Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Lưu thúc đem đôi tiểu tình nhân tới chỗ Tiễn lão gia tử ở.
Lương Quyết Thành từ trên xe bước xuống, liền đề cao cảnh giác lên, cả người tiến vào trạng thái chuẩn bị. Tiễn Ý Ý nói chuyện với anh, anh cũng nghe không rõ.
Toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào ông nội Tiễn mà anh sắp gặp.
Tiễn Ý Ý gọi anh vài lần đều không có kết quả. Cô cũng bất đắc dĩ.
Chỉ là gặp mặt ông nội thôi mà, khẩn trương đến thế sao?
Tiễn Ý Ý không rõ Lương Quyết Thành đang nghĩ cái gì, cho dù là đi cưới vợ, đi gặp nhạc phụ đại nhân cũng không có khẩn trương như thế chứ.
Trong đầu vừa nghĩ như vậy, Tiễn Ý Ý liền bị chính cái so sánh của mình làm cho giật mình.
Cô nhanh chóng im lặng "phi phi" vài cái.
Cái gì mà cưới vợ chứ, bọn họ là hợp tác thương nghiệp, là quan hệ tiền bạc a.
Liên tục nhắc nhở chính mình, Tiễn Ý Ý mang theo Lương Quyết Thành đi vào.
"Ông nội."
Vừa qua buổi trưa, Tiễn Ý Ý canh thời gian tới vừa lúc qua giờ nghỉ trưa của ông nội.
Dường như là sau khi hai người vừa vào cửa, Tiễn lão gia tử cũng đã xuất hiện ở trên cầu thang tầng hai.
Ông lão mặc quần áo rộng rãi ở nhà, rất tùy ý.
Bảo mẫu đi tới phòng bếp bưng trà lên.
"Về rồi."
Ông nội Tiễn chỉ chỉ sofa, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành chia nhau ngồi xuống.
Trên bàn trà còn có một quyển sách đã đọc được một nửa, nhìn trang bìa chính là quyển tài chính kinh tế hôm nay, nhân vật trên trang bìa nhìn có chút quen mắt.
Lương Quyết Thành liếc mắt, mơ hồ thấy được một người nam nhân trung niên tầm 40 tuổi. Anh cũng không dám nhìn nhiều, thu hồi tầm mắt, dáng ngồi đoan chính.
Ông nội cùng Tiễn Ý Ý nói chuyện phiếm vài câu, mỗi một câu đều là mấy thứ thường ngày, chậm rãi ung dung, cái gì cũng đều hỏi qua một lượt.
Mười phút qua đi, ông nội đều không cho Lương Quyết Thành ở bên cạnh Tiễn Ý Ý một ánh mắt.
Tiễn Ý Ý nghĩ mọi biện pháp đem đề tài kéo đến trên người Lương Quyết Thành.
Người ta vừa tới, ông nội liền ra oai phủ đầu. Lương Quyết Thành vốn đang khẩn trương, làm như vậy chẳng phải anh sẽ càng khẩn trương không phải sao?
Hơn nữa Lương Quyết Thành còn mang theo lễ vật tới, lúc gặp mặt còn chưa có cơ hội đưa lên, sau mười phút cũng không còn cơ hội tặng quà nữa.
Tiễn Ý Ý nhìn đến đau lòng rồi, không nhịn được đem đề tài hướng tới trên người Lương Quyết Thành, chớp mắt hướng về phía ông nội.
Ông nội thưởng thức vẻ mặt của cháu gái nhỏ nhà mình, ánh mắt chậm rì đảo qua Lương Quyết Thành.
Đứa nhỏ này rất khẩn trương, thậm chí có điểm giống như động vật kích động.
Ông nội Tiễn có chút muốn cười.
Đứa nhỏ này...
"Họ Lương sao?" Ông nội ung dung hỏi.
Lương Quyết Thành lập tức căng thẳng lên một tầng da, đứng dậy cung kính đem lễ vật đưa tới.
"Dạ phải, cháu họ Lương, Lương Quyết Thành, mười bảy tuổi... Sắp tới sẽ mười tám. Ông nội, lần đầu gặp mặt không biết ông thích cái gì, cháu có chuẩn bị một bức tranh do mẹ cháu tự mình vẽ với một chiếc khăn quàng cổ, chỉ là chút quà nhỏ, hi vọng ông có thể thích."
