Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

chương 22: thế giới 2: bánh bao nhỏ thứ hai (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Ninh Tịnh đem quần áo trả lại cho Trương Chính. Vì không để cho Trương Chính phát hiện quần áo bị tên tiểu tử thối Nhan Ngàn Lan xé rách, nàng đã đặc biệt kì công tìm kim chỉ màu thật giống, còn khâu vô cùng cận thận, đường may nắn nót, nếu không nhìn kĩ thì căn bản không thể phát hiện ra.

Trên thực tế, Ninh Tịnh đúng là lo lắng thừa, loại người quê mùa một cục như Trương Chính làm sao có thể phát hiện quần áo có thêm vài vết rách, ngược lại bởi vì được Ninh Tịnh ân cần mà thụ sủng nhược kinh.

Trải qua chuyện này, hình tượng Ninh Tịnh trong lòng Trương Chính, ngoại trừ bên ngoài " lớn lên xinh đẹp, khí chất dịu dàng" đã chính thức tăng thêm mác " trí tuệ hơn người, quản gia hiền huệ", giá trị hảo cảm giống như nước lên thì thuyền lên, ào ạt không dứt.

Hệ thống buồn bã nói:" Đúng là nhận loại ánh mắt vụng về, cái áo rách thế kia mà cũng vui sướng được."

Ninh Tịnh:"....."

Một tháng sau, Trương Chính muốn đánh xe đi chợ, đêm trước khi khởi hành có qua hỏi Ninh Tịnh xem nàng có muốn cùng đi hay không. Có xe miễn phí, Ninh Tịnh cớ gì không đi, vì vậy liền sảng khoái đồng ý.

Khi hai người Ninh Tịnh hàn huyên tâm sự, Nhan Ngàn Lan len lén dựng thẳng lỗ tai, tốc độ đong đưa đuôi rõ ràng chậm lại, tròng mắt đen nháy loé lên một tia sáng kì dị.

Thống nhất xong thời gian xuất phát ngày mai, Ninh Tịnh lúc này đóng cửa đưa tiễn Trương Chính. Đêm đã khuya, nàng thổi tắt ngọn nến, nương theo ánh trắng, xốc chăn nằm lên giường, Nhan Ngàn Lan rất tự giác mà nhích lại gần gối Ninh Tịnh, lộ ra cái bụng béo múp, gương mắt mong chờ nhìn Ninh Tịnh.

Ninh Tịnh nhướn mày, thời gian xoa bụng trước khi đi ngủ mỗi ngày một lần lại đến.

Sau khi bọn họ quen thuộc, Nhan Ngàn Lan mới nguyện ý lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của bản thân cho nàng xem. Mà từ lần đầu tiên Ninh Tịnh xoa nhẹ bụng cho hắn, Nhan Ngàn Lan liền yêu thích loại hương vị này — — cái này thoải mái hơn nhiều so với hắn tự mình liếm bụng. Hiện giờ, xoa bụng đã trở thành một phần bắt buộc mỗi đêm trước khi đi ngủ.

Trong một vài lần đầu tiên, Giá trị Nhân phẩm đều sẽ tăng lên điểm. Hiện tại, Nhan Ngàn Lan đã quen với loại đãi ngộ này, xoa bụng dỗ vui đã mất đi hiệu lực cho nên Giá trị Nhân phẩm cũng sẽ không tăng cao.

Nhưng mà việc này cũng không phải việc gì khó, cho dù không có Giá trị Nhân phẩm khen thưởng, Ninh Tịnh vẫn nguyện ý làm điều đó cho hắn.

Khuỷu tay Ninh Tịnh kê lên gối, tay trái chống cằm, tay phải nhẹ nhàng xoa bụng Nhan Ngàn Lan. Nhan Ngàn Lan híp mắt, miệng phát ra tiếng kêu thoả mãn, vừa nhìn liền biết ngay thực sự thoải mái.

Mỗi khi chạm tới nửa bụng dưới, gần với bộ phận nhỏ giữa hai chân là y như rằng Nhan Ngàn Lan sẽ bị ngứa, hai chân nhỏ sẽ lập tức đạp lung tung giữa không trung. Sau khi xoa khoảng mười phút, hắn sẽ thoải mãn mà chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thấy mí mắt Nhan Ngàn Lan bắt đầu muốn tụ họp lại với nhau, Ninh Tịnh mới lơ đãng đề ra một câu:" Cầu cầu, ngày mai ngươi một mình ở nhà trông nhà, ta đi chợ với người khác, không tiện mang ngươi theo."

