Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
“Này, chúng ta tới chơi đoán đố chữ, tỷ nói ra một từ mật…”
Thấy Trần Bảo Bảo mặt vẫn như cũ, Tạ Thanh Kiều ngáp một cái. Đã ba ngày, Trần Bảo Bảo đã tại nơi này của mình ở ba ngày. Ngoại trừ ba ngày trước hướng Chu phủ thông báo mình về nhà mẹ đẻ chơi vài ngày, liền không có nữa hướng Chu phủ đưa tin tức gì nữa.
“Này, tỷ vừa rồi nói muội có nghe thấy không hả?”
“Gì? A a, nghe.” Tạ Thanh Kiều bị hù dọa trực tiếp đem nửa cái ngáp còn dư lại nuốt vào:
“Không phải là muốn ăn mặt sao? Hoa hồng, lấy chén chè.”
“Đăng “, Trần Bảo Bảo đem chén trà trong tay dập ở trên bàn:
“Hảo tỷ muội đang thương tâm, muội chính là cái thái độ này.” Tạ Thanh Kiều che mặt trừng mắt nhìn, nước mắt đều nhanh chảy ra:
“Nào có nào có…. chỉ là tỷ chưa phát giác ra hôm nay là quá muộn sao? Canh ba, muội cũng là nên nghỉ ngơi một chút? Dưỡng đủ thể lực thì ngày mai mới có thể tiếp tục chơi đoán chữ?”
Trần Bảo Bảo đầu mày cau lại, không muốn gật đầu. Tạ Thanh Kiều vỗ Đường Hạo Dương đã sớm gục xuống bàn một cái:
“Dậy đi!”
Đường Hạo Dương lung tung vẫy tay:
“Gì? Đường, đường? Không cho phép ăn, đó là của ta.” Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy nương tử kêu hắn trở về phòng ngủ, lập tức như con thỏ chạy thoát. Trần Bảo Bảo thật đáng sợ, đoán không ra câu đố phải ở trên mặt dán giấy, hắn bị dán đầy mặt, quả thực xấu chết. Còn không cho ngủ, hu hu… quả nhiên vẫn là nương tử nhà mình tốt. Đường Hạo Dương vẻ mặt ủy khuất từng bước một quay đầu lại, Trần Bảo Bảo một tay lôi kéo tay Tạ Thanh Kiều:
“Như thế nào, đem nương tử của huynh cho ta mượn vài ngày cũng không được sao? !”
Ai, được rồi. Dù sao nương tử là cả đời, xem thấy người kia bình thường sẽ mang chút ít điểm tâm ngon đến nên liền cho nàng ta vài ngày.
“Vậy thì…” Đường Hạo Dương chiến chiến nguy nguy duỗi ra một ngón tay:
“Mượn một ngày nữa được chứ?” Thấy Trần Bảo Bảo lập tức dáng mau muốn ăn thịt người bị hù dọa lập tức đổi giọng:
“Vậy thì hai ngày, không thể nhiều hơn nữa!”
Tạ Thanh Kiều nói: “Nhanh đi ngủ, nếu không chúng ta tiếp tục đoán chữ?”
Lời này vừa nói ra, Đường Hạo Dương cũng không quay đầu lại tông cửa xông ra.
“Hừ, nam nhân đều một dạng này!” Trần Bảo Bảo thấp giọng nhớ tới.
Lúc này đêm đã khuya, hoa hồng cũng gánh không được ngủ thiếp đi. Tạ Thanh Kiều không đành lòng đem nàng đánh thức, liền chính mình cầm chăn trải giường chiếu, khắp người mỏi mệt nằm ở trên giường.
Trần Bảo Bảo mở to mắt, nhưng không ngủ được. Tạ Thanh Kiều nỗ lực lên tinh thần:
“Không ngủ được liền đếm bánh sủi cảo, một cái bánh sủi cảo, hai bánh sủi cảo, dần dần tỷ sẽ liền ngủ mất.”, lại ngáp lên.
“Này, em thấy Chu Tử Hiên vì cái gì trở nên khốn kiếp như thế?”
Tạ Thanh Kiều chu mỏ, mơ mơ màng màng nói:
“Khốn kiếp chính là không cần giải thích.”
