Ánh nắng mùa thu xuyên qua rèm cửa , chui vào phòng khách, căn phòng trở nên vàng óng. Mặc Khải Tuyền ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm màn hình TV. Đoạn tin tức đã kết thúc trước đó năm phút, lúc này đang nói tới song thần tại một nước Nam Mỹ, nhưng lại không khiến cô cảm thấy rung động! Tin tức trước đó nói tới buổi đính hôn lộng lẫy xa hoa, được vô số người chú ý tới. Thế nhưng nghi thức còn chưa bắt đầu đã kết thúc bởi một câu nói của một người nào đó. Hiện trường trở nên hỗn loạn, nhà báo, quay phim, nhiếp ảnh đều có mặt đông đủ, đèn flash chớp lên liên tục, phóng viên từ mọi hướng dùng mọi loại vẻ mặt, mọi loại ngôn ngữ nói liên hồi, cuốn sổ trên tay viết không ngừng nghỉ. Đúng là chuyện hiếm gặp trong giới thượng lưu.
Cái gì có thể so sánh với chuyện này đây? Rất hấp dẫn. Tất cả các phương tiện thong tin đại chúng đều có người nhằm người đàn ông vật chính ùa tới
Mặc âu phục hang hiệu do nhà thiết kế nổi tiếng đích than may, người đàn ông vật chính anh tuấn khôi ngô từ giữa bảo vệ cùng trợ lí đi ra, vẻ mặt trước sau như một, bình tĩnh mà không có chút áy náy nào. Từ đầu tới đuôi đều chỉ nói hai câu. Thứ nhất là: Tôi sẽ không đính hôn với Bùi Gia Lỵ tiểu thư. Thứ hai là: Từ nay tôi sẽ rút khỏi văn phòng luật sư Đông Phương, không đảm nhiệm bất kì chức vụ gì nữa.
Thật vô tình! Hắn sợ không ai gọi hắn là kẻ phụ tình, sợ không bị ngàn vạn người chỉ trích sao? Còn ở trước mặt Bùi tiểu thư đang ngây người phi them hai cây dao mới hả dạ?
Mặc Khải Tuyền bừng tỉnh, thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, cho nên hắn mới có thể làm được không chút lưu tình, mới có thể tiêu sái ra đi như vậy. Nhưng hắn bị điên rồi sao?
Nhìn xuyên qua màn hình TV, Mặc Khải Tuyền thấy người nhà Bùi gia đang tụ tập một chỗ, bọn họ ngây người như phỗng rồi hai mặt nhìn nhau. Không ai có dũng khí xử lý tàn cuộc do Cận Thừa gây ra. Bùi Gia Lỵ luôn cao quý hào phóng bây giờ giống như bị người giáng cho hai tát, sắc mặt cực kì khó coi.
Hắn nhất định bị điên rồi!
Địa vị dễ như trở bàn tay không cần, hiền thê không cưới, một bước lên mây cũng không suy nghĩ, không đi đắc tội với đại luật sư giới luật pháp thì không yên, đây không phải là có bệnh sao? Không để ý hậu quả, đem mọi chuyện phá hỏng, làm sao có thể thay đổi? Sự nghiệp của hắn, vô số ước mơ ấp ủ trong ngực chưa thực hiện phải làm sao? Bùi gia sẽ trả thù người khiến bọn họ mất hết mặt mũi như thế nào?
Trời ạ! Mặc Khải Tuyền ôm đầu. trong đầu rối loạn, cô chỉ nghĩ hét thật to.
Cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông mới từ trên giường bò dậy, quần áo ngủ tùy tiện ở trên người, đai lưng buông lỏng lộ ra cơ ngực chắc khỏe
“Sao vậy? Đau đầu à?” Hắn liếc nhìn cô có cái gì đó không đúng, lập tức che dấu vẻ mặt lười biếng vội vàng đi tới, sau khi ngồi xuống liền đưa tay ôm lấy cô để cô ngồi trên đùi mình, thân mật để thân thể mềm mại tựa vào ngực mình, ngón tay thon dài giúp cô xoa bóp hai bên huyệt thái dương, hỏi: “Ngủ không ngon đúng không?”
Nếu như ngủ không ngon thì cũng là tại hắn, người đàn ông nhìn cô mặt ủ mày chau, trong long chợt có chút xíu áy náy. Hắn hôm qua muốn cô một bộ tốt quá đầu, đưa tới giai nhân một bộ bệnh thoi thóp biểu tình.
Mặc Khải Tuyền tỉnh táo trở lại, mặt mở to trừng trừng nhìn hắn với hang loạt dấu chấm hỏi trong đầu, hắn còn có tâm tình giúp cô xoa bóp, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh điên rồi có đúng không?”
