Linh Tê cung là một nơi hoang vắng trong hoàng cung Diễm quốc, ít ai biết tới nơi này, tuy nơi này không phải lãnh cung nhưng cũng không khác mấy. Nơi đây phòng ốc cũ kĩ, đầy tro bụi do không được quét tước thường xuyên, trong sân là cỏ mọc xum xuê, che khuất cả tầm nhìn, tấm bảng hiệu nay đã lệch qua một bên và chữ đã mòn đến không nhận ra được bộ dáng ban đầu của nó.
Sở Phong ngồi dưới tán cây trong Linh Tê cung, trong tay là hai cái bánh bao, đặt bên cạnh là một đĩa thịt mỡ nhỏ cùng với một ít rau. Đây là bữa trưa của hắn, cũng là tiền công của hắn.
Hắn vốn là đứa con thứ hai của Cảnh Thiên đế, nhưng lại không ai biết đến sự hiện diện của hắn, nói đúng hơn là biết đến, nhưng chỉ là họ quên thôi.
Nương hắn tên Lãnh Như Nguyệt, vốn là con gái của tri phủ Thanh Châu, một nơi cách xa hoàng cung, đến đợt tuyển tú, nương hắn không được chọn, nhưng vì ngoại công của hắn vẫn không tha cho tham muốn của mình, nên nương hắn phải vào cung làm cung nữ.
Tuy được làm cung nữ, nhưng lại không có hậu thuẫn, nữ nhi của một huyện lệnh thất phẩm ở cái nơi khỉ ho cò gáy thì có thể làm được gì, cho nên bà chỉ có thể trở thành cung nữ bưng nước rửa chân cho Đức Phi nương nương.
Có lúc hắn nghĩ lại, tuy nói chỉ là cung nữ bưng nước rửa chân, nhưng dưới bàn tay của cái người không tha nam, nữ, già, trẻ đều ăn thì cũng không thoát. Quả nhiên, vào một buổi chiều, khi Thánh Cảnh đế uống say, liền lâm hạnh bà.
Sau đó, chẳng bao lâu, bà mang thai, cũng nhờ vậy mà bà có thể được phong làm thường tại. Vốn làm thường tại thì không thể nào có một cung, nhưng Đức Phi lại cầu xin Cảnh Thiên đế cho bà Linh Tê cung, coi như là phần thưởng cho việc mang thai long chủng.
Có lẽ hắn nên cảm tạ Đức phi, cho dù lúc đó là do bà ta cũng mang thai và bà ta còn phải đấu với những phi tần khác nên mới đưa một kẻ bà không để vào mắt là nương hắn đi cho khuất mắt, nếu không, hắn cũng không bình an mà không sống đến bây giờ, vì dù sao, kết quả của cuộc đấu là chỉ có một mình hắn được sinh ra vào lúc ấy, đứa con của Đức phi và một vài phi tần khác, đều mất.
Khi sinh hắn, nương hắn cũng đã rất yếu rồi, trong Linh Tê cung điều kiện không tốt, lại không có người hầu hạ, nương hắn vì nuôi nấng hắn, đã phải đi Tân Giả Khố làm việc. Thật ra, bà vốn không muốn vào cung, cũng không thèm khát sự sủng ái của hoàng đế, nhưng bà vẫn phải vào cung, không chỉ bởi vì bị ngoại công của hắn ép, mà còn bởi vì, bà đã yêu một người không nên yêu, người đó là caca ruột của bà, cũng là cửu cửu của hắn, Lãnh Trường Không.
Bà vào cung để cắt đứt thứ tình cảm cấm kị này. Bà là một nữ nhân thông minh, biết trong cung mình không có hậu đài, cho nên khi cả hai người bị mọi người quên lãng thì cũng không chủ động xuất hiện trước mặt người khác, tránh cho gặp họa.
Khi hắn lên tuổi, bà ấy cũng chịu không được mà đi, hắn còn nhớ, trước khi chết, bà đã cầm tay hắn mà nói:” Cả cuộc đời ta, có nhiểu điều hối hận, ta hối hận lúc đó tại sao lại vào cung, nếu như có thể quay lại, ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn, cho dù có chết, cũng muốn cùng hắn bên nhau, mặc cho thế tục.”
