Tân sinh viên năm nhất là những cục thịt béo bở. Trước khi khai giảng vài tuần, có đủ loại kiểu chào hàng chen chúc nhau tới, chờ mãi mới tới lúc ổn định lại chuyện này thì hội học sinh và hội đoàn lại triển khai chiêu tân một cách hừng hực khí thế.
Hội học sinh là nơi mà vô số tân sinh viên hướng tới nhưng Mạch Thu hoàn toàn không có cảm giác. Đùa à, kiểu con gái ngay cả đến việc học đều muốn hoàn toàn tỏa sáng giống như cô thì đời nào lại đi làm chân em gái chạy việc vặt được.
Ba người khác trong ký túc xá lại cảm thấy rất hứng thú với chiêu tân, cầm tờ đăng ký không ngừng líu ríu. Mạch Thu hết nói, lắc đầu: các cô nàng này vừa nhìn đã biết là mấy cô ngốc chưa từng bị trường đại học đày.
Lý Tuyết đăng ký CLB tuyên truyền, cùng Mạch Thu đi phỏng vấn, bề ngoài vô cùng hoành tráng: đèn từ đầu tới chân. Hình thức sơ khảo rất đơn giản: mỗi người có ba phút để tự giới thiệu về mình. Mạch Thu liếc mắt xem thường: ba phút thì có thể thấy được gì, bất quá là một hình thức mà thôi.
Tổng thể mà nói Lý Tuyết phát biểu rất thuận lợi, lúc đầu vì căng thẳng nên nói hơi nhỏ, nhưng lúc sau thì rất tốt. Đợi Lý Tuyết đi từ trên đài xuống, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo không có việc gì của các cô nên Mạch Thu liền lôi Lý Tuyết len lén chuồn mất.
Bốn ngày sau đó, Lý Tuyết thế mà vượt qua vòng sơ tuyển, các phần thi sau cũng rất thuận lợi, thành công tiến vào bộ phận tuyên truyền. La San San và Phù Mỹ Thần đã nhanh chóng vào hội học sinh từ sớm, toàn bộ túc xá chỉ còn lại một người thuộc tầng lớp bình dân, đó là Mạch Thu.
Ba người càng ngày càng bận rộn, Mạch Thu ngược lại: càng ngày trôi qua càng nhàn hạ. Rảnh rỗi không việc làm, làm chút kiêm chức cũng không tồi. Nói một tiếng với chủ nhiệm lớp xong liền có câu trả lời rất nhanh: bổ túc Anh ngữ và số học cho một đứa nhóc học lớp , mỗi tuần giờ, mỗi giờ đồng – coi như thích hợp.
Đối phương là một học sinh nữ, tên là Lâm Lan, là con trong một gia đình không có mẹ, ba là doanh nhân thành đạt. Mạch Thu liếc mắt xem thường: lại thêm một ví dụ về cô tiểu thư thiếu hụt tình yêu, với cả, kiểu trẻ nhỏ này hơi khó trị, nhưng Mạch Thu cũng không lo lắng vấn đề đó, dù sao kiếp trước làm gia sư lâu như vậy, những vấn đề hao tổn tâm sức vẫn có thể giải quyết được.
Quả nhiên, sự thật giống như trong tưởng tượng: đứa trẻ này luôn đối xử xa cách với Mạch Thu, giảng bài cũng không nghiêm túc nghe, còn thường xuyên cầm điện thoại di động cùng bạn trai tình ý miên man. Mạch Thu không để ý, kiên nhẫn đợi cô bé nói chuyện điện thoại xong sẽ tiếp tục nội dung tiếp theo, thời gian vừa hết là khoác túi lên lưng rồi đi. Hai người cứ giằng co như vậy hai tuần thì chuyện có chuyển biến.
Hôm nay, Mạch Thu đang giảng giải đề mục thì điện thoại của Lâm Lan reo lên. Cô bé ấn phím nghe rồi nói vài câu, tiếp theo chỉ nghe thấy Lâm Lan cất cao âm lượng giọng nói: "Cái gì? Thế mà anh không lấy được vé tham dự đêm diễn thời trang của Đinh Lỗi à? Làm ơn, khó khăn lắm anh ta mới tới thành phố B một lần. Hả, chờ lần sau á? Chờ cái đầu anh ấy, có quỷ mới biết lần sao là bao giờ?"
Lâm Lan nói xong liền giận đùng đùng cúp điện thoại, Mạch Thu ở một bên sờ cằm: ừm, cô nói, chắc không phải cậu út nhà cô đó chứ, lại nói, người kia quả thực có nói qua việc này, hình như là ngày mai thì phải.
Sau khi trở lại trường học, Mạch Thu gọi điện thoại cho Đinh Lỗi, muốn xin Đinh Lỗi hai tấm vé khách quý.