“Ừ?” Cận Thừa nhìn người phụ nữ trong ngực, chợt ngộ ra, hóa ra cô không phải đau đầu mà đang cảm thấy hao tâm tổn trí. Hắn yên tâm, hắn thích bộ dáng cô khỏe mạnh, một khi cô có biểu tình phờ phạc thoi thóp là hắn cũng bất giác cảm thấy lo lắng, cả người như có lửa đốt, đứng ngồi không yên
“Anh rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?” Mặc Khải Tuyền bắt đầu tin rằng hắn thực sự có bệnh, nếu không thì không có lý do gì để giải thích những việc làm của hắn
“Anh không làm vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ” Hắn nghe hiểu vấn đề của cô, lấy tay vuốt lại tóc, không nhanh không chậm nói: “Chỉ có khiến cho bọn họ mất hết mặt mũi, không có cách nào cứu vãn thì bọn họ mới buông tha anh”
“Nhưng anh cũng không cự tuyệt chuyện đính hôn này, anh đã đồng ý” Cô chỉ trích hắn khiến cô đau khổ uất ức suốt thời gian qua.
“Anh không có” Hắn chỉ lựa chọn im lặng, hắn im lặng khiến mọi người bên cạnh hiểu lầm, Bùi gia, giới truyền thong, đồng nghiệp, bạn bè….còn có cả cô nữa. Thật ra thì cũng không thể trách hắn, không ai tới hỏi ý kiến của hắn, toàn tự làm theo ý mình, đem suy đoán của mình áp đặt lên hắn. Khi đại sự không thành, hi vọng tan vỡ lại quay ra trách hắn. “Em rất hi vọng anh cưới người phụ nữ khác sao?” Cận Thừa cảm thấy khó chịu, người khác không nói, nhưng người phụ nữ này cũng nói hắn nghiệp chướng nặng nề, một kẻ phụ tình, sao không dùng đầu suy nghĩ một chút xem hắn làm thế là vì ai? “Đần” Hắn hừ nhẹ một tiếng bày tỏ sự không vui của mình
“Nham hiểm” Cô không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này quá phúc hắc, tất cả mọi người đều không hiểu hắn đang nghĩ gì, giống như đọc hêt một cuốn tiểu thuyết, xem hết một bộ phim, nghe hết một vở ca kịch, cuối cùng vẫn không hiểu mình xem cái này có ý nghĩa gì, bao gồm cả cô, người ngủ bên người hắn bao nhiêu năm cũng không ngoại lệ.
Hắn đối với chỉ trích của cô hoàn toàn không có ý kiến, bàn tay chui vào áo ngủ bằng tơ màu trắng, long bàn tay thô ráp thân mật vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, ý muốn cầu hoan vô cùng rõ rang
Mặc Khải Tuyền vẫn lo lắng trùng trùng: “Hiện tại người của Bùi gia nhất định rất hận anh, Cận tiên sinh, anh làm vậy có nghĩ tới hậu quả hay không?”
Đối với một người phụ nữ, có gì mất thể diện hơn việc bị người ta vứt bỏ? Huống chi lại là thiên kim tiểu thư chưa từng chịu đau chịu khổ, không biết khó khăn gian nan trong đời. Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, tốc độ nhanh đến mức khiến người xem cũng không kịp chớp mắt
“Ai kêu cô ta tới khiến em rời khỏi anh?” Giọng nói của hắn vẫn không nặng không nhẹ, giống như đang bàn chuyện nhà, trong nhà có còn gạo hay không/? Vòng vo cả nửa ngày hóa ra người đàn ông này đang thay cô hả giận. Mặc Khải Tuyền giật mình há to mồm, sững sờ tại chỗ, ngập ngừng hỏi: “Anh………”
“Anh không phải người tốt đến mức người phụ nữ của mình bị bắt nạt lại có thể im hơi lặng tiếng” Tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô bởi vì giật mình mà há hốc miệng, bàn tay chậm rãi đi lên, hướng hai gò bồng mềm mại đẫy đà vuốt ve “Hơn nữa, em bị thương cũng là do bọn họ mà ra. Những gì bọn họ đã làm với em, anh sẽ trả lại họ gấp đôi”
Hắn không phải người có thù sẽ lập tức báo thù, có tức giận sẽ phát tác tại chỗ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn (Wan: Quân tử là người thu rất dai, càng dai càng “quân tử” ) Ưu điểm lớn nhất của anh chính là núi thái sơn có đổ ngay phía trước thì mặt cũng không đổi sắc. Có rất ít người biết, hắn nhẫn nại càng lâu thì khi trả thù sẽ càng vang dội, cô nói hắn nham hiểm, giảo hoạt, hắn không phản bác. Tòa án cùng thương trường có chỗ cũng rất giống nhau. Trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cũng như vậy, ở tòa án không có đúng hay sai, chỉ có thắng lợi hay thất bại. Không nham hiểm, không độc ác thì đã sớm bị Bùi gia ăn tươi nuốt sống không còn lại mảnh xương vụn. Hơn nữa, ai kêu người phụ nữ Bùi gia cố tình muốn bắt nạt người phụ nữ của hắn ngay tại nhà hắn, coi hắn đã chết rồi sao?
