Nước Quýt Có Gas

chương 11: chuột kìa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ghế sofa kiểu cũ không mềm mại chút nào, lúc Châu Ngư ngã xuống va vào tay vịn, Trình Diên Thanh cũng không giữ được, dù mấy người bên cạnh đang ồn ào, cậu ta cũng có thể nghe thấy tiếng đầu gối Châu Ngư đập xuống sàn.

Ngôn Từ cũng không vì Trình Diên Thanh nhắc nhở mà buông Châu Ngư ra, cô chật vật ngồi quỳ trên đất, mấy lần định hất tay Ngôn Từ ra cũng chưa thể đứng lên, trực tiếp xách ba lô lên ném lên người anh ta, ly nước trong túi bay ra nện lên mặt anh ta.

Anh ta nghiêng đầu đi, mu bàn tay sau khi lau mũi dính chút máu lên.

Tay kia vẫn nắm chặt cổ tay Châu Ngư.

“Vãi, Châu Ngư cậu xuống tay cũng độc ác quá đấy.” Trình Diên Thanh vội vàng tìm khăn giấy giúp Ngôn Từ lau máu mũi, sờ thấy trán anh ta nhiệt độ không bình thường bèn nuốt những lời chuẩn bị mắng anh ta vào bụng, “Ngôn Từ, có phải anh bị sốt rồi không?”

“Không có.” Ngôn Từ tránh né tay cậu ta, thờ ơ nói, “Cậu đi trước đi.”

“Mẹ nó tôi cố tình tới tìm anh.” Trình Diên Thanh lập tức phát cáu, “Anh buông Châu Ngư ra, để cô ấy đứng dậy, chúng ta đến bệnh viện khám, chích cũng được, uống thuốc cũng được, truyền dịch cũng được, tóm lại anh không thể cứ bệnh thế này.”

Nếu cậu ta có thể khuyên được Ngôn Từ, thì sẽ không tìm Châu Ngư đi cùng.

Châu Ngư cũng không nói gì, cắn lên tay Ngôn Từ, sốt làm cho cơn đau tới chậm, thậm chí nửa phần sức lực anh ta cũng không nới lỏng.

“Đều được rồi mà, đừng quá trớn.” Trình Diên Thanh chỉ có thể mạnh mẽ tách bọn họ ra, cậu ta thấy trạng thái này của Ngôn Từ cũng không giống như là sẽ đi bệnh viện, “Mèo nhà anh cả ngày cũng chưa cho ăn phải không, vốn đã suy dinh dưỡng, còn bữa no bữa đói.”

Ngôn Từ ghét cậu ta phiền phức, đứng dậy xuống lầu.

Advertisement

Trình Diên Thanh liếc nhìn Châu Ngư một cái sau đó cũng đi theo, Châu Ngư nhặt từng món đồ rải trên đất lên cất vào ba lô, rồi chỉnh lại ghế sofa, không để ý đến mấy ánh mắt của mấy tên lưu manh kia, vòng qua bàn bida đi ra ngoài.

Trên đường người đến người đi, chờ cô xuống lầu đã không nhìn thấy bóng dáng Ngôn Từ và Trình Diên Thanh, lúc đi ngang qua tiệm thuốc, cô đi vào mua thuốc hạ sốt.

Tòa nhà công vụ này đã có rất nhiều năm rồi, mới đầu phần lớn giáo viên trong thành phố đều ở nơi này, có vài người đã đổi nhà mới chuyển đến nơi khác ở, bèn bán nhà cũ đi, ba Ngôn mẹ Ngôn cũng đã mua nhà mới, tháng 5 năm trước nhà mới sửa sang xong, đã chọn ngày lành chuẩn bị chuyển nhà, bạn bè thân thích đều nhận được lời mời, nói đến thời điểm cũng đúng lúc chúc mừng Ngôn Từ thi đại học xong, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình Ngôn Từ với con mèo mướp màu cam ba Ngôn nhận nuôi đó.

