Trình Ngộ Chu chơi bóng xong về nhà, lúc thay quần áo phát hiện không thấy chiếc áo thun màu trắng kia nữa.
Từ hôm hái được một rổ cà chua từ nhà Châu Ngư về, cà chua xào trứng gà với canh cà chua trứng mỗi sáng tối, buổi tối Tiền Thục ăn rất đơn giản, mấy đứa trẻ tới mới có thể làm thêm một vài món bọn trẻ thích ăn.
Bà đang chuẩn bị đến phòng bếp, Trình Diên Thanh hấp tấp chạy tới, nói muốn gọi Trình Ngộ Chu cùng đến nhà Ngôn Từ nấu lẩu.
Trình Ngộ Chu tắm rửa xong xuống lầu, “Nội ơi, cái áo cháu để trên ghế nội giặt giúp cháu rồi ạ?”
“Giặt rồi, mới giặt xong, đang phơi trên mái nhà đấy.”
Quần áo của anh đều là anh tự giặt, chiếc áo thun đó đã để hơn một tuần, hôm nay bà nội nhìn thấy bèn tiện tay ném vào trong máy giặt, “Quần áo dơ luôn để đấy mãi không giặt không được, thời tiết này dễ có mùi, sao đấy, cái áo đấy không thể giặt máy à?”
Trình Ngộ Chu đưa tay vò tóc, “Không sao ạ, giặt được.”
Trình Diên Thanh chạy tới ôm lấy cổ anh, đẩy anh ra ngoài, “Buổi tối ăn lẩu, đến nhà Ngôn Từ nấu, còn có Khanh Hàng, hai chúng ta phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn.”
Giữa con trai chẳng có câu nệ lắm, gặp vài lần đã thân.
Trình Ngộ Chu bị động mà đi ra ngoài, “Đi ra ngoài ăn đi, ở nhà nấu phiền lắm.”
“Không bảo được anh ta, nên đến nhà anh ta luôn.” Trình Diên Thanh vừa nói vừa nện một cái lên vai anh, hết sức cợt nhả mà nhướng mày, “Ăn xong còn có đồ tốt.”
Hai anh em một ánh mắt đã hiểu, Trình Ngộ Chu hất cậu ta ra, “Mày cười trông bỉ ổi thật.”
Trình Diên Thanh nhanh chân đuổi theo, nện hai ba cái xong thì lấy từ trong túi quần ra một cái USB, “USB của Trình Vãn Nguyệt, mấy lần nó thử trước máy tính, dáng vẻ vừa muốn xem vừa không dám xem, dựa vào trực giác tôi suy đoán bên trong cái này không đơn giản.”
Advertisement
Trình Ngộ Chu lại đạp cậu ta một cái, “Mày còn lục lọi đồ của nó, càng bỉ ổi nữa.”
“Xàm, cái này gọi là ‘anh trai quan tâm và yêu thương’, Trình Diên Thanh giật về cất vào trong túi, “Tuổi còn nhỏ bắt chước không tốt, chúng ta xem xong đổi thành cái khác cho nó.”
Bọn họ đến siêu thị lớn, trong đó có sẵn nguyên liệu nấu lẩu, chọn hầu hết đều là thịt, giống như tượng trưng mà thêm hai loại nấm với cải thảo vào, Ngôn Từ không thể ăn cay, nước lẩu thì mua nước lẩu uyên ương.
Khanh Hàng đến trước, rửa chén nồi sạch sẽ, nước cũng đã đun sôi.
Trình Ngộ Chu lần đầu tiên tới nhà Ngôn Từ, trong nhà sạch sẽ ngoài dự đoán, con mèo mướp kia nằm nhoài trên ghế sofa ngáp, móng vuốt quệt tới quệt lui trên mặt..
“Không gọi Trình Vãn Nguyệt?”
“Đợi chúng ta ăn được kha khá rồi hãy gọi, để nó với Châu Ngư tới kết thúc.” Trình Diên Thanh nói với Ngôn Từ và Khanh Hàng, “Hai người không ăn được đồ cay ngồi một bên, nồi cà chua là của hai người.”