Bà đã nhìn hắn, nói một cách kiên định:”Phong Nhi, từ khi con ra đời, ta đều coi con như cốt nhục của ta và hắn mà nuôi dưỡng, con giống ta, cho nên con cũng giống hắn, tên của hắn là Không của Thiên Không (bầu trời), tên của con là Phong (gió), bầu trời sẽ luôn che chở cho gió. Phong Nhi, con nhớ cho kĩ, cha của con, không phải là tên cẩu hoàng đế, mà là Lãnh Trường Không, là Lãnh Trường Không.”
Dưới cái nhìn chăm chú của bà, hắn đã gật đầu, tối hôm đó, bà đã cịu không được mà qua đời. Linh Tê cung chỉ còn một mình hắn.
Không có ai chăm sóc, hắn học theo nương hắn đi làm công ở Tân Giả Khố, trước đó hắn cũng từng đi giúp nương, nên mọi người cũng có biết hắn, chỉ là bọn họ tưởng hắn cùng nương là đi vào đây làm tạp dịch, chứ không biết thân phận của hắn. Cũng phải, ai đời một phi tử lại đi làm tạp dịch ở Tân Giả Khố chứ.
Một vài người tốt bụng đã từng quen biết nương hắn cũng giúp đỡ hắn không ít, ví dụ như kiếm việc cho hắn làm, cho dù là gánh nước hay giặt đồ, làm được hắn đều làm, chỉ cần sau đó trả công cho hắn là được.
Vừa ăn bánh bao hắn vừa nhìn vào thiên không.
Chợt, một tiếng động khiến hắn hoàn hồn, đó là tiếng mở cửa, cửa ở Linh Tê cung hầu như đã mục nát, chỉ cần đẩy nhẹ cũng có thể phát ra tiếng vang không nhỏ. Sở Phong cảnh giác ngồi dậy, ai có thể bước vào đây, Sở Phong núp vào một lùm cây gần đó, lắng nghe tiếng bước chân ngày một gần.
Sở Phong rất sợ sẽ có người bước vào đây, sau đó phát hiện sự hiện diện của hắn, dù sao, lúc đi “làm”, hắn đã từng nghe rất nhiều về những minh tranh ám đấu trong cung. Một hoàng tử, vốn là cái gai trong mắt nhiều người, nếu như hắn bị phát hiện, nhất định sẽ chết không bàn cãi.
Tiếng bước chân bỗng nhiên ngưng hẳn, sau đó, tiếng thút thít bắt đầu vang lên. Khóc, người này, khóc, hơn nữa nghe tiếng, thì tựa hồ vẫn chỉ còn là một đứa trẻ.
Sở Phong vạch ra mấy nhánh cỏ trước mặt, nhìn người vẫn còn đang thút thít.
Đó là một đứa trẻ, thật nhỏ, trên người mặc xiêm y được làm từ vải dệt tốt hơn của hắn nhiều, nhưng đối với các quý nhân trong cung, đây vẫn chẳng là gì. Đứa bé có gương mặt trắng bệch, cả người xanh xao ốm yếu, gương mặt trẻ con đang đong đầy nước mắt, dù cho là ở một cái nơi hoang vắng như thế này, cũng chỉ dám phát ra tiếng thút thít, thật tội.
Thấy đứa trẻ có vẻ không thể gây hại cho mình, Sở Phong bước ra khỏi lùm cây, tiếng động làm cho đứa bé giật mình, quay lại nhìn hắn đầy cảnh giác nhưng không lên tiếng.
Sở Phong bước tới gần từ trên cao nhìn xuống, hỏi:”Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”
Thấy hắn không trả lời mà chỉ nhìn hắn, Sở Phong mỉm cười:”Caca là Sở Phong, năm nay tuổi, ngươi đâu?”
Có lẽ do thấy Sở Phong đã mở miệng giới thiệu mình, đứa trẻ lên tiếng:”Ta tên Sở Hiên, năm nay tuổi.”
-“A! cùng họ à, chẳng lẽ ngươi là dệ đệ của ta, tiểu tử, ngươi đứng thứ mấy.?”
Có vẻ bất ngờ khi nghe Sở Phong hỏi như vậy, Sở Hiên ngơ ngác:”Đệ Đệ?”
-“Ừm, là đệ đệ, nhìn ngươi như vầy, chắc không phải là tứ đệ đi, “tứ hoàng tử, ma bệnh.”” – Hắn đã từng nghe kể nhiều về người này.
