Nước Mắt Của Mưa

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_Chính tôi đã làm cô bé mất ba, tôi…- cậu chưa kịp nói tiếp vì quá bất ngờ….nó…nó đang vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, nhịp thở chưa đều của nó cậu cảm nhận được, hơi thở ấm áp lúc nhanh lúc chậm phả vào tấm lưng rộng lớn, cậu thấy mình nhẹ nhõm đi phần nào, đôi bàn tay thả lõng, buông lơi…bất lực, sự dằn vặt như những móng vuốt sắc nhọn đang cào xé tâm hồn cậu, cơn đau cứ dồn dập, nhức nhối…

Thấy cậu đã bình tĩnh hơn, nó nới lỏng vòng tay, đứng trước mặt cậu, nó nhìn sâu vào đôi mắt nâu, đôi mắt đó đang long lên giận dữ trách bản thân sao quá yếu đuối.

_Không cần phải giả vờ mạnh mẽ bởi ai cũng có lúc là trẻ con.

Đôi bàn tay trắng mịn, từng ngón tay thon đang đưa lên, đặt vào tim cậu, nó nhìn vào nơi ấy, giọng nói nhẹ nhàng cứ như đang nhìn rõ bên trong.

_ Anh có nghe thấy nó đang khóc không, tâm hồn, lương tâm của anh, nếu muốn, anh hãy khóc cùng nó.- nó nhướng mắt nhè nhẹ, môi cong lên như khuyến khích.

Trái tim cậu từ lúc nó đặt tay vào dịu nhẹ hẳn đi, ngọn lửa lớn rạo rực nhẹ dần, nhẹ dần rồi tắt ngúm, tuy vẫn còn nhựng bụi than hung hung khói, mấy dây thần kinh nãy giờ căng lên như dây đàn cũng giãn ra, bàn tay nhỏ xinh ấy mang đến trái tim cậu một điều kì diệu, giống một cơn gió lạnh, một cơn mưa mát mẻ.

Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh, duỗi thẳng chân sảng khoái, ngắt vài bông hoa trắng lắc nhẹ cho nó đong đưa, hương hoa quyện vào làn gió, vị ngọt thấm qua cánh mũi thanh tú, nó nhoẻn miệng cười.

Cậu thả người ngồi xuống cạnh bên, thở hắt ra

_Cô cười trông đẹp lắm, không giống cách ngỗ ngáo thường ngày.- nãy giờ cậu vẫn dõi theo từng hành động của nó.

_Tại sao khi nãy…- cậu muốn nói đến chuyện nó vòng tay ôm lấy cậu, nghĩ đến lại ngượng miệng nên không nói tiếp.

_Vì những lúc như thế tôi thấy cần ai đó giúp mình kiềm chế, tôi nghĩ anh cũng vậy.- nó nói, tay vờn nhẹ trên thảm cỏ xanh.

_Ừ. – Không thể phủ nhận rằng vòng tay ấm áp của nó đã kiềm chế được sự đau đớn trong cậu, cảm giác bình yên như biển lặng đi sau những đợt sóng dồn dã ập vào bờ, như làng quê yên ả sau sự cuồng nộ của gió lốc.

_Sẽ nhẹ nhõm hơn nếu anh sống là chính mình, nếu thấy khó khăn, hãy như thế khi ở cạnh tôi.- thanh âm nhẹ nhàng hơn, có phần thẳng thắn, giọng nói và lời lẽ ấy khiến người ta vô cùng tin tưởng.

Khắc Minh nhìn sang nó, cậu nên vui mừng hay thất vọng khi có người hiểu cậu như vậy, tâm sự hay sống thật là mình trước ai đó là một khái niệm chưa hề có trong não bộ cậu xưa nay, mà giờ cậu lại thú nhận tội lỗi trước một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình.

_Tôi có quyền?

_Ý anh là sao?

_Quyền được bình yên? Sau ngần ấy tội lỗi?- ánh mắt vô hồn nhìn vào tia nắng mặt trời, không nheo lại, như đang trừng phạt chính mình.

_Tôi tin anh làm thế vì có lí do, nếu muốn được tha thứ phải biết chấp nhận lỗi lầm, hãy làm cô bé ngừng khóc, làm con tim anh ngừng khóc.- nó lại nở nụ cười, ấm áp như nắng, nhẹ như mây, nụ cười khiến người khác cảm thấy hạnh phúc.

Nó gửi gắm ở cậu một niềm tin, thứ nó vô cùng quý giá, vì khi trao đi niềm tin mà nhận lại giả dối thì chẳng vui vẻ tẹo nào, với nó thể xác bị thương đau một thì bị phản bội niềm tin đau tới mười. Nó sợ máu, đôi tay cậu nhuốm đầy máu chẳng phải nó gián tiếp cũng sợ cậu đấy sao? Nhưng không, trái lại nó thấy cậu rất gần gũi, rất giống nó, cả hai đều cô đơn.