Anh ta không chuyển nhà, cũng không tham gia thi đại học, mãi vẫn luôn sống ở nơi này.

Nhà ở tầng cao nhất, trước đây ở tầng thượng mẹ Ngôn đã trồng đầy hoa, từ xa cũng có thể nhìn thấy, sau này không còn ai chăm sóc thì tất cả đều chết héo trong chậu.Sẽ không bao giờ có người đi ngang qua ngõ nhỏ trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy hoa trên tầng thượng sẽ hỏi: Kia là hoa nhà ai trồng vậy, trồng rất đẹp.

Châu Ngư lên lầu, Trình Diên Thanh đã để lại cửa cho cô.

Mèo mướp ở cửa ăn thức ăn cho mèo, đã đói lâu thì chẳng kén ăn nữa, thức ăn cho mèo chắc là của Trình Diên Thanh, bên cạnh bát đựng vương vãi khắp nơi.

Phòng khách vẫn giống hệt như trước đây, ngay cả vị trí của một cái bình hoa cũng chẳng thay đổi, trên bàn sạch sẽ, không có một hạt bụi

Có khoảng thời gian thịnh hành tranh thêu chữ thập, mẹ Ngôn thêu thùa rất bình thường, cũng chỉ mua một bức tranh nhỏ về, sau khi thêu xong lắp đồng hồ lên, treo ở phòng khách dùng làm đồng hồ.

Hết pin rồi, thời gian vẫn luôn dừng lại.

Trình Diên Thanh từ phòng Ngôn Từ đi ra, hỏi Châu Ngư có bị thương không, Châu Ngư lắc đầu.

“Vậy cậu bảo anh ta uống thuốc trước đi, trong tủ lạnh cái gì cũng không có, tôi đến nhà bà nội lấy chút đồ ăn qua đây.”

“Ừ.”

Sau khi Châu Ngư đun một ấm nước sôi xong đẩy cửa phòng ra, Ngôn Từ vẫn nằm sấp ngủ như ở tiệm bida, trên nhúm khăn giấy bên cạnh còn có vết máu.

Nhiệt độ máy lạnh bật rất thấp, Châu Ngư cầm điều khiển từ xa tắt đi.

“Uống rượu sao?”

Anh ta không ngủ, nghe thấy.

“Sợ hại chết tôi?”

Châu Ngư nói, “Dĩ nhiên sợ, cho nên phải hỏi thăm trước.”

Gương mặt của thiếu niên vùi trong chăn lộ ra, sốt cao thời gian đai khiến cho hốc mắt anh ta đỏ au, khoé mắt cũng ươn ướt, “Nếu tôi nói không uống, như vậy ngày mai chết rồi sẽ không liên quan đến chuyện của cô nữa, phải không?”

“Ngôn Từ, anh như vậy không dọa được tôi đâu.”

Anh ta nhắm mắt lại, “Cút khỏi nhà tôi.”

“Anh uống thuốc xong hiển nhiên tôi sẽ đi.” Châu Ngư rót một ly nước nguội để lên bàn, “Muốn tắm không? Mùi thuốc lá trên quần áo anh rất hôi, ngủ cũng không thoải mái.”

“Tôi muốn thế nào thì thế đó, không cần cô quan tâm.”

“Tôi cũng chẳng muốn quan tâm, ngay cả cuộc sống của chính tôi cũng không tốt, đâu còn tinh lực đi quan tâm người khác tốt hay xấu, nhưng mà… Ngôn Từ… Anh uống thuốc đi.”

Advertisement

Trình Diên Thanh không biết nấu cơm, cùng lắm chỉ có thể nấu bát mì gói.

Bà lão Tiền Thục nghe tin Ngôn Từ sốt, bèn bảo cậu ta đổ mì đi, nấu lại một bát hoành thánh tự làm, bỏ tôm khô và rong biển vào, cuối cùng nhỏ mấy giọt dầu mè lên, bảo cậu ta đưa qua cho Ngôn Từ.