“Nhưng là tên kia muội sẽ phải bi thống như vậy sao?”
“Gì? Phải không? Nguyên lai là muội.” Tạ Thanh Kiều mạnh lên tinh thần:
“Khả năng muội là khi đó mộng du. Ha ha, con người dù sao vẫn vui vẻ lên chút.”
“Nhưng là tỷ hiện tại tuyệt không vui vẻ. Ba ngày trước cùng chuyện của muội trước một khắc đó tỷ cho là hắn còn có thể cứu được, nhưng sau một khắc hắn trực tiếp làm cho tỷ ngã rơi xuống mười tám tầng địa ngục.”
Tạ Thanh Kiều trở mình: “Có người thì nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, có người thì miệng đậu hũ tâm đầu đao kiếm.”
“Tỷ thấy hắn chính là nói năng chua ngoa tâm có đao kiếm!” Suy nghĩ một chút lại nói:
“Kỳ quái, làm sao thấy muội luôn đang nói giúp hắn đây?”
“Tục ngữ nói thà dỡ mười tòa miếu không hủy cọc hôn. Ngàn năm tu mới cùng gối ngủ, ngàn năm mới có thể tu đến cũng không thể không có gì.” Tạ Thanh Kiều nhìn xem Trần Bảo Bảo:
“Nếu như có ngày Chu Tử Hiên xảy ra bất trắc, tỷ sẽ làm sao?”
“Ha ha, hắn phát sinh bất trắc gì? !” Trần Bảo Bảo nhếch miệng cười to:
“Lão nương muốn thả pháo ăn mừng, sau đó lại bố thí ba ngày!”
Qua một lúc lâu, bị Tạ Thanh Kiều nhìn chằm chằm đáy lòng sợ hãi, cười khan nói:
“Sẽ không thật sự phát sinh chuyện gì chứ?”
“Này, ai biết được?” Tạ Thanh Kiều mặt hướng bên ngoài, nhắm mắt ngủ. Trần Bảo Bảo là người thiện lương, ai thiện lương liền bị thua một nửa. Sẽ có một ngày thiện lương của nàng toàn bộ hao tổn đến lúc đó ai khuyên cũng không được.
Đến ngày thứ tư, hoa hồng vội vội vàng vàng chạy vào sân nhỏ:
“Thiếu phu nhân, Chu thiếu gia đến đây, nói là tới đón Trần tỷ về nhà.”
Trần Bảo Bảo sững sờ, liền nói ngay:
“Đi nói với hắn lão nương ở chỗ này trôi qua rất tự tại, không cần trở về!”
Hoa hồng lúng túng không thôi:
“Này…”
Tạ Thanh Kiều ra hiệu cho nàng lui ra, chính mình đi đến cạnh Trần Bảo Bảo:
“Tỷ chẳng lẽ liền không muốn biết hắn mấy ngày nay như thế nào qua ?”
“Không muốn!” Trần Bảo Bảo ngoài ý muốn kiên quyết nói:
“Tỷ trở về làm chi? Lại bị hắn chọc giận đến chết?”
Tạ Thanh Kiều vô vị duỗi cái lưng mỏi nói:
“Chẳng lẽ tỷ lại sẽ không đánh hắn?” Vỗ vỗ Trần Bảo Bảo, lời thấm thía nói:
“Ngọc bất trác bất thành khí.”
Răng rắc một tiếng, một đóa hoa từ trong tay Trần Bảo Bảo rơi xuống. Lúc này gọi nha hoàn, thu thập đồ về nhà. Ngoài cửa Đường Hạo Dương đầu dò xét, xác định mình là an toàn sau mới cẩn thận đi đến nói:
“Nương tử, Bảo Bảo thật sự sẽ đánh Chu Tử Hiên sao?”
Tạ Thanh Kiều nhếch miệng đôi môi thở khẽ:
“Không biết.”
Quả nhiên, khi Trần Bảo Bảo nhìn thấy Chu Tử Hiên hơi chấn động, trừng hai mắt ngược lại hít một hơi:
“Chàng..chàng, làm sao biến thành như vậy?”
