“ Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm…”
- Xuân Diệu -
Hành lang hun hút, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa. Thỉnh thoảng, tiếng kim loại của những dụng cụ y tế chạm vào nhau khiến lòng người càng thêm thắc thỏm, bất an.
Đã hơn giờ đồng hồ trôi qua nhưng đèn nơi phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Huy tựa người vào tường, đôi mắt khép lại, cả thân người như hóa đá, hờ hững với tất cả mọi thứ xung quanh. Dường như tất cả linh hồn anh giờ đây đều đặt vào người con gái ở bên trong.
Cứ chốc chốc, Hà lại đứng lên đi tới đi lui, tay vần vò mép áo đến nhăn nhúm cả lại. Vì…với bà giờ đây, đó là sự cứu rỗi duy nhất. Thời gian cứ lê từng bước chậm chạp, mỗi giây trôi qua đằng đẵng như cả thế kỉ…
Đèn đỏ phụt tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra…
_ Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ bác sĩ? – Hà gấp gáp hỏi, một giọt nước mắt không kìm được lại tuôn rơi.
_ Không khả quan cho mấy. – Vị bác sĩ già khẽ lắc đầu – Cô ấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, đã thế lại còn bị viêm phổi cấp, thực sự rất nghiêm trọng. Tạm thời, chúng tôi đã giúp cô ấy qua cơn nguy hiểm, nhưng còn việc có tỉnh lại hay không là phụ thuộc rất lớn vào ý chí của bệnh nhân. Nhưng …người nhà cũng nên chuẩn bị tinh thần cho những gì xấu nhất có thể xảy ra.
Viêm phổi cấp? Huy đau đớn nhíu mày. Là kết quả của một đêm giá lạnh đánh vào người Đan. Cô ép mình tỉnh táo biết bao ngày qua nên bệnh cũng không thể nào có cơ hội phát tác. Giờ thì mọi thứ đã tan tành, lí trí của Đan chẳng thể nào phòng vệ được nữa…
_ Những gì xấu nhất có thể xảy ra? – Hà mơ hồ lặp lại câu nói ấy như một cái máy, đôi mày nhíu lại như đang cố phân tích rõ ràng ý nghĩa của từng từ, từng chữ. Rồi bất chợt, đôi mắt bà mở lớn kinh hoàng rồi quay ngoắt sang vị bác sĩ đứng gần đấy – Làm ơn, xin bác sĩ hãy cứu lấy con bé. Con bé không thể xảy ra chuyện gì được, không thể. Xin bác sĩ, làm ơn… - Bà đổ hẳn người xuống đất rồi ngất đi, trong khi miệng vẫn lẩm bẩm “ Hãy cứu lấy con bé”
_ Ngọc Hà, tỉnh lại đi em! – Ông Hà bất lực ôm siết vợ vào lòng, giọt nước mắt hiếm hoi tuôn rơi vì nỗi đau cùng cực.
Nhìn tất cả những việc đang diễn ra, Huy lặng lẽ xoay người rời đi. Mỗi người tồn tại trên đời này đều có một nỗi đau riêng biệt, khó mà có thể so sánh được nỗi đau của ai nhiều hơn ai. Nhưng giờ phút này, Huy có cảm tưởng rằng tất cả những nỗi đau trên thế gian này đều đang ngự trị trong tim anh khiến mọi giác quan trong anh trở nên tê liệt. Anh không sợ hãi sao? Không sợ hãi khi nghe những lời ấy của bác sĩ hay sao? Anh không sợ bởi cõi lòng anh đã chết mất rồi. Huy không dám tưởng tượng, hay nói đúng hơn là không cho mình cái quyền tưởng tượng sẽ mất Đan. Điều đó là không thể, không bao giờ có thể. Bởi anh tin Đan, tin cô sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, sẽ không bao giờ bỏ lại anh để ra đi theo cách đó. Anh tin rằng cô chỉ ngủ thôi, chỉ đang nghỉ ngơi sau một hành trình quá mệt mỏi mà thôi.