Bức tranh nhìn bằng mắt thường cũng biết, người vẽ rất có thiên phú, lại rất lớn mật. Phong cách ôn nhu, ông nội nhìn một cái liền rất thích.
Khăn quàng cổ liền là thích ngoài ý muốn.
Đầu năm nay có rất ít người tự mình làm lễ vật, đem so sánh mà nói thì họ thường chọn cách ra ngoài mua nhiều hơn. Trừ ngoài ý muốn thì không ai muốn động làm cả.
Đây là một lễ vật biểu đạt sự thân cận lại hiền hòa.
Ông nội nhận lấy: "Có lòng a."
Lương Quyết Thành nuốt một ngụm nước bọt, tim đập nhanh như cũ.
Tiễn Ý Ý ở bên cạnh nhìn có chút lo lắng.
Lương Quyết Thành quá khẩn trương.
Thanh âm của anh thậm chí đều đã biến điệu rồi.
Ông nội vẫn không nhanh không chậm hỏi: "Nghe Ý Ý nói, cháu học tập rất tốt?"
"Vẫn tốt ạ." Lương Quyết Thành dựa theo tiêu chuẩn, khiêm nhường một câu, sau đó bắt đầu bày ra thành quả của chính mình.
Mỗi kì thi đều đạt hạng nhất, cả khối trong trường, trong khu, thậm chí là toàn thành phố, trừ hạng nhất có tên Lương Quyết Thành cũng không có tới cái tên thứ hai.Thi Toán, thi Lý, tất cả các cuộc thi, chỉ cần có Lương Quyết Thành tham gia thì sẽ đạt giải thưởng lớn.
Thành tích của anh nhìn thế nào cũng khiến người khác vô cùng tán thường.
Ông nội Tiễn cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng ông đã sớm biết, thế nhưng chính diện đối mặt với Lương Quyết Thành, chính tai nghe được thành tích của anh, vẫn nhịn không được gật đầu.
"Không tồi, là một đứa trẻ ưu tú."
Về phương diện học tập, Lương Quyết Thành không có chỗ nào có thể xoi mói được.
Nhưng đây lại là thứ duy nhất ở thời điểm hiện tại anh có thể lấy ra được.
Một người hỏi, một người đáp, Tiễn Ý Ý ở bên cạnh khẩn trương nhìn.
Lương Quyết Thành quá khẩn trương.
Anh khẩn trương cũng làm cho cô khẩn trương theo. Vốn là cô một chút cũng không sao, trở về ở trước mặt ông nội ân ái một chút mà thôi, đối với cô mà nói đó chính là nhiệm vụ hằng ngày, là chuyện rất bình thường.
Nhưng nhìn thấy Lương Quyết Thành khẩn trương như vậy khiến cho Tiễn Ý Ý không tự chủ được cảm thấy sự tình so với tưởng tượng của cô càng muốn nghiêm túc hơn. Bị loại không khí này bao trùm, Tiễn Ý Ý cũng theo đó mà nhấc lên tâm.
Lương Quyết Thành thật sự hồi hộp, anh vẫn đang suy nghĩ xem lúc ông nội hỏi chuyện của gia đình anh, anh phải nói ngay trước mặt cô sao?
Cái này không có quan hệ gì tới cái khác, thế nhưng anh lo lắng lòng tự trọng của cô sẽ bị đả kích.
Là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, bạn trai xuất thân lại quá kém, không có bản lĩnh gì, chắc chắn sẽ làm cô mất thể diện.
Không nghĩ đến là toàn bộ quá trình, ông nội đều không nhắc đến vấn đề này.
"Cháu biết chơi cờ không?"
Ông nội thình lình hỏi một câu.
Lương Quyết Thành chần chờ một chút.
Anh học được cách chơi cờ do trước đây khi đi theo sư phụ học võ, tiện thể học được luôn.
"Không giỏi lắm ạ."
"Không sao, biết chơi là được, đứa nhỏ này nhà ta đều không biết chơi, không ai cùng ông đánh qua cả. Cháu đi theo ta chơi một ván."
Ông nội đứng lên.
Tiễn Ý Ý cũng theo đó đứng dậy.
