Tiếng bước chân xa dần, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại tiếng máy lạnh.
Châu Ngư vẫn đang tựa vào vai Ngôn Từ, vừa rồi nếu không có ai đi ngang qua đây, có thể Ngôn Từ thật sự sẽ chết cô.
Hai tay anh ta buông xuống đồng thời anh ta cũng lùi về sau nửa bước, cơ thể mất đi chống đỡ trượt xuống theo tường, ngã ngồi xuống mặt đất ẩm ướt.
Cửa sổ bên cạnh sáng đèn, ánh đèn từ sau lưng Ngôn Từ tỏa ra, tóc rối che khuất tầm mắt anh ta.
Mãi đến khi anh ta ra khỏi ngõ nhỏ, đôi môi vô cùng tái nhợt vẫn không thể khôi phục huyết sắc.
Sau khi Châu Ngư trì hoãn qua cảm giác khó chịu choáng váng đầu ấy thì vịn tường từ từ đứng lên, khom lưng nhặt ba lô trên đất, phủi bụi, xách lên từ phía bên kia đi ra ngoài.
Mỗi ngày Lưu Phân đều phải chờ Châu Ngư về nhà mới có thể đi nghỉ ngơi, hôm nay thời gian muộn hơn mười phút so với cô đã nói, lúc mười giờ Lưu Phân đã ra ngoài cổng chờ.
Châu Ngư vào nhà tắm rửa, soi gương phát hiện vết bóp trên cổ rất rõ ràng.
Cổ áo trang phục mùa hè không che được, vết bóp cổ hai ngày mới biến mất.
Hôm nay Châu Ngư làm ca giữa, làm xong đúng lúc giờ cơm.
Lưu Phân đã mua nồi rồi, mỗi món đồ ăn Châu Ngư đều để lại một chút, ra ngoài gọi bà ăn cơm.
Trong sân có một cây mơ, ra quả rậm rạp, quả nào chín trước Lưu Phân đã bán, hàng xóm cũng tới hái, quả còn lại trên cây đều mọc ở nơi tương đối cao, quả chín mọng đều rớt xuống đất, bà từng bước từng bước nhặt lên cho vào túi, trong miệng lẩm bẩm muốn cầm quả mơ đều để cho A Ngư ăn.
Advertisement
“Bà ngoại, ăn cơm ạ.”
Bà nhìn Châu Ngư hỏi, “Cháu là ai?”
Châu Ngư nói, “Cháu là cháu ngoại của bà.”
Bà ngẫm nghĩ, lắc đầu nói, “Không nhận ra.”
“Không nhận ra thì thôi ạ, bà vào nhà ăn cơm.” Châu Ngư đón lấy mấy quả mơ chín rữa kia, nhân lúc bà không chú ý ném vào thùng rác.
Bà nhìn thấy cháo trắng trên bàn, có phần không vui, “Lại là cháo, bà không thích ăn cháo, chẳng có tí vị gì cả.”
“Bỏ đường rồi ạ, có vị.”
Châu Ngư đã sớm để cháo nguội, bà húp hai ngụm, không vừa ý vị ngọt quá ít.
“Bỏ thêm chút đi.”
Châu Ngư lại thêm một muỗng vào cho bà, chính cô còn phải thêm nữa.“Được rồi được rồi, không thể nhiều hơn nữa.”
Trong miệng bà không còn mấy cái răng, chỉ có thể ăn đậu hũ và quả cà, mấy món ăn không cần tốn sức nhai này.
Châu Ngư đợi bà ăn xong mới chuẩn bị đến siêu thị, thời tiết quá nóng, buổi chiều khách không nhiều, cũng không cần sắp xếp hàng, cô có thể mang sách vào trong tiệm đọc.
Nhưng quên mang ly nước, đành phải tiêu ba đồng mua lon nước quýt có gas.
