Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay, nhân lúc đào hoa trong ngự hoa viên nở rộ, hoàng hậu nương nương liền mở một yến hội thưởng hoa, tất cả tiểu thư khuê tú trong kinh thành, các mệnh phụ phu nhân, các quan viên, cũng như các công tử gia đều được mời.
Nhân buổi yến hội này, các vị phu nhân sẽ giúp con trai, con gái nhà mình tìm được nhà tốt, xem xem phẩm cách của con rể, con dâu tương lai như thế nào. Các vị công tử, tiểu thư cũng tranh thủ trao đổi, nhìn xem nếu có ai hợp ý với mình, thì về nhà nói cho trưởng bối, điều quan trọng nhất, trong buổi yến hội này sẽ được gặp những vị quyền cao chức trọng, vương tôn quý tộc, đặc việt là hoàng thượng.
Các vị cô nương nếu như có thể được các quý nhân này vừa mắt, thì tương lai sẽ quý không thể nói, các vị công tử có thể nhân dịp này thể hiện tài năng của mình, biết đâu sẽ được trọng dụng.
Sáng sớm, mọi người đã dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, cho đến buổi chiều, trời không nắng lắm thì lên đường, hướng hoàng cung đi đến.
Du Tử Khâm dưới sự giúp đỡ của nha hoàn Trữ Nhi, đã mặc xong y phục. Hôm nay nàng mặc bộ y phục màu trắng, thêu hoa màu hồng. Vì Du Tử Khâm không thích mặc y phục màu trắng thuần nên trên y phục có rất nhiều hoa văn tinh xảo hình hoa anh đào được thêu bằng chỉ hồng.
Gương mặt của nàng không cần trang điểm nhiều, có lẽ do ngâm mình trong hồ Nhật Nguyệt, nên làn da của nàng rất trắng, rất mịn màng, có thể sánh ngang với da của trẻ sơ sinh. Mái tóc đen mượt trải dài như một con sông yên ả, vì quá mượt nên rất khó tạo kiểu tóc, vì vậy Trứ Nhi chỉ có thể thắt một cái bím tóc ở phía sau cho nàng, dùng dây lục màu hồng buộc lại, lại lấy thêm những cây trâm cài nhỏ xinh đính lên, phía trước trán là một sợi dây bạc, có viên đá hình giọt lệ bằng đá mắt mèo ở giữa.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Du Tử Khâm cùng Trứ Nhi đi ra đại sảnh, Sở Hiên, Sở Dực và Trinh Tâm Ngữ cùng Hà Mộc, hạ nhân đang đứng chờ. Lần này tham gia yến hội, là vương phi tương lai như nàng, bên người không thể không có nha hoàn bồi, thế nên Sở Hiên phân phó Trứ Nhi đi theo bên cạnh nàng.
Trứ Nhi vốn là sát thủ của Trích Tinh Lâu, nhưng khi Du Tử Khâm trở lại, nàng lại được Sở Hiên đưa đến bên cạnh Du Tử Khâm hầu hạ.
Du Tử Khâm vừa bước ra đại sảnh, mọi người đang trò chuyện đều dừng động tác nhìn về phía nàng. Sở Dực chỉ quan sát nàng một chút, sau đó dời tầm mắt, nhưng Sở Hiên và TRịnh Tâm Ngữ thì lại nhìn chăm chăm vào Du Tử Khâm không chịu dời mắt, Trịnh Tâm Ngữ nhịn không được bật thốt lên:
-“Đẹp quá!” – Cùng là nữ nhân, nhưng nhìn thấy dung mạo của Du Tử Khâm nàng còn không nhịn được say mê, huống chi nam nhân. Nghĩ tới đây, Trịnh Tâm Ngữ quay phắt qua nhìn Sở Dực, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đều như nguyệt nha nhi, ngẫm nghĩ, thật ra mình cũng rất đẹp, huống chi, mình còn là người huynh ấy thích.
