Ngoại ô nước Pháp, một vùng đất đẹp đẽ, thơ mộng và bình yên. Một ngày nắng nhẹ, gió đủ lớn để thổi bay những phiền muộn trong lòng. Hà Vân đẩy chiếc xe lăn đưa phu nhân chủ tịch đi dạo.
Cô bé chỉ có thể gọi là đáng yêu chứ không xinh, gia đình nợ tập đoàn The Best một khoảng lớn nên cô bé mới phải rời xa gia đình mà sang tận đây để chăm sóc phu nhân trả nợ. Bù lại cô bé được theo học trường ở Pháp, âu cũng là may mắn cho con nợ như cô.
Nhưng mà Lý Phong nào có dễ dãi với con nợ của mình như thế, điều lão ta cần là trí tuệ và sức lao động của cô mấy mươi năm sau này cho tập đoàn hùng mạnh của mình kia, như thế chẳng lời hơn gấp bội sao chứ.
Hà Vân tinh khôi như mây trời, cô bé thật sự tốt bụng, chỉ gặp Khắc Minh duy nhất một lần mà cô bé bị cái dáng vẻ đơn độc kia cám dỗ để trở nên liều lĩnh. Vậy nên cô mới gọi cho cậu. Sự giúp đỡ có lẽ cả đời cậu mang ơn. Nhìn lên đồng hồ trên tay mình, cô bé bấm số gọi cho Khắc Minh.
_Chào cô!- ngay sau hồi chuông thứ hai, cậu bắt máy.
_Hôm nay em đưa phu nhân đi dạo, anh có muốn nói chuyện với bà không?!- cô bé vui vẻ, hiền hoà.
_Cảm ơn cô nhiều! – cô bé là người con gái thứ hai trong đời cậu cảm ơn.
Hà Vân đưa điện thoại kề tai mẹ Khắc Minh.
_Mẹ!- Tiếng gọi ngỡ đã chẳng còn có thể cất lên vụt tan khỏi vòm họng, cậu ngỡ ngàng trong niềm vui sướng, hạnh phúc. Cuối cùng cậu cũng đợi được đến ngày lại được gọi mẹ.
Về phần bà, kể từ khi bị cú sốc tâm lí đó bà chẳng hề mở miệng nửa lời, gương mặt vô hồn chẳng cảm xúc, các dây thần kinh cảm giác dường như cũng tê liệt, và bây giờ, khi nghe đứa con trai yêu thương nhất gọi mình bà cũng chẳng hề có gì thay đổi, chỉ có trong đôi mắt buồn, một cái gì đó long lanh… như là nước.
_Khắc Minh có lỗi với mẹ nhiều mẹ ạ, con xin lỗi, mẹ đợi con, đợi con thêm chút nữa thôi, con sẽ đến gặp mẹ, chúng ta sẽ sống cùng nhau, mẹ sẽ không phải khổ nữa đâu.- cậu dịu dàng nói chuyện với mẹ như ngày còn nhỏ, ý chí cũng trở nên mãnh liệt vô cùng.
Tích tắc, đôi mắt bà sáng lên rồi bình thường trở lại, có lẽ tận sâu trong tiềm thức bà còn biết rõ những gì đang diễn ra, bà còn nhớ đứa con trai của bà nhiều lắm.
_Cảm ơn cô, hãy giúp tôi chăm sóc bà thêm một thời gian nữa.
_Anh yên tâm đi ạ, đó cũng là việc của em mà!
Cuộc nói chuyện điện thoại của hai người luôn chỉ xoay quay tình hình sức khoẻ của phu nhân, nhưng một sự liên kết vô hình nào đó khiến hai người gần nhau hơn, và tin tưởng nhau hơn.
Khắc Minh tắt điện thoại, kéo rèm cửa sổ nhìn xuống đường, trời đang mưa, rất lớn, gió dập mạnh từng hàng cây, rũ rượi. Nhìn mưa, cậu nhớ có lần nó đã nói với cậu nó yêu mưa. Một lần nữa cậu mỉm cười “ chắc giờ này đang tắm mưa “, rồi cậu ngẩn người nhìn mưa thêm chút, chút nữa…
Sân trường giờ còn mỗi nhóm người của Kỳ Lâm, Yun, Nguyên Khang, Zan và Bảo Kỳ. Zan có ý định mọi người sẽ cùng nhau la cà sau giờ học, tất nhiên là tất cả chẳng ai từ chối nhưng bầu không khí ngột ngạt từ sáng vẫn chưa có dấu hiệu khá lên.