Cô thích lon thủy tinh, nhưng trong tiệm chỉ còn một lon cuối cùng, ướp lạnh để trong tủ lạnh, sau khi tính tiền sẽ không mở ra ngay, định để cho đến khi nhiệt độ bình thường rồi uống.
Giấy nháp bị quạt thổi xuống đất, cô khom lưng cúi xuống nhặt.
“Ice Peak [1] bao nhiêu tiền một lon?”
[1] Ice Peak là nhãn hiệu nước ngọt có vị cam được sản xuất bởi Xi’an Futian Foods ở Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
ICE PEAK SODA 330ML – Asian Supermart
“3 đồng.” Có khách mua tất nhiên phải bán cho khách trước, Châu Ngư va vào quầy hàng, chật vật che đầu đứng lên, “3 đồng.”
“Có thể quét mã thanh toán không?”
“Ngại quá, tạm thời…”
Còn chưa nói hết, đối phương cũng đã một tay móc kéo mở lon nước, anh dùng tay trái, trên cổ tay đeo một sợi dây đỏ.
Ánh mắt Châu Ngư từ sợi dây đỏ đó đi lên, anh đang ngẩng cổ lên uống nước ngọt, một giọt mồ hôi từ yết hầu trượt xuống, chảy vào bên trong cổ áo thun trắng.
Anh trở về nghỉ hè rồi.
Trong khoảnh khắc này, vui vẻ trong lòng Châu Ngư đều không giấu được, nhưng lại cẩn thận dè dặt, không thể để anh nhận ra.
Trông anh hình như rất nóng, Châu Ngư đưa một tờ khăn giấy tới, lặng lẽ đem tay trái đeo sợi dây màu đỏ giống như vậy ra sau lưng.
“Cảm ơn.” Trình Ngộ Chu không nhận lấy khăn giấy, chỉ cầm lon nước giảm nhiệt, “Thanh toán thế nào?”
Advertisement
Anh không hề nhận ra cô.
Châu Ngư lẳng lặng vo tờ khăn giấy đó trong tay, nhịp tim không quá bình thường từ từ bình tĩnh trở lại, “Hôm nay không thể quét mã, chỉ có thể nhận tiền mặt.”
Trình Ngộ Chu cầm lon nước ngọt đã uống phân nửa, trên mặt không chút xấu hổ nào, “Thật xin lỗi, tôi không mang tiền mặt, tôi gọi điện thoại bảo em tôi mang tới.”
Châu Ngư gật đầu, “Có thể, ở trong có một cái ghế, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Trình Ngộ Chu đi đến chỗ gần máy lạnh gọi cho Trình Vãn Nguyệt, Trình Vãn Nguyệt sợ nắng, cuối cùng mới bất đắc dĩ đồng ý.
Một nữ sinh vào trong tiệm mua thuốc lá, Trình Ngộ Chu biết rõ chờ Trình Vãn Nguyệt đến ít nhất cũng phải nửa tiếng, bèn đi hỏi nữ sinh kia có thể đổi ba đồng tiền mặt không, anh chuyển khoản trả cho cô ấy.
“Có thể dùng Wechat chuyển không? Mình add cậu.”
“Tôi không dùng Wechat.”
“… Vậy được rồi.” Đối phương bán tín bán nghi, trả tiền giúp anh.
Trình Ngộ Chu chuyển 5 đồng cho cô ấy, Châu Ngư bèn thả lại 5 đồng vốn trả tiền thừa cho nữ sinh kia vào ngăn tủ, tìm 2 đồng đưa cho anh.
Sau khi nữ sinh kia ra khỏi siêu thị, Châu Ngư nghe thấy Trình Ngộ Chu gửi voice Wechat cho người ta, nói không cần tới nữa.
Trình Ngộ Chu uống hết nước ngọt còn lại, tiện tay ném lon nước vào thùng rác ở cửa, vô tình liếc mắt về vật trang sức quả quýt len trên quầy, bên cạnh để một quyển sách bài tập.
