Đây là hồ sơ của một tội ác.
Câu chuyện về một sự kiện không thể giải thích được một cách vô vọng, lộn xộn với nhau như một mớ nút thắt rối rắm.
Đây là ghi chép của một cái gì đó sâu sắc nhưng nông cạn, buồn cười và thảm hại, kỳ lạ nhưng bình thường.
Thủ phạm của hành động loạn trí này đã được biết đến và hãy để tôi tiết lộ cho bạn một điều: Tôi chịu trách nhiệm về tất cả những điều đó. Tôi là nguồn gốc của sự hỗn loạn này, vì tôi là Ma pháp thiếu nữ...và đồng thời không phải là Ma pháp thiếu nữ.
Lời tựa AD: 2021
Năm 2021, thế giới tiếp tục đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có.
Loại virus Corona mới SARS-COV-2, xuất hiện vào cuối năm 2019, đã nhấn chìm thế giới trong một cơn bão dịch bệnh. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống một cuộc sống mới hàng ngày trong giới hạn của một đại dịch.
Giữa cuộc khủng hoảng to lớn này, tôi cũng đang ở giữa cuộc khủng hoảng tầm thường của chính mình. Tôi phải đứng dậy khỏi giường mỗi ngày.
Tên tôi là Kosane Kiriha, tôi 24 tuổi và là sinh viên mới tốt nghiệp—nhưng chỉ đến tháng ba thôi.
Tôi đã hoàn toàn thất bại trong việc tìm kiếm việc làm.
Giữa thảm họa do virus corona gây ra, không đời nào một người như tôi có thể tìm được việc làm khi công việc làm đang ngày càng sa sút. Nếu tôi không theo đuổi tấm bằng thạc sĩ, tôi không thể không tự hỏi liệu cuộc đời mình có khác đi không.
Vào tháng tư, tôi sẽ thất nghiệp và sẽ trở thành chẳng là ai cả.
Nếu không có tư cách sinh viên, tôi sẽ không còn được hưởng ưu đãi giảm giá rạp chiếu phim nữa. Tôi sẽ không thể viết ''sinh viên'' trên các tài liệu chính thức nữa. Lệnh cấm đã kết thúc, và tôi sẽ buộc phải tuyên bố vô hiệu lần đầu tiên. Việc đếm ngược đến hư vô ngày càng gần hơn.
Hôm nay trở thành hôm qua, và ngày mai trở thành hôm nay. Đó là quy luật của thế giới này, nó là tuyệt đối và không bao giờ có thể bỏ qua một người tầm thường và vô dụng như tôi.
Đó là lý do tại sao, dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, tôi không còn cách nào khác ngoài việc ra khỏi giường.
Tôi đứng trước gương.
''Hmm?'' Tôi nhíu mày trước hình ảnh phản chiếu bẩn thỉu của mình.
Tôi cảm thấy có gì đó đang chuyển động. Có cái gì đằng sau tôi à?
Không, điều đó thật vô lý. Tôi sống một mình. Tôi không nuôi thú cưng và thậm chí tôi còn chưa mua bất kỳ thiết bị làm sạch tự động nào. Tôi lẽ ra là người duy nhất có thể di chuyển trong căn phòng này.
''...Tất cả đều ở trong đầu tôi.'' Tôi nghĩ thầm khi cố gắng bật vòi nước.
''Onee-chan...'' Tôi nghe thấy một giọng nói.
Từ đâu? Không đâu cả. Tuy nhiên, nếu phải đoán, tôi cho rằng nó xuất phát từ trong tâm trí tôi.
Vô tình, một tiếng lầm bầm thoát ra khỏi miệng tôi.
''Eruna...?''
Tôi quay lại và tự nhiên không có ai ở đó. Tôi cười chính bản thân mình.
Eruna đã chết từ lâu rồi — em gái tôi, người em song sinh của tôi mà tôi chưa bao giờ thực sự gặp mặt.
Eruna Kiriha sinh cùng ngày với tôi 24 năm trước.
Ít lâu sau, em ấy qua đời. Theo cha mẹ tôi, tôi cũng sắp chết khi mới sinh ra. Chúng tôi phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh vài tuần cho đến khi tôi bình phục.
Theo những gì tôi có thể nhớ được thì Eruna đã ở bên cạnh tôi.
Em ấy là người bạn đầu tiên của tôi, và thật tự nhiên khi là một cặp song sinh, em ấy trông giống hệt tôi và nói chuyện với tôi như thể em ấy có thể nhìn thấu trái tim tôi.
