Tôi bị đau đầu khủng khiếp. Cho đến nay tôi đã làm gì thế?
Trong một khoảnh khắc, tôi gần như mất hết sự liên kết với bản thân trong quá khứ. Tôi sợ rằng mình đã cắt đứt những sợi xích ký ức được truyền qua thời gian, thứ đóng vai trò ghi lại về con người tôi.
May mắn thay, kí ức của tôi đã sớm quay trở lại.
Tôi bắt đầu nhớ lại mọi thứ: từ lần gặp lại Kyubey, đi trên tàu Đường sắt Thời gian (được hướng dẫn bởi lá thư của người em sinh đôi được tìm thấy trong hộp sọ mình), và sau đó bị các Ma pháp thiếu nữ dùng gậy trên tàu đập vào đầu.
Tôi không còn nhớ gì về những thứ đã xảy ra sau vụ tấn công. Có vẻ như tôi đã ngất đi. Tâm trí tôi vẫn còn mơ hồ, tràn ngập những dòng suy nghĩ tựa như cơn buồn ngủ sẽ tan biến khi tiến dần đến trạng thái bất tỉnh.
Không. Tôi không... Tôi không thể. Tôi không thể ngủ ở đây được, vì nếu làm vậy tôi biết mình sẽ ngủ ở đây mãi mãi.
Với quyết tâm này, tôi từ từ mở mí mắt nặng trĩu của mình lên. Khung cảnh trước mắt tôi bây giờ khác hẳn so với toa tàu thiếu ánh sáng mà tôi đã ở trước khi bất tỉnh. Bây giờ thay vào đó, tôi thấy mình đang ở dưới bầu trời xanh vô tận, không một mây gợn sóng.
Và có những cô gái trải dài khắp đồng bằng.
''Aaaah!''
Một tiếng hét đột ngột thoát ra khỏi miệng tôi.
''Có chuyện gì vậy?''
Khuôn mặt của Kyubey hiện ra. Có vẻ như đó là người đang nói chuyện với tôi.
Một tiếng hét khác vang lên, nhưng lần này không phải là tiếng hét kinh hoàng. Đó là-
''Ôi trời ơi! Thật là dễ thương!''
Phải rồi, đó là kiểu hét lên của ai đó khi phải đối mặt với sự dễ thương quá mức. Nhìn đâu tôi cũng thấy xung quanh toàn là những cô gái dễ thương.
Thật ra thì... các cô gái à? Tôi không hoàn toàn chắc chắn. Có lẽ họ là con trai. Cơ thể của họ trông khá ái nam ái nữ, nhưng mái tóc dài, bóng mượt và sặc sỡ cũng như trang phục lòe loẹt của họ khiến tôi có ấn tượng rằng họ là con gái. Không chỉ như thế, những người như vậy lấp đầy hết toàn bộ vùng đồng bằng vô tận đến tận cùng chân trời.
Các ''cô gái'' không chỉ trông dễ thương mà còn làm những điều dễ thương. Một số đang xoa má nhau, trong khi những người khác đang ôm và hôn nhau. Một số đang gián tiếp làm những điều dễ thương. Phương pháp dễ thương của họ cũng rất đa dạng. Họ cùng nhau hát đồng ca, tập thể dục, chơi trò chơi, ngủ trưa, chăm sóc khu vườn, khiêu vũ và bất cứ điều gì mà ai đó có thể nghĩ ra.
Bọn họ dễ thương về mọi mặt . Không thể không nói quá về sự dễ thương của họ. Họ là những cô gái làm những điều dễ thương đúng như ý muốn của họ!
Tuy nhiên, sự dễ thương của những cô gái này không hề tầm thường. Sự dễ thương của họ là sự ngọt ngào mãnh liệt. Đáng yêu một cách bất thường đến nỗi nó thực sự đáng sợ, giống như ai đó đang ném kẹo thẳng vào não tôi.
''Cái quái gì đang diễn ra vậy? Mau giải thích đi!''
Tôi hoảng sợ trước sự dễ thương quá mức của nó và túm lấy đuôi của Kyubey để vùi mặt vào đó.
Tôi sợ việc nhìn thấy các cô gái, dù chỉ trong chốc lát, cũng đủ khiến tôi phát ốm.
''Tôi không thể giải thích được điều này. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.''
"Cậu không?!" Tôi nói với giọng bị bóp nghẹt bởi bộ lông của Kyubey.
"Huh?" Nó đáp lại.
''Cậu là một phần của tâm trí tập thể phải không? Không phải cậu nên biết mọi thứ ngay lập tức hay sao?''
