Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

chương 52: 52: đồ ngọt đêm khuya 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đông ở huyện yên tĩnh như chốn không người, cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.

Không khí trong phòng ngủ tầng một vừa đủ ấm áp, nhưng hình như vì quá lâu không ai vào ở nên vẫn cảm giác thiếu chút hơi người.

Tuyết ngoài trời rơi rất lớn, kết thành từng mảng từng mảng mà rơi xuống.

Giang Miểu nằm trên giường nhỏ, nghiêng người nhìn cảnh tuyết trắng xóa tung bay, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Lúc cô đang mơ màng sắp đặt chân vào mộng mị thì bên ngoài cửa sổ, một cành cây phủ đầy tuyết trắng gồ lên như ngọn núi, “răng rắc” một tiếng bị đè gãy.

Giang Miểu choàng tỉnh, hoảng sợ dùng chăn che mặt lại, một hồi lâu mới dám ló đầu ra nhìn.

Bên ngoài một mảng tuyết trắng, trái tim vốn vẫn chưa tĩnh lặng lại hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo ban đầu.

Cô biết đêm nay khó ngủ nên dứt khoát không ngủ nữa, khoác áo choàng màu đỏ bên ngoài áo ngủ, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, cô không dám mở đèn, chỉ dùng đèn flash của điện thoại lần mò đi vào phòng bếp.

Bụng đúng lúc phát ra tiếng kêu ục ục, cô mở cửa tủ lạnh ra, sau đó nhẹ nhàng lục lọi tìm đồ ăn trong ánh sáng mờ nhạt.

“Muốn tìm cái gì?”

Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nam trầm khàn, tim Giang Miểu giật thót lên, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, không khéo lại đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Cô vừa xoa cái trán bị đụng đau vừa lui về phía sau, sau gáy lại suýt chút nữa va vào cánh cửa tủ lạnh, cũng may người đàn ông đã đưa tay che lại trước một bước nên cô mới tránh khỏi được một kiếp.

Cô mở to mắt nhìn anh.

Ánh đèn màu quả quýt bên ngoài phòng xuyên qua lớp kính, hắt sáng lên góc nghiêng cương nghị của anh.

Nơi đó tựa như được phủ lên một lớp lọc mỏng manh, nhìn thế nào cũng có cảm giác không thật.

Kỷ Viêm bình tĩnh đóng cửa tủ lạnh lại, nhấn công tắc đèn trên tường.

Ánh sáng hơi mờ, nhưng ít nhất cũng không khiến cô nghiêng ngả lảo đảo té ngã hay va chạm.

Giang Miểu đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô vẫn luôn cảm thấy cô độc trong thời khắc và hoàn cảnh này.

Tuy chỉ là đôi chút mập mờ kỳ lạ, nhưng nó lại không cản trở được khao khát mãnh liệt ở nơi sâu thẳm trong linh hồn này.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mềm mại, đè giọng trầm xuống: “Em đói à?”

Cô lúng túng gật đầu: “Ừm.”

Anh nắm cổ tay cô, kéo cô đến bên bàn ăn, để cô ngồi yên trên ghế: “Ngồi chờ ở đây đi.”

Sau đó anh mới lấy từ trong tủ lạnh ra mấy món ngọt mà bà ngoại đã nấu từ trước, tìm một cái nồi nhỏ, đặt lên bếp và hâm nhỏ lửa.

Chỉ chốc lát sau, hương rượu ngọt ngào nồng đậm đã tràn ngập cả căn phòng, ngửi thôi cũng như muốn say.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn chờ được cho ăn, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.

Áo ba lỗ đen và quần rằn ri rất phù hợp với quân nhân, nhưng khi mặc trên người anh lại giảm bớt một chút chính khí, có thêm vài phần gợi cảm không thể che giấu được.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng dường như có nhìn thế nào cũng không chán.

Giang Miểu vẫn tự nhủ mình không phải là loại hám trai, cứ thấy sắc là nổi lòng tham.

Nhưng lúc này đây, cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này có lực hấp dẫn chí mạng với mình, chết mất thôi.

Người đàn ông hâm chè xong thì xoay người lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của cô gái nhỏ.

Gương mặt Giang Miểu thoáng cái nóng lên, cố ra vẻ bình tĩnh dời tầm mắt đi.

Mặt mày đội trưởng Kỷ đượm ý cười, đặt chén sứ nhỏ ở trước mặt cô: “Còn nóng đấy, ăn chậm thôi.”

“Ừm.”

Cô gái nhỏ lạnh nhạt đáp, cầm chiếc thìa tinh xảo múc một viên bánh tròn to như hạt ngọc, phồng má khẽ thổi vài lần, hơi nóng trắng xóa bốc lên.

Cô đưa viên bánh vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm mại rất hợp với nước dùng nồng đậm mùi rượu, ăn một miếng đã có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cô ăn rất chăm chú, một lát sau thì chén nhỏ đã thấy đáy, cô nâng cằm híp mắt, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Ăn no rồi, cô tự giác thả chén vào bồn rửa, dòng nước ấm chảy xuống từ vòi nước, đầu ngón tay ẩm ướt, cảm xúc ấm áp trơn nhẵn.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, cánh tay dài linh hoạt vòng qua thắt lưng tinh tế của cô gái, ngăn cản động tác rửa chén của cô: “Để tôi thu dọn, em đi ngủ đi.”

Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, tay Giang Miểu run lên, tim đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Tư thế này quá mức mập mờ.

Cô có thể tưởng tượng được, lúc mình xoay đầu lại thì sẽ đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, chứa đầy dục vọng muốn ăn thịt uống máu người ta.

“Tôi… để tôi tự…”

Cô căng thẳng đến nỗi không thể nói năng rành mạch.

Người đàn ông lại liếm môi cười cười, giống như cảm nhận được cơ thể của cô đang khẽ run, cố ý cúi đầu ghé vào lỗ tai cô, nhẹ nhàng thổi khí: “Nghe lời nào.”

Cô gái nhỏ đỏ bừng cả tai, không chút tiền đồ mà trong chốc lát đã lan ra toàn thân, làn da trắng nõn ửng một màu hồng khiến người ta muốn phạm tội.

Giang Miểu cố gắng hít sâu, run giọng nói: “Anh… Ưm… cách xa tôi một chút…”

Người đàn ông không theo ý cô, hai tay chống lên mép bàn tạo thành một bức tường người vững chắc, vây cô gái nhỏ gầy yếu ở bên trong.

Trải qua hai tiếng ngâm ủ, chất cồn trong cơ thể nam nhân đã xộc lên não.

Anh vốn không phải là người có đô cao, tòng quân nhiều năm như thế nhưng số lần uống rượu chỉ tính trên đầu ngón tay.

Hôm nay anh uống rượu nho mà bà cụ tự ủ, uống được vài chén thì đầu óc đã hơi mơ hồ, cũng không hẳn là say, nhưng so với lúc tỉnh táo thì lại thêm chút càn rỡ.

Giang Miểu bị chặn không có chỗ trốn, trong đầu luôn suy nghĩ nghiêm túc xem nên làm thế nào để thuận lợi chạy trốn.

Ánh sáng trong phòng bếp và đèn đường bên ngoài bỗng vụt tắt.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có vài tia sáng le lói phát ra từ một góc của tủ lạnh.

Tầm mắt tối đen, cô vô thức xoay người, hoảng sợ núp vào trong lồng ngực người đàn ông.

“Cúp điện à?”

Giang Miểu lắc đầu: “Không biết…”

Trước kia cô đã từng nghe bà ngoại than vãn, nơi này tuy yên tĩnh, không khí cũng rất tốt nhưng khuyết điểm duy nhất chính là cơ sở vật chất không tốt, chỉ cần gặp một trận gió tuyết mãnh liệt là có thể mất điện trên diện rộng.

Nhưng Giang Miểu cũng chỉ nghe qua như vậy, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như này chứ.

Vận khí cỡ này đã không thể dùng từ “xui” để hình dung nữa rồi.

Toàn thân người đàn ông này vẫn ấm nóng như trước, hai cánh tay lõa lồ nhưng không hề có chút lạnh lẽo nào.

Nơi da thịt tiếp xúc nóng cháy, hâm nóng thân thể lành lạnh của cô.

Trong bóng đêm, tiếng hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn.

Tiếng tim đập nhanh như dùi trống gõ vào màng nhĩ của cô cứ như đang kìm nén cái gì đó.

Cuối cùng cô cũng phát hiện ra mình đang ở bờ vực nguy hiểm, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của anh, khẽ hắng giọng hai tiếng: “Tôi đi ngủ trước đây.”

Người đàn ông không đáp cũng không động đậy.

Giang Miểu thở dốc không ngừng, còn muốn nói gì đó thì điện thoại đã vang lên trước.

Âm thanh không lớn, nhưng lại cực kỳ có cảm giác tồn tại trong buổi đêm yên tĩnh.

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, giọng hơi khàn: “Không trả lời à?”

Cô gái nhỏ gượng gạo nói: “Bây giờ không trả lời cũng được.”

“Xem thử đi, biết đâu có việc gấp tìm em thì sao?”

Giang Miểu đương nhiên không tin anh thật sự có lòng tốt như thế, nhưng người này mặt dày, vây cứng không cho cô nhúc nhích, cho dù cô không nghe theo thì anh cũng không thả cô đi.

Cô gái nhỏ không tình nguyện lấy điện thoại ra, màn hình lóe sáng, thời gian hiển thị là mười hai giờ đúng, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.

[Ngủ rồi à?] – Lý Dực.

đam mỹ hài

Trái tim của Giang Miểu còn đang lơ lửng, chưa kịp trả lời thì đầu bên kia lại gửi đến một tin nhắn nữa.

[Nếu ngủ không được thì để tôi kể chuyện xưa cho cô nhé.]

Cô buồn bực cắn môi.

Ánh mắt nóng bỏng phía trên như xuyên qua da đầu, cảm giác quẫn bách như bị người ta bắt gian tại trận.