Những người bạn tưởng tượng. Chúng thường phổ biến ở thời thơ ấu. Rõ ràng, cái chết của người em gái song sinh đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm hồn tôi. Nhưng những điều này thường tan biến khi tôi lớn lên và phát triển, tuy nhiên trong trường hợp của tôi, nó vẫn tiếp tục cho đến khi tôi bước vào lên cấp của trường tiểu học.
Cha mẹ của tôi lo lắng đến mức đã gửi tôi đến nhiều bác sĩ nhi khoa. Và khi tôi 14 tuổi, Eruna cuối cùng cũng ra đi.
14 tuổi à...? Chuyện đó đã cách đây khoảng mười năm rồi...trông có vẻ dài nhưng thực ra lại là một khoảng thời gian ngắn. Vậy mà mười năm là thời gian đủ để một học sinh cấp hai đang cháy bỏng hi vọng về tương lai của mình bị tan thành tro bụi. Tôi cho là đủ lâu để trở thành một sinh viên tốt nghiệp để rồi bị thất nghiệp.
Mười năm trước – năm 2011, đã xảy ra trận động đất lớn ở Tohoku.
Những năm tháng bóng ma về Eruna đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi và...
...Vậy thì sao?
Tôi cảm thấy như còn điều gì đó khác mà tôi cần phải nhớ.
Ugh, cái gì thế...? Tôi đang trên bờ vực nhớ lại điều gì?
Chà, sao cũng được, nó không quan trọng.Tất cả những gì tôi phải làm là rửa mặt mình.
Nhìn mặt mình trong gương, tôi không khỏi thở dài vì trông mình thật đáng thương. Mắt tôi đỏ ngầu, da xỉn màu và có một lớp lông tơ màu đào nổi rõ dưới mũi.
Chà, không sao cả. Tôi sẽ không bị ai nhìn thấy. Và nếu ra ngoài, tôi có thể giấu nó bằng khẩu trang. Tôi không còn phải lo lắng về ngoại hình của mình nữa. Đó là lợi ích duy nhất trong thế giới hậu đại dịch corona.
Tôi đặt ngón trỏ lên thái dương và lẩm bẩm: ''Hãy tự bắn vào đầu mình đi!''
Mỗi buổi sáng trong nhiều năm, tôi đều chơi trò chơi nhỏ này có tên là ''Gokko'', nơi tôi giả vờ tự sát. Tôi tưởng tượng một viên đạn. Tôi hình dung một mảnh chì cắt xuyên qua da, xuyên qua hộp sọ và thổi bay não tôi.
Heh, nếu tôi sống ở Mỹ thì tôi đã chết từ lâu trước khi bước sang tuổi 24. Game Over! No Continues!
Tuy nhiên, tự sát là điều đáng sợ. Tôi thực sự sợ chết khiếp rằng tôi sẽ tự giết chính bản thân mình. Trong số những người ở độ tuổi 20, tự tử là nguyên nhân gây tử vong số 1.
Tôi luôn tự hỏi: tại sao con người lại tự tử? Từ quan điểm tiến hóa, tôi không nghĩ có bất kỳ lợi ích thể chất nào trong hành vi tự tử. Đối với tôi, có vẻ như việc tự tử đáng lẽ phải được loại bỏ khỏi hành vi của con người từ lâu rồi. Vậy tại sao nó lại phổ biến đến vậy?
Mà cũng không có ích gì khi cân nhắc những câu hỏi lớn như vậy vào lúc này. Tâm trí tôi nên suy ngẫm về những điều cụ thể hơn. Điều quan trọng để tôi xem xét ngay bây giờ là bản thân mình; tại sao suy nghĩ của tôi về việc tự tử lại dai dẳng đến vậy?
Đây có phải là nỗi lo về tương lai? Tất nhiên, nhưng cũng có điều gì đó rõ ràng hơn.
Tôi đặt tay lên gáy và đầu ngón tay chạm vào một kết cấu sần sùi quen thuộc.
Chỗ phình ra này , 1 cái cục u trong da thịt tôi, nó là nguồn cơn thực sự của mọi rắc rối.
Tôi đã sống với vết sưng này từ khi còn nhỏ và nó ngày càng lớn hơn qua từng năm. Chỉ vài năm trước, nó có kích thước bằng đầu ngón tay nhưng giờ đây nó đã phát triển bằng kích thước của một quả bóng golf. Tôi lo lắng vết sưng này sẽ phát triển không ngừng và cuối cùng sẽ hấp thụ tôi, khiến não tôi trở thành một phần không đáng kể trong khối lượng.
Nếu cứ như thế này, tôi sợ mình sẽ biến mất . Không gian mà ''tôi'' chiếm giữ sẽ ngày càng trở lên nhỏ hơn bao giờ hết để nuôi cái cục u đang lớn lên này.