__________Văn phòng chủ tịch tập đoàn The Best_______________

Một nhân viên trẻ tuổi cẩn trọng gõ cửa trước khi bước vào.

_Vào đi.- giọng một người đàn ông trung niên vang lên, chậm rãi nhưng đáng sợ.

_Thưa chủ tịch, em có chuyện muốn báo cáo ạ.- anh nhân viên kính cẩn, khép tay cúi đầu chào rồi mới ngước lên nhìn ông.

Ngồi thong thả trên chiếc ghế dựa, ông nhướng mắt nhìn xéo qua anh, tay rời khỏi bàn phím laptop, khoanh lại trước ngực.

_Chuyện gì?- cái giọng khinh khỉnh chả xem người đối diện ra gì của ông khiến bất kì ai nếu có lòng tự trọng đều thấy bực tức, nhưng phản ánh điều đó ư, không một ai dám cả.

_Thưa chủ tịch, em vừa thấy cậu chủ đi với một cô học sinh cùng trường.- anh vẫn tỏ vẻ kính trọng.

_Con gái, đi cùng thằng Minh?- ông ngạc nhiên, ngay cả đứa em gái nó còn chẳng màng đi cùng hay nói chuyện, giờ lại đi cùng một đứa con gái.

_Vâng, thưa chủ tịch.

_Con bé ấy thế nào?

_Thưa chủ tịch, là học sinh lớp , con của quản gia nhà họ Dương, cũng khá xinh.

_Hôm nào đưa nó tới gặp ta.- ông nhếch mép cười, con của một tên quản gia mà học đòi tiếp cận với con trai ông sao? “Gan nó cũng không nhỏ”- ông suy nghĩ rồi phẩy tay ra hiệu cho anh ra ngoài.

_Thưa chủ tịch, em xin phép.- anh cúi chào rồi bước ra khỏi phòng.

Tất cả nhân viên cấp dưới khi nói chuyện với ông câu đầu tiên đều phải là “Thưa chủ tịch…”. Lý Phong là một con người tàn ác, độc tài, ông ta luôn muốn mình là trung tâm của vũ trụ. Tham vọng của con người này không hề có giới hạn,sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào cả, cái tên The Best của tập đoàn phần nào thể hiện được ham muốn đó của ông ta. Hạ Băng cũng chẳng hề khác ba mình là mấy.

_Không ghét tôi?

_Không.

_Cũng không sợ?

_Ừ, cũng không.- kiểu cách của nó thì câu trả lời quá rõ còn gì.

_Nhưng tại sao?- cậu bắt đầu ngạc nhiên cực độ, dù biết đứa con gái bên cạnh cậu đây chẳng hề bình thường nhưng ở cùng một kẻ giết người lẽ nào không sợ, chút ít cũng không sao?

_Không tại sao cả, không là không, vậy thôi.- đây không phải là điều cậu muốn nghe, cậu cần một lí do chứ không phải một lời khẳng định.

_Sao không hỏi nữa? Tôi biết anh muốn hỏi mà.- nó nhìn sang cậu, âm điệu đầy khiêu khích.

_Ừ, thế thì tại sao?- cậu trả lời ngay lập tức, chẳng cần suy nghĩ.

_Vì tôi biết anh không thuộc thế giới của quỷ, hài lòng rồi nhé.

Nó ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, yên ả, không một gợn mây, mặt trời chiếu ánh nắng xuống mặt nó, chợt nhớ ra điều gì đó nó ngồi phắt dậy, phủi phủi chiếc váy dính vài cọng cỏ khô.

_Trưa rồi, tôi về trường đây, anh về cùng không?

_Không, tôi ở lại chơi với lũ nhóc, cô về đi.

_Vậy chào nhé!- nó vẫy tay chào cậu rồi chạy đi.

Cậu nhìn cách nó vội vã mà buồn cười, áp bàn tay bị thương được nó quấn khăn vào tim, cậu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ của nó, cậu lại ép sâu vào hơn để níu giữ, một chút, một chút thôi cũng đủ rồi.

Nó về đến trường thì vừa kịp giờ trưa, mồ hôi nhễ nhại. Sợ bị các anh tra hỏi sáng giờ đã làm gì nên nó gấp rút chạy vào Angels’s room và đời thì không như người ta mong, cả ba thiên thần đều đang đợi trong phòng: Nguyên Khang đứng ngay ở cửa, Kỳ Lâm và Bảo Kỳ thì ngồi trên bộ sofa, mắt ai cũng hướng ra cửa.

Vừa đến cửa phòng nó đã khựng lại, ba giọng nói cất lên tức khắc, giống cái cách quan toà tuyên bố bản án và tội nhân chỉ có thể im lặng.

_Về rồi à!!!

_Dạ, em xin lỗi, em…

_Đi chơi chẳng biết nói với ai tiếng nào.- Bảo Kỳ đến cốc đầu nó một cái.