Trước mắt Chu Tử Hiên một gương mặt tuấn tú thiếu chút nữa biến thành đầu heo, cổ còn có đạo vết thương. Chỉ nghe chung quanh một tráng hán nói:
“Chu công tử y thuật rất tốt, vẻn vẹn ba ngày miệng vết thương cũng đã khép lại.”
Trần Bảo Bảo đánh giá tráng hán kia:
“Đây là?”
“Ta là sai nha của nha môn, Chu công tử…”
Lời nói chưa xong đã nhìn thấy Chu Tử Hiên một ánh mắt hung ác theo dõi hắn, người kia tự giác im lặng. Lại đón lấy ánh mắt ác ngoan ngoan nhìn của Trần Bảo Bảo, Trần Bảo Bảo đang muốn phát hỏa lại phát hiện hắn hình như là xuyên thấu qua bờ vai của mình xem người sau lưng. Vừa quay đầu lại là Tạ Thanh Kiều?
“Về nhà!” Chu Tử Hiên cũng không quay đầu lại nói rồi rời đi. Trần Bảo Bảo mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn là quyết định về nhà hỏi rõ ràng một chút, như thế nào nàng mới rời nhà ba ngày người này liền trở nên không ra hình người rồi.
Về đến trong nhà, Chu Tử Hiên nói thẳng:
“Ta quyết định chữa trị cho Đường Hạo Dương.”
“Gì?” Trần Bảo Bảo rất là kinh ngạc:
“Uy, chàng là đầu bị cửa đụng vào hay là đầu đụng vào cửa thế?”
Chu Tử Hiên quay đầu: “Dù sao ta rất bình thường, bất quá là nhìn họ Tạ kia đáng thương thôi.” Nói rồi, trở lại thư phòng khóa lại cửa, Trần Bảo Bảo gõ như thế nào chính là không mở cửa.
Ba ngày trước, khi biết được Trần Bảo Bảo rời nhà sau, Chu Tử Hiên lúc này quyết định buổi tối đi ra ngoài đánh cuộc một lần. Ai ngờ trên đường gặp được Lâm Mặc, bị Lâm Mặc kéo tới uống rượu nghe một đống lời nói.
“Huynh thật sự không có ý định cứu Đường Hạo Dương?”
Chu Tử Hiên hừ lạnh một tiếng:
“Ngốc tử kia nhân duyên không sai , ngay cả tư luật nha môn cũng biết.”
Lâm Mặc cũng nở nụ cười:
“Ta là vì dân ch úng. Huynh tốt nhất nên cứu hắn, có hắn có thể bảo hộ huynh chu toàn.”
“Chê cười, ta cần một kẻ ngu đến bảo vệ sao?”
“Huynh đương nhiên cần.” Lâm Mặc không vội rót cho Chu Tử Hiên rót chén rượu, cũng cho rót mình một chén:
“Triệu chứng của Đường Hạo Dương không cần ta nói huynh biết rõ ràng. Người thông minh hơn người như Chu công tử chắc hẳn cũng biết trong đó có gì mờ ám. Tạ Thanh Kiều thay Đường Hạo Dương tìm y chuyện này sợ không bao lâu nữa cái hung thủ sau lưng liền sẽ biết, nếu như biết huynh đoán xem người đó sẽ làm những gì?”
Chu Tử Hiên không có nói gì, Lâm Mặc tiếp tục nói:
” Quan hệ của Tạ Thanh Kiều cùng tôn phu nhân cả Đường phủ cũng biết. Thông qua tôn phu nhân nghĩ tra được ai đó, chỉ cần là để ý sẽ không khó lắm.”
“A, ta lại không có ý định giao du với kẻ xấu!”
Lâm Mặc lắc lắc đầu:
“Người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy. Người giết không được Đường Hạo Dương chẳng lẽ không thể giết chết người có thể chữa tốt bệnh của hắn sao?”
“Đừng uy hiếp ta, gia đời này hận nhất chính là bị người khác uy hiếp!”