Nhan Ngàn Lan vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, nghe vậy thì sừng sốt mở choàng hai mắt, vội vàng lật người, hướng về Ninh Tịnh suốt ruột kêu to. Thấy ngôn ngữ không khả quan, hắn lại cắn cắn ống tay Ninh Tịnh, kéo nó về phía mình.

Ngón tay Ninh Tịnh khựng lại giữa không trung, kinh ngạc hỏi:" Ngươi là muốn nói — — muốn đi cùng ta sao?"

Nhan Ngàn Lan bất động như cũ, miệng vẫn ngậm chặt tay áo Ninh Tịnh, không chớp mắt nhìn nàng.

Ninh Tịnh cân nhắc một lúc mới nói tiếp:" Mang ngươi đi theo cũng được. Nhưng mà Cầu Cầu, lần này thấy Trương Chính, ngươi nhất định không được gây sự."

Được cho phép, Nhan Ngàn Lan cao hứng dụi dụi vào người Ninh Tịnh, như thể muốn chui luôn vào trong da thịt thơm tho của nàng.

Bị một khối bánh bao béo múp làm nũng, Ninh Tịnh cảm giác ngực bị ép có chút khó thở, đành phải xách hắn xuống nhắc nhở:" Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Nhan Nhàn Lan mĩ mãn chui vào làm tổ gần gối đầu nàng, một cỗ mùi sữa bất chợt ùa vào khoang mũi Ninh Tịnh.

Hệ thống:" Đinh! Giá trị Nhân phẩm + , Giá trị Nhân phẩm hiện tại: điểm."

Ninh Tịnh có chút ngạc nhiên — không phải chỉ là đáp ứng cho hắn đi cùng làm người bán hàng rong sao? Tại sao tự dưng lại tăng thêm điểm Giá trị Nhân phẩm rồi?

Cầu cầu dỗ vui cũng thật quái dị ( =.=)

Sáng sớm hôm sau, Trương Chính đánh xe qua đón Ninh Tịnh đi chợ, sạp hàng hai người bày ngay cạnh nhau.

Chợ hôm nay đặc biệt nhiều người, hai người tất bật mãi đến giữa trưa mới có thời gian nghỉ tạm ăn cơm. Ninh Tịnh đại khái đã bán được gần hết hàng, ước tính hôm nay là có thể trở về, Trương Chính mang hàng hoá quá nhiều, có lẽ sẽ phải ở lại đây vài ngày.

Trương Chính lấy lương khô ra chuẩn bị ăn trưa, thấy Ninh Tịnh cái gì cũng không mang, liền nhiệt tình chia sẻ lương khô với nàng.

Ninh Tịnh tuy rằng không cần ăn cái gì nhưng không muốn bị nghi là yêu quái, ngày thường đều sẽ bắt chước thói quen sinh hoạt của con người.

Thời kì hồng hoang, loài người vẫn đang ở giai đoạn bị yêu quái đơn phương nghiền nát. Hai bên rơi vào trạng thái một mất một còn, yêu quái đối với nhân loại không có hảo cảm, nhân loại đối với yêu quái càng là căm thù đến tận xương tuỷ. Nếu như để người khác phát hiện hai tiểu yêu bọn họ trà trộn vào thị trấn con người, tuyệt đối không phải việc gì tốt lành. Khiến lòng người hoảng sợ đã đành, nhưng quan trọng hơn, nếu không cẩn thận, hôm sau rất có thể sẽ có thiên sư nghe tin chạy đến, trảm yêu trừ ma.

Vì để bảo toàn mạng sống, nàng vẫn nên hạ mình thì hơn.

Ninh Tịnh tiếp nhận một ít lương khô, sau khi nói lời cảm tạ liền ăn ngay trước mặt Trương Chính, qua loa ứng phó đôi chút rồi liền lấy cớ bản thân muốn chợp mắt ngủ trưa, phủ thêm lớp áo khoác, tựa đầu vào thanh cột đằng sau gian hàng nghỉ ngơi.

Trương Chính ăn xong, cũng chọn bụi rơm cách đó không xa nghỉ ngơi.

Vào giữa trưa, chợ im ắng, hầu hết mọi người đều đang ngủ trưa. Nhan Ngàn Lan vốn đang ngủ ngon bỗng mở choàng hai mắt, lặng lẽ nhìn về phía Trương Chính cách đó không xa.

Lén lút chạy đến trước mặt Trương Chính, Nhan Ngàn Lan bất an nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai chú ý đến hành động của mình, lúc này mới âm hiểm mà liếm liếm hai răng nanh sắc nhọn.

