Không biết từ khi nào mà họ đã lăn lộn đến bàn ăn.
Lục Lẫm chống hai tay giam anh ở trong ngực, cắn mở từng chiếc cúc áo trên cổ anh, ánh mắt lộ ra vẻ xâm lược.
Bùi Chước thích hắn như thế này.
Xé bỏ lớp vỏ ngoài sâu kín và thâm trầm, quên đi mọi sự nghiêm túc, đứng đắn hàng ngày.
Lần đầu tiên Bùi Chước nhìn thấy Lục Lẫm, anh muốn dụ dỗ hắn, dạy hư hắn từng chút một.
Cho nên lúc này, môi răng thâm nhập, chân dài bắt chéo.
Chiếc bàn dài bằng gỗ hồ đào kiểu dáng châu Âu có nền màu đen sẫm, viền bạc có hoa văn cỏ xoăn, khi nằm trên đó, Bùi Chước tựa như rơi vào khung tranh, ngay cả xương cổ tay mảnh khảnh cũng như đang trêu chọc Lục Lẫm.
Dòng thời gian bắt đầu tăng tốc, không khí ngày càng nóng rực.
Mọi thứ đều trở nên nhiệt liệt và tr@n trụi, phóng túng như thú hoang đang hưởng dụng con mồi.
Một tiếng rên trầm mang theo âm cuối, những ngón tay đan chặt đến mức như muốn khảm vào nhau.
Lục Lẫm rất ít nói, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, hắn chỉ siết chặt eo anh, hôn thật sâu.
Những lời cầu xin nửa thật nửa giả đều bị đôi môi ngăn lại, huyết dịch sôi trào, da thịt nóng bừng.
Lúc kết thúc, Bùi Chước được bế vào bồn tắm, giọng nói nhẹ nhàng.
"Chậm một chút, thầy Lục."
"Chân em đau."
Lục Lẫm giúp anh lấy khăn tắm và áo ngủ.
Hắn không nói một lời mà chỉ xoa bóp bắp chân và eo của anh, đợi một lúc mới phát ra âm thanh mang theo d*c vọng: "Là anh làm em đau...Anh xin lỗi."
Bùi Chước lười biếng dựa vào bên cạnh bồn tắm, tùy ý để hắn gội đầu giúp mình.
Thấy anh lại im lặng, Lục Lẫm cảm thấy bất an nhưng cũng không tiện hỏi anh.
"Thì ra cũng có lúc thầy Lục hung dữ như vậy." Bùi Chước nằm nhoài trên tay hắn, nghiêng đầu cho hắn xem dấu hôn trên vai: "Còn cắn em nữa."
Người đàn ông cẩn thận xoa xoa bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Là tại anh không khống chế được."
"Nhưng em rất thích." Bùi Chước nhìn hắn cười, trên mi có giọt nước đọng lại: "Mạnh bạo hơn cũng có thể."
Anh vừa mở miệng, d*c vọng trong lòng Lục Lẫm lại bùng lên, hắn chỉ hít một hơi thật sâu, tiếp tục gội đầu cho anh, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Bùi Chước hài lòng khịt mũi, quay đầu đưa tay chạm vào mặt hắn, giọng nói cũng nhão ra.
"Thầy Lục, thầy tắm cùng em được không?"
Hai người đàn ông, một người hai mươi tám và một người hai mươi sáu, ở nhà làm loạn đủ ba ngày, chỗ nào cũng không đi.
Ban đầu hai người chỉ mua một bộ quần áo để thay, nhưng cuối cùng lại mặc liền ba ngày.
Sáng thứ Hai, dường như cuối cùng hai người cũng nhớ ra mình là ai và phải đóng vai trò gì khi trở lại xã hội.Bùi Chước ngủ đến sáu giờ, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền đến.
Lục Lẫm đã nấu canh bóng cá với gừng thái sợi, đang thái hành lá.
Bùi Chước tắm rửa thay quần áo, chải tóc thì mì Yangchun vừa được dọn lên bàn.