Vừa lên xe thì trời đổ mưa, những hạt mưa cứ không ngừng bắn vào cánh cửa bên cạnh làm nó cảm thấy quyến luyến, nhìn ra đường qua ô cửa cứ mờ dần nó vội khều lưng Nguyên Khang.
_Anh, cho Yun xuống đi, mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé, em xin lỗi, hôm khác chúng ta lại đi chung! – nói xong nó đẩy cửa bước xuống đường, làn nước mát lạnh tràn xuống cơ thể làm nó vô cùng sảng khoái, mà cũng buồn vô tận…nó nhanh chân rẽ sang con đường khác để mọi người không nhìn theo.
Ba ánh mắt yêu thương nhìn theo bóng dáng nó, mọi người cũng rời đi sau đó. Họ thừa biết dù có ngăn cản thì việc Yun đến với mưa cũng là điều hiển nhiên. Họ dừng lại tại một quán ăn sau vài phút, ra khỏi cửa xe mà Kỳ Lâm vẫn cứ quanh quẩn nghĩ về Yun.
Mấy lần Yun tắm mưa sau đó luôn bị bệnh, vậy mà vẫn cứng đầu, có điều cậu hiểu, chỉ khi thật sự mệt mỏi Yun mới đi dầm mưa. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn lo lắng cho Yun không thể tả.
_Mọi người vào trong đi, tớ đi đây một lát.- nói xong cậu quay nhanh ra khỏi quán.
_Anh…mưa mà, anh lại đi đâu vậy.- Zan khó chịu gọi với theo.
_À…không sao đâu, cậu ấy đi chút về thôi.- Nguyên Khang thừa hiểu Kỳ Lâm chạy đi đâu, cậu chỉ mong Kỳ Lâm có thể làm Yun vơi đi chút đau khổ.
Cơn mưa tầm tã, rơi như trút nước, mọi người ai nấy nhanh chóng về nhà hay tìm chỗ trú mưa, riêng chỉ mình Yun chầm chậm bước trên con đường trắng xoá nước, mưa hôm nay sao mặn quá, mưa làm mắt Yun cay.
Cảnh vật trước mắt cứ nhoè dần cùng nỗi cô đơn, thi thoảng nó khoanh tay lại xoa xoa cho đỡ lạnh, nhớ lắm lần đầu tiên cùng anh tắm mưa, nhớ hơi ấm trên bờ vai anh khi anh cõng nó ngủ, nhịp chân chậm của anh cứ tràn về trong tiềm thức, rõ nét đến nỗi nó nhìn thấy trước mắt anh đang cõng nó.
Buồn, rơi nước mắt, nó cũng chẳng thể ngờ rằng mình yêu anh nhiều như thế, cảm giác này còn đau đớn gấp mấy lần trước đây, ở cạnh nhau chẳng lâu mà sao kỉ niệm quá nhiều, chắc phải cố gắng nhiều lắm mới có thể vượt qua, mà cũng chẳng biết là có thể không nữa.
Đột nhiên nó cảm thấy có cái gì đó vừa chạm vào da rồi thấy ấm hơn hẳn, nó nhìn lại thì nhận ra chiếc áo khoác của Kỳ Lâm lúc nãy, cậu đang đứng ngay bên cạnh. Nó cúi mặt xuống, nhắm mắt lại cho nước mắt tràn ra ngoài rồi mới nhìn lên cậu.
_Anh ở đây làm gì?!
_Anh thấy lo…cho em…- cậu ngập ngừng như người có tội.
_Em không sao!- nó nói rồi quay sang hướng khác, ánh mắt đượm buồn.
_Anh…xin lỗi…thật tình anh không muốn mọi chuyện xảy ra như thế này, em….
_Em hiểu, anh không phải lo, anh hãy chăm sóc cho chị Zan cẩn thận vào, chị ấy rất cần anh bên cạnh.- Yun ngắt lời cậu, tâm trạng hụt hẫng vô cùng, cậu đã chẳng còn ngăn nó nói “ không sao “ như ngày trước.
_Ừ…- cậu trả lòi buồn, nó còn chưa nghe được vế sau của câu nói, cậu đã định bảo là “ em đừng cứ nói không sao nữa ”, nhưng mà có lẽ dừng lại thì tốt hơn, mấy hôm nay cậu cứ luôn cẩn trọng trong lời nói, và mỗi lần ấy cậu đều nghĩ đến “ làm sao để Yun không buồn “
_Có lẽ anh sẽ không giữ lời đã hứa với em được…nhưng anh tin Nguyên Khang có thể làm điều đó tốt hơn anh.- cậu đưa tay định chạm vào vai để xoay nó lại nhưng lại thôi.