''Cậu có phát hiện bất kỳ Incubators nào khác không?" Tôi tiếp tục hỏi.
''Có vẻ như không phải vậy. Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này trước đây.'' Kyubey nói với giọng điệu thường ngày.
Có vẻ như ''đơn vị'' này hoàn toàn đơn độc, hoàn toàn bị cắt đứt khỏi mạng lưới ý thức tập thể.
''Chà, tôi đoán điều duy nhất chúng ta có thể dựa vào bây giờ là quan điểm hợp lý của một cá nhân ngoài hành tinh vô cảm như cậu.''
''Đúng rồi. Tôi sẽ cố gắng tính toán thời gian dựa trên nhiệt độ của bức xạ vũ trụ.''
Kyubey trèo lên đầu tôi và nhìn lên bầu trời. Trong khi chỉ có bầu trời xanh trải rộng phía trên chúng tôi, đôi mắt của nó có thể nhìn thấy những gợn sóng của vụ nổ Big Bang vang vọng khắp vũ trụ.
''Có vẻ như chúng ta đang ở tương lại khoảng 800.000 năm sau.'' Nó kể lại vấn đề một cách thực tế, như thể nó chỉ vừa pha trà chiều vâỵ.
''Tôi phát hiện ra rằng những cô gái dễ thương này sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng được. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây. Họ giống như những Ma pháp thiếu nữ, ngoại trừ việc sức mạnh phép thuật của họ tăng lên theo cấp số nhân khi họ làm những điều được coi là dễ thương.''
"Huh? Vậy thì tại sao không có bất kì Incubators nào xung quanh cậu để kết nối? Một Ma pháp thiếu nữ không thể được sinh ra nếu không có khế ước với cậu, phải không?''
''Có lẽ họ là những con người đã tiến hóa. Về mặt lý thuyết, con người có thể đi theo con đường này mà không cần sự giúp đỡ của tôi. Có lẽ họ thậm chí không còn được gọi là loài Homo sapiens nữa.''
Vậy thì những nhân loại ma pháp thiếu nữ này là gì vậy?
Homo magica.
''Tôi không chắc chắn về điều đó, nhưng tôi nghi ngờ đồng loại của tôi đã bị tiêu diệt gần như là toàn bộ đã bị tuyệt chủng trong cuộc chiến chống lại Homo magica.'' Nó tiếp tục nói.
Làm sao nó có thể nói những điều khủng khiếp với cái thái độ bình tĩnh đến mức đáng sợ như vậy?
Tôi ôm chặt lấy cơ thể Kyubey.
Nhưng... Những cô gái này thật dễ thương. Tôi cảm thấy rùng mình trước ý nghĩ đó.
Tôi lo lắng hỏi một câu.
''Nhưng chờ chút đã. Theo những gì cậu đã nói với tôi, mỗi khi một Ma pháp thiếu nữ sử dụng phép thuật, hồn ngọc của cô ấy sẽ tích tụ những tạp chất và cuối cùng biến cô ấy thành Phù thủy. Nếu toàn bộ nhân loại đều trở thành Ma pháp thiếu nữ thì toàn bộ nhân loại sẽ là Phù thủy. Đó sẽ là sự kết thúc của nền văn minh. Một xã hội chỉ có các Ma pháp thiếu nữ là điều không thể tồn tại được.''
''Nếu cô nghĩ về nó theo một cách logic, thì nó có thể. Có vẻ như họ đã xây dựng một hệ thống để tránh trở thành Phù thủy.'' Kyubey tuột khỏi vòng tay tôi và rơi xuống đất.
Sau đó, tôi chợt nhận ra: Homo magica, nhân loại chỉ gồm những Ma pháp thiếu nữ...được kích hoạt bởi sự dễ thương.
"Như cô có thể thấy, tất cả họ đều dễ thương. Đó là yếu tố chính của hệ thống. Ngoại trừ những nhu cầu sinh lý cơ bản của cơ thể, sự suy thoái cảm xúc dẫn đến việc làm ô uế hồn ngọc thì đều là do sự căng thẳng trong các mối quan hệ giữa con người với nhau. Homo magica là loài đã tiến hóa để thích nghi với điều đó. Họ đã xua tan nỗi bất an cơ bản của nhân loại và nỗi sợ hãi của người khác bằng cách đón nhận sự dễ thương.''
''Bên trong họ, bọn họ gợi lên những cảm xúc tích cực mãnh liệt hơn cả khi phụ huynh sinh con ra.''