"Thầy Lục." Bùi Chước thắt cà vạt trước gương, nhàn nhã nói: "Thầy làm như vậy em sẽ nghiện mất."
"Vừa lúc." Lục Lẫm giúp anh bày đũa: "Anh cũng đã nghiện rồi."
Bùi Chước lấy một chiếc cà vạt khác đến nhưng Lục Lẫm lùi lại một bước.
"...Để anh tự làm."
"Tại sao?"
Lục Lẫm nghiêng đầu, có chút xấu hổ: "Hôm nay phải đi làm, cho nên...em đừng chạm vào anh."
Hôm qua và hôm kia cả hai đều quá buông thả, mỗi cái chạm nhẹ đều giống như đang ám chỉ.
Bùi Chước tiến thêm một bước, thắt cà vạt của mình quanh cổ hắn.
"Không chịu."
"Thầy Lục, anh tự mình nhịn đi."
Hai người xách cặp lái xe ra ngoài, quay lại trường học.
Bên ngoài bắt đầu có mưa rơi tí tách, không khí ẩm ướt và trong lành.
Người gác cổng đang ăn bánh quẩy, cười ha ha chào hỏi họ.
Dấu hôn đều đã được che chắn kỹ càng, không ai biết cuối tuần rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lục Lẫm cầm sách chuẩn bị đến lớp tự học buổi sáng, tiết đầu tiên của Bùi Chước là lớp số một nên anh ngồi ở hàng cuối sửa một núi bài tập.
Hai người cách nhau rất xa, thậm chí cả buổi sáng họ còn không nhìn nhau lần nào.
Sau khi Lục Lẫm cho học sinh đọc sách buổi sáng xong, hắn phải đi họp, Bùi Chước cầm sách lên bục giảng, cũng không quay lại nhìn bóng lưng người đàn ông.
Nhưng trong thâm tâm của hai người lại có cảm giác như đang vụng trộm trước mặt cả lớp.
Vừa tội lỗi vừa hạnh phúc, dù có bị đè nén đến mức không có tiếp xúc với nhau nhưng cũng giống như cả hai đang buông thả bản thân.
Đã ba ngày liên tiếp Hoắc Lộc không thấy anh trai mình gửi tin nhắn WeChat trong nhóm gia đình, lúc cô dắt A Mao đi dạo ngang qua khu nhà thì thấy căn hộ của anh sáng đèn, trong lòng cô liền biết lần này có lẽ là 'như vậy' rồi.
Lâu rồi cô mới được thở phào nhẹ nhõm, lúc đi họp gặp được Lục Lẫm cũng nhỏ giọng chào hỏi.
Học kỳ này, tổ Ngữ văn đã chuyển lên tầng 2 để họp định kỳ, phòng họp nằm ngay cạnh cầu thang.
"Như vậy khi giảng đến phần văn xuôi cổ này, chúng ta phải chú ý đến nghĩa rộng——"
Một người phụ nữ đang lảng vảng ngoài cửa sổ, như thể đang tìm văn phòng.
Lúc đầu Hoắc Lộc không nhìn rõ người phụ nữ đó là ai, khi người đó lại đi ngang qua lần nữa, cô liền giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.
"Tiểu Hoắc?" Tổ trưởng bộ môn gõ gõ bàn: "Mất tập trung?"
"Cô Bành, bụng em đột nhiên đau quá." Hoắc Lộc tạm thời che bụng dưới, ép mình diễn, một tay tóm lấy Lục Lẫm: "Chắc là do buổi sáng em ăn đồ không sạch sẽ, cô để thầy Lục đưa em đến phòng y tế được không ạ?"
Cô Bành không yên lòng nói: "Em có muốn trực tiếp đến bệnh viện không? Cô giúp em xin nghỉ phép nhé?"