"Ai chà Tiểu Thu Thu, không ngờ cháu cũng để ý đến trời trang của cậu, đúng là làm cho cậu rất cảm động đó nha. Yên tâm đi, hai tờ vé tuyệt đối không thành vấn đề, đợi lát nữa cậu sẽ nhờ người gửi qua cho cháu. . . . . "
Làm xong chuyện này, Mạch Thu thở phào một hơi. Học bổ túc ngày hôm sau vẫn diễn ra như bình thường, Lâm Lan rõ ràng có chút buồn buồn không vui. Dạy được một nửa thì Mạch Thu dừng lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Này, giờ mới có một tiếng thôi, chị muốn về sớm à? Cẩn thận kẻo tôi bảo ba tôi cắt tiền lương của chị đó!"
"Ai chà, thì ra là em muốn nghe giảng hả. Haizz, chị vốn muốn nói là chị có hai tấm vé, chuẩn bị dẫn con quỷ con nào đó có cái môi có thể treo bình dầu đi xem thời trang kìa. Nếu em đã thích học như vậy thì thôi đi, chúng ta học tiếp vậy."
Mạch Thu lấy hai tấm vé trong túi ra quơ quơ trước mặt Lâm Lan, sau đó lại nhét vào trong túi.
Ánh mắt của Lâm Lan nhất thời tỏa sáng, cực kỳ nịnh hót tiến tới trước mặt Mạch Thu, lắc lắc cánh tay Mạch Thu làm nũng, "Chị gái tốt, em sai rồi, em sai rồi, dẫn em đi đi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị được không?"
"Ừm. . . " Mạch Thu suy tư chốc lát, "Có thể thì đương là có thể rồi, nhưng sau này phải nghe túc học bài, khong cho phép nghe điện thoại, không cho phép làm quân nhân đào ngũ, sao nào?"
Lâm Lan do dự một chút, nhìn chằm chằm cái túi của Mạch Thu thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Nếu vậy thì bây giờ, làm bài kiểm tra toán này trước đã. . . . "
Mạch Thu mới vừa nói xong, liền trừng mắt nhìn nhau với Lâm Lan. Cô vô vị nhún nhún vai, "Từ giờ đến lúc khai màn còn tiếng, không sao, có thể từ từ suy nghĩ, chị không vội. . . "
Mạch Thu đung đưa hai chân chẳng hề lo lắng. Cô nói với mặt rất đáng đánh đòn.
"Biết rồi biết rồi, em làm là được. . . ." Lâm Lan nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng mà lại không thể làm gì, cuối cùng vẫn cực kỳ nghe lời cầm bút lên.
Sau đó, rốt cuộc Lâm Lan cũng thu liễm lại, đối với Mạch Thu cũng coi như nghe lời hơn rất nhiều. Ở chung đã lâu, cô phát hiện ra nữ sinh – lớn hơn cô một tuổi này – không hoàn toàn cứng nhắc như trong tưởng tượng của mình. Bất kể là giải trí hay về phương diện kết hợp thời trang đều rất có nghiên cứu, cũng rất thành thạo về bài tập phụ đạo. Biết được những thứ này, Lâm Lan càng thêm bội phục đối với Mạch Thu không thôi.
Mạch Thu hài lòng gật đầu một cái: cuối cùng cũng thu phục được quỷ con thích quậy này. Thật ra Lâm Lan chính là một đại tiểu thư bị làm hư, mặc dù tính tình hơi xung nhưng suy nghĩ đơn thuần. Cái cô bé muốn chỉ là có người ở bên cạnh mình mà thôi. Mạch Thu vẫn khá thích cô bé này.
oooooo
Cuộc thi của một tháng sau. Dưới sự phụ đạo của Mạch Thu, thành tích của Lâm Lan cao hơn rất nhiều so với lúc trước. Sau khi ba Lâm biết được cực kỳ vui mừng, mua rất nhiều quà cho Lâm đại tiểu thư, đồng thời cũng thanh toán cho Mạch Thu không ít tiền thưởng. Mạch Thu không hề khiêm tốn chút nào: đùa à, bản thân đã nhiều ngày làm một bà mẹ già rồi, đâu có phải làm chơi chứ.
Thứ sáu sau cuộc thi tháng, Mạch Thu nguyện chuẩn bị một ngày để ngủ nướng trên giường thì bị Lâm Lan nhất quyết lôi đến khu vui chơi.
"Chị nói này, con bé chết tiệt nhà em, chị khó khăn lắm mới không cần dạy em học, thế dễ dàng lắm hả, vậy mà em còn muốn hành hạ chị thành cục xương khô. Ai gu, tôi đây đã tạo nghiệt gì cơ chứ!"
"Đừng có mà đã được lợi còn ra vẻ, người khác muốn em còn không mời nữa kìa. Yên tâm đi, phí tổn ngày hôm nay em bao hết."