.......

Một tiếng chuông dài ngân lên, thời gian nghỉ trưa kết thúc. Ninh Tịnh vừa tỉnh ngủ đã có đợt khách đầu tiên ghé thăm, một thoáng đã bán xong hàng. Trương Chính phía bên kia cũng vừa hay tỉnh ngủ, vừa định vươn người tính đứng dậy thì đột nhiên phát hiện đũng quần mình một mảng ẩm ướt, cả một mảng nước sẫm màu.

Hắn còn chưa định thần xem đây là cái gì đã theo bản năng duỗi tay sờ sờ mảng nước kia, đưa lên mũi ngửi......

Một cỗ mùi khai nhàn nhạt ùa vào khoang mũi, Trương Chính khựng lại, sắc mặt khẽ biến.

Vừa hay có một đôi phu thê mang theo hài tử đi qua, đứa nhỏ vừa nhìn thấy mảng ẩm ướt dưới đũng quần Trương Chính thì kéo kéo tay mẫu thân, dùng giọng điệu như phát hiện ra lục địa mới kêu to:" Nương, nương, người mau xem! Cái thúc thúc này lớn như vậy còn đái dầm ra quần, eo ôi, xấu hổ quá đi."

Đại khái do tiếng kêu của đứa bé này quá lớn, Ninh Tịnh đang chuẩn bị rời đi cũng nghe thấy, kinh ngạc nhìn về phía Trương Chính. Nhan Ngàn Lan nằm trên vai Ninh Tịnh, bất giác sung sướng vẫy vẫy đuôi.

Trương Chính xấu hổ đến đỉnh đầu cũng bốc khói, thề thốt phủ nhận:" Nói bậy gì đó. Ta làm sao có thể đái dầm ra quần."

" Nhưng đó rõ ràng đây là nước tiểu còn gì." Tiểu hài tử hùng hồn phản bác lại.

" Trẻ nhỏ phải lễ phép, không được nói bậy." Phụ thân ngăn hài tử nhà mình lại.

Tuy nhiên sau vụ ồn ào này, mọi người nhìn Trương Chính bắt đầu có chút kì lạ. Trương Chính muốn khóc mà không khóc được, quả thực hết đường chối cãi. Hắn nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi, bản thân mơ thấy cái gì mà lại có thể tè dầm trong lúc ngủ được? [ Ngọn nến ]

Ninh Tịnh biết Trương Chính xấu hổ, cho nên không tiến lên chào tạm biệt hắn mà chỉ đứng nghe chốc lát rồi liền rời đi.

Trên đường bỗng nghe được hệ thống thông báo:" Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: điểm."

Ninh Tịnh:"???"

Xem ra, Nhan Ngàn Lan thực sự không thích Trương Chính a... vừa nghe thấy người ta gặp xui xẻo, tên nhóc thối này liền vui vẻ như vậy.

Xuân đi đông tới, thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua một năm rưỡi.

Nuôi nấng Nhan Ngàn Lan phi thường thuận lợi, nuôi dưỡng hắn gần hai năm, tiến độ hoàn thành cốt truyện từ % đã chậm rãi bay lên %. Giá trị Nhân phẩm cũng thuận lợi đạt đến điểm. Cộng với một hà bao trợ giúp ngẫu nhiên chưa dùng tới ở thế giới trước, hiện tại trong tay Ninh Tịnh có cơ hội triệu hoán hà bao trợ giúp. Tuy nhiên, theo hiểu biết sâu sắc của nàng về cái hệ thống lởm này, nàng cũng không có hy vọng gì nhiều với hai cái hà bao kia.

Trải qua nhiệm vụ đầu tiên, Ninh Tịnh đã niệm ra, chỉ khi phát sinh sự kiện trọng đại gì đó thì tiến độ hoàn thành cốt truyện mới tăng lên nhanh chóng. Nếu chỉ bình đạm sống qua ngày một cách tẻ nhạt, thì tiến độ hoàn thành cốt truyện sẽ chỉ như rùa bò bay lên.

Trước khi Nhan Ngàn Lan hoá hình lần đầu tiên, bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở cái trấn nhỏ này, cuộc sống bình yên không chút sóng gió, cho nên không có gì lạ, khi tiến độ hoàn thành cốt truyện không có gì đột phá.

Thời hạn hai năm sắp đến, thời điểm hoá hình lần đầu tiên của Nhan Ngàn Lan ngày càng đến gần.

