Author: Melodysoyani.
Ánh sáng rực rỡ của ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào bên trong căn phòng, một bóng dáng mảnh khảnh khẽ ngọ ngoạy, ánh nắng mắt trời chiếu vào khiến người nọ không vui khẽ nhíu mày, bàn tay trắng nõn nhỏ bé khẽ đưa ra tìm tòi chiếc gối bông ở bên cạnh, sau đó thì dùng nó ụp thẳng vào gương mặt khả ái của mình với ý đồ tránh ánh sáng chói chan của mặt trời. Nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, vì người nằm trên chiếc giường rộng lớn, có vẻ hơi mất hứng. Cô chợt bật người ngồi dậy, mở to đôi mắt trong veo như viên ngọc lấp lánh của mình ra, lười biếng quan sát xung quanh, sau đó lại từ từ chuyển tầm mắt tới chiếc đồng màu vàng kim được đính trên góc tường.
Âm thầm đọc từng chữ tám giờ ba phút, ngày tháng năm XXXX. Môt tháng đã trôi qua rồi sao? Thời gian đúng là một kẻ vô tình, nó không bao giờ biết chờ đợi một ai cả!
Diễm Thanh Khuê đưa tay lên chống đỡ cạnh giường rồi từ từ đúng dậy, xoay người chậm rãi đi đến bên tủ quần áo lấy một bộ đồ ra, rồi bước về phía phòng tắm. Khoảng mười phút sau, cô chậm chạp bước ra, trên người cô là một chiếc đầm ngắn màu hồng nhạt đơn giản với những đường hoa văn tinh tể trang nhã, được thiết kế kỹ càng vừa vặn ôm sát vòng eo thon thả, để lộ ra đôi chân dài nuột nà và làn da trắng mịn màn không tì vết.
Mái tóc đen dài óng mượt được bới lên một cách gọn gàn, lộ ra một gương mặt thanh tú, chiếc cằm nhỏ nhắn và đôi môi đỏ hồng xinh đẹp. Cả người cô vừa tỏa ra phong thái thanh cao lại lạnh nhạt khiến người khác không khỏi phải trầm ngâm khi nhìn vào sắc thái của cô.
Trong không gian yên tĩnh và cổ điển của ngôi nhà này, cô giống như một vị công chúa cao quý, vừa uy nghiêm lại tĩnh lặng, dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn những thứ tầm thường và rẻ tiền ngoài kia.
Diễm Thanh Khuê nâng bước xuống lầu, gọi bác quản gia lại phân phó vài câu. Sau đó thì đến trước mặt ba Diễm nói: “Ba, con có chuyện phải ra ngoài, đừng đợi con. Vì con sẽ không về nhà trong vài ngày tới!”
“Con đi đâu?” Vẻ mặt Diễm Quốc Kinh không chút thay đổi hỏi, dường như đó chỉ là một câu hỏi có lệ, có cũng như không. Cô trả lời ông cũng được, mà không trả lời cũng chẳng sao….
Mà dĩ nhiên Diễm Thanh Khuê cũng không tự rước phiền toái, ông cũng không tỏ thái độ bất mãn và làm khó mình, thì dại gì cô phải tốn hao hơi sức nói chứ? Huống chi, có lẽ ông đã biết rõ, cô định làm gì rồi nữa, môi khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm, phun ra một câu, sau đó cô lập tức xoay người rời đi: “Con đi đây.”
Diễm Quốc Kinh cũng không có ngăn cản cô lại, mà chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô con gái nhỏ của mình. Ông không thể bảo vệ tất cả được, thôi thì cứ để tất cả tự sinh tự diệt, tự giải quyết ân oán với nhau.
Người nào thành công, kẻ nào phải mất tất cả thì cũng là số của bọn nó. Có câu: con cái tự có cái phúc của nó.Ông sẽ không bao giờ chen vào cuộc đời của chúng nó nữa, vì ông biết nếu mình xen vào thì chỉ càng cho mối dây oan này càng thêm khắc nghiệt hơn chứ không thể nào giúp ích được gì, thôi thì hãy để thuận theo số mệnh…. Chẳng qua là, dù ra sao đi nữa, ông cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi bất cứ một ai…..
……
Diễm Thanh Khuê ngồi tự đầu vào bên cạnh cửa sổ phía sau của chiếc xe, ánh mắt mông lung nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa kình. Cô nhìn từng chút từng chút một, những gương mặt tươi cười đến rạng rỡ đang đi trên phố ở ngoài kia, rồi tự hỏi rằng, đã bao lâu rồi mình chưa thật sự mỉm cười như vậy? Đã bao lâu rồi mình không thoải mái và thanh thản bước đi trên đường như thế? Câu trả lời là, không lâu lắm, nhưng chẳng qua cái không lâu ấy lại không biết bao giờ mới có thể kết thúc được. Không biết bao giờ mới có thể quay lại được, nó cứ như một chiếc lá vậy, khi chiếc lá ấy rơi khỏi cành cây rồi thì sẽ không bao giờ có thể mộc lại trên đó lần nữa. Mà cứ như vậy từ từ biến mất trong mắt đất…..