Cô kỳ thật cũng biết chơi cờ, còn thường xuyên tới bồi ông nội chơi. Nhưng ông nội lại nói cô không biết, ít nhất hiện tại cô phải không biết chơi.
Ông nội chẳng qua là tìm một cái cớ gọi một mình Lương Quyết Thành đi.
Đến.
Lương Quyết Thành hít sâu một hơi, đứng dậy đuổi kịp ông nội Tiễn.
Tiễn lão gia tử sai người bày cờ ở sân sau.
Quân đen cùng quân trắng, ở trên bàn cờ vừa vặn chiếm cứ một góc. Ông nội Tiễn vừa đánh cờ, vừa không chút để ý hỏi: "Lần đầu tiên có bạn gái nhỏ đi? Là Ý Ý của chúng ta."
Đến.
Lương Quyết Thành đề cao cảnh giác, tại một vị trí trên bàn cờ đánh xuống, cung kính nói: "Vâng, lúc trước không có suy nghĩ qua chuyện kết giao."
"Cháu là một đứa nhỏ rất ưu tú, Ý Ý của chúng ta ở chung với cháu cũng xác thực là rất vui vẻ." Ông nội Tiễn tuyệt không giấu diếm suy nghĩ của mình đối với bọn họ, hiểu biết về bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay, "Học tập cũng rất tốt, để cháu giúp Ý Ý học bù, vất vả rồi."
"Không vất vả." Lương Quyết Thành cũng thẳng thắn, "Bọn cháu ở chung, dạy kèm cho cô ấy cũng rất thuận tiện."
Ông nội Tiễn nở nụ cười.
"Thành tích tốt như vậy, nghĩ tới chuyện sẽ học đại học nào chưa?"
Lương Quyết Thành nói ra: "Có suy xét qua, là đại học S ạ."
Đại học S là trường đại học tốt nhất ở Hải thị.
Cũng là một trong những trường học trọng điểm trên toàn quốc.
Nhưng lại không phải trường tốt nhất.
Dựa vào thực lực của Lương Quyết Thành, anh hoàn toàn có thể lựa chọn vào trường đại học tốt nhất.
"Vì chiếu cố mẹ với em gái sao?"
Hô hấp Lương Quyết Thành bị kiềm hãm, "... Vâng." Thanh âm của anh hơi khô.
Ông nội Tiễn cái gì cũng đều biết, đối với gia đình của anh có lẽ đã sớm nắm rõ ràng.
Thậm chí là đối với một ít phương diện của anh cũng đều rõ ràng.
Có lẽ vào khoảng thời gian trước, ông nội Tiễn không phải không để ý anh mà là dành ra thời gian để tìm hiểu rõ về anh. Bây giờ ở trước mặt Tiễn lão gia tử, anh cơ hồ là chẳng còn bí mật nào nữa.
Những chuyện xảy ra khi anh trưởng thành, tất cả có lẽ đều tập hợp ở trong một văn kiện, đặt tại bên người ông nội Tiễn.
"Cháu là một đứa con hiếu thuận, cũng là đứa trẻ rất có trách nhiệm." Ông nội Tiễn đối với việc này bày tỏ khẳng định tuyệt đối, " Ở tuổi này của cháu mà có thể làm được mấy việc đó, rất tốt. Đứa con trai ông luôn lấy làm kiêu ngạo, ở cái tuổi này của cháu đều chỉ là một tiểu hỗn đản, thiếu chút nữa là xảy ra án mạng. Phải đến hai mươi năm về sau mới có dáng vẻ thành thục, mà cháu so với nó đều thành thục sớm hơn. Đứa nhỏ, tương lai của cháu là không thể đo lường được."
Lương Quyết Thành há miệng thở dốc: "... Cám ơn ông khích lệ."
"Vậy có suy xét qua việc sau này không? Thí dụ như lên đại học tìm được một người bạn gái tâm đầu ý hợp?" Ông nội Tiễn dùng giọng điệu nói chuyện phiếm.
Lương Quyết Thành chấn động mạnh.
Nửa ngày sau, anh ngữ điệu bình bình nói: "Bạn gái của cháu là Ý Ý."