Vì chuyện này, Ninh Tịnh đã lải nhải với hệ thống rất nhiều lần:" Hắn sẽ hoá thành bộ dạng gì? Em bé sơ sinh nhân loại?"

Hệ thống:" Hắn bây giờ đã là trạng thái trẻ con sơ sinh, sau khi hoá hình, thể xác lẫn tinh thần đều sẽ lớn lên, sao có thể vẫn là sơ sinh."

Thế nghĩa là hắn sẽ tầm ba hoặc bốn tuổi sao?

Ninh Tịnh hiếu kì hỏi tiếp:" Vậy hắn hoá hình kiểu gì? Đoàng một tiếng, từ trong hồ lô nứt chui ra?"

Hệ thống: "....." Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ này.

Ninh Tịnh:" Hay là như ve sầu thoát xác?"

Hệ thống:" Đừng đoán, ngươi chờ là được."

Cuối cùng, Ninh Tịnh vẫn là không có cơ hội nhìn thấy Nhan Ngàn Lan hoá hình, bởi vì khi nàng đến, hắn đã sớm hoá hình xong.

Ngày đó, là một đêm tuyết rơi đầu mùa.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng Nhan Ngàn Lan cũng không phải tiểu hồ ly yếu đuối mỏng manh như trước kia, sẽ không tự dưng sinh bệnh. Hắn lại đặc biệt ưa sạch sẽ, tuy là mùa đông nhưng cách hai ba hôm nhất định sẽ phải tắm một lần. Ninh Tịnh vì hắn đốt bếp lò thật ấm, lại chuẩn bị nước ấm đầy bồn tắm, lấy phao tắm, sau đó mới chậm rãi lui ra sân sau dọn tuyết.

Quét quét, cách lớp cửa, Ninh Tịnh bỗng nghe thấy tiếng vang lớn truyền tới từ phòng tắm bay ra, sau đó là thanh âm của bồn gỗ rơi xuống đất, tiếng nước tràn ra liên tục.

Xảy ra chuyện gì?

Ninh Tịnh rùng mình, lập tức ném cây chổi trong tay xuống, bước nhanh về phía phòng tắm. Bồn gỗ từ mặt bàn rơi xuống dưới đất, mặt đất toàn là nước. Ninh Tịnh hoảng sợ, sợ Nhan Ngàn Lan bị bồn gỗ đè bẹp, vội vàng tiến lên nhặt bồn gỗ lên. Nhưng bên trong trống trơn, làm gì có thân ảnh của Nhan Ngàn Lan?

Đúng lúc này, Ninh Tịnh cảm giác có thứ gì đó đang giật giật ống tay áo nàng.

Ý thức được điều đó, Ninh Tịnh chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Đứng sau nàng là một cậu bé ước chừng ba bốn tuổi, không một mảnh vải che thân, da thịt trắng sáng. Da hắn trơn bóng như ngọc trai, ánh lửa trong phòng như càng làm nổi bật nên làn da tinh tế mịn màng, hai tròng mắt vừa tròn vừa sáng, ấn đường điểm xuyến một nốt chu sa. Đây là một tiểu hài tử vô cùng xinh đẹp, mặc dù biến thành hình người nhưng vẫn mang theo cảm giác yêu nghiệt của hồ ly.

Tóc của hắn rất dài, tóc đen như tơ lụa rủ xuống tận thắt lưng, trên vai vẫn còn dính ít bọt nước chưa khô.

Ánh mắt Ninh Tịnh, đi từ bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo nàng, chậm rãi đi lên trên mái tóc đen nhánh rồi cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu hắn.

Trên mái tóc đen nhánh kia thế nhưng lại xuất hiện một đôi tai hồ ly xù xù hình tam giác. Nhận thấy nàng đang nhìn, đôi tai hồ ly kia còn bất giác run lên.

Hệ thống:" Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ giúp vai phản diện thành công hoá hình lần đầu tiên chính thức kết thúc. Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: %"

Ninh Tịnh:" Cái này ta biết. Nhưng vì sao lỗ tai hắn vẫn là tai hồ ly?"

Cái này không phải đang nói cho cả thế giới biết hắn là yêu quái sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Hệ thống:" Pháp lực tạm thời không đủ. Ngươi sau này mang hắn đi hấp thụ ánh trăng nhiều một chút. Hấp thụ đủ ánh trăng, tai hồ ly liền tự động thu hồi."

Phong lưu công tử: Các nàng / vui vẻ! Đêm nay ta phải bay về trường rồi

Truyện Chữ Hay