Cậu ta mới vừa đi ra cổng, đã mặt đối mặt gặp phải Trình Ngộ Chu.

“Anh đã đi chơi bóng?”

“Ờ.”

“Thời tiết nóng thế này, anh cũng nhiều năng lượng thật.” Trình Diên Thanh cũng thích chơi bóng, nhưng thời tiết thật sự quá nóng, sân bóng lại luôn bị các dì chiếm múa quảng trường, cậu ta đã có một khoảng thời gian không chơi.

Trình Ngộ Chu thấy cậu ta bưng một bát đồ ăn, “Sao không ăn ở đây?”

“Không phải tôi ăn, là cho Ngôn Từ anh em của tôi, chính là cái người hôm sinh nhật ngồi bên cạnh anh đấy, anh ta sống ở lầu bảy đối diện,” Trình Diên Thanh giải thích, “Tên ngốc đó sốt mà không đi bệnh viện, ngủ ở tiệm bida một ngày một đêm, tôi với Châu Ngư mới vừa đưa anh ta về, được rồi không nói nữa, tôi đưa qua trước đã.”

Trình Ngộ Chu nghiêng người, để Trình Diên Thanh đi ra trước.

Anh vào nhà tắm rửa thay quần áo, Trình Vãn Nguyệt không ở đây, trong nhà yên tĩnh đi rất nhiều.

Bà nội thích nghe radio, sân vườn riêng biệt, cũng không ảnh hưởng đến người khác, rổ quả mơ lần trước Trình Vãn Nguyệt mang về chưa ăn hết, bà đã nấu thành hai lọ mứt, lúc uống nước thêm một muỗng, không tính là quá ngọt, nhưng mùi vị quả rất thơm.

Trình Ngộ Chu nghe kịch cùng bà, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy ánh đèn của tòa nhà công vụ đối diện.

Trình Diên Thanh chỉ ở cổng vườn gọi Trình Ngộ Chu một tiếng, hỏi anh có muốn đi hát không, nói đều là mấy người bạn đã gặp lần trước.

Trình Ngộ Chu nói không đi, cậu ta liền đi mất.

Một lát sau, có người từ tòa nhà công vụ đi ra, tiếng bước chân rất nhẹ, Trình Ngộ Chu xem thời gian, bắt đầu từ lúc Trình Diên Thanh bưng cơm đi vào cho đến bây giờ, đã gần nửa tiếng, trước đó đã ở lại bao lâu rồi?

Châu Ngư cúi đầu đi đường, ra khỏi cổng lớn tòa nhà công vụ mới nhìn thấy một người đứng ở cổng đối diện, giây tiếp theo đối diện với cặp mắt đó lập tức giống như bị điểm huyệt.

Anh đang uống nước, trong ánh hoàng hôn chuyển động nhấp nhô lên xuống rất khẽ của yết hầu mới chỉ là sự bắt đầu, rõ ràng tâm trạng của cô rất tệ, nhưng nhìn anh thế này, giấc mơ hoang đường tối hôm qua lập tức hiện lên toàn bộ.

Thậm chí cô còn thoáng nhìn qua đôi môi trơn ướt của anh.

May mắn may mắn, may mắn đó chỉ là một giấc mơ, anh cũng không biết gì.

Nhưng trước khi nằm mơ còn đã làm rất nhiều chuyện vừa ngu ngốc vừa khôi hài, trên quãng đường từ chỗ này đến nhà cô, cô hệt như là chú hề trong công viên giải trí dùng hết mánh khóe gây cười cho mọi người.

Xem như là quen biết rồi, không phải người xa lạ, như vậy xuất phát từ lịch sự cô nên lên tiếng chào hỏi.

Cô nên nói gì?

Hi, chào cậu?

“Chuột kìa!”

Châu Ngư đột nhiên chỉ vào góc tường, vào khoảnh khắc Trình Ngộ Chu cúi đầu đã cất bước chạy, lại bị nắm lấy dây đeo ba lô, cô ngửa về sau, đầu đập vào ngực anh.

Truyện Chữ Hay