"Đấy là hiện tại." Ông nội Tiễn rất ôn hòa, "Tiểu hài tử kết giao vài đối tượng, vài ngày chia tay cũng rất bình thường. Cuộc sống tương lai còn rất dài, cháu có lẽ còn gặp được người thích hợp hơn nó."
"Thực xin lỗi, thế nhưng Ý Ý đã rất thích hợp đối với cháu rồi." Lương Quyết Thành ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
"Đứa nhỏ này, chẳng qua là kết giao qua bạn bè nam nữ, không cần nghiêm túc như vậy." Ông nội Tiễn nhắc nhở anh, "Ý Ý thích cháu, cháu cũng thích Ý Ý, hai đứa ở thời cấp ba yêu đương, làm trưởng bối ông cũng sẽ không phản đối. Chẳng qua là, không cần nghĩ quá nhiều."
Nghĩ quá nhiều.
Lương Quyết Thành giống như bị dội một chậu nước đá lên đầu, triệt để lạnh.
"... Chẳng lẽ không hẳn là nghiêm túc sao?" Lương Quyết Thành miễn cưỡng nói, "Cháu chỉ có cô ấy là bạn gái, bất luận là lúc nào, sự thật này cũng không thay đổi."
Một lát sau, ông nội Tiễn cười cười.
"Đứa nhỏ, cháu có biết cha cháu là ai không?"
Nhất tâm nhị dụng chờ trả lời ông nội Tiễn, Lương Quyết Thành vẫn là không dự đoán được, ông nội cư nhiên sẽ nói đến cái này.
Anh triệt để cứng ngắc.
Quân cờ trong tay lạch cạch rơi xuống bàn cờ.
Lương Quyết Thành cúi đầu, thật lâu không nói tiếng nào.
Gió mùa đông bên ngoài lạnh lẽo khiến tâm anh đều bị đông lại.
Ông nội Tiễn nói xong lời này, thậm chí vẫn không ngẩng đầu nhìn Lương Quyết Thành lấy một chút, vẫn nhìn chăm chú vào ván cờ.
Nhìn vào bố cục, đã có thể nhìn ra phong cách của một người.
Quân cờ của Lương Quyết Thành đặt rất cẩn thận, trong đó còn lộ ra có chút lớn mật.
Cho dù anh đã cực kì thu liễm, tính cách vẫn có thể hiện rõ trên ván cờ này.
Lương Quyết Thành trầm mặc hồi lâu.
"Ông... Biết ạ?"
Ông nội rất lãnh tĩnh.
"Có một số việc, tự mình phát hiện sẽ tốt hơn."
"Ông nói cho cháu biết cái này là muốn nói cho cháu, đứa nhỏ à, gia đình cháu thực sự rất phức tạp, phức tạp đến mức ông trực tiếp phủ định cháu."
Ông nội Tiễn ngẩng đầu: "Cháu với Ý Ý, không xứng."
Thanh âm ông nội Tiễn rất ôn hòa, giống như là một ông lão hay đi dạo trong công viên, tràn đầy khoan hậu, từ ái của một vị trưởng bối.
Nhưng lời ông nói ra, làm cho Lương Quyết Thành như bị ngâm trong hầm băng.
Ông nội Tiễn quả nhiên chướng mắt anh.
Quá khứ của anh, tất cả mọi thứ của anh, có lẽ trong mắt ông ấy đều là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ.
Có lẽ ông nội biết được thân phận của cha ruột anh, cái thân phận này cũng là khiến lão gia tử cảm thấy anh xuất thân không hoàn thiện.
Cha của anh...
Lương Quyết Thành nhắm chặt mắt.
Không khác gì một tên tra nam, một tên rác rưởi của xã hội.
Tên tra nam này, Lương Quyết Thành chưa từng nghĩ nhiều tới hắn dù chỉ một lần. Thế nhưng giờ khắc này, anh lại không thể tha thứ dễ dàng như thế.
Có lẽ là bởi vì sự tồn tại của ông ta cho nên ông nội Tiễn mới đối với anh có đánh giá thấp như vậy.
Khả năng này, Lương Quyết Thành căn bản không nghĩ tới tiếp thu nó.
Còn không bằng ông nói thẳng không thể tiếp nhận anh còn hơn.