“Như vậy không quá tàn nhẫn chứ?” Mặc Khải Tuyền khó khăn nghe hắn nói, cứng lưỡi một lúc lâu mới nói được một câu
Cận đại luật sư ngày trước chưa từng tham gia vào xã hội đen chứ? Hành động quá độc ác. Diệt cỏ diệt tận gốc không đủ còn phải đuổi tận giết tuyệt? Mặc Khải Tuyền dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổ đối diện hắn, suy nghĩ cùng hành động của người đàn ông này quá khó giải thích, khó nắm bắt
“Vậy bây giờ anh đang thất nghiệp?” Cô lại nghĩ tới chuyện này
“Đúng vậy, em mau tới an ủi anh” Hắn cười, ý không tốt khi họ đang nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm môi đỏ mọng hé mở một lúc lâu, trong mắt tóe ra ánh lửa dục vọng
“Muốn cắt thịt để ăn dần sao?” Cô hì hì cười chế nhạo hỏi
“Đương nhiên muốn, em biết anh rất thích ăn em” Ánh mắt sang lên, môi mỏng dán chặt, ở trên hai làn môi mảnh khảnh ngọt ngào bắt đầu liếm mút, từng mùi hương thơm mát làm long người mê loạn chui vào mũi “Chúng ta bây giờ ăn luôn đi”
“Ăn cái gì?” Mặc Khải Tuyền tự nhiên hồn nhiên, cho đến khi nghĩ lại, mới giật mình nhìn xuống, kinh ngạc hô lớn :”Sắc lang! Lại cởi quần áo của em” Không để ý tới nửa thân trần mềm mại, dùng dằng bỏ trốn
“Ở chỗ này hay là về phòng? Lựa chọn nhanh một chút” Hắn chỉ có cùng cô vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đối với của cô giãy giụa cùng nắm đấm hoàn toàn không để trong mắt, một mặt hôn vành tai trắng noãn của cô, một mặt kiên nhẫn hỏi địa điểm hoan ái ở đâu
“Nơi nào cũng không muốn, buông em ra” Cô đẩy hắn, gò má nóng đỏ rực thành một mảng
Tối hôm qua rõ rang đang ngủ ngon, lại bị hắn từ bữa tiệc đính hôn chạy trốn lên máy bay ngồi mười giờ tới đánh thức, giằng co cả đêm làm cô hôm nay cũng không kịp dậy đi học, hiện tại lại muốn? Hắn chắc chắn là tng trùng lên não hay là bị cho uống xuân dược?
Hắn bắt được quả đấm nhỏ của cô, dùng răng căn nhẹ cổ cô rồi mút lấy, mút ra một màu hồng nhạt như hoa, giọng nói vẫn bình thản như nước: “Có muốn ở trên sàn nhà hay không?”
“Không cần” Cô kiên quyết cự tuyệt, sàn nhà cứng như vậy, cô không muốn bị đè ép tới thảm
“Vậy lên giường?”
“Cũng không muốn”
“Đừng mơ tưởng. Đây là trừng phạt dành cho em”
Người phụ nữ này rất hào phóng, khiến hắn nổi đóa, đối với hắn không tranh không lấy, mặc cho hắn đi cùng người phụ nữ khác, còn nói thương hắn, cái này gọi là yêu? Hắn nghĩ ra một biện pháp để trừng phạt cô
“Em không làm sai” Mặc Khải Tuyền hung hồn thẳng thắn tuyên bố phản bác.
Nhấc hông cô lên, hắn không để ý tới kháng nghị của cô, hai chân nhất câu liền đem cả người cô dạng ra, bắp thịt rối rắm trên đùi đã sớm uốn éo không yên, dục vọng thật lớn chống đỡ cánh hoa mềm mại của phái nữ
“Anh…….” Mặc Khải Tuyền đang muốn nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, nhưng không còn kịp nữa, hắn đã ngang nhiên tiến vào cơ thể chặt chẽ của cô
Hoa kính không đủ độ ướt át khiến cô bởi động tác của hắn thiếu chút nữa ngạnh, bụng dưới khó có thể thích ứng hắn khổng lồ mà co rút lại, trong nháy mắt bên tai nghe thấy hắn thở gấp.