Có lẽ là nhắc tới nỗi đau của hắn, Sở Hiên vừa nghe tới từ ma bệnh, liền khóc lên.
Sở Phong bắt đầu bối rối, tay chân quơ loạn, không biết phải đặt ở đâu:”Này, này, làm sao lại khóc nữa rồi…uy..đừng khóc chứ!”
-“Mẫu Phi, mẫu phi nói Hiên Nhi là ma bệnh, nói Hiên Nhi thật vô dụng, nói là rất chán ghét Hiên Nhi..huhuhu…mẫu phi, quăng Hiên Nhi vào nước, Hiên Nhi lạnh…lạnh lắm…sau đó, Phụ hoàng đến….sau đó…cả hai người..liền đi…Hiên Nhi khóc…thì..thì bị đánh….oaoaoa, bọn họ đều ghét Hiên Nhi……”
Vốn muốn hoảng loạn khi Sở Hiên bất ngờ khóc, nhưng khi nghe hắn vừa khóc vừa nói như vậy, Sở Phong liền trầm xuống, thì ra, cũng không phải là hắn tệ nhất. Đưa tay lên đầu Sở Hiên, vỗ nhẹ, nhưng lại không nói gì.
Thần kì là, như vậy Sở Hiên lại nín khóc, chưa từng có ai, vỗ đầu hắn như vậy, trước đây, khi hắn khóc, mọi người liền phiền chán, sau đó sẽ đánh hắn, hăm dọa hắn, nếu khóc, sẽ không cho ăn cơm, cũng vì vậy, nên hắn mới tìm chỗ để khóc.
Sở Phong vuốt đầu hắn, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:”Hiên Nhi, đệ không nên khóc vì những người xa lạ.”
Sở Hiên không đồng ý nói:”Đó là phụ hoàng và mẫu phi mà.”
Ánh mắt Sở Phong bất ngờ thay đổi, trở nên sâu thẳm, nói từng lời mang đầy sự kiên định, chắc chắn:” Phụ hoàng, mẫu phi, cũng chỉ là để gọi thôi, những kẻ không quan tâm tới mình, thì chẳng là gì cả.” – hắn đã được nương dạy dỗ như thế, cho dù là hoàng đế và hắn có quan hệ huyết thống, nhưng cha của hắn chỉ có thể là Lãnh Trường Không.
Thấy Sở Hiên vẫn còn ra vẻ mê mang, Sở Phong giải thích:” Hiên Nhi nên nhớ, không cần quan tâm đến những kẻ bỏ rơi mình, vì họ không xứng, họ có là cái gì cũng không phải, dù cho là có quan hệ huyết thống, họ cũng chỉ là kẻ xa lạ, chúng ta chỉ tiếp nhận những người mà chúng ta nhận định, chỉ đối xử tốt với những người đó, chỉ thương tâm rơi lệ vì những người đó, tình cảm của chúng ta rất quý, nên không nên lãng phí.”
Sở Hiên cái hiểu cái không gật đầu. Từ đó, cứ vài ngày, Sở Hiên lại tìm đến Sở Phong, cũng dần dần chịu gọi Sở Phong là caca, Sở Phong nói, không nên gọi hắn là Nhị ca, vì như vậy, hắn sẽ cảm thấy như mình có quan hệ với những kẻ trong hoàng cung, là một trong số các hoàng tử, là con của Cảnh Thiên đế, chừng nào bọn này chết hết rồi, hãy gọi hắn là Nhị ca.
Sự dạy bảo của Sở Phong là tốt, muốn nói Sở Hiên không cần quá quan trọng huyết thống, người nào đối xử tốt với chúng ta, mới là thân nhân, nhưng khi vô đầu Sở Hiên, nó lại biến dạng.
Sở Hiên bây giờ lại coi Lan quý phi và hoàng đế là công cụ giúp mình sinh tồn, là một “cái gì đó” khác với hắn, mà không phải con người, chỉ là sau này, Sở Phong mới biết được điều đó, lúc đó, hắn còn ảo não không thôi.
Tình hình như vậy cứ tiếp diễn khoảng tháng.
Bởi vì sau đó, cữu cữu của Sở Phong, cũng chính là Lãnh Trường Không, lúc đó đã trở thành Bình Tây đại tướng quân, sau khi chiến thắng giặc, đã xin hoàng đế cho đưa Nhị Hoàng tử về thăm ngoại tổ phụ một thời gian, do ông đang bệnh nặng.