"Cháu... Cháu với cha cháu là khác biệt, ông ta là ai, là loại người nào, đối với cháu mà nói cái gì cũng đều không ảnh hưởng đến cháu, ảnh hưởng đến người bên cạnh cháu." Lương Quyết Thành cố gắng nói, "Gia đình cháu có lẽ rất phức tạp, thế nhưng cũng rất đơn giản. Cháu chỉ có mẹ cùng một đứa em gái, chỉ ba người chúng cháu..."
"Mẹ cháu nằm viện, cháu cũng biết tinh thần của bà ấy vẫn không thể tự chủ được đúng không." Ông nội Tiễn ôn hòa nói, "Bà ấy là một nữ sĩ rất có thiên phú, ông cũng rất thưởng thức bà ấy, cũng đồng tình, tôn trọng bà. Em gái của cháu cũng là một đứa bé đáng yêu, cũng khiến cho Ý Ý yêu thích. Hiểu chuyện lại nhu thuận, là một đứa bé khiến cho ai cũng đều đau lòng."
Ông nội Tiễn nói xong, ôn hòa liếc nhìn Lương Quyết Thành: "Sau đó thì sao?"
Sau đó...đâu?
Vẻ mặt anh có chút hoảng hốt.
Đúng vậy, mẹ của anh có thiên phú nghệ thuật, nhưng bà lại đang nằm viện, về thần kinh đều có chút vấn đề. Em gái của anh đúng là rất đáng yêu, nhu thuận lại hiểu chuyện, thế nhưng lại mắc bệnh tự bế, đối với xã hội sinh ra sợ hãi.
Ông nội sớm biết anh có phản ứng như vậy, tâm bình khí hòa nói: "Cháu là một đứa nhỏ rất ưu tú, điểm này ngay từ đầu ta cũng đã nói."
Lương Quyết Thành trong lòng tuyệt vọng.
Ưu tú là khẳng định đối với anh, thế nhưng nó không đại biểu cho việc ông nội Tiễn đối với thân phận bạn trai của Tiễn Ý Ý cũng khẳng định.
"Đứa nhỏ, cháu bây giờ có thể so với đại đa số bạn cùng tuổi giỏi hơn rất nhiều, tương lai cũng rất sáng lạn. Một khi đã vậy thì vì cái gì cháu không chọn một con đường thích hợp với mình hơn?" Ông nội Tiễn thở dài, "Đứa bé Ý Ý này, xuất thân của con bé có chút phức tạp thế nhưng ông vẫn rất yêu chiều con bé. Ông hi vọng sau này nó có thể có một cuộc sống tốt đẹp. Cái tốt này không phải cái tốt mà cháu nghĩ. Đối với một trưởng bối như ông mà nói, tiểu bối kết hôn về sau sống tốt hơn khi ở nhà mẹ đẻ mới là thực sự tốt. Nếu không cam đoan được điểm này, ông không cho rằng cháu có thể trở thành bạn trai của Ý Ý."
"Ý Ý có nói cho cháu việc nếu con bé kết giao bạn trai, chính là đã xác định sau đó liền đính hôn, về sau thuận lý thành chương sẽ kết hôn hay không?"
Lương Quyết Thành do dự một lát.
"Không có."
Chuyện này chỉ có lúc ở chỗ cha mẹ Tiễn từng được nhắc tới, nhưng là Tiễn Ý Ý ở ngay tại chỗ liền phản bác, anh cũng không có nghĩ nhiều. Bây giờ nghe ông nội Tiễn nói như vậy, có lẽ bên trong còn có gì đó.
Kỳ thật dựa theo suy nghĩ của anh, tốt nghiệp rồi đính hôn, đại học sẽ kết hôn, là một phương hướng phát triển thuận lợi, cũng chính là tương lai mà anh muốn.
Nhưng Tiễn Ý Ý chưa từng chủ động nhắc tới chuyện muốn cùng anh đính hôn.
"Đứa bé kia cũng thật là." Ông nội Tiễn khẽ nhếch khóe miệng, "Cháu biết Diêu Nhất Nam không? Là đứa con trai của Diêu gia."
Lương Quyết Thành: "... Bạn cùng lớp."