“Tiểu yêu tinh………” Cô gái nhỏ này muốn hắn lập tức liền phát tiết ra ngoài sao? Hắn thu lại thần trí, đợi cô thích ứng hắn lập tức dùng sức chọc vào, kích thích chỗ sâu nhất trong hoa tâm, khoái cảm mãnh liệt khiến kháng chiến của cô thất bại hoàn toàn
“Ô…..Anh mau ra đi, em biết sai rồi……..” Cô vội vàng thừa nhận sai lầm, hi vọng hắn sẽ buông tha cô
“Sai chỗ nào?” Hắn chậm lại động tác, vừa đút vào vừa hỏi
“Em không nên…..A…….Anh nhẹ một chút……”
“Không nên cái gì?” Hắn đã rất khắc chế
“Không nên…….Không nên chia tay với anh……..Không nên để cho anh cùng người phụ nữ khác đính hôn để thăng chức…..không nên để cho anh làm…..Ô…….” Cô hiểu, thì ra hắn muốn nợ mới nợ cũ tính cùng một lượt
“Ừ, coi như không ngốc đến bất trị” Hắn có chút hài lòng
“Ngươi nhanh chút kết thúc đi” Cô thật sự không chịu nổi
“Đừng mơ tưởng”
“Em không cần, anh đi ra ngoài…….”
“Có muốn hay không?”
“Không cần”
“Có muốn hay không?”
“……..”
“Không nói cũng được, tiếp tục”
“Không cần” Hù chết cô
“Còn nói ‘không cần’ ?”
“Không phải” cô bị uy hiếp ôm chặt hắn, chủ động hôn lên nụ cười xấu xa của hắn : “Người ta nói ‘muốn’ !”
Dừng lại xung động cuồng dã, ý xấu dâng lên, nâng lên hai mông đẹp, ôm lấy cô một mặt hôn cô, một mặt đứng dậy đi tới giường ngủ. Ghế salon này quá nhỏ, không thích hợp ‘phiên vân phiên vũ’. Mặc dù giường của cô cũng không khiến hắn tùy tâm sở dục nếm thử các loại tư thế, ít nhât trên người cô cũng sẽ không bị bầm tím
“Ô…..Anh xấu lắm…..”Chỉ sợ rơi xuống, Mặc Khải Tuyền không thể không đem hai chân xiết chặt hông hắn, tay ôm chặt cổ hắn.
Theo hắn đi lại, chỗ kín của hai người kết hợp sâu hơn, cả người cô giống như cung bị giương lên, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa ngọt ngào
“Loại trừng phạt này giành riêng cho em” Hắn kiêu ngạo nói xong, đặt cô ở trên giường, nặng nề phái nam cùng mềm mại phái nữ bắt đầu luật động
Hắn lần này không có xao động, bàn tay nâng khuôn mặt tinh xảo của cô lên, lưỡi một lần nữa cạy mở môi cô, cùng cái lưỡi thơm của cô dây dưa quấn quýt, thật sâu hôn cô, liếm hơi thở mùi đàn hương của cô, nước bọt không kịp nuốt sánh ra thấm ướt cằm hai người
Bị hắn trêu đùa, cô sớm đã từ bỏ kháng cự. Mặc Khải Tuyền ý loạn tình mê ưỡn người, vội vàng giãy giụa vòng eo kết hợp với động tác của hắn
“Đừng nóng vội, bảo bối…….chúng ta còn nhiều thời gian” Hắn nhu tình thì thầm trấn an cô
Bàn tay cầm hai bên ngực trắng noãn, môi cũng ngậm lấy nụ hồng liếm mút trêu chọc, lấy răng khẽ cắn
Chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới có thể biến thành người vĩnh viễn không thấy đủ, mà cô là mỹ vị ngon miệng quý giá nhất của hắn, khiến hắn vĩnh viễn đều không thấy chán
“A……..” Không cách nào đáp lại, cô chỉ có thể nức nở nấc khẽ, mặc cho hắn không mệt mỏi đoạt lấy
Bị song biển cuồn cuộn nổi lên đoạt lấy, cắn nuốt, lại lần nữa đạt tới cao trào. Trong một phút mất hồn đó, cô đã nghĩ thì ra mọi chuyện không hề thay đổi, thì ra Cận Thừa trong cuộc sống hay trên tòa đều rất hung ác