_Hezz- nó thở mạnh ra, mỉm cười- anh đừng lo lắng như thế, anh chỉ cần sống tốt vào là được, còn giờ thì anh về đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Yun.- nó cố vui vẻ, đưa tay đẩy cậu đi.
Kỳ Lâm chần chừ một chút rồi cũng đi, cả hai cùng cố nén tiếng thở dài, hai người quay lưng đối nhau, đi về hai hướng khác nhau, nhưng mà mấy ai biết được rằng trong lòng họ vẫn mãi nghĩ về nhau.
Em sẽ học cách chịu đựng những nỗi đau, trăn trở một mình em. Em sẽ học cách bước đi một mình trên đôi chân của chính em để không cần điểm tựa là anh nữa. Em sẽ lấy khoảng thời gian ngắn ngủi được bên cạnh anh làm động lực đứng lên…và… em…sẽ cố….
Mấy đêm rồi, họ- những con người vướng mắc trong cái gọi là Tình Yêu vẫn trằn trọc không cách nào chợp mắt.
Canteen trường một buổi sáng.
Hạ Băng đưa tay chỉnh lại chiếc nơ xinh trên đầu rồi nở nụ cười ranh mãnh, nhỏ bước tới gần Zan. Cô bé đang loay hoay chọn thức ăn cho bữa sáng của Kỳ Lâm và mọi người.
_Chào bạn cùng lớp, cậu có cần biết một số thông tin đặc biệt gì về Kỳ Lâm không, mình có thể giúp, tớ thấy cậu dường như là một phần trong họ và cậu để ý Kỳ Lâm nhỉ.- Hạ Băng đứng cạnh bên, lấy một chiếc khay rồi cũng ra điệu đang chọn lựa. Nhỏ nói bằng giọng dịu dàng và vô cùng thân thiện.
_Hi, chào Hạ Băng, còn vấn đề đó mình tin mình biết nhiều về Kỳ Lâm hơn cậu tưởng đấy.- cô bé cũng vui vẻ trả lời một cách tự tin với người bạn mới quen.
_Thật sao, kể cả trong thời gian cậu không ở đây à?!- Hạ Băng giả ngơ.
_À…- Zan ngập ngừng…vẻ tự tin vừa rồi cũng biếng mất, cô bạn kia nói đúng, bốn năm qua nó chẳng mấy khi liên lạc về cho cậu.
_Nếu cậu biết rồi thì thôi vậy, chắc mình lo hơi thừa.- bắt được biểu cảm trên mặt Zan, nhỏ tiếp tục.
_Thế cậu nói xem…cậu biết được những gì…các anh ấy giờ nổi tiếng quá rồi nhỉ.- Zan bình tĩnh lại, cô bé dò hỏi nhưng tỏ ra không quan tâm, tiếp tục lấy thức ăn bỏ vào khay. Và biểu hiện vụng về đó chẳng thể qua được mắt Hạ Băng.
_Ừm…mình biết khá nhiều…bắt đầu từ gì nhỉ, à, cô bé Bảo Ngọc, công chúa của RoYal, có vẻ như ảnh hưởng không nhỏ đến Kỳ Lâm đâu đấy.- nhỏ cười hiền và ẩn sau nụ cười đó là cái cười đắc thắng khi nhỏ thấy Zan suy tư.
“ Yun sao? “- Zan ngẩn người, ánh mắt anh ngày hôm đó, rồi cả việc anh bỏ đi sau Yun một lúc…đúng là đáng để suy nghĩ, à, còn cả hôm mình mới về.- cô bé suy ngẫm lại và bắt đầu rối lên.
Nhận ra được sắc thái trên mặt Zan, nhỏ biết mình đã hoàn thành mục tiêu, vờ nhìn đồng hồ, nhỏ quay sang Zan thân mật.
_Thôi chào cậu nhé, tí nữa bọn mình vào lớp rồi nói chuyện tiếp, hẹn gặp lại cậu.
_Chào cậu.- Zan cũng vờ tươi cười.
“ Đúng là ngây thơ, mà ông trời quả không phụ lòng người, còn để mình và nhỏ đó học cùng lớp, phen này Nguyên Khang chỉ còn cách về bên mình”- Hạ Băng ngẫm nghĩ rồi cười thâm hiểm.
Zan ngừng tay, cô bé nhìn theo Hạ Băng.
Hoàng Quân đứng cạnh và nghe rõ mọi chuyện, bằng thái độ cẩn trọng, cậu nhận ra được hàm ý không tốt trong lời nói của cô bạn cùng trường đỏng đảnh ấy, sao lại có thể thay đổi bất thường như vậy được.