“Cô Diễm, tới nơi rồi.” Bác tài xế kính cẩn thông báo, sau đó khẽ liếc nhìn qua gương mặt trông có vẻ ưu buồn của trong kiến chiếu hậu. Ông làm việc cho nhà họ Diễm đã khá lâu, mà nói khoa trương hơn một chút đó là gần nửa cuộc đời. Từ lúc cô còn nhỏ đến lúc trưởng thành, đều là một tay ông chở cô đến trường, chở cô đi dạo, mua sắm…Thỉnh thoảng cò trò chuyện với cô, có thể nói ông khá hiểu tính tình của cô.
Nhưng chỉ là, một năm trở lại đây, Diễm Thanh Khuê như biến thành một con người khác vậy. Cô không còn linh hoạt, vui vẻ, chạy nhảy khắp nơi như trước nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi ở góc sân vườn, im lặng, dùng đôi mắt trong veo để nhìn những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh tươi mát vào trời thu. Dù rất tò mò, nhưng ông cũng không dám hỏi, vì dù sao thì chuyện đó cũng không phải là chuyện ông nên quản.
“Không còn chuyện của ông nữa, ông về đi.” Diễm Thanh Khuê thản nhiên nói, rồi đứng dậy, bước xuống xe, tiến vào nhà hàng kiểu Pháp ở trước mắt. Từ đầu tới cuối, không hề quay lại nhìn người trong xe một lần nào, mà gần như bác tài xế cũng không lấy làm lạ với thái độ của cô, nên chỉ vô lực lắc đầu một cái, rồi lái xe rời đi.
Vừa bước vào, Diễm Thanh Khuê đã lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, có kẻ còn chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô nói đều gì đó. Có điều cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện này, họ nhận ra cô thì đã sao? Dù gì thì hình tượng của cô trước mặt toàn bộ người dân trên thành phố này cũng không mấy tốt đẹp, ngại gì không tiếp nhận thêm một chút tiếng nói nữa chứ?
Đôi mắt cô xoay chuyển một cái, lực chú ý lập tức đặt lên chiếc bàn đang khá “đông đúc” ở trước mặt. Môi đẹp hơi nhếch lên thành một đường cong, cô tao nhã đi về phía trước, nhìn người đám người phía trước nói: “Đông vui quá nhỉ?”
Chốc lát, đám phụ nữ nào đó khẽ giật mình, quay người lại kinh ngạc nhìn người phụ nữ cao cao tại thượng như một vị công chúa quyền quý trước mắt. Có người trong đám đó còn nhịn không được khẽ hô lên một tiếng kinh ngạc và sắp ngã xuống từ trên chiếc ghế.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, cô lạnh lẽo phun ra một câu đấy tính uy hiếm: “Cút!”
Lập tức, đám đông không hẹn mà cùng giải tán, họ chạy nhanh tới mức như có gắn hỏa tiễn ở trên mông vậy, hận không thể lập tức bay ra khỏi Trái Đất này.
Khinh thường liếc nhìn dáng vẻ bọ chạy của đám phụ nữ nào đó một cái, Diễm Thanh Khuê lại dời tầm mắt đến người đàn ông anh tuấn đang ngồi thông thản trên chiếc ghế kia, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Quách thiếu gia, anh lại có thể khoa trương như vậy, là đang sợ mọi người không biết anh đã trở về rồi sao?”
Quách Tử Luân nhướng mày rậm, môi bạc hơi nhếch lên, thản nhiên đáp trả lại sự khiêu khích của cô: “Hẳn là vậy đi!”
Nhìn dáng vẻ tuấn lãng thản nhiên đến chói mắt của anh, khiến khóe môi của cô có chút co rút, chỉ là trấn định lại rất nhanh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng ánh mắt trong veo của mình nhìn anh nói: “Bỏ qua chuyện đó đi, tôi không hơi sức đâu mà đấu với anh, chúng ta bàn việc chính.”
“Được.” Anh lười biếng nói,đưa tay nâng tách ca phê lên, chậm rãi nhấm nháp một chút, rồi nói tiếp: “Họp đồng đâu?”
“Chưa có.”
Quách Tử Luân híp mắt, nguy hiểm nhìn cô gái trước mặt, trầm giọng nói: “Chưa có? Ý cô là gì?” Đùa anh à? Chưa có là sao?
“Anh ta chưa ký, dĩ nhiên là chưa có rồi.” Diễm Thanh Khuê thản nhiên nói, hoàn toàn không để khí thế bức người của anh làm lay động chút cảm xúc nào của mình cả.
Quách Tử Luân nhìn cô, sau đó khẽ liếc nhìn một lượt cảnh vật ở xung quanh, rồi dùng giọng điệu nhẹ tựa lông hồng nói với cô: “Tôi cho cô bà ngày nữa, lập tức bắt anh ta ký vào đó.”
~