Trình Quốc An thương Trình Vãn Nguyệt nhất, cô ấy không đồng ý, đây sẽ không phải là chuyện đơn giản.
Vốn cho rằng mấy đứa trẻ đã sớm quen biết, quan hệ cũng vẫn luôn rất thân, chắc là rất dễ chấp nhận, không ngờ Trình Vãn Nguyệt phản đối kịch liệt như vậy, ngay cả một tia thương lượng cũng không có, Trình Quốc An muốn cân nhắc cảm nhận của cô ấy, sau khi gọi Khanh Hàng vào nhà cũng không đề cập đến chuyện nhận nuôi.
Lúc Ngôn Từ đi trả đĩa, trong nhà chỉ có bà nội và Trình Ngộ Chu.
“Tiểu Ngôn, đi vào cùng ăn cơm trưa.” Tiền Thục nhận lấy mâm, kéo Ngôn Từ vào nhà, để anh ta ngồi bên cạnh Trình Ngộ Chu, “Hai đứa các cháu cũng biết nhau rồi phải không.”
Trình Ngộ Chu gật đầu, “Hôm sinh nhật Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh đã gặp ạ.”
Nhưng đối với Ngôn Từ mà nói, thật ra anh ta đã sớm biết Trình Ngộ Chu.
Khi đó giữa anh ta và Châu Ngư vẫn rất bình thường, Châu Ngư thường xuyên tới nhà anh ta, hai người cùng nhau làm bài tập ở trên sân thượng của tòa nhà công vụ, đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy sân nhà họ Trình rất rõ, Trình Ngộ Chu kéo vali hành lý từ đầu ngõ đi vào trong nhà, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất xa xa đã truyền tới bên tai, anh ta và Châu Ngư sẽ dùng một chuyện rất nhỏ làm tiền đặt cược để đoán xem lúc Trình Ngộ Chu vào nhà sẽ bước chân nào trước.
Từng đoán tổng cổng ba lần, anh ta thua ba lần.
“Ăn bao nhiêu?” Trình Ngộ Chu đi lấy chén đũa, quay đầu lại nhìn Ngôn Từ một cái, “Anh tự xới?”
Ngôn Từ nói, “Tôi đã ăn rồi.”
Tiền Thục đè lên vai anh ta không để anh ta đứng dậy, “Tóc vẫn còn ướt, mới vừa dậy phải không, nhà của chúng ta chén nhỏ, nam sinh còn đang lớn ít nhất cũng phải ăn hai chén.”
Advertisement
Trình Ngộ Chu trực tiếp bưng nồi mì lên bàn, ngay cả rau cũng phải ăn hết, Tiền Thục mới thả Ngôn Từ đi.Phòng khách bật quạt, rèm cửa thỉnh thoảng thì bị gió thổi bay lên, Trình Ngộ Chu không có thói quen ngủ trưa, bèn cùng bà nội xem TV, tán gẫu từ ông nội Khanh Hàng cho đến vấn đề trước đây anh từng hỏi Trình Diên Thanh nhưng không nhận được đáp án.
“Bà nội, ba mẹ Ngôn Từ là bị bệnh qua đời hay là ngoài ý muốn qua đời?”
“Coi như là ngoài ý muốn đi, hầy, thật ra cũng không thể nói là ngoài ý muốn.” Tiền Thục thở dài, “Chuyện này à, còn phải từ nhà Châu Ngư nói lên, bà ngoại Châu Ngư là người nơi khác, cháu từng nghe bà ấy nói chuyện chứ, vẫn có chút giọng địa phương, hơn hai mươi tuổi đã lấy chồng xa đến nơi này của chúng ta, cũng chẳng có thân thích gì, hồi đó nông thôn đang sửa quốc lộ, ông ngoại Châu Ngư đến công trường làm việc, bị thuốc nổ nổ chết, bà ấy không tái giá, một mình nuôi lớn Lưu Phân.”
“Châu Lập Văn gia đình cũng nghèo, sau khi cưới Lưu Phân, cả gia đình khó khăn túng thiếu, sức khỏe mẹ vợ lại không tốt, trụ cột trong nhà phải nuôi gia đình, nhưng chú ấy văn hóa không cao, chỉ có thể làm vài việc chân tay, chú của Ngôn Từ chính là ‘ông chủ than đá’ trong miệng mọi người, nhận thầu mỏ than kiếm được nhiều tiền, Châu Lập Văn bèn đi theo, chú ấy có thể chịu khổ, mấy năm trước quả thật cũng kiếm được tiền, còn xây lại nhà mới cho gia đình, tháng Một năm ngoái, cũng sắp bước sang năm mới, mỏ than đột nhiên xảy ra sự cố, hầm mỏ bị sập, Châu Lập Văn bị đè chết.”
“Ngoài ra còn chết đi mấy người, còn có người trọng thương, mấy ông chủ hùn vốn nhận thầu mỏ than đều chạy trốn hết, Lưu Phân chỉ có thể đi tìm người nhà họ Ngôn bồi thường, không tìm được chú Ngôn, bèn tìm ba mẹ Ngôn Từ, vẫn luôn ầm ĩ đến tháng Năm năm ngoái, Lưu Phân xông ra đường cái chắn xe của hai vợ chồng nhà họ Ngôn, hai vợ chồng vì tránh dì ấy, đâm vào trực diện với chiếc xe vận tải lớn.”
“Trước đây quan hệ hai nhà rất tốt, hai đứa nhỏ cũng luôn ở cạnh nhau, chuyện của ba mẹ Ngôn Từ, theo lẽ thường Lưu Phân có trách nhiệm, nhưng bác sĩ chẩn đoán ra dì ấy mắc bệnh tâm thần, toà án không phán quyết.”