"Nó là người Diêu gia muốn dùng đến để kéo gần quan hệ với Tiễn gia, là vị hôn phu đã được chọn của Ý Ý." Ông nội Tiễn xem như không thấy vẻ kinh ngạc của Lương Quyết Thành, ung dung nói, "Dựa theo trình tự bình thường, hẳn là con bé sẽ cùng một thiếu niên có xuất thân như vậy đính hôn, sau này sẽ kết hôn. Đều là những đứa trẻ trong một vòng tròn, con bé có thể tùy tâm sở dục giống như là trước khi kết hôn."
"Đứa nhỏ, cháu rất ưu tú, thế nhưng cháu không thể cho Tiễn Ý Ý một tương lai như vậy. Nếu là bạn bè nói chuyện với nhau một chút thì không sao, một tháng thời gian cũng đủ rồi. Tình huống của Ý Ý cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như thế."
Ông nội Tiễn ôn hòa nói: "Cháu hiểu ý của ông chứ?"
"... Hiểu ạ."
Thanh âm của anh có chút khàn khàn.
Anh mở mắt ra.
Trong đáy mắt thiếu niên chính là một ngọn lửa bị kích khởi.
"Cháu hiện tại không làm được, thế nhưng vài năm sau cháu nhất định có thể."
Lương Quyết Thành áp chế chua xót trong lòng, bình tĩnh nói ra: "Tiễn lão tiên sinh, cháu cần thời gian. Cháu không có gia đình làm hậu thuẫn, cháu sẽ tự mình làm. Cháu cần... thời gian."
Anh gian nan nói ra: "... Cháu, cháu hiện tại đã có thể kiếm tiền."
Đúng vậy; anh còn có điểm ấy.
Lương Quyết Thành từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong đặt một cái USB.
Đây là tác phẩm anh hoàn thành nó trong vài ngày trước.
Tuy rằng chưa đủ hoàn thiện, thế nhưng so với một tháng trước đã hoàn thiện rất nhiều.
"Cháu có lẽ còn chưa đủ tốt, thế nhưng cháu học so với người khác sớm hơn, cũng so với bọn họ dùng tâm hơn. Cháu có thể trong thời gian ngắn nhất tự nâng cao năng lực. Đại học còn có bốn năm, cháu có thể cam đoan sau khi tốt nghiệp sẽ cho Ý Ý một gia đình không thua kém với bây giờ."
Lương Quyết Thành từ va chạm, nói đến thông thuận.
Đúng vậy; anh có thể.
"Cháu đau lòng cho cô ấy, tự nhiên sẽ cho cô ấy thứ tốt nhất. Không phải là thứ tốt nhất hiện tại cháu có, mà là thứ tốt nhất từ trước tới giờ cô ấy hưởng thụ qua."
"Cô ấy ở bên cháu, tuyệt đối sẽ không phải thiệt thòi sống qua ngày."
Ông nội Tiễn tiếp nhận USB, thậm chí là không sợ hãi.
Ông càng thưởng thức những lời này của Lương Quyết Thành.
"Cháu là một đứa nhỏ có trách nhiệm, nhưng mà vẫn là câu nói kia. Cháu bây giờ vẫn còn rất nhỏ, không thể đối với tương lai cam đoan ra thứ gì, tương lai đều không thể đoán trước được, nói ở trên miệng thì ai cũng có thể nói, nếu ai nói ông cũng tin, đây hết thảy sẽ rất lộn xộn."
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi.
"Như vậy ý của ông là..."
Ông nội Tiễn cầm USB.
"Đứa nhỏ, cháu cũng biết Ý Ý không phải cháu gái ruột của ông, con bé nếu không được gả tốt, sẽ rất dễ phải chịu thiệt thòi, sẽ bị người đời cười nhạo. Cháu có thể làm cho bọn họ đều không tạo uất ức con bé sao, để con bé có thể giống như một đóa hoa tươi mà sống sao?"
Lương Quyết Thành ngẩng đầu, đáy mắt đều là nghiêm túc.
"Cháu có thể."
Nghe nói như thế, ông nội Tiễn nở nụ cười.
"Vậy cháu có thể làm ra cái gì?"
Lương Quyết Thành gằn từng chữ: "Cái gì cũng có thể."
Lương Quyết Thành có thể không cần mạng, cũng sẽ không để cho Tiễn Ý Ý chịu thiệt thòi.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Lương Lương muốn cưới vợ QAQ.