''Trẻ mãi-'' Tôi lẩm bẩm. ''Một sự thích nghi tiến hóa để trưởng thành ở trạng thái phát triển thể chất chưa trưởng thành...''
Nghĩa là, tiến hóa sao cho đến khi trưởng thành vẫn giữ được những đặc điểm của tuổi vị thành niên khi trưởng thành. Ví dụ phổ biến nhất là axolotl, loài trông giống như ấu trùng trong suốt cuộc đời của nó. Nó không hề phi lý khi tôi cho rằng vẻ ngoài dị dạng, giống trẻ con của Homo magica có thể là kết quả của tình trạng trẻ mãi không già.
''Đúng vậy.'' Kyubey trả lời, ''Vì vậy, ở trong xã hội Homo magica, không có căng thẳng nào do người khác gây ra, vì họ đã tự biến mình thành những sinh vật vô cùng dễ thương và vô cùng dễ chịu dành cho nhau. Đó là hệ thống tiến hóa của họ để tránh trở thành Phù thủy. Mặc dù vậy, tôi nghĩ có nhiều điều có thể bắt nguồn từ sự tiến hóa từ bên ngoài cơ thể.''
"Tiến hóa bên ngoài? Không thể nào! Tôi tưởng sự tiến hoá diễn ra về mặt di truyền trong cơ thể chứ?''
''Điều đó không cần thiết. Trong quá trình tiến hóa, thế giới bên trong và bên ngoài gắn bó chặt chẽ với nhau. Ví dụ, sự phát triển của quần áo đã loại bỏ nhu cầu về lông trên cơ thể của con người. Tương tự như vậy, khả năng nấu thịt đã làm giảm kích thước hàm của con người. Sự phát triển của nền văn minh là sự thể hiện bề ngoài các chức năng của cơ thể. Homo magica đã tiến hóa bề ngoài đến mức cực độ: thể hiện ra bề ngoài không chỉ các chức năng cơ thể mà còn cả các chức năng cảm xúc, cái gọi là không thời gian của các mối quan hệ giữa con người với nhau. Tôi sẽ gọi hiện tượng này là 'sự liên kết'.''
"Không - thời gian...? Cái gì? Tôi biết là có chuyện gì đó với nơi này nhưng có phải có 1 sự sụp đổ giữa không - thời gian cũng ở đây hay sao?
"Đúng vậy. Nơi này không hoạt động theo quy luật bình thường của không - thời gian. Nó giống mê cung của Phù thủy hơn. Có lẽ, phép thuật của Homo magica đã tạo ra một mê cung có quy mô rất lớn. Trong mọi trường hợp, tôi có thể phát hiện một lượng lớn thông tin được chôn vùi bên trong nó.''
''Thông tin gì?''
''Thông tin về các mối quan hệ của con người. Một cơ sở dữ liệu về tất cả các loại mối quan hệ. Homo magica không cần phải tự mình suy nghĩ để xây dựng các mối quan hệ. Cách tiếp cận có rủi ro cao, phần thưởng thấp khiến họ có nguy cơ biến thành Phù thủy đã bị loại bỏ. Họ tạo ra năng lượng cảm xúc bằng cách tải thông tin về các mối quan hệ vào ngọc hồn của mình và phản hồi bằng những cảm xúc thích hợp. Họ là những sinh vật hoàn toàn tự cung tự cấp. Họ thực sự là sinh vật độc nhất trong lịch sử vũ trụ.''
''Các sinh vật có khả năng tự cung tự cấp...''
Trong lúc bàng hoàng, tôi vô tình thấy mình đang nghiên cứu Homo magica bằng chính đôi mắt của mình.
Có thể những gì Kyubey đã nói là đúng. Có vẻ như họ không làm những điều dễ thương mà không có mục đích. Chắc chắn có thể là 1 loại mối quan hệ nào đó được tạo dựng ở đây . Những mối quan hệ trống rỗng thường nó sẽ được hình thành bin lãng quên và tái hợp ở chỗ nào khác.
''Nhưng ở trên tàu, họ không muốn tạo mối quan hệ với tôi... Họ dùng gậy tấn công tôi. Tại sao?'' Tôi lẩm bẩm, cảm thấy choáng váng và bối rối.
''Kosane Kiriha.'' Kyubey nói với giọng khiển trách. Không, tôi không nghĩ nó thực sự có ý như vậy. Tuy nhiên, do sự rèn luyện của xã hội con người, tôi đã đọc được giọng điệu đó trong cách nó nói.
