh bị gã ta làm hết hồn, vội vàng tắt trang web, Lý Hiểu Đình bên canh lập tức thò đầu qua: "Chú Kim Phồn Vinh ới ~ chú có gì vui hả, kể con nghe với."

Lý Hiểu Đình vui vẻ bắt chuyện, Kim Phồn Vinh cũng không hóng hớt chuyện của Văn Tranh nữa, quay đầu về phía cô: "Anh rể họ tôi mời khách, tôi đến thống kê thời gian của mọi người, muốn mang bạn....Đình Đình, tôi nhớ rõ cô nói muốn đi?"

Lý Hiểu Đình nói: "Muốn muốn, mọi người đi em cũng phải đi chứ, nhưng hình như anh Tranh không đi, chú đừng làm phiền ảnh nữa...."

"Văn Tranh không đi thật à?" Một trùm hóng hớt uống sữa chua, cái hộp không còn miếng nào nhưng vẫn hút đến mức nó kêu rột rột, nói: "Có lần thấy cậu nhìn diễn đàn game mà, cậu chơi game à? Anh rể họ của Phồn Vinh làm game ấy?"

"Hả?" Đây là lần đầu tiên Văn Tranh nghe chuyện này, bèn nhìn về phía Kim Phồn Vinh.

Kim Phồn Vinh bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ đầy ẩn ý: "Mọi người không biết rồi, Văn Tranh không chỉ chơi, mà còn chơi hơi bị đỉnh, là game của công ty của anh rể họ tôi....hôm qua tôi mới thấy ảnh của cậu ấy trên mạng."

Trùm hóng hớt: "Thiệt luôn á hả!? Văn Tranh chơi giỏi vậy luôn? Lần sau dẫn tôi chơi với!"

Kim Phồn Vinh cười đẩy cô: "Tôi nói vài lần rồi, game của công ty của anh rể họ của tôi cần thiết bị đặc biệt, không mũ kết nối cũng là kính D, không phải cô tiếc tiền à?"

"À thì ra là nó.....vẫn là nhóm thanh thiếu niên như Văn Tranh..."

Văn Tranh bị bao vây, tiếng ríu rít vang lên không ngừng, nhưng trong đầu anh bây giờ chỉ có duy nhất một chuyện.

Công ty game của anh rể họ?

Chi nhánh Trung Quốc của > ?

"Tôi đi."

"Gì?"

Văn Tranh kiên nhẫn lập lại: "Tôi cũng đi."

Biểu cảm ngạc nhiên của Kim Phồn Vinh không giống giả vờ "Cậu đồng ý rồi? Tôi nói chuyện này rồi, cậu ấy đang làm việc thì đừng có đeo tai nghe, nhìn xem, bỏ lỡ hết một chuyện rồi? Thích chơi game như vậy, để bữa ấy tôi nhờ anh rể họ mình mang vài thứ cho."

"Ừ." Văn Tranh ừ xong lại đeo tai nghe lên.

Kim Phồn Vinh: "...."

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc: Bên ngoài vui quá đi lại còn tìm được đệ mới há há há

Đại Hắc sau này quay lại: Ta sai rồi ta thật sự sai rồi thật sự thật sự thật sự sai rồi.

Truyện Chữ Hay