Kỳ Lâm lên phòng thấy Yun nằm rút trong chăn, mắt nhắm hờ mệt mỏi, mặt nó ửng đỏ lên vì nóng, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt cậu lại lo sốt vó lên, cậu ngồi xuống giường ánh mắt nhìn Yun da diết.
_Yun ơi, em có làm sao không, có nóng lắm không, em đã ăn gì chưa? Hay anh lấy cháo với thuốc cho em nhé, đợi anh một tí thôi.
Cậu hớt hải xuống nhà, lục đục gì đó trong bếp rồi nhanh chân chạy lên lầu.
_Em cố ngồi dậy chút nào. – cậu đỡ Yun dậy cho nó tựa đầu vào gối, tay cố nương nhẹ hết sức có thể, cậu sợ nó đau.
Từ khoé mắt Yun, một giọt nước trong veo, nóng hổi tràn ra trên gương mặt xinh xắn, rơi xuống tay cậu, xúc giác cậu còn cảm nhận được cái ấm nóng đó, cậu ngước lên nhìn. Đôi mắt Yun hơi đỏ lên, nước mắt lưng tròng, đôi mắt khiến con người ta nhìn vào cứ ngỡ tim mình đang vỡ vụn theo cảm xúc trong nó.
Bất kì ai nhìn thấy đôi mắt ấy đều muốn bảo bọc che chở chứ đâu chỉ riêng mình cậu, sao lúc này cậu lại thấy yêu thương nó nhiều hơn, tình yêu ấy có thể vượt cả vạn trùng khơi, cao hơn khoảng cách giữa trời và đất, một vòng tay ôm sẽ chẳng bao giờ là đủ.
Khoảnh khắc đôi tim kề nhau, Yun thấy mình vỡ oà trong hạnh phúc, trong hơi ấm từ cậu, một cảm giác nhớ nhung khó nói nên lời.
_Yun vừa thấy ác mộng, sợ lắm.- nó nghẹn ngào, nước mắt thấm trên ngực áo cậu, nhưng nó không khiến cậu thấy nóng mà khiến cậu thấy hạnh phúc vô bờ, khi sợ sệt nó cần cậu, điều đó làm cậu vui mừng biết bao.
Nó thực sự cũng không hiểu nổi trạng thái hiện tại của mình là thế nào, lúc Nguyên Khang ngỏ lời, người nó nghĩ đến lại là Kỳ Lâm, lúc gặp ác mộng nó cũng muốn được cậu ôm ấp trong vòng tay, lúc Khắc Minh chĩa súng vào nó nó cũng mong được gặp cậu, gần cậu là bình yên, là an toàn, có một sự khác lạ vô hình nào đó, có một cái gì đó làm trái tim mỏng manh trở nên ấm áp diệu kì.
_Anh có thể ôm em thế này mỗi khi em cần anh không? – một câu nói có thể là ích kỷ, nhưng hiện tại nó chỉ nghĩ đơn giản như thế, nó thích cảm giác nằm gọn trong vòng tay cậy không âu lo.
_Anh lại muốn được ôm em mỗi ngày, mỗi khi nhớ em nữa, vòng tay anh sẵn sàng dang rộng để giữ lấy em.- cậu mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán nó.
_Anh nhớ nhé!
_Một lời hứa cho sự vĩnh cửu. À, em để chân lên xíu nhé.- cậu nhích người ra, kéo chân nó đứng lên, với tay lấy chiếc hộp thắt nơ xinh xinh khi nãy.
Cậu rút nhẹ chiếc nơ, mở nắp hộp và lấy ra một chiếc lắc, một chiếc lắc làm từ bạch kim được mắc vài cánh cỏ may mắn và vài chiếc kẹo xinh xinh. Cậu luồn tay đeo vào chân nó, cài khoá lại. Chiếc lắc này do chính cậu nghĩ ra, chốt gài của nó không giống những chiếc lắc khác mà thay vào đó là một cái ổ khoá nhỏ, và tất nhiên chỉ có cái chìa khoá trên tay cậu đây là có thể mở được.
_Tặng em!- cậu vui thích với ý nghĩa của chiếc lắc mà hôm trước cậu đã tìm thấy trên google “tặng lắc chân và chính tay mình đeo vào chân cho người mình yêu thì sẽ giữ được cô ấy bên cạnh mãi mãi”, để khặng định thêm sự mãi mãi cậu đã làm thành cái ổ khoá, rất đáng yêu và trẻ con.
Yun tròn mắt ngắm chiếc lắc, nó đưa tay sờ vào, thanh kẹo và cỏ may mắn chạm vào nhau kêu leng keng rất vui tai, nó thích thú cảm ơn mà nào hay “ý đồ đen tối” của Kỳ Lâm.
_Hì, thôi, anh đút em ăn nhé!
_Em tự ăn được mà, có phải con nít đâu.
_Em mà lớn với ai đâu chứ, chưa đủ tuổi thì vẫn là trẻ con, aaaaa nào.- cậu giành lấy tô cháo một mực bắt nó phải ăn.