_Anh.- nó chau mày nhìn cậu-Không thích bị cốc cơ mà!

_Cậu thô bạo vừa thôi- Nguyên Khang nhìn Bảo Kỳ trách móc.

_Tớ đang dạy em, cậu làm cụt cả hứng.-cậu phì cười, quay sang nó- Yun, đừng giận anh nhé.

_Hi, Yun sao giận anh Kỳ được.- nó cười, đôi mắt cũng long lanh cười theo, nụ cười dễ thương không chịu được, đôi mắt đen láy có chiều sâu ngỡ như vô tận, lúc cười lại truyền cho người khác một cảm giác ấm áp khó tả.

Kỳ Lâm, Nguyên Khang đều ngẩn ngơ trước nụ cười rạng ngời, nó cuốn hút lạ thường, Bảo Kỳ thì không đến nỗi như vậy bởi lẽ anh thấy nó cười vài lần rồi.

_Nhưng nhóc phải bị phạt, khao bọn anh một chầu cafe.- Kỳ Lâm vẫn thích bắt bẻ nó nhất.

_Một chầu trà sữa thì em mới chịu.- nó nũng nịu, đưa mắt nhìn một lượt cả ba người.

Biết làm sao được trước đôi mắt tròn xoe đen long lanh ấy, họ chẳng bao giờ bước chân vào quán trà sữa, cốc trà sữa mà bảo Kỳ chuộc lỗi với Yun hôm trước cũng là nhờ người vào mua hộ, cậu chỉ đứng ở ngoài, đối với họ nơi ấy quá trẻ con.

Trẻ con hay người lớn thì có gì khác biệt, liệu ba cậu thanh niên này có người lớn không khi tò tò theo sau một cô nhóc đi đến đây, bị ép uổng nhưng vẫn vui lòng chấp thuận, dòng người qua lại vẫn không thôi nhìn ngắm, ngỡ tưởng thiên thần rủ nhau đổ bộ xuống trần gian.

Nó định bụng chán lắm cũng chỉ trốn học buổi sáng nhưng giờ như hổ mọc thêm cánh, lại có thêm lí do để cái đầu ngán ngẩm được nghỉ trọn một ngày. Việc tiếp thu lại kiến thức bỏ dỡ chẳng khó khăn mấy với bộ não khá thông minh, nay lại có anh trai sẵn sàng làm gia sư miễn phí.

Vào quán, mọi ánh mắt nữ giới đều cứ như đờ ra, đẹp hơn cả minh tinh màn bạc hay một hoàng tử trong mơ nào đó, vì họ có thật, họ tồn tại ngay ở đây và những ba người, bên cạnh còn có một cô nàng chẳng kém gì nữ chính trong truyện cổ tích, nhưng liệu đời em có được là cổ tích?! Vẫn thế, mọi người cứ đưa mắt dõi theo, họ muốn biết cô bé đó có được ai trong ba người thanh niên lộng lẫy này.

_Xin hỏi quý khách dùng gì?- chị nhân viên dùng lời lẽ hết sức dịu dàng, bởi ai chẳng muốn làm dáng trước những người quá đỗi đẹp trai.

_Chị cho em trà sữa chocolate nhé, còn ba anh?

_…- họ im lặng, vì cơ bản họ đã uống thử lần nào đâu mà biết nên chọn gì, họ cứ chằm chằm nhìn cái menu trước mặt, mắt lia đi lia lại tên các thức uống.

Nó nhìn cả ba người, lắc đầu ngán ngẩm, rồi quay sang cô nhân viên đang nhìn ba cậu chằm chằm, nói nhẹ.

_Bốn ly luôn chị ạ.

Câu nói của Yun kéo cô nàng khỏi mộng tưởng về ba vị hoàng tử, cô cúi chào rồi tiếc nuối đi vào trong.

Những ly trà sữa mát lạnh đang nằm ngoan trên bàn, chỉ có Yun là hào hứng nhất, mắt nó sáng long lanh, bưng ngay ly lên uống một cách ngon lành.

Nó thích cảm nhận về món thức uống này vô cùng: rất đắng nhưng có hậu ngọt, cũng như cảm nhận của nó về cuộc sống: sẽ lắm chông gai, đau khổ nhưng ít nhất con người ta sẽ được hạnh phúc dẫu chỉ là giây phút nào đó ngắn ngủi thôi.

Sau khi uống xong nó khăng khăng trả tiền dù Nguyên Hoàng đòi trả hộ, ba cậu giữ phép lịch sự đi ra ngoài, họ đi qua luôn bên kia đường vì ngôi nhà bên cạnh đang chăm sóc vườn hoa, họ xịt nước tứ tung cả.

Nó bước xuống lề đường để đi theo các anh, tay vẫn đang bỏ ví tiền vào cặp…đằng xa, có một người nhìn hành động lơ đãng đó và mỉm cười, thâm hiểm…

Truyện Chữ Hay