Thấy TRịnh Tâm Ngữ nhìn mình cười thật tươi, Sở Dực tuy mặt ngoài không biểu hiện gì nhưng trong tâm thì đang nghĩ sâu xa.
Tiếng của TRịnh Tâm Ngữ khiến Sở Hiên tỉnh táo lại, nhìn gương mặt diễm lệ của nàng, nghĩ đến lát nữa sẽ có nhiều tên nam nhân thối tha nhìn ngắm dung nhan này, hắn lại thấy tức giận, thật chỉ muốn giấu nàng cho riêng mình, mọi điểm tốt của nàng chỉ để một mình mình nhìn ngắm.
Hôm nay là tuy nói là hội ngắm hoa, nhưng thực tế là muốn dùng cơ hội này giới thiệu cho ngoại giới biết, Xích Lung Vương Phi tương lai là ai, để tránh cho tương lai có kẻ mắt mù, không biết thái sơn, khinh bạc người hoàng gia, vì vậy, Du Tử Khâm không thể không có mặt. Hắn quyết định, sau hôm nay, hắn sẽ không để nàng lộ mặt ở những yến hội công khia như vầy nữa tránh cho người mơ ước, về phần lễ thành thân, khộng sao, lúc đó có khăn trùm đầu mà.
Du Tử Khâm từ khi đi ra thì luôn chú ý Sở Hiên, thấy sắc mặt hắn hơi xấu, liền hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, cái tên có thú độc chiếm cuồng này. Sau đó nàng nhìn mọi người trong sảnh, khẽ gật đầu với Sở Dực, Trịnh Tâm Ngữ một cái, Sở Dực cũng gật đầu chào lại, Trịnh Tâm Ngữ thì tặng cho nàng một nụ cười thật tươi.
Sở Hiên lúc này mới đến bên cạnh nàng, dùng bàn tay gạt đi sợi tóc mai của nàng, sau đó nhẹ nhàng nói:” Lát nữa vào cung, ta và cửu đệ sẽ phải đi gặp hoàng thượng trước, sau đó mới tới gặp nàng. Vào yến hội rồi, liền mặc kệ người khác, Trịnh Tứ tiểu thư sẽ đi cùng với muội. Nếu có chuyện xảy ra, hoàng hậu và TRịnh tứ tiểu thư sẽ bảo vệ nàng.”
Du Tử Khâm nhu thuận nghe hắn căn dặn, đợi hắn nói xong thì gật đầu.
Sở Hiên thấy dáng vẻ điềm điềm mật mật của nàng, sợ lát nữa nàng lại bị người khác bắt nạt, liền nói thêm:” Lát nữa nếu có người gây sự với nàng, không cần lo lắng, cứ mặc sức trừng trị người đó.”
Du Tử Khâm ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:” Bất kể là ai cũng được sao?” – Dù sao đây là kinh thành, quyền cao chức trọng có rất nhiều, nếu người bắt nạt nàng là người không thể đắc tội thì sao.
Lúc này không đợi Sở Hiên trả lời, TRịnh Tâm Ngữ đã nhanh nhảu đến gần, nói:” KHông sao không sao,thiên hạ này là của nhà họ Sở chúng ta mà.” – Đại tỳ từng nói, thiên hạ này là của nhà họ Sở, vì vậy, không cần sợ hãi ai cả, muốn gì thì cứ thẳng tay.
-“Nhà họ Sở chúng ta?” – Du Tử Khâm dùng ánh mắt thắc mắc nhìn TRịnh Tâm Ngữ, chẳng phải lúc nãy tiểu Hiên nói cô nương này là “ Trịnh tứ tiểu thư” sao.
Trịnh Tâm Ngữ đương nhiên hiểu nàng đang thắc mắc cái gì, liền cười nói:” Đúng vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà mà, tứ tẩu.”