"Không sao, không sao, chắc là uống chút thuốc là sẽ ổn thôi." Hoắc Lộc đã đứng dậy, vội vàng cúi chào các giáo viên khác: "Xin lỗi, xin lỗi, a, đau quá."
Sau khi đưa Lục Lẫm ra khỏi phòng họp, cô liền kéo người đàn ông lên lầu.
"Nhanh lên, nhanh lên, có chuyện rồi."
"Lục Lẫm, em không rảnh giải thích. Anh có nhìn thấy người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt đó không? Anh phải đuổi cô ta đi, tuyệt đối không được để anh trai em nhìn thấy cô ta."
Hai người vừa lên đến tầng ba, người phụ nữ vừa lúc quay người lại thì Hoắc Lộc đã nhảy vèo xuống cầu thang, không để người phụ nữ đó nhìn thấy mình.
Lục Lẫm cau mày nhưng không quay đầu lại nhìn xem Hoắc Lộc đi đâu mà quan sát bộ dáng của người phụ nữ kia.
Ăn mặc sang trọng còn đeo trang sức nhưng đôi mắt trũng sâu, dáng vẻ tiều tụy, tinh thần cũng không được tốt.
Hắn chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ đã vội chạy tới hỏi: "Anh là giáo viên lớp số 1 à? Là giáo viên chủ nhiệm đúng không?"
Lục Lẫm ừ một tiếng, lui về sau kéo giãn khoảng cách: "Có chuyện gì?"
"Đi, anh đưa tôi đến văn phòng, tôi có chuyện muốn nói với anh!" Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt gần như điên cuồng: "Giáo viên tiếng Anh của lớp anh đó..."
"Văn phòng khóa rồi, tôi đưa cô lên lầu nói chuyện được không?" Lục Lẫm ngắt lời: "Cô là phụ huynh học sinh à?"
"Không phải, tôi là giáo viên, tôi cũng là giáo viên giống anh." Người phụ nữ gầm gừ, "Giáo viên tiếng Anh lớp anh, cậu ta..."
Điện thoại của Lục Lẫm rung lên hai lần.
Hoắc Lộc: Anh Lục, em giả bệnh dụ anh của em ra ngoài, có việc gì em sẽ giải thích sau, anh mau mau tiễn vị thần này đi đi, đừng nghe cô ta nói bậy bạ!
Hắn cất điện thoại di động, dẫn người phụ nữ lên tầng năm.
"Tôi là chủ nhiệm của lớp số một, nếu có việc gì thì nói với tôi, tôi sẽ phụ trách."
"Nên xưng hô với cô thế nào?"
"Phương, tôi họ Phương, tên tôi là Phương Lệ." Người phụ nữ đi theo hắn đến căn phòng họp nhỏ, nhanh chóng lấy ra một chồng tài liệu: "Tôi là giáo viên thí nghiệm, đồng nghiệp cũ của Bùi Chước trong lớp của các người!"
"Tôi nói cho anh biết, đồ đê tiện như vậy không thể giữ lại trường của các người dạy học!"
Trong lòng Lục Lẫm trầm xuống, hắn cầm lấy vật trong tay cô ta.
"Phòng bên cạnh có giáo viên bị ốm đang nghỉ ngơi, sợ gây ồn ào, xin cô nhỏ giọng."
Phương Lệ thấy hắn có vẻ là người dễ nói chuyện, vội vàng gật đầu, thấp giọng nói: "Nói cho anh biết, cái tên Bùi Chước trong lớp anh từng dạy ở trường chúng tôi."
"Cậu ta là đồng tính, là đồng tính luyến ái!"
Cô ta sợ hắn không nghe rõ mấy chữ này nên nhấn mạnh từng chữ.
Lục Lẫm lật xem nhật ký trò chuyện và nhật ký cuộc gọi mà cô ta đã in ra, đọc hai ba lần rồi hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Đồng tính luyến ái làm sao dạy được học sinh? Những viên phấn cậu ta chạm qua đều có thể lây nhiễm AIDS." Giọng nói của Phương Lệ đột nhiên cao lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông thì lại trầm xuống, chỉ vào cách vách: "Có giáo viên bị bệnh, tôi biết, tôi biết, tôi sẽ nhỏ giọng lại."