Cư như thế này thì tôi sẽ biến mất và tất cả mọi thứ còn sót lại sẽ là một cái bướu khổng lồ đàn hồi mềm mại mà nó còn không thể suy nghĩ bất cứ điều gì và chỉ đi loanh quanh ko nói gì.
Liệu tôi có thể tiếp tục như thế này được không? Không, tôi không nên. Mặc dù vậy, tôi không thể làm bất cứ điều gì về nó. Tất cả những gì tôi có thể làm là phủ nhận thực tế, phớt lờ những thứ ngay trước mặt và tiếp tục chạy trốn.
Tất cả những gì tôi có thể làm là quay lưng lại với tương lại và đắm chìm mình trong quá khứ.
Hãy để tôi nghĩ lại thời thiếu niên của mình khi vẫn còn hy vọng.
À, những ngày tháng mơ mộng. Những ngày tôi tin vào một tương lai tuyệt vời và thú vị. Quay lại khi tôi tin rằng tôi có thể.
Là cái quái gì cơ? Là nhân vật chính của câu chuyện. Đó là nó. Tôi muốn trở thành anh hùng, chứ không phải loại người thảm hại như ngày hôm nay, bò qua từng ngày mà không biết mình còn sống hay đã chết. Tôi muốn trở thành một anh hùng sống cuộc sống của mình với sức sống mạnh mẽ và đi khắp nơi để giúp đỡ mọi người!
Ví dụ, phải rồi... một Ma pháp thiếu nữ.
Một Ma pháp thiếu nữ.?! Haha, tôi cười vào bản mặt của chính mình. Ở tuổi 24, tôi vẫn muốn trở thành Ma pháp thiếu nữ? Với tôi bây giờ, không có ai khác xa định nghĩa về ma pháp thiếu nữ hơn là tôi. Trên thực tế, tôi là định nghĩa của ''không phải là Ma pháp thiếu nữ'' - Tôi là Vô công hiệu.
Nhưng đúng vậy, tôi chắc chắn ở tuổi 14, tôi đã khao khát trở thành Ma pháp thiếu nữ. Điều đó là đúng. Đó là lý do tại sao tôi đã lập một khế ước.
Khế ước?
Một cơn đau dữ dội dâng lên từ phía dưới đầu tôi.
Nhớ lại...
Nhớ lại đi...
Tôi cảm thấy như mình phải nhớ lại điều gì đó. Một thứ gì đó bất thường và khủng khiếp đến mức cả thế giới sẽ choáng váng bay lên không trung, và ngay cả sau khi quay ba vòng rưỡi, nó vẫn không tỉnh táo trở lại.
Khi tôi cố nhớ lại, một cơn đau xuyên qua đầu tôi như thể tôi đang bị đâm xuyên từ bên trong.
Không, tôi không thể thử nữa. Đầu tôi sắp nổ tung mất!
''Chết tiệt...'' Tôi lẩm bẩm với chính mình.
Tôi mở tủ lạnh và tìm gói cà phê đầy, phương thuốc chữa đau đầu tức thời. Tôi cần cà phê để tồn tại. Cà phê là thứ duy nhất mang lại cho tôi ý chí hành động.
Tôi mở gói cà phê, bỏ vào một chiếc cốc đã qua sử dụng được tìm thấy từ căn bếp bẩn thỉu mà tôi đã không lau chùi kỹ lưỡng trong nhiều năm. Tôi đổ đầy nước vào ấm và đốt gas.
Cảm thấy bực bội với việc phải mất bao lâu để nước sôi, thay vào đó tôi đổ thẳng gói cà phê vào miệng, sau đó đổ nước nóng vào.
''Chết tiệt! Nóng quá! Trời ơi!''
Tuy nhiên, vết thương là xứng đáng. Cơn đau do bị bỏng làm tôi quên đi cơn đau đầu. Không còn cơn đau đầu nữa, tôi có cảm giác như trí nhớ đang quay trở lại.
Tôi hiểu rồi. Vì vậy, đây là cách nó được thực hiện.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng nỗi đau bên ngoài có thể đè nén nỗi đau bên trong. Khi tôi hiểu được điều đó, tôi biết mình phải tiếp tục cố gắng.
''Go! Go! Go!''
Không một tiếng hét cổ vũ , tôi cứ liên tục đập mình vào gương lần này tới lần khác.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần.
Gương vỡ tan, và đồng thời, một vết nứt xuyên qua thế giới của tôi - một vết nứt trong bức tường bao bọc hiện thực của tôi.
Sự dối trá trong cõi nội tâm của tôi đã được dở bỏ.
À, phải rồi, làm sao tôi có thể quên được?
Mười năm trước, tôi đã gặp nó.
Kyubey.