1.
Ngày ấy, Thái tử đến thăm ta, còn mang cho ta bông hoa vừa mới nở và tấm da hươu trắng như tuyết.
"Hoa này là tự Như Nhi hái cho muội, tấm da này cũng là phần thưởng của Như Nhi, muội ấy nói muốn tặng chúng lại cho muội."
Ta hơi chán ghét nên chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không muốn dây dưa với hắn, chỉ nói: "Đa tạ hoàng huynh."
"Muội nên cảm ơn Như Nhi chứ không phải ta, muội ấy rất nhớ muội."
Ta buồn chán lật tấm chăn trên đùi.
Hắn thấy ta như vậy, thở dài: "Muội ấy, càng ngày càng u uất, muội nên nghĩ lại xem trước đây muội như thế nào, ngây thơ đáng yêu biết bao."
Ta nói: "Lời này của hoàng huynh thật sự khiến người ta phát ngấy, nếu có người rơi vào hoàn cảnh như ta, thì liệu có mấy ai còn ngây thơ đáng yêu?"
"Muội xem sao giờ muội lại hoài nghi nhân sinh như vậy, hiện giờ cô* nói chuyện đều phải cận thận nghĩ đi nghĩ lại trước khi nói chuyện với muội."
Hắn thở dài rồi dời đi.
(*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
2.
Tính cách lập dị của ta nổi tiếng khắp cung.
Cung nữ hầu hạ ta đều bị ta xử lý hết hơn nửa, khiến cho thái giám cung nữ từ cao đến thấp đều liều mạng dùng để đi cửa sau, chỉ vì không muốn đến nơi này của ta.
Thế nhưng ta đây chỉ là một đứa , ngày nào cũng bị k1ch thích như vậy thì sao mà tính tình có thể tốt được?
3.
Như Nhi mà Hoàng huynh ta nhắc tới, chính là hoàng trưởng tỷ của ta - Lý Như.
Lý Như là con gái của Nguyên hậu, mất mẹ từ nhỏ.
Sau đó mẫu hậu của ta - cũng chính là Kế hậu, vì danh tiếng nên rất thích để hai chúng ta chơi với nhau.
Hồi còn nhỏ, ta vô cùng thích tỷ ấy.
Cho nên, trong suốt thời gian dài tôi luôn tự hỏi rằng, liệu khi nàng ấy ta từ hòn non bộ xuống, có phải do cố ý hay không.
Ngày ấy, ta được đưa về để chữa trị, đau đến ngất lên ngất xuống ba ngày ba đêm, tỷ ấy cũng khóc lóc bên cạnh ta suốt ba ngày.
Nàng thề: "Muội muội, tỷ tỷ nhất định sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho muội."
Cái mà gọi là bù đắp kia, chính là tỷ ta sẽ tự cưỡi ngựa đi săn, du xuân, tổ chức yến tiệc, leo núi....
Sau đó mang về cho ta nào là sơn hoa, thú, phần thưởng khi chơi ném tên vào bình, vân vân và mây mây.
Mới đầu, ta nhìn thấy những món đồ này đều nhịn không nổi mà đuổi nàng ta đi, dù sao mấy thứ này chỉ đang nhắc nhở bản thân ta về tình trạng hiện tại của mình mà thôi!
Nàng ta bắt đầu nhờ vả hoàng huynh, mẫu hậu, thậm chí là phụ huynh mang đến cho ta.
Nói là, "Vì nhớ tới muội muội không thể ra ngoài được."
Trên thực tế, nàng ta đã từng nói với ta rằng: "Đời này ngươi sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không vì một đứa què như ngươi mà làm mất mặt công chúa chân chính là ta đâu."
Trong cung là như thế, gió chiều nào theo chiều ấy, ngay cả mẫu thân sinh ra ta hay người huynh trưởng cùng cha cùng mẹ cũng chỉ quan tâm đ ến thánh ý, lơ đi huyết thống ruột thịt của mình.
Ta sớm đã quen với chuyện này rồi.
3.
Ngày đó, ta đang đọc sách, đại cung nữ của ta - Lệ Chi - cẩn thận đi tới.
(*Lệ Chi: quả vải)
"Bẩm công chúa, đại công chúa đưa một cung nữ tới, tên là... Bồ Đào."
(*Bồ Đào: quả nho)
Ta ngừng đọc, ngẩng đầu khó hiểu: "Bồ Đào?"
Lệ Chi sợ hãi nói: "Nếu công chúa không thích, nô tỳ sẽ lập tức cho người kéo nàng ta xuống để xử lý...."
Chợt ta thấy hứng thú: "Vì sao lại đưa nàng ta tới đây?"
Chỉ có cung nữ trong cung của ta mới được đặt tên theo hoa quả, ví dụ như Lệ Chi (vải), Thạch Lựu (lựu), Anh Đào,....
Lý Như đã cố ý đổi tên cho nàng ấy để chọc giận ta.
Bởi ta từng có một cung nữ tên Bồ Đào, là người quan trọng nhất đối với ta khi đó.
Khi ta mười hai tuổi, vì hoàng huynh coi trọng nàng mà mẫu hậu đã tìm cớ để nàng.
Lý Như biết chuyện này, cũng biết rằng ta luôn canh cánh trong lòng, nên đưa người này tới, tìm đường cho nàng.
Vậy thì ta đây sẽ không làm theo ý của nàng ta được.
Lệ Chi kinh ngạc há to miệng. Vì sao công chúa lại biết được lý do mà Lý Như đưa cung nữ này tới?
Ta nói: "Đưa người vào đây để ta xem."
3.