Cậu ta và Trình Ngộ Chu ngồi một bên, đổ trực tiếp thịt bò cuốn và thịt dê cuốn vào trong nồi.“Ngôn Từ, khai giảng anh nhất định phải trở lại trường, tôi hỏi rồi, chúng ta đều chung một lớp.”
Ngôn Từ buồn cười mà nhìn Trình Diên Thanh, “Cậu dựa vào cái gì mà chung lớp với Khanh Hàng?”
Trình Ngộ Chu không cảm thấy kinh ngạc, “Dựa vào gương mặt đó của cậu ta chứ còn cái gì nữa, dù sao cũng không thể là dựa vào bài thi max điểm 150 mà chỉ thi được 46 điểm đó của cậu ta được.”
“Ê! Muốn ăn đòn à.” Trình Diên Thanh hất cằm lên, “Ngôn Từ anh có nghe không? Tôi nghiêm túc nói với anh, nếu anh không đi báo danh, dù cho tôi có đánh anh ngất xỉu cũng phải khiêng anh tới trường học.”
Ngôn Từ không nói gì, anh ta ăn cũng ít.
Chẳng biết bên ngoài có mưa phùn lúc nào, Trình Ngộ Chu đứng dậy đi mở cửa sổ cho thoáng khí.
Trên bàn bừa bộn, đâu đâu cũng là dầu mỡ từ trong nồi bắn ra, Trình Diên Thanh ăn no rồi mới gọi điện thoại cho Trình Vãn Nguyệt.
“Em gái, bọn anh đang ở chỗ Ngôn Từ, em mang trái dưa hấu qua đây.”
Trình Vãn Nguyệt mở miệng đã mắng cậu ta, “Xí, mơ hả!”
“Mang ấm áp cho hai người anh trai của em thì làm sao hả?” Trình Diên Thanh tựa vào lưng ghế, bật loa rồi để điện thoại lên bàn.
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ từ trong điện thoại truyền ra, “Ai thèm ăn đồ thừa của mấy anh, em phải đi hẹn hò với anh đẹp trai đây.”
Thịt viên Khanh Hàng mới vừa gắp lên rớt vào trong nồi, tóc ngắn rủ xuống mí mắt che đi sắc mặt của anh ta.
Trình Diên Thanh cúp điện thoại, “Không tới rồi, để đó trước đi, đợi tiêu hóa xong rồi ăn.”
Nhà Khanh Hàng có việc đi trước, Trình Diên Thanh mang máy tính của Ngôn Từ ra, chuẩn bị xem chút phim cho tiêu cơm, tài liệu bên trong USB của Trình Vãn Nguyệt đã hỏng, hoàn toàn không thể phát, cậu ta định buổi tối về nhà lẳng lặng trả về chỗ cũ, lại lên mạng tìm một bộ lần nữa.
“Xem bao giờ chưa?”
Hai người kia chẳng ai để ý đến cậu ta.
“Thế thì xem cái này.”
Phim con trai thích khá là trực tiếp, càng HD càng tốt, trong nhà không có người khác, âm thanh tăng đến tối đa, hòa với tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, những cảnh hành động rất trực tiếp đều có cảm giác đẹp mắt.
Advertisement
Trước đó Trình Ngộ Chu cũng không phải chưa từng xem, cái tuổi này đang là thời điểm hormone dồi dào, chẳng có mấy người không xem.
Đột nhiên có người gõ cửa.
Trình Diên Thanh còn chưa phản ứng kịp, một bàn tay ngay lập tức với qua đóng máy tính.
Trình Ngộ Chu đi mở cửa, ánh mắt dừng trên người Châu Ngư ở phía sau lưng Trình Vãn Nguyệt trước, cô không che dù, đôi mắt ươn ướt, trên lông mi vẫn còn đọng giọt nước li ti, một cảnh nào đó trong bộ phim thoáng hiện lên trong đầu, trong mắt Trình Ngộ Chu nhiều thêm vài hình ảnh nồng đậm, rất nhanh đã biến mất, cô hoàn toàn không kịp phát hiện.
“Sao lại đến rồi?”
“Đến đưa ấm áp cho anh trai yêu dấu của em đó.” Trình Vãn Nguyệt quen thuộc mà thay giày vào nhà, “Ngôn Từ, hôm nay anh lại đẹp trai hơn một chút nha.”