Điều này vốn là không được, nhưng tên hoàng đế vô năng ấy lại một ngụm đáp ứng, hắn cũng rất bất ngờ khi bỗng nhiên có một đứa con. Lúc này cả hoàng cung mới sôi trào lên vì vị Nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện này.
Có lẽ là do áy náy, có lẽ là do không muốn chọc giận Lãnh Trường Không vừa thắng trận, hoàng đế đã ân chuẩn cho Sở Phong có thể ở lại lâu một chút.
Ngày Sở Phong đi, Sở Hiên đang phát bệnh, cho nên cả hai không thể từ biệt. hắn đi theo Lãnh Trường Không đi đến phía Bắc. Do ấn tượng về hắn cũng quá phai mờ, chỉ xuất hiện trong chốc lát, hoặc giả do Cảnh Thiên đế có quá nhiều người phải để ý, nên chẳng mấy chốc, đã quên hắn, khiến hắn ngây người ở phương bắc mười mấy năm, khi trở về, thì đã không còn nhìn thấy tiểu đệ năm nào nữa.
Nhiều lúc nhìn lên bầu trời, Sở Phong thường nghĩ, không biết tiểu tử đó sao rồi, không có mình, không biết có ai quan tâm hắn hay không, không biết, tâm lí của hắn có trở nên càng vặn vẹo hay không.
Cho đến khi gặp lại, người kia cũng đã tim được một phần ấm áp thuộc về mình, chỉ là đứa bé năm xưa, bây giờ cả người đầy lệ khí, trong mắt ngoài người đó, không còn chứa được ai cả. Và khi người kia biến mất, thì hắn cũng trở nên hoàn toàn điên cuồng.
-
Trong Dưỡng Tâm Điện, Sở Phong ngồi nhấp một ly trà cho thông cổ họng, sau đó lại cảm thán nói:”Bởi vậy, ai đó lúc còn nhỏ, dễ thương như thế, còn đi theo mình gọi caca, caca..”
Phập! Một con dao gọt trái cây đang cắm sau vào cái bàn, cách tay của Sở Phong rất gần. Sở Phong quay lại,ai oán nhìn nhìn gương mặt sát khí của ai đó, đúng là càng lớn càng không dễ thương.
Du Tử Khâm đang dựa vào Sở Hiên cũng nói:”Phải đó, ta nhớ lúc trước, khi ta bị thương, tiểu Hiên đãn khóc rất thương tâm đâu.”
Sở Dực nghe hai người nói xong thì bàn tay đang cầm trà hơi giật giật, sau đó, đưa tay đè nặng người nào đó trong lòng mình đang có xu thế ngẩng đầu lên. Chọc giận tứ ca, rất thảm, hắn phải hảo hảo bảo vệ Tâm Nhi của hắn.
Quả nhiên, chỉ thấy Sở Hiên nhìn Du Tử Khâm đầy nguy hiểm:”Khóc nhè? tiểu Hiên? Thê tử của ta, có lẽ dạo này ta cưng chìu nàng quá!” – Sau đó kề sát nàng nói khẽ:”Tối nay, ta sẽ cho nàng biết, ai mới là kẻ khóc nhè, cho nàng biết, đến cùng, ta có “tiểu” hay không.”
Du Tử Khâm thầm rơi lệ, ta nói sự thật mà, hơn nữa Sở Phong cũng nói, tại sao chỉ có ta bị phạt.
Chỉ là , Sở Hiên lại nhìn Sở Phong nói:”Hoàng huynh, từ khi ta và cửu đệ thành thân xong, chúng ta vẫn chưa được hưởng ngày nghỉ thành hôn nào, nhân dịp này, ta muốn xin cho ta và đệ ấy được nghỉ ngơi, bồi dưỡng tình cảm với tân nương tử. Cửu đệ, đệ thấy thế nào?” – Sở Phong, sợ nhất là phải làm việc.
Sở Dực nhàn nhạt gật đầu:” Đương nhiên là đồng ý.” – Dù sao, hắn cũng có lợi.
Trịnh Phi nhìn người nào đó đang mếu maó, đưa tay bóc lấy quả nho, ừm, im lặng là vàng.