Lâm Mặc đặt chén rượu, Chu Tử Hiên không khỏi ngơ ngẩn, người này đáy mắt lạnh đến đáng sợ:
“Uy hiếp, là là lấy chuyện là cố ý nhắc nhở. Nếu như huynh cho là ta uy hiếp…” Đứng người lên, lại thay đổi nói:
“Chu huynh, rượu này cho dù huynh mời, chúng ta ngày khác lại gặp lại!”
Mạnh mẽ hướng trong miệng đổ một chén rượu, khó được khi Lâm Mặc hảo tâm thế mà toàn bộ nát bét. Ra khỏi quán rượu, cũng không tâm tư đi sòng bạc trực tiếp trở về phủ. Nằm ở trên giường trở mình trằn trọc, đột nhiên hai mắt tỏa sáng. Đúng rồi, Trần Bảo Bảo luôn luôn ở bên cạnh hắn an bài nhiều người thân thủ bất phàm núp trong bóng tối, hắn còn sợ ai!
Ngày hôm sau, Chu Tử Hiên không có sợ hãi đến sòng bạc đi bộ. Chỉ là hắn đã quên Trần Bảo Bảo đã đối với hắn đã chết tâm, đã sớm âm thầm đem gia đinh điều đi. Chờ hắn phát hiện thì mình đã bị hắc y nhân cắt rách quần áo cùng cánh tay, cả người đầy bụi đất. Nếu không phải là nha dịch đi dạo kịp thời đuổi tới sợ là ngay cả mạng cũng không còn.
Sáng sớm hắn liền đi chỗ Lâm Mặc, Lâm Mặc cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Ta nếu muốn giết huynh, người như huynh còn chưa đủ tư cách.” Nói đến đây, Chu Tử Hiên cuối cùng hiểu, Đường Hạo Dương giao du với kẻ xấu này hắn là không trôi cũng phải trôi.
“Cái gì, chàng muốn gia đinh của thiếp làm chi?” Trần Bảo Bảo có chút kinh ngạc.
“Ở cùng bọn họ đã là thói quen, vừa rút lui luôn cảm thấy thiếu đi cái gì.” Chu Tử Hiên không yên lòng, chỉ nói vết thương trên người là ở sòng bạc cùng người khắc khẩu lưu lại. Dân cờ bạc đều là muốn tiền không muốn mạng, Trần Bảo Bảo bán tín bán nghi tạm thời tin.
“Chàng cũng không phải là muốn để cho bọn họ đi đập phá sòng bạc đó chứ?”
“Ta mang theo bên cạnh phòng thân không được sao?”
Trần Bảo Bảo nhếch miệng, ngồi ở ghế bành trong:
“Gì? Phòng thân?”
Chu Tử Hiên nhất thời không biết trả lời thế nào, lại nghe được Trần Bảo Bảo hung ác nói:
“Đáng tiếc lão nương mấy ngày nay đang thấy người không đủ, tạm không muốn cho mượn!”
“Vậy, nàng muốn như thế nào mới có thể cho ta mượn?” Chu Tử Hiên đè nặng khó chịu trong lòng.
“Đi, nấu nước, sau đó nếu bị nguội lạnh lại nấu một lần, thiếp muốn tắm rửa.”
“Nàng…” Chu Tử Hiên toàn thân run rẩy cắn răng nói:
“Tại sao phải đốt hai lần?”
“Làm không được?”
“Được, được.” Chu Tử Hiên nỗ lực nở một nụ cười, bước đến giếng bên cạnh cố hết sức múc nước.
Lúc này, Tạ Thanh Kiều đang chất vấn Lâm Mặc:
“Không phải là huynh đặc biệt an bài trận đùa giỡn kia chứ?”
Lâm Mặc thành thực lắc đầu:
“Không phải ta,… chỉ sợ là họ ra tay trước khi ta suy đoán, cái hung thủ sau màn kia đã biết cái gì rồi.”
Tạ Thanh Kiều cắn môi:
“Nhanh an bài nơi có thể tin cậy cho Chu Tử Hiên đến trị liệu. Bất quá Vân Châu thành này ở đâu tính an toàn đây?”
Hai người đang nghĩ ngợi địa điểm, trong Đường phủ truyền đến tin tức, lão phu nhân muốn dẫn Tam thiếu gia đi vân ẩn sơn vân ẩn tự lễ Phật cầu phúc.