35.
Lần này mẫu hậu ta không thể nhịn được nữa.
Bà chạy đến cung của ta, răn dạy:
"Ngươi đây là đang quyết tâm đối đầu với huynh trưởng ruột thịt của mình đúng không?"
Ta nói: "Con cứu huynh trưởng của mình ra khỏi đại lao, phụ hoàng cũng khen rằng con là người có tình có nghĩa, sao tới lượt Người lại nói rằng con đối đầu với huynh trưởng vậy?"
Mẫu hậu suy sụp ngồi đối diện với ta.
Bà còn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng lại hết lòng chăm lo cho vị trí Thái tử của hoàng huynh ta. Mái tóc dài của bà được búi cao, nhìn từ góc này của ta thì bên thái dương của Người đã chẳng còn mấy sợi.
Bà mím chặt môi: "Sao con lại ghét bản cung và huynh trưởng của con như vậy? Chỉ vì chân của con sao?"
Chỉ vì chân của ta sao?
Không, còn nhiều hơn thế nữa.
Ta nhìn chằm chằm bà: "Mẫu hậu còn nhớ một đại cung nữ trong cung của con, tên là Bồ Đào không?"
Mẫu hậu sửng sốt: "Đồ tiện tì kia sao? Ngươi thật sự là vì nàng ta?!"
Ta cười lạnh nói: "Con chỉ đang nhắc Người, nếu như nàng ấy còn sống thì Tam hoàng huynh sẽ không làm tới mức này."
Sắc mặt mẫu hậu thay đổi, chỉ tay vào mặt ta, nói: "Ngươi!! Điên rồi!!!"
Ta thản nhiên nói: "Dù tính của một người nào đó chỉ là con kiến trong mắt Người, thì cuối cùng cũng sẽ có người đòi lại công bằng cho người ấy."
Mẫu hậu ta phát điêng, đập nát bình hoa của ta.
"Vớ vẩn! Chỉ là một cung nữ ti tiện! Nhưng kia lại là huynh trưởng ruột thịt của ngươi, trong những tình huống như vậy thì mẫu hậu đây còn có thể che chở cho ai được nữa?!"
Ta lẳng lặng nhìn bà.
"Nhưng bây giờ, là Tam hoàng huynh muốn tính nợ lên Người."
36.
Khi mẫu hậu rời đi, bước chân loạng choạng như người say.
Bà đang sợ hãi.
Bồ Đào đi vào, nhỏ giọng nói với ta: "Công chúa, Hoàng hậu nương nương như đang tới thời kỳ ấy."
Sau đó nha đầu này lại cúi đầu giải thích với ta "thời kỳ mãn kinh" là gì.
Ta nghe xong thì bật cười: "Đúng là hoa vô đơn chí."
Nếu không có mẫu hậu thì Thái tử làm gì có cửa thắng.
Bồ Đào ngẩng đầu nhìn ta: "Công chúa, Người còn quen một người tên là Bồ Đào hả?"
Ta lấy lại tinh thần, thở dài.
"Ừ."
37.
Bồ Đào kia và Bồ Đào này, đều tới cùng một nơi.
Tuy rằng tính cách của các nàng khác nhau một trời một vực, nhưng tóm lại vẫn còn chút gì đó giống giống.
Khi ta rơi xuống hòn non bộ, Lý Như muốn chạy trốn, sau đó nàng ta sẽ tuyên bố ra ngoài rằng nàng ta không liên quan gì tới chuyện này.
Mà Bồ Đào kia là một người cực kỳ cẩn thận, không có lệnh thì sẽ không rời khỏi Ỷ Lan điện.
Thế nhưng ngày đó ta đang ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã mạo hiểm chạy tới tìm ta, đưa ta ra khỏi nơi đó.
Khi ta tuyệt vọng nhất, là nàng đã ôm lấy ta, an ủi ta hết lần này tới lần khác.
Nàng cũng thích kể chuyện.
Có lần, nàng kể có một "nhà khoa học" cả đời phải ngồi trên xe lăn, có một nữ nhà văn bị điếc đã viết ra tác phẩm văn học tốt nhất được cả thế giới công nhận.
Nàng còn viết cho ta một bài văn.
Nàng đặt tên nó là: "Nếu tôi chỉ còn ánh sáng trong ba ngày"
Vì nàng, mà ta mới thích đọc sách.
Nàng khiến ta cảm thấy rằng ta không phải chỉ là một người phế.
Thế nhưng vào cái lúc ta không thể đứng dậy đó, ngay trước cửa sổ của ta, Thái tử đã là/m nàng ngay dưới mặt trời ban trưa.
Lúc đó ta đã kêu gào thảm thiết, khiến cho Thái tử hoảng sợ bỏ chạy, mà chuyện này cũng không thể che giấu được.
Mẫu hậu vội vàng tới giải quyết hậu quả.
Biện pháp giải quyết mà Người đưa ra chính là dùng danh nghĩa "làm phiền Công chúa" để ban chớt cho nàng.
Khi bị đưa đi nàng còn nói với ta rằng: "Công chúa, Người đừng sợ, biết đâu ta lại có thể trở về thế giới của mình."
Khi ấy ta nghiến răng nghiến lợi tới nỗi miệng đầy mùi
Mẫu hậu, Người cho rằng ta đã quên sao?
Không.
Ta chưa từng quên một giây nào.
38.
Đối mặt với nha đầu Bồ Đào hiện tại, ta cũng không có nhắc tới chuyện này.
Ta chỉ nói: "Bồ Đào kia, là nữ tử mà Tam hoàng huynh ta phải lòng khi còn trẻ."
Thân phận của mẹ đẻ của Tam hoàng huynh - Âm Quý phi - hơi đặc biệt, là công chúa của triều đại trước.
Triều đại trước diệt do nội , cuối cùng bà lại trở thành thần tử của thiện hạ do nhà ta đoạt được.
Âm Quý phi không chịu nổi cú sốc này, sau đó bắt đầu , có vài lần suýt chút nữa đã hoàng huynh.
Vì vậy mà Tam hoàng huynh vô cùng mông lung, thường xuyên nghĩ rằng phải chăng sự tồn tại của huynh ấy là một sai lầm hay không.
Bồ Đào kia là người duy nhất nói với huynh ấy rằng "sự tồn tại của Ngài chưa từng sai".
Sau đó nàng ấy , y cũng đi tha hương.
Một vị hoàng tử lớn lên trong tình cảm khó xử và bị mọi người coi thường như vậy, bây giờ cuối cùng cũng mạnh mẽ chiến đấu.
39.
Cơ mà ta quên mất rằng mạch não của nha đầu Bồ Đào này rất thần kỳ.
Nàng nói: "Vì Bồ Đào đó nên Tam hoàng tử mới thường xuyên tới chỗ của Công chúa đúng khôm?"
Ta ngẩn người.
Nàng nhẹ giọng nói: "Nàng ấy thật sự là một nữ tử rất đặc biệt. Ta nghĩ tình nghĩa của huynh muội hai người là món quà chia tay mà nàng ấy tặng cho Công chúa."
Ta hít sâu một hơi: "Ta và hoàng huynh chỉ là đồng minh mà thôi."
Bồ Đào nói: "Thôi nào, ta không nhìn nhầm người đâu."
Ta: "Biến dùm."
Bồ Đào: "Vầng."