"Xí, giọng của nhà giàu mới nổi. Lại nói, sao em không tìm cậu bạn trai bé nhỏ của mình đến mà hành. Hôm nay trời trong nắng ấm, rất thích hợp để hẹn hò đó! Nói tới chuyện này. . . .bọn quỷ con bây giờ thật tài giỏi, đứa trẻ lớn hơn cái rắm một chút cũng bày đặt học người ta ‘tình chàng ý thiếp’, . . . úi chời ơi. . . . "
"Chuyện này thì có là gì chứ, lớp em nhiều lắm, có điều. . . .cậu ấy sắp xuất ngoại rồi, sau đó chúng em phải chia xa rồi."
Lâm Lan cố làm ra vẻ thoải mái để nói, nhưng Mạch Thu lại nghe ra trong đó có bất đắc dĩ và buồn bã. Cô giơ tay lên xoa loạn đầu Lâm Lan mấy cái, "Haizz, thôi, xét đến chuyện cô em thất tình, chị đây liền liều mình chơi với con quỷ con vậy, a . . . . đúng rồi, đừng quên bảo ba em trả tiền làm thêm giờ nha."
Lâm Lan - vốn đang vô cùng cảm động - lập tức đen mặt, "Fuck, Mạch Thu, chị đúng là đồ con gái hám làm giàu!"
"Bốp" , đầu Lâm Lan bị đánh một cái, "Con quỷ con chết tiệt, dám nói tục với chị đây à!!"
ooo
Sau khi chơi các loại trò chơi mạo hiểm, Mạch Thu cảm thấy nửa cái mạng của mình sắp không còn rồi. Cô mềm người ngồi phịch xuống chiếc ghế bên đường. Mạch Thu nhìn Lâm Lan - càng ngày càng hưng phấn, cái loại sức sống đó thật sự khiến cô vô cùng ghen tỵ.
Mạch Thu mở nắp chai nước, đổ vào miệng vài ngụm nước mới cảm thấy khá hơn chút. Lâm Lan vui mừng nhảy đến trước mặt Mạch Thu, chỉ vào bản đồ la ầm lên: "Mạch Thu Mạch Thu, chúng ta lại chơi cáp treo lần nữa đi!"
Phụt. . . . một ngụm nước từ trong miệng Mạch Thu được phun ra. Mạch Thu nhớ lại hình dạng kinh hãi khi trên cáp treo vừa nãy rồi kiên quyết lắc đầu.
"Ai dà, đi đi mà ~~~" Lâm Lan chưa từ bỏ ý định cằn nhằn.
Hai người đang giằng co thì điện thoại của Mạch Thu vang lên. Cô đẩy Lâm Lan qua một bên để nghe điện thoại, giọng nói truyền tới từ bên trong là của Cố Lãng. Nhớ ra rồi, kể từ lúc cô làm gia sư thì chưa trở về nhà lần nào.
Nói một hồi với Cố Lãng, cuối cùng Mạch Thu nói cho anh biết đạ chỉ hiện tại. Cô cúp điện thoại, nói với Lâm Lan: "Haizzzz, thật sự xin lỗi nha, chị có việc rồi, không thể chơi với em được nữa." Nhưng trên mặt ngay cả một chút tiếc nuối cũng không có.
"A . . . không phải chứ, em đã bàn xong với ba em rồi rằng lát nữa ba sẽ đón chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn. . . . . "
"Lần này thật không được rồi, lần sau đi ha."
Mạch Thu véo má Lâm Lan, để cô bé gọi điện cho ba Lâm xong xuôi rồi kéo cô bé đi đến cửa.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe xịn màu trắng dừng lại trước mặt hai người, người bước xuống xe chính là người mà Mạch Thu chỉ gặp qua mấy lần – ba Lâm. Đây là một người đàn ông có sự nghiệp thành công, không phải là một ông chú béo tốt có bụng bia. Đúng là ông trời có đức hiếu sinh, một người đàn ông như vậy – cho dù là đã từng ly hôn – cũng vẫn sẽ có rất nhiều cô gái thích. . . . .
Đang nghĩ như vậy thì ba Lâm chạy tới trước mặt họ, Lâm Lan bên cạnh lập tức nhào qua như thể lang sói. Mạch Thu rất khách sáo chào hỏi ba Lâm.
"Tiểu thư Mạch thật sự không cùng dùng bữa với chúng tôi?" Ba Lâm nói với Mạch Thu. Lâm Lan đã phàn nàn với ba qua điện thoại.
"Không, cháu có chút chuyện, cám ơn ý tốt của Lâm tiên sinh."
Ba Lâm suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói thêm câu nào nữa, chào tạm biệt Mạch Thu sau đó liền dẫn Lâm Lan rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: mới vừa tan lớp trở về túc xá, gần đây có khá nhiều chuyện phiền lòng, tốc độ cập nhật sẽ chậm lại.