Tâm trạng Trình Ngộ Chu cũng có phần nặng trĩu, thảo nào Trình Diên Thanh lại nói một hai câu không nói rõ được.
Anh nhớ tới buổi tối hôm đầu tiên trở về đó, ở trong ngõ hẻm sau nhà, Châu Ngư và Ngôn Từ giống như bị một sợi dây thừng vô hình buộc vào nhau, lại giống như đốm lửa nhỏ rơi vào đống củi khô, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
…
Buổi chiều bốn giờ mười phút, Châu Ngư nói cô làm xong bài tập rồi, hỏi Trình Ngộ Chu có muốn đến bờ sông bây giờ không.
Trình Ngộ Chu nói có thể, hẹn gặp ở cổng thư viện.
Anh tới trước, đứng tại chỗ nhìn Châu Ngư chậm rãi đến gần, sau khi mây đen tản ra mặt trời lại xuất hiện, cô mặc quần áo màu trắng, bị ánh mặt trời chiếu lên giống như đang tỏa sáng, cặp mắt cười như thể rơi vào những ngôi sao nhỏ.
Châu Ngư ở nhà chậm trễ một lúc, cô quen buộc tóc lên, nhưng lúc ra ngoài tóc vẫn chưa khô, dì hàng xóm nói cô mặc bộ quần áo này xõa tóc trông đẹp hơn, cô soi gương xong cảm thấy kỳ lạ, vẫn là dùng dây buộc tóc buộc đuôi ngựa.
“Cậu đợi lâu lắm phải không?”
“Không có, mình cũng vừa mới tới.” Trình Ngộ Chu hơi hếch cằm hướng về phía giao lộ, “Đi từ chỗ này?”
“Ừm.” Châu Ngư nhìn phía sau anh, “Vãn Nguyệt đâu?”
“Nó có lẽ còn đang không vui, không có tâm trạng đi.”
“Sao vậy?”
Trình Ngộ Chu bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, “Bác muốn thêm cho nó một người anh trai, nó không bằng lòng.”
Châu Ngư bị chọc cười, “Đều là thêm em trai hoặc là em gái, đâu có tùy tiện thêm anh trai chứ.”
Advertisement
“Đúng vậy đó, chuyện này đoán chừng không thành công.” Trình Ngộ Chu không lo lắng cho Trình Vãn Nguyệt chút nào.
Từ nội thành đến bờ sông khoảng hai mươi phút, mấy con đường đều có thể đi, con đường này yên tĩnh nhất, Châu Ngư vừa đi vừa giới thiệu kiến trúc cổ xung quanh cho Trình Ngộ Chu.
Vẫn chưa nhập học, có học sinh tiểu học chơi ở bờ sông, lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, muộn thêm chút nữa sẽ nhiều người hơn.
Con sông này mỗi năm đều có người chết đuối, nhưng trẻ con không nghe khuyên bảo, chỉ thích chơi ở ven nước, con trai của một người thân bên ba của Châu Ngư đang bị xúi giục nhảy vào trong nước, khoảng cách xa, lớn tiếng gọi cỡ nào cũng không nghe thấy.
Sau khi cậu bé nhảy vào trong nước đạp nước ra văng tung tóe bọt nước, mấy đứa trẻ vây xem trên bờ tưởng rằng cậu bé đang đùa giỡn, còn vỗ tay.
Châu Ngư nhìn ra bất thường, vội vã chạy về phía bờ, Trình Ngộ Chu nhanh hơn cô, chỉ cởi áo sơ mi bên ngoài đã đâm đầu vào trong nước.
Trình Ngộ Chu một hơi bơi tới bên cạnh cậu bé, nâng người cậu bé lên, Châu Ngư biết bơi, cũng nhảy xuống nước hỗ trợ đẩy cậu bé lên bờ.
Mấy đứa trẻ bên cạnh sợ hãi, Trình Ngộ Chu quỳ đầu gối xuống, cậu bé ghé nằm nhoài lên đùi anh, Châu Ngư hỗ trợ ấn bụng và lưng cậu bé, sau khi cậu bé phun nước bẩn ra thì khóc lớn.
Mẹ cậu bé cầm gậy chạy tới, nhéo tai cậu bé đi về nhà.
Trình Ngộ Chu lau nước trên mặt, thả lỏng cơ thể ngồi dưới đất, ánh mặt trời sau khi bị mặt nước phản chiếu rất chói mắt, anh quay đầu đi thở dốc, Châu Ngư ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn anh bao nhiêu, thậm chí nhếch nhác hơn.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, bị nước làm ướt nhẹp sau dính lên người, vải có hơi trong suốt, lộ ra màu sắc của món đồ kia bên trong, vừa rồi nâng cậu bé mập mạp từ trong nước lên bờ tiêu hao hết sức lực của cô, hai tay cô chống đất, nhắm mắt ngẩng đầu thở dốc.
Trình Ngộ Chu nhanh chóng dời mắt, đứng lên nhặt chiếc áo sơ mi bị anh tùy tiện ném trên bờ.
Một chiếc áo đột nhiên phủ xuống đỉnh đầu, che khuất mặt trời, Châu Ngư ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên chiếc áo sơ mi, ngơ ngác mở mắt ra.
Cô ngẩng đầu, chiếc áo sơ mi từ trên mặt trượt xuống.
Trình Ngộ Chu ho khan hai tiếng, khàn giọng cất lời, “Cậu mặc trước đi, che một chút, nhà bà nội có quần áo của Trình Vãn Nguyệt, đi về rồi thay lại.”