"Tại sao? - Homo magica không phải là Homo sapiens. Đừng hỏi tôi tại sao; Tôi chỉ có thể đoán làm thế nào. Vô số giả thuyết ngẫu nhiên có thể được đưa ra. Chẳng hạn như, khi ở trên tàu, không có luồng thông tin nào từ mê cung được liên kết vào, hoặc có lẽ là có những thứ không hữu ích cho việc xây dựng mối quan hệ nên sẽ bị loại bỏ. Vì thế hỏi tại sao là điều vô nghĩa. Các quy tắc giao tiếp của họ là khác nhau.''
''Nếu một con khỉ biết nói thì cô sẽ không thể hiểu được, phải không?''
Tôi sờ vào trán mình. Hộp sọ của tôi vẫn bị vỡ và lõm vào nhưng bây giờ nó có thêm 2 chỗ xương bị nứt. Tôi chắc là mặt tôi nhìn trông kinh khủng lúc này.
Đột nhiên tôi ngã xuống, toàn thân đập xuống đất. Chắc hẳn phải khá lâu rồi tôi mới tỉnh dậy, nhưng mặt trời vẫn ở chỗ cũ, chiếu sáng không ngừng trên vùng đồng bằng tràn ngập sự dễ thương vô hạn.
''Cô sẽ làm gì bây giờ ?'' Kyubey hỏi, ''Cô định nằm ở đây mãi mãi và chịu chết à ? Nếu cô mà mở mắt ra bây giờ chắc cô sẽ cảm thấy buồn nôn vì chúng quá dễ thương đấy.''
Trong giây lát, tôi tưởng tượng mình đang tham gia vào vòng tròn của Homo magica, nhưng tôi nhanh chóng phản bác lại suy nghĩ đó - tôi sợ sẽ đánh mất chính mình.
''Có một cách giải chứng say sự dễ thương đấy''
''Thật sao? Vậy thì tôi phải làm gì?''
''Những tế bào tạo nên tâm trí cô cũng giống như của cơ thể tôi. Nếu như cô cho phép tôi, thì tôi có thể tùy ý sửa đổi cơ thể cô.''
"Được rồi. Làm theo ý cậu đi."
Tôi đủ tuyệt vọng để cho nó làm bất cứ điều mà nó muốn với mình. Kyubey đi vào hộp sọ của tôi và mày mò thứ gì đó. Sau một thời gian, sự thay đổi bên trong cơ thể tôi sẽ đến.
Cuối cùng tôi có thể nhìn thấy những cô gái đáng yêu đến mức có lẽ mình sẽ cảm thấy phát nôn nếu nhìn vào.
Bây giờ khi tôi nhìn vào họ, họ không còn dễ thương nữa. Tôi không có hứng thú với họ chút nào. Khuôn mặt của họ có cảm giác xa xăm, xa lạ, xa vời đối với tôi. Họ không liên quan và không quan trọng đối với tôi về mọi mặt.
Ví dụ, tôi hiểu những gì mà các cô gái kia đang thể hiện ra trên khuôn mặt. Tuy nhiên, những cách diễn đạt bây giờ chỉ mang tính biểu tượng đối với tôi. Cảm giác như đang đọc 1 ngôn ngữ nước ngoài. trừ khi tôi nổ lực cố gắng thì tôi không thể hiểu được cảm xúc của họ.
"Tôi chắc rằng cô đang tự hỏi: 'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'. Tôi đã ngắt kết nối tính năng nhận dạng khuôn mặt khỏi mạch cảm xúc của cô. Tâm trí con người bao gồm một số thành phần thường hoạt động tự động. Cô có biết chứ?"
''Tôi nhớ mình đã đọc một điều tương tự như vậy trong tiểu thuyết của Project Itoh cách đây rất lâu rồi.''
"Tính năng nhận dạng khuôn mặt là một trong số đó. Con người là động vật có tính bầy đàn, vì vậy việc nhận ra khuôn mặt của đồng loại của nhau là ưu tiên hàng đầu của con người. Vì vậy con người đã phát triển một chức năng nhận thức có thể phát hiên khuôn mặt và truyền tải cảm xúc qua chúng."
"Và đối với tôi, cậu nói rằng cậu đã vô hiệu hóa chức năng đó?
Khi tôi nhìn Kyubey, tôi có thể biết rằng nó đã làm vậy. Tôi nhận thấy một sự thay đổi trong suy nghĩ của mình. Giống như tôi biết nó có hai mắt và một miệng, nhưng tôi phải suy nghĩ một cách có ý thức, đặt chúng lại với nhau và cho phép bản thân nhìn thấy chúng như một "khuôn mặt".
"Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, chúng ta đi thôi, Kosane Kiriha."