Trình Ngộ Chu nhận lấy dưa hấu Châu Ngư xách trong tay, nghiêng người bảo cô vào nhà.
Ngôn Từ vốn đã ít nói, Trình Diên Thanh căng thẳng kìm nén, cũng xụ mặt không nói gì.
Trình Ngộ Chu lấy đũa sạch đưa cho Châu Ngư và Trình Vãn Nguyệt, sau đó đi cắt dưa hấu.
Trình Vãn Nguyệt ăn một lúc đã cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng, cô chú ý tới Trình Diên Thanh luôn nhìn chằm chằm máy tính.
“Trong máy tính có gì à?”
“Có thể có gì? Chẳng có gì cả!”
“Cho em xem.”
Trình Diên Thanh vơ máy tính lên ném cho Ngôn Từ, Trình Vãn Nguyệt nhào tới giật lấy, Trình Diên Thanh ngăn cản không cho, rất nhanh đã lao vào đánh nhau.
Châu Ngư nhìn về phía Trình Ngộ Chu, Trình Ngộ Chu bình tĩnh nói, “Không có gì.”
“Ồ, mình ăn xong rồi, dọn dẹp chút nhé.”
Trình Diên Thanh thuận thế la to, “Trình Vãn Nguyệt em mau đi giúp Châu Ngư rửa bát.”
“Em chưa ăn được mấy miếng.” Cô ấy túm lấy Trình Ngộ Châu người duy nhất có thể giúp cô làm, “Hai chúng ta kéo búa bao, ai thua người đó đi giúp A Ngư, em ra búa nhá.”
Trình Ngộ Chu ra kéo.
Tiếng ẩu đả ở phòng khách cũng chỉ tạm dừng hai phút rồi lại bắt đầu, Châu Ngư xả nước chuẩn bị rửa đũa trước.
“Để mình làm.” Trình Ngộ Chu cầm lấy miếng mút rửa bát.
Tòa nhà công vụ kiểu cũ diện tích cũng không tính là lớn, hai người cũng có thể đứng song song bên cạnh bồn rửa ở ban công, nhưng rõ ràng có hơi chật chội, lúc Châu Ngư tắt vòi nước đụng phải cánh tay anh, mưa phùn rả rích trong không khí, khoảnh khắc làn da tiếp xúc như thể sẽ bị cảm giác dinh dính ẩm ướt đó dán vào nhau.
Gió đêm thổi tóc cô lên, lướt nhẹ qua vai anh.
Châu Ngư lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn thấy một giọt dầu mỡ bắn lên chiếc áo thun trắng tinh của anh.
Có lẽ anh hiếm khi làm những việc này, không thành thạo lắm.
“Hay là để mình làm đi, quần áo của cậu làm dơ không dễ giặt.”
Hai tay Trình Ngộ Chu đều đã dính đầy bọt, “Vậy cậu thắt tạp dề giúp mình đi.”
“… Mình tìm thử.”
Đồ đạc trong nhà Ngôn Từ vẫn còn đó, trước đây trong nhà chủ yếu là ba Ngôn xuống bếp, tạp dề treo trong bếp, màu sắc cũng không lạ.
Châu Ngư cầm tạp dề đến ban công, Trình Ngộ Chu tựa vào cạnh bồn rửa chờ cô.
Advertisement
Bị anh nhìn như vậy, cô có chút căng thẳng, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, cô lại lóng ngóng chẳng biết là nên nhón chân trước hay là nên làm gì đó trước.
“Cậu cúi đầu xuống chút.”
Trình Ngộ Chu hơi cúi đầu, “Thế này?”
“Ừm.”
Chênh lệch chiều cao không nhiều lắm, Châu Ngư treo tạp dề lên cổ anh, phát hiện anh vẫn đang nhìn cô..
“…Xoay qua đi.”
Trên eo vẫn còn hai sợi dây.
Trình Ngộ Chu quay về phía bồn rửa bắt đầu rửa bát, Châu Ngư cầm hai sợi dây đó thắt lại với nhau ở ngang lưng anh.
“Chật không?”
“Không chật, vừa vặn.”
“Có phải hơi nhỏ không?”
“Vẫn được, có thể sử dụng.”