Đêm đó trong ngõ nhỏ rất tối, nước máy lạnh rơi tí tách tí tách, anh cũng không hứng thú nhìn đôi tình nhân thân mật.
Lúc đang chờ Châu Ngư thối tiền lẻ Trình Ngộ Chu nhìn cô thêm mấy lần, da cô rất trắng, trên cổ còn có chút vết đỏ.
Rất đẹp.
Châu Ngư ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Trình Ngộ Chu, cô có cặp mắt cười.
“Thối lại tiền lẻ của cậu.”
“Cảm ơn.” Trình Ngộ Chu nhận lấy tiền xu nhét vào trong túi, ra khỏi siêu thị.
Trình Vãn Nguyệt đang trong phòng máy lạnh chơi game, không phải là cô biết Trình Ngộ Chu trở lại huyện mới đến nhà bà chơi, là vì không muốn bị ba mẹ lải nhải, thành tích học tập của cô nát bét quá tệ, bài tập cũng lười làm, ở chỗ bà thanh tịnh nhất.
“Sao không mang kem cho em?”
Trình Ngộ Chu nhặt tấm đệm rơi trên đất lên ném lên người cô, “Em đi sang chỗ khác chơi.”
“Sao anh không đi sang chỗ khác xem trận đấu.” Trình Vãn Nguyệt chiếm được chỗ thì nhất định sẽ không nhường, lật người tiện thể đạp anh một cái, “Cản trở máy lạnh, mời đi sang một bên.”
Cô ấy chợt hỏi Trình Ngộ Chu, “Chú và thím thật sự sắp ly hôn sao?”
Giây tiếp theo đã bị bế lên ném tới cái ghế sofa khác, xuýt nữa cắm đầu xuống đất, còn đụng vào đổ một mâm quả mơ.
Đây là bà mua ở siêu thị, rất khó ăn.
…
Lúc tan ca Châu Ngư đi ngang qua tiệm trái cây mưa nửa quả dưa hấu, trong nhà cũng chỉ có ba người, nửa quả cũng không ăn hết.
Mưa hè đến rất nhanh, Châu Ngư không che dù, cũng không dùng mũ che mưa, hàng xóm nhìn bước chân đi bộ nhẹ nhàng thoải mái của cô, trên mặt còn cười, bèn hỏi một câu, “A Ngư, hôm nay có chuyện gì vui hả?”
Advertisement
Châu Ngư lắc đầu, “Không có ạ.”
“Không có mà cháu cười vui đến vậy à?”
Cô cười sao?
Châu Ngư vô thức sờ lên mặt mình, “Không ạ.”
“Mau đi về đi, kẻo ngã bệnh.”
Châu Ngư xách dưa hấu về nhà, Lưu Phân ở phòng bếp nấu cơm, bà ngồi ở cửa ra vào lẩm bẩm gì đó, Châu Ngư gọi bà một tiếng, để dưa hấu xuống đi tắm.
Buổi tối ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Mưa lớn chưa đến 40 phút đã ngừng, quả mơ rơi đầy đất, rất nhiều quả cũng còn có thể ăn được, Châu Ngư nhặt lên lấy nước rửa sạch.
Trên cây những quả kia quá cao, không hái tới.
Trước đây Ngôn Từ có thể leo lên trên cây hái toàn bộ xuống.
“A Ngư, điện thoại.”
“Tới liền ạ.” Châu Ngư lau lau tay, vào nhà tìm điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, trước hết nghe thấy Trình Vãn Nguyệt hét thảm một tiếng.
Trình Vãn Nguyệt trả lại Trình Ngộ Chu một quyền rồi chạy xa, “A Ngư, ngày mai mình đến nhà cậu hái mơ ăn, nhà cậu còn mơ không?”
“Có á, vẫn còn nhiều lắm.”
“Vậy mình mang cái rổ nhé, tiện thể chép ít bài tập của cậu.”
“Có thể đến đây trước khi trời tối, không nóng như thế này.”
“Được.”