"Cô còn muốn nói gì nữa?"
"Cái gã họ Bùi này thật đáng khinh, anh có biết cậu ta đã dụ dỗ chồng tôi không?"
Lục Lẫm bình tĩnh lật qua hai trang ảnh: "Những cuộc gọi này là do chồng cô gọi, cậu ấy không hề trả lời."
"Vậy thì sao? Không phải chồng tôi bị cậu ta dụ dỗ đến thần trí không rõ sao?" Phương Lệ mất kiểm soát nói: "Anh ta ly hôn với tôi, tôi trì hoãn hơn một năm, nhưng anh ta vẫn muốn ly hôn, anh ta còn nói mình căn bản không thích phụ nữ!"
Người phụ nữ này vừa bị cắt đứt quan hệ, nói năng bừa bãi, hoàn toàn suy sụp tinh thần.
"Nếu không có cậu ta, làm sao chồng tôi có thể ngày đêm gửi tin nhắn vào điện thoại của cậu ta, như bị bỏ bùa vậy?"
"Không, chính cậu ta là người chuốc bùa mê đầu độc chồng tôi!"
Dù cho Lục Lẫm không nghe hết mọi chuyện, hắn cũng đã biết nguyên nhân Bùi Chước rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc này hắn chỉ cảm thấy đau lòng cho anh.
"Anh đừng nói là lỗi của chồng tôi, tôi cũng đang suy nghĩ xem người đàn ông của mình có điên không mà đi trêu chọc người khác." Phương Lệ gõ gõ bàn hai cái, lấy ra mấy tấm ảnh: "Này, anh nhìn xem!"
"Tên Bùi Chước này, cậu ta không chỉ đeo khuyên tai, còn dùng nước hoa nữa đấy."
"Có giáo viên nào mà dùng nước hoa khi gặp học sinh không? Có giáo viên nào xỏ khuyên tai lên lớp không, anh nói tôi nghe thử?"
Phương Lệ chỉ lo người giáo viên chủ nhiệm này không hợp tác đuổi tên thầy giáo tiếng Anh ưỡn à ưỡn ẹo này đi, lúc này trên mặt cô ta nở nụ cười bắt đầu nâng lên đạp xuống: "Thầy Lục, phàm là một giáo viên nghiêm túc, có thể dạy dỗ học sinh, giáo dục con người đều sẽ giống như thầy, đứng đắn thận trọng, thầy nói có đúng không?"
"Còn loại xỏ khuyên dùng nước hoa nức mũi này, vừa nhìn là biết không phải người tốt."
"Đồng tính luyến ái làm sao có thể dạy học? Điều này tuyệt đối không được phép."
Điện thoại của Lục Lẫm lại vang lên hai lần.
Bùi Chước: Lộc Lộc bị bệnh, em đưa em ấy đến bệnh viện, buổi trưa anh không cần chờ em.
Hắn trả lời 'được', cất điện thoại vào túi, lại nhìn Phương Lệ với ánh mắt nóng rực.
"Cô Phương, chắc hẳn cô đang rất đau lòng." Lục Lẫm thản nhiên nói: "Vừa ly hôn đúng không?"
Phương Lệ vừa nghe được hai chữ này, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống.
Cô ta trang điểm tinh tế, mặc quần áo đắt tiền, nhưng lại trông như một kẻ điên.
"Đúng thế, nếu đồ đê tiện kia không quyến rũ chồng tôi thì sao chồng tôi lại vội vàng ly hôn tôi như vậy?"
"Hai mươi tuổi tôi đã bắt đầu làm giáo viên ở viện nghiên cứu, ở nơi làm việc cũng không dám dùng nước hoa dù chỉ một lần."
"Cậu ta là đàn ông, sao có thể d@m đãng như vậy?"