Trịnh Tâm Ngữ vừa nói xong, Sở Dực liền khẽ ho khụ khụ, Sở Hiên lẫn Hà Mộc đều dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, ngay cả Du Tử KHâm cũng không nhịn được nhìn sang, thì ra là vậy. Lại nhìn Sở Dực đang ngồi trên xe lăn, suy nghĩ, sau vụ này, nàng sẽ trị liệu chân cho Sở Dực.
Nàng vốn thích nghiên cứu y thuật, hơn nữa, trước khi rời khỏi hồ Nhật Nguyệt, nàng đã đem theo một ít nước hồ tới đây, vốn là tính dùng để phòng thân. Tuy nước hồ cũng có thể trị thương, nhưng sẽ tốn thời gian hơi lâu, nếu không nàng đã không hôn mê suốt năm trong hồ, nếu như kết hợp với y thuật của nàng, vậy thì chân của hắn sẽ khỏi nhanh hơn.
Sau hi mọi người thương lượng xong, tất cả liền khởi hành. Sở Hiên và Du Tử Khâm một xe, do Ám, thuộc hạ của Lôi đánh xe, TRứ Nhi ở bên hầu hạ.
Sở Dực và Trịnh Tâm Ngữ một xe, Do Niêm Cẩn đánh xe, nha hoàn của Trịnh Tâm Ngữ là Trân Nhi theo hầu. Cả Sở Dực lẫn Sở Hiên đều không có thiếp thân nha hoàn hầu hạ, thậm chí cả Sở Phong, bên cạnh cũng chỉ có thái giám.
Xe ngựa đi được một hồi, liền tới cửa cung, mọi người liền xuống xe, bắt đầu đi bộ vào, đi được một khúc, Sở Hiên và Sở Dực liền chia ra, sau khi dặn dò hai người thêm một hồi, cả hai mới bằng lòng rời đi.
Du Tử Khâm đi theo Trịnh Tâm Ngữ đi đến ngự hoa viên – nơi diễn ra yến hội, khắp dọc đường, vì giữ hình tượng nên Du Tử Khâm không dám nhìn lung tung, nhưng chỉ nhìn những gì trước mắt, Du Tử Khâm không khỏi thầm than, thật xa hoa.
Khắp nơi đều được trang trí, chạm trỗ thật tinh xảo, nha hoàn, thái giám đều rất quy củ, đều lo làm việc của mình, ai nấy đều mặc đồ hoa lệ, xinh đẹp, có thể so với các tiểu thư con nhà phú hộ bình thường, các nha hoàn có chức vị cao hơn, thì các vị tiểu thư ấy cũng không bằng.
Chỉ nha hoàn mà đã như vậy, cung phi đương nhiên phải càng hơn như vậy, hèn gì ai nấy đều muốn chen chân vào cung, cho dù là chung phu với người ta cũng cam chịu. Bất quá, hình như Thiệu Huy đế, hình như ngoài hoàng hậu ra, không có ai cả, Sở gia nam nhân, quả nhiên đều là nam nhân tốt.
Thật ra Du Tử Khâm không biết, Sở Hiên vốn là kẻ quái thai, ngoài nàng ra, hắn sẽ không chấp nhận ai, Sở Dực thì vốn là cùng một mẹ với Sở Hiên, cũng phải chịu những điều tương tự, nên lối suy nghĩ cũng không khác lắm. Sở Phong thì khác, từ năm trước, lúc chứng kiến Du Tử Khâm thà rơi xuống vựa cũng không muốn kéo theo Sở Hiên, thì hâm mộ không thôi, từ lúc đó hắn đã quyết định, nếu như có thể tìm được một người yêu mình và mình cũng yêu người đó giống như Sở Hiên và Du Tử Khâm, hắn đời này sẽ không có nữ nhân khác.
Từ đó, ba nam nhân quyền khuynh nhất Diễm quốc, thậm chí là nhất thiên hạ, mỗi người cũng chỉ có một nữ nhân, mà trên thực tế, không ai có can đảm hướng bọn họ nhét người.