Không hổ là Bồ Đào, vừa vào tới cửa đã đụng phải bàn, làm vỡ một bình ngọc Bát Bảo lưu ly.
Lệ Chi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng hét lên: "Người đâu, mau đưa ả ta ra ngoài...."
"Hét cái gì chứ?" Ta nhíu mày.
Lệ Chi quỳ bộp xuống đất, run rẩy.
Tiểu Bồ Đào kia cũng khá thú vị, tuy rằng cũng quỳ, nhưng lại lớn mật tò mò đánh giá ta.
Đôi mắt to tròn đảo quanh.
Hình như nàng ta vẫn chưa biết được tầm quan trọng của vấn đề, nên mở miệng nói: "Công chúa, là do ta bất cẩn."
Lệ Chi nổi đóa: "To gan! Sao ngươi dám xưng "ta" trước mặt công chúa! Ngươi chưa học quy củ à!"
Bồ Đào bị quát vào mặt nên giật mình: "Ta... Nô tỳ.... Nhiều quy củ lắm, nô tỳ không nhớ nổi...."
Nhìn cái tính cách này của nàng ta, thì có thể được lý do tại sao Lý Như lại đưa nàng ta tới đây để chịu .
Lệ Chi vội vàng nói: "Công chúa, nô tỳ sẽ đưa ả không có này ra ngoài ngay lập tức."
Thế nhưng ta lại bị Tiểu Bồ Đào này làm cho tức cười.
"Không cần, chỉ là sơ sẩy chút thôi, cũng chẳng có gì đáng giá cả."
Ta giữ lại cung nữ này, càng ngày trở nên thân thiết.
Không ngờ có một ngày, nàng thật sự cho tôi một bất ngờ lớn.
4.
Đêm khuya, ta đang say giấc nồng, thì đột nhiên cảm thấy có ai đó nhéo vào chân mình.
Ta kêu nhẹ một tiếng, tỉnh lại.
Trong bóng tối, có người đang đứng ở đuôi giường ta.
"Công chúa, chân này của người còn có cảm giác không?!"
Chưa bao giờ ta thấy tiếng người dễ nghe tới vậy.
Ta nhận ra tiếng của nàng ta: "Bồ Đào, nửa đêm nửa hôm ngươi nhéo chân ta làm gì?"
Bồ Đào nói: "Công chúa, nô tỳ là sinh viên khoa y, có thể chữa khỏi chân của người á."
Ta: "...."
Lời này có mới tin được.
Thái y viện có nhiều thầy thuốc như vậy, đều là các danh y tài giỏi, nhưng có ai chữa nổi chân cho bổn công chúa đâu?
Vậy mà một người nhỏ tuổi như nàng lại dám nói những lời này?
Mới đầu ta còn hoài nghi rằng nàng gian tế mà Lý Như phái tới, cơ mà ngẫm lại thì không có khả năng.
Lý Như muốn chọc giận ta, khiến cho danh tiếng của ta truyền xa, chứ không phải là phái một cung nữ tới để nhéo hai chân đã sớm của ta.
"Bồ Đào."
Bồ Đào: "Vâng."
Ta nói: "Ngươi cẩn thận, đi dọc theo cánh cửa này để ra ngoài, đừng đánh thức Lệ Chi, nếu không thì cẩn thận da của ngươi đó."
Bồ Đào: ".....Công chúa không tin ta sao?”
Ta nằm xuống, kéo chăn mỏng lên người: “Nhanh đi đi.”
Bồ Đào có vẻ không muốn, ngồi bên giường ta thêm một lúc mà không nói năng gì thêm.
Cuối cùng, nàng ta cũng rời đi.
Thế nhưng vừa mới đi được hai bước thì quay đầu lại.
“Công chúa.”
“Hửm?”
Bồ Đào nói: “Người không như lời người ta nói. Tính tình của Người rất tốt.”
Ta nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi thật sự không sợ bị đánh à.”
Bồ Đào lẩm bẩm nói gì đó rồi lui ra ngoài.
5.
Cảm giác tồn tại của tiểu cung nữ này thật sự quá mạnh mẽ.
Sáng ngày hôm sau, ta lại nghe thấy tiếng Lệ Chi đang quát mắng nàng.
Nàng ta lại ngủ quên khi làm việc buổi sáng.
Tiếng của Lệ Chi còn cố gắng thấp giọng lại - ai cũng biết tính tình ta lập dị, nếu đánh thức ta thì sẽ gặp chuyện lớn.
Dậy muộn thì thôi đi, mà quả nho này còn dám chạy tới hoa viên để trồng hoa...
Lệ Chi thấp giọng mắng: "Tay chân của người có bình thường không thế? Nếu ngươi không cần chúng nữa thì để ta bẩm báo với công chúa tay ngươi đi..."
Bồ Đào lẩm bẩm: "Công chúa sẽ không làm vậy đâu. Công chúa là một người rất tốt."
Lệ Chi tức giận: "Xem ra ngươi không biết, công chúa của chúng ta nổi tiếng là quái đản, nếu ngươi đã không sợ chết như vậy thì ta cũng mặc kệ ngươi."
Bồ Đào: "Ngươi là tiến hóa rồi, ta thấy ngươi còn được nước làm càn hơn cả công chúa."
Lệ Chi tát nàng một cái: "Cái đồ nhân nhà ngươi!"
Bồ Đào: "Mọe, ta___ ta ____ ta ___ ta...."
Ta còn đang nghĩ xem nàng ta sẽ phản ứng như nào, có đánh trả không?
Ai ngờ nha đầu này lại nói: "Ta khinh."