Khoảng sân phía sau cô nhi viện An Bình, nắng trải màu vàng dịu ngọt trên bờ vai quá nhiều mỏi mệt của Khắc Minh, trảng cỏ dưới chân cậu vẫn còn ẩm ướt sau hơn giờ tưới nước, không gian vắng vẻ cô quạnh đến thắt lòng.
Gió vẫn thổi từng cơn nhè nhẹ đánh xào xạc cành cây cao, tụi nhóc giờ này hầu như đã ngủ, các sơ cũng tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ có cậu một mình ở đây trải suy nghĩ về miên man vô cực.
Renggggg, chuông điện thoại vang lên, cậu chán chường đưa tay vào túi lấy nó ra, người gọi cho cậu chỉ có thể là Lý Phong, chắc ông muốn biết cậu đã xong việc chưa và làm gì mà không về báo cáo.
Nhưng trái lại, vọng ra trong điện thoại là giọng nói ấm áp của một cô gái.
“Đây là số của anh Khắc Minh đúng không ạ?”
_Phải, là tôi đây.
“Em là Hà Vân, người chăm sóc cho… phu nhân chủ tịch… mẹ của anh đây ạ”- một giọng nói ấm, dịu dàng và có phần như đang lén lút.
_Cô nói sao, mẹ tôi?!- cậu gấp gáp, lòng hỗn độn nhiều xúc cảm.
“Dạ vâng, bà hiện được chủ tịch cho người chăm sóc ở ngoại ô Pháp, anh cứ yên tâm về bà, bà vẫn khoẻ….nhưng mà….”
_Nhưng mà chuyện gì?
“Nhưng mà thần kinh bà không được ổn định, dường như bà không còn nhớ gì về anh hay những gì đã diễn ra đâu ạ.”
_Tại sao lại như vậy chứ?- cậu vừa vui mừng đó lại nghe được tin buồn này.
“Em nghe các bác sĩ nói bà bị kích động mạnh nên thần kinh bị tổn thương, là một triệu chứng sốc tâm lí ạ, bà Phụng có kể với em chuyện của phu nhân nên hôm nay em đánh liều gọi về báo cho anh biết.”
_Tôi muốn đến gặp bà.
“Bây giờ không được đâu ạ, chủ tịch có tai mắt ở đây nhiều lắm, anh đừng lo, em sẽ gọi cho anh biết tình hình của phu nhân thường xuyên, vậy nhé, khi khác em gọi lại”- cô nói nhanh rồi cúp máy như sợ ai đó nghe thấy.
Khắc Minh có đôi chút hụt hẫng, nhưng cậu phải cảm ơn cô bé ấy nhiều lắm. Dù chỉ mới nói vài câu nhưng cậu thấy rất tin tưởng Hà Vân.
Bà Phụng là người hầu của mẹ cậu từ ngày cậu còn bé, lúc mẹ cậu được đưa đi thì bà cũng không còn ở biệt thự họ Lý, bà rất quí phu nhân nhưng lệnh chủ tịch mà bà dám cãi thì sẽ khó sống, thế nên ngần ấy năm bà cũng chẳng hề hé nửa lời với cậu cũng như chẳng liên lạc với người thân ở Việt Nam, để cậu kiếm tìm trong mù mịt.
May thay nhờ cô bé Hà Vân này mà cậu biết mẹ cậu giờ vẫn ổn, cuối cùng người độc ác nhất vẫn là Lý Phong. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, mắt hằn lên những tia căm thù đỏ ngầu.
Mối lo ngại của cậu thời gian qua là mẹ, nhưng hiện tại cậu biết mẹ ở đâu, tạm thời cứ để mẹ ở đó, có cô bé ấy cậu sẽ biết được tình hình của mẹ, Lý Phong chắc cũng không ngờ tới sự việc ngày hôm nay, cậu sẽ sớm đón mẹ về, nhưng trước hết phải để kẻ “gieo gió” phải “gặt bão” đã.
Bảo Kỳ thấy nhớ em gái, thế nên cậu vào phòng nó rồi chỉnh lại một vài thứ, cảm giác trống trải lại ùa về, bước ra lan can cậu cũng ngắm nhìn cảnh vật như cách nó hay làm.
“Kỳ Lâm và Nguyên Khang đều yêu Yun, nhưng nếu như vậy Zan sẽ thế nào”
Cậu nhìn mông lung nào ngoài vòm trời rộng, tâm trí khắc khoải bóng hình một người con gái.
Có quá nhiều nỗi lo, bây giờ chưa là lúc nhưng rồi mai này sẽ…
Ai sẽ đau khổ, hay là tất cả…
Cậu không biết và cũng không muốn biết.
Cô em gái bé bỏng của cậu đã tổn thương nhiều rồi, cậu mong muốn em mình phải thật hạnh phúc trong cuộc sống mới, nhưng có vẻ khó quá chăng?!
Cậu cứ nhìn về phía xa như thế, nghĩ ngợi rất nhiều, vì trong tất cả hiện giờ cậu còn là người sáng suốt nhất, hay vì hình hài đó quá đặc biệt khiến cậu hay nhớ về.
Con đường không bao giờ bằng phẳng, và cuộc sống cũng chẳng bao giờ hồng, những con người trẻ, điều gì chờ đợi họ ngày mai…..