Những chữ này nhìn thì đơn giản, nhưng xuất hiện trong đêm hôm khuya khoắt thế này lại chỉ khơi dậy sự dây dưa mập mờ.

Cô muốn trốn đi, chỉ có chạy trốn thì mới an toàn được: “Tôi về phòng đây.”

Đội trưởng Kỷ trầm mặc vài giây, đột nhiên cúi người áp sát tới.

Cô gái nhỏ thuận thế lui về phía sau, lưng dán lên mép bàn lạnh như băng.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen láy được ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào lóe lên chút tâm tư khó nắm bắt.

“Em thật sự đã hẹn hò với anh ta à?”

Hai tay Giang Miểu đẩy ngực anh, nhỏ giọng nói: “Việc này… không liên quan đến anh…”

Nhịp thở của người đàn ông rối loạn, hơi thở tràn ngập hương rượu làm say lòng người, bàn tay to lớn ôm chặt lấy thắt lưng của cô.

Cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng thì trên môi đã nóng lên, vừa mềm vừa nóng.

Đầu lưỡi của anh liếm lên môi dưới của cô, trầm giọng nói: “Nhưng tôi không đồng ý.”

Cô gái nhỏ hoảng hốt che miệng lại, trợn tròn hai mắt, âm thanh len lỏi qua các kẽ tay: “Anh bị điên à?”

Người đàn ông thở dốc nhưng không nói gì.

Giang Miểu không chịu nổi bầu không khí này nữa, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, chui người xuống khe hở bên dưới cánh tay anh muốn chạy trốn.

Đáng tiếc, vừa mới chạy được hai bước đã bị người đàn ông thô bạo kéo vào trong lòng.

Anh ấn cô vào cửa tủ lạnh, một tay đặt sau lưng cô, cúi đầu khẽ cắn lên đôi môi hồng, đầu lưỡi nóng ẩm vọt thẳng vào, thuận lợi cạy mở hàm răng của cô.

Anh hưng phấn vừa mút vừa cắn, hai ba lần quấn lấy đầu lưỡi cô đến tê dại.

Giang Miểu cau mày đón nhận nụ hôn quá mức thô bạo của anh, cô đẩy anh ra nhưng anh chẳng hề nhúc nhích, cũng không chịu dừng lại.

Thoáng chốc, cô đã đắm chìm vào nụ hôn ấy đến chẳng còn sức chống cự nữa.

Cô đang dạo quanh bờ vực hít thở không thông, tay nắm chặt lại, dùng sức đập vào lồng ngực của anh.

Người đàn ông bị buộc dừng lại, bên tai đều là tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Giang Miểu bị dọa sợ muốn chết, cô muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực nào.

Người đàn ông nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, liếm láp đầy hứng thú, chóp mũi lướt qua xương quai xanh, nhẹ nhàng cọ cằm cô rồi đột nhiên ôm lấy cô trong vòng tay.

“A!”

Sau một tiếng kêu ngắn ngủi, cô lại bị anh dùng miệng chặn lại tất cả âm thanh.

Anh đặt cô lên bàn ăn, xúc cảm lạnh lẽo làm cô rụt cổ lại, theo bản năng dựa vào lồng ngực ấm nóng của anh.

Anh đứng giữa hai chân cô, áp sát vào.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng thứ nóng bỏng cứng ngắc kia đang chọc vào mình.

Giang Miểu bị nụ hôn sâu nồng nhiệt làm cho đầu óc choáng váng.

Bàn tay hư hỏng kia dễ dàng cởi thắt lưng buộc hờ của cô, thiếu đi lớp vải ấm áp, cả người cô khẽ run.

Trong lúc hoảng hốt, áo ngủ đã bị người ta mở hai cúc rồi.

Cô cảnh giác đẩy anh ra, một tay che trước ngực, bối rối hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tay kia của người đàn ông dễ dàng cởi chiếc áo ngủ đang mở rộng của cô, dịu dàng vuốt ve làn da nhẵn mịn sau lưng cô.

“Nào, trên lầu nghe thấy đấy.”

Cô gái nhỏ lúc này mới nhớ đến trên lầu còn có bà ngoại, nếu quả thật nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào thì bà cụ rất có thể sẽ xuống đây, nếu tình cờ bị bà bắt gặp một màn này thì cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Cô lí nhí nói: “Vậy anh thả tôi ra trước đã…”

Đội trưởng Kỷ nghe vậy thì nở nụ cười, cúi đầu chui vào ngực cô, cách một lớp vải mỏng manh cắn lên quả ngọt nhô ra, khoang miệng nóng ẩm ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm láp.

Cô không nhịn nổi “ưm” ra tiếng, vội vã lấy tay che miệng lại, bị anh chậm rãi ngậm liếm câu ra từng tiếng ngâm yêu kiều.

Lúc này, người đàn ông mới hài lòng ngẩng đầu lên, hôn xuống môi cô.

“Vất vả lắm mới bắt được, sao mà thả được